Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 25: Chương 25: Tôi chỉ muốn cô ấy




“Hôm nay, theo thông hiện tại, Mạc Tử Vi, người đẹp của làng giải trí trong nước đồng thời là con gái chủ tịch tập đoàn Mạc thị đã uống thuốc ngủ tự sát ở nhà riêng của mình. Nhưng rất may đã được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch, nguyên nhân của vụ tự sát rất có thể bắt đầu từ scandal tình ái...”

Ôn Phi Phi giật mình nhìn vào màn hình điện thoại.

Không thể nào? Mạc Tử Vi thế nhưng lại tự sát...cô ta điên rồi!

Cả buổi sáng Ôn Phi Phi đều cảm thấy bất an, đứng ngồi không yên. Mộc Dương có gọi điện thoại cho cô để trấn an nhưng cô cũng không có nhiều tâm trạng để tiếp thu cũng từ chối luôn việc anh muốn đến thâm, hiện tại cô chỉ muốn yên tĩnh.

“Tiểu thư, không ổn rồi...” Thím Vương hốt hoảng chạy vào.

“Thím Vương, có chuyện gì vậy?”

Thím Vương kéo tay Ôn Phi Phi đến bên cửa sổ, vén nhẹ một khe hở bảo cô nhìn xuống dưới.

Ôn Phi Phi nhìn xong liền đưa tay che miệng kêu lên kinh ngạc. Không phải chứ, tại sao lại có nhiều người như vậy?

“Ôn Phi Phi mau cút khỏi Lạc gia.”

“Ôn Phi Phi là hồ ly tinh, cô không có tư cách sống ở Lạc Viên, mau cút khỏi đây!”

“Mạc Tử Vi, tôi tôi yêu cô. Ôn Phi Phi mau cút khỏi đây!”

Hàng loạt các bảng khẩu hiệu cùng hô hoán đồng thanh, Ôn Phi Phi thật sự bị dọa hoảng hốt. Fan của Mạc Tử Vi kéo đến tận đây đòi biểu tình đuổi cô đi sao?

“Lạc Trạch là của Mạc Tử Vi, Ôn Phi Phi mau cút khỏi đây!”

“Ôn Phi Phi, cút khỏi đây! Cút khỏi đây!”

Không những lực lượng fan đông đảo của Mạc Tử Vi mà đám nhà báo phóng viên cũng ùn ùn kéo đến, đèn flash, máy quay lóe sáng liên tục.

Thím Vương đi qua đi lại, không biết nên ứng phó thế nào mới bảo vệ tốt cho Ôn Phi Phi và hai bảo bối trong bụng.

“Tiểu thư, hiện tại tài xế đang chờ ở cổng sau, cô theo hai vệ sĩ rời khỏi đây trước, tôi sẽ xuống dưới đánh lạc hướng đám người đó, cô nhất định phải cẩn thận đừng để họ phát hiện. Ở đây ồn ào thật không nên ở lâu nữa, mau theo hầu nữ đi ra cổng sau...” Bà quản gia dặn dò, Ôn Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu, hai bảo bối là quan trọng nhất, bây giờ cô muốn nói gì e là đám người đó cũng không nghe.

Hai nhóm người Ôn Phi Phi thực hiện ăn ý, một trước một sau đi ra ngoài.

“Các bạn ký giả, chúng ta từ từ sẽ giải quyết các thắc mắc, xin các bạn đừng...”

“Ôn Phi Phi thật sự đang ở đây sao? Chúng tôi muốn gặp cô ấy...” Đám phóng viên lập tức cắt lời bà quản gia

Đây là thái độ của người làm thông tin sao? Đám chó săn này thật đáng ghét!

Bà quản gia âm thầm ghét bỏ nhưng vẫn tỏ thái độ bình tĩnh ứng biến, muốn kéo dài thời gian cho Ôn Phi Phi rời đi.

Ôn Phi Phi muốn cấp tốc rời đi nhưng vẫn không thể nhanh nhẹn chạy vì bụng của cô đã to hơn lúc trước rất nhiều, chỉ có thể bẽn lẽn tìm xe.

“Khổ quá, sau ngay lúc này lại hết pin được cơ chứ...” Một phóng viên lầm bầm quay lại xe tìm phụ kiện.

“Ôn tiểu thư, ở bên này...” Vệ sĩ không ngờ được tên phóng viên kia để xe ở cổng sau, càng không ngờ hắn sẽ quay lại nên...

“Ôn Phi Phi ở bên này! Ôn Phi Phi ở đây!” Tên phóng viên kêu to, những người khác bị gây chú ý lập tức chạy như điên đến vây lấy Ôn Phi Phi.

Vệ sĩ không kịp trở tay, không kịp kéo Ôn Phi Phi lên xe đám phóng viên đã vây kín, buông lời khó nghe.

“Ôn Phi Phi, cô nói bản thân với Lạc Trạch chỉ như người xa lạ, nhưng vì sao cô lại sống ở Lạc viên?!”

“Ôn Phi Phi, cô giải thích đi, có phải cô là hồ ly tinh nên hết lần này đến lần khác tranh giành người yêu với Mạc Tử Vi?”

“Cô thật sự không biết nhục nhã hay sao lại làm hại người lương thiện như Mạc Tử Vi phải tự sát? Có phải cô đã dùng thủ đoạn ép cô ấy rời xa Lạc tổng hay không?”

“Ôn Phi Phi, đồ lẳng lơ, không biết xấu hổ này, cô chết đi!” Một người phụ nữ trong đám đông giật lấy tóc của Ôn Phi Phi giật ngược ra sau.

“Á...” Ôn Phi Phi hoàn toàn chưa giải thích được gì đã bị kéo mạnh như vậy, chao đảo. Vệ sĩ hốt hoảng xông đến, nhưng những người khác như được hành động kia kích thích, một hai xông đến muốn đánh Ôn Phi Phi.

“Ôn Phi Phi, đồ phụ nữ này, sau không sớm chết đi, chết đi này!”

Một loạt hành động lôi kéo, xô đẩy khủng khiếp xảy ra, Ôn Phi Phi bị cào đến rướm máu tay, trên mặt cũng có vết xước mặc dù những vệ sĩ khác cũng đã xông đến liều chết bảo vệ.

Đột nhiên một máy quay nặng nệ được giơ lên cao, hung ác nhấm sau ót của Ôn Phi Phi hướng đến. Vệ sĩ bên cạnh trừng mắt nhanh nhẹn xông đến nhưng vẫn không kịp.

“Bộp”

“Bốp”

Âm thanh máy quay vỡ ra vang lên, nặng nề làm yên tĩnh khu cả khu vực ồn ào.

“Xoảng” Ống kín vỡ nát trên mặt đất.

Máu từ trên trán Ôn Phi Phi lăn dài xuống, mùi tanh nồng nặc xông vào khoang mũi của cô.

Nhưng, cô không thấy đau, chỉ thấy mình được bảo hộ trong một lòng ngực rộng lớn, chỉ là tấm bảo hộ ấy dường như đang chao đảo, đè nhẹ lên người cô.

“Các người không có nhân tính sao, ngay cả một người phụ nữ đang mang thai cũng không buông tha mà tổn hại.”

“Cô ấy có chuyện gì, các người đừng hòng sống yên thân.”

Lạc Trạch lạnh lẽo rít qua từng kẻ răng, ánh mắt lãnh khốc lướt qua một lượt những người có mặt, máu len theo tóc của hắn vẫn nhỏ xuống, chỉ là khuôn mặt lạnh đến dọa người, như muốn đem tất cả ra giết sạch.

“Người tôi muốn, là cô ấy, không phải Mạc Tử Vi, các người có ý kiến gì thì cứ đến tìm tôi.” Lạc Trạch hung ác nhìn qua tên phóng viên cầm máy ảnh vừa rồi, “Còn những người muốn tổn hại cô ấy, nữa đời sau cũng đừng mong yên ổn. Các người còn muốn hỏi gì nữa không?”

Đồng loạt các phóng viên đều im bặt nhìn hai vệ sĩ của Lạc Trạch kéo lê tên phóng viên kia đi. Vệ sĩ của Lạc gia lúc này đã kịp thời đến, hơn một trăm người giải tán đám đông, nhưng thật ra chỉ cần một câu nói vừa rồi của Lạc Trạch và bộ dạng thảm khóc của tên phóng viên thì chẳng ai dám ở lại.

Bọn người phóng viên vừa đi hết, Ôn Phi Phi lúc này mới hoàn hồn chui từ trong ngực của Lạc Trạch ra.

Chỉ là cô muốn giãy ra thì cảm giác người ở phía trên càng ngày càng nặng đè lên người mình.

Ôn Phi Phi thấy rất không ổn, muốn nhìn đến Lạc Trạch thì vệ sĩ đã kêu lên.

“Rầm” một tiếng.

“Thiếu gia!”

Lạc Trạch nặng nề ngã trên mặt đất, máu nhiễm vào phong áo của hắn như những đóa hoa bỉ ngạn, không muốn tang tóc nhưng vẫn làm người ta đau lòng không kìm nén được.

“Mau gọi xe cấp cứu! Mau lên!” Trợ lý của Lạc Trạch vừa điên cuồng lái xe đến nơi đã thấy cảnh này, liền gào lên.

Ôn Phi Phi bấy giờ mới thấy trên người Lạc Trạch mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhợt nhạt.

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.