Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 27: Chương 27: Lạc Trạch...anh tỉnh lại đi!




“Tiểu thư, cô có biết đêm đó Lạc tổng đưa tiểu thiếu gia lên xe đã nói gì không?”

Ôn Phi Phi lắc đầu, lúc đó Lạc Trạch vô cùng phẫn nộ, cho người giữ chặt cô còn mình thì xách Tiểu Lạc Lạc ra ngoài xe, còn hắn có nói gì với Tiểu Lạc Lạc cô hoàn toàn không biết được.

“Trợ lý Trầm, xin anh hãy nói cho tôi biết thật ra chuyện gì đã xảy ra đi...tại sao? Tại sao cuối cùng tôi...tôi là người duy nhất vẫn không biết được chân tướng? Lạc Trạch anh ấy...tôi...không biết, thật ra đã xảy ra chuyện gì sau lưng tôi nữa rồi...”

Ôn Phi Phi cảm thấy mọi việc thật hỗn loạn, chân tướng đằng sau e là có một người vẫn luôn lặng lẽ bi thương.

Cô sợ cảm giác này, cảm giác lúc sự thật được phơi bày...giống như tâm tư sắp bị xé toạc vậy, đau đớn lan tràn mà chính cô biết hóa ra người trước giờ đau khổ nhất không phải bản thân mình, mà là người mình trước giờ vẫn hết mực yêu thương, thậm chí còn áp đặt tất cả tội lỗi và đau khổ mà mình phải chịu lên mình người đó.

Đôi môi Ôn Phi Phi run rẩy, nước mắt vô thức tràn ra.

___________

Ôn Phi Phi thẩn thờ ngồi bên cạnh giường bệnh của Lạc Trạch, hắn vẫn còn chưa tỉnh.

“Trạch...Trạch....” Cô cầm tay của hắn áp lên má của mình, nước mắt lũ lượt rơi xuống.

Trợ lý cho cô một sự thật, cho cô một chân tướng cô không bao giờ nghĩ đến.

Đêm hôm đó, Lạc Trạch nói: “Lạc Thiếu Ngôn, ta cho con một cơ hội, con cho ta một tháng. Một tháng sau, nếu cô ấy thật sự muốn rời đi, thì xem như đời này ta không còn quan hệ gì với các người nữa, ta sẽ không ép buộc cô ấy phải ở bên ta nữa. Đến lúc đó...hãy giúp ta gửi lời chúc phúc cho cô ấy và Mộc Dương. Xin lỗi rằng ngày vui của bọn họ ta không thể tham dự.”

Thế nên, cô thuận lợi gặp được Mộc Dương và Tiểu Lạc Lạc chẳng qua cũng chỉ là một sự sắp đặt được chính hắn tiếp tay, hắn giúp cô trở về bên vòng tay của một người đàn ông khác, vì hắn nghĩ người đó mới thật sự là người cô yêu.

Vậy còn hai bảo bối trong bụng, cô nói là của Mộc Dương, hắn nổi cơn thịnh nộ nhưng tức giận là vì biết cô đang nói dối hắn, chối bỏ tất cả hy vọng của hắn mà thôi. Hắn cố gắng dùng một tháng để yêu thương, quan tâm mong cô hồi tâm, chuyển ý mà một lần để hắn vào trong mắt, cho hắn một vị trí nào đó trong lòng cô, mặc tình thái độ thờ ơ, xa cách của cô, hắn vẫn muốn cố gắng và hy vọng.

Lạc Trạch cũng không giải thích về chuyện của Mạc Tử Vi.

Cô muốn mắng hắn ngốc, tại sao lúc đó không nói rõ ràng cơ chứ. Nhưng bản thân lại nhận ra, lúc đó hắn nói cô sẽ tin à? Suy cho cùng có lẽ như hắn nghĩ, cô đến giờ vẫn chưa thật lòng tin tưởng hắn, thế nhưng cô lại bắt người khác phải tin mình...

Quả thật hắn tin cô, nhưng cô chưa từng cho hắn một đáp án rõ ràng. Đã như vậy thì cô có tư cách gì bắt hắn phải phơi bày tâm tư trước mặt mình cơ chứ?

Đến cuối cùng, kẻ cao ngạo trong tình yêu luôn là kẻ thua cuộc...

Hắn cho cô một chân trời tự do để cô lựa chọn một người thật lòng yêu thương, còn cô thì bóp chết hy vọng của hắn bằng một câu: người tôi yêu là một người đàn ông khác, không phải anh.

Sau đó, cô không nỡ rời đi. Nhưng điều này có ít gì, chỉ cần bị chuyện bên ngoài của Mạc Tử Vi và hắn tác động, cô đã bắt đầu không tin tưởng, không cho hắn một cơ hội giải thích. Thậm chí không hỏi rõ nguyên nhân, và sự thật thế nào đã giận dỗi vạch rõ quan hệ với hắn trước giới truyền thông.

Ôn Phi Phi càng nghĩ, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn.

Hắn biết cô đã từng muốn rời đi cùng Mộc Dương nên luôn mang cảm giác bất an, khi thấy Mộc Dương đến nhà tìm cô, hắn một lời cũng không lên tiếng bởi vì hắn sợ cô sẽ nổi giận và đổi ý, rời đi giống như đêm trước đó.

Mặc kệ bản thân bị bệnh vô cùng khó chịu hắn cũng nhất quyết đến công ty vì hắn sợ bản thân sẽ không chịu nổi khi nhìn cô và Mộc Dương ở bên nhau sẽ vui vẻ hơn rất nhiều khi ở bên cạnh hắn. Sợ cô sẽ lập tức nói tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn rời đi.

Ôn Phi Phi lúc này nhìn vào cổ tay của Lạc Trạch, miệng vết thương đã được băng lại nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi máu tanh xa xôi của ngày hắn gấp gáp giật dây truyền nước biển để đi tìm cô.

Đôi mắt thất thần hòa tan vào vô vọng của hắn ám ảnh vào từng suy nghĩ của cô, đôi mắt hắn nhìn vào cô gái hắn yêu thương ở trên ti vi bảo hai người cũng chỉ như người xa lạ.

Hai người xa lạ mà trước đó không lâu đã từng ái ân và đang cùng sống chung trong một căn nhà sao?

Cô cũng thật phũ phàng và tàn nhẫn, sau đó mỗi đêm về vẫn có thể chìm vào giấc ngủ.

Hắn đau lòng, hắn oán giận cùng bi thống, cô còn cho rằng hắn đang ở bên cạnh Mạc Tử Vi mà không hề biết rằng, nữa khuya vào lúc mọi vật chìm vào giấc ngủ hắn lại lặng lẽ trở về Lạc viên chỉ để ngắm nhìn cô.

Mỗi buổi sáng cô vẫn tươi tỉnh, vui vẻ không chút đau lòng lượn lờ trên ban công xinh đẹp mà không biết rằng từ đằng xa vẫn có một người luôn lặng nhìn, theo dỗi cô.

Cô cho hắn thấy rằng, không có hắn cô vẫn có thể sống vui vẻ, cắt đứt quan hệ với hắn cô có biết bao nhiêu vui sướng?

Hắn tìm đến rượu trong khi bản thân mang bệnh vẫn còn chưa hết, trợ lý điên cuồng chạy đi tìm hắn ở khắp nơi, đến khi tìm được thì hắn đã đổ gục nằm ở ven đường, khuôn mặt trắng bệnh không chút sắc huyết. Bên khóe môi còn vương vài giọt máu.

Đưa đến bệnh viện mới biết được hắn bị xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, và chính là ngày hôm nay, khi hắn vừa mới tỉnh dậy vừa nghe tin Mạc Tử Vi tự sát, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Ôn Phi Phi nên liền lẽn trốn trợ lý chạy đến chỗ cô, mặc cho bản thân gần như đứng lên còn không đủ sức.

Từ sáng hắn vẫn luôn ở đằng xa quan sát, theo sau bước chân của cô. Ngay cả việc sắp xếp cho cô rời khỏi đó cũng là hắn dặn dò bà quản gia, nhưng không được cho Ôn Phi Phi biết.

Thế nên ngay lúc cô bị vây khốn, hắn đã không chịu nổi mà bất chấp xông vào bảo vệ, đỡ cho cô một cú đánh hiểm ác kia.

Dù cô vô tình, dù cô lãnh đạm hoặc thậm chí chưa từng yêu hắn nhưng hẵn vẫn không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Bởi vì năm năm trước, hắn ngu ngốc không nhận ra tình cảm của bản thân mình là làm cô bị tổn thương, phải để Tiểu Lạc Lạc không có ba hơn bốn năm.

Thế nên là báo ứng, người phụ nữ hắn yêu không yêu hắn, con trai hắn đối với hắn mang cừu hận nhưng hắn chấp nhận.

Vì yêu cô mà thôi.

“Lạc Trạch, anh là đồ ngốc...chẳng lẽ em nói không yêu anh liền cho là vậy sao? Anh chẳng phải tổng tài giỏi giang, thông minh tuyệt đỉnh có thể đọc được suy nghĩ của đối phương à? Thế mà tâm tư của một người phụ nữ cũng không biết được?”

“Trạch, là em sai rồi, anh tỉnh lại được không? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh....” Ôn Phi Phi dán tai trên ngực trái Lạc Trạch, lắng tai nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo của hắn, môi vẫn khẽ thì thào tên của của hắn.

Vùng đầu của hân bị tổn thương nhưng rất may không quá nguy hiểm, chỉ cần trị liệu tốt một tuần sẽ có thể xuất viện. Nhưng thân thể của hắn vốn đang suy yếu, chịu tổn thể như thế thì mức độ nghiêm trọng cao hơn lúc bình thường rất nhiều, nên trạng thái hôn mê diễn ra khá lâu.

Ôn Phi Phi lòng đau như cắt, gọi thế nào đôi mi của hắn cũng không chịu nâng lên nhìn cô một cái.

“Em nhận sai rồi, sao anh không chịu tỉnh lại, em nhớ anh mà....Lạc Trạch...” Cô dán môi lên vầng trán thanh tú của anh, lên mi tâm, lên khóe mắt cùng sóng mũi cao thẳng của hắn, nước mắt của cô nhưng lại lăn dài trên má của hắn.

“Ngay cả hôn em cũng hôn rồi, anh còn giận dỗi cái gì nữa chứ. Anh không tỉnh lại, em muốn tỏ tình cũng không có được đâu? Hư hư hư...Lạc Trạch, tên gian thương hẹp hòi này, ngay cả mẹ của con anh mà anh cũng thù dai như thế à...hu hu hu...đồ quỷ hẹp hòi, nhỏ mọn...tỉnh lại cho em...” Ôn Phi Phi vừa mắng vừa ôm Lạc Trạch cứng ngắc, lớn tiếng khóc náo động cả căn phòng.

Trợ lý đứng lên ngoài đầu chạy đầy vạch đen, Ôn tiểu thư này xin lỗi mà phong cách cũng khác người làm sao. Cứ tưởng sẽ khóc lóc đến thê lương rồi theo kịch bản nói mấy câu cảm động đến chết đi sống lại. Nhưng ai ngờ...

Haiz...Lạc tổng, anh tỉnh dậy sớm một chút, nếu không cái nóc bệnh viện này cũng sắp được đại tiểu thư nào đó giở ngược lên luôn rồi.

“Hic hic....hic hic...”Ôn Phi Phi khóc một lúc liền hết hơi sức kêu, đành thút thít nức nở...

Nước mắt cô rơi xuống là thật, ấm nóng không hề suy giảm, giọt sau rơi xuống to hơn giọt trước, đôi môi cắn chặt, bàn tay xiết chặt...cô biết lần này không phải là đùa giỡn nữa rồi, người đàn ông này cũng không phải là thần thánh, hắn lần này thật sự bị thương, bất lực nằm ở đây, yếu ớt cùng mệt mỏi.

Năm năm, có lẽ hắn thật sự mệt mỏi rồi, hắn cần một giấc ngủ dài, tạm thời quên lãng hoặc gác lại gánh nặng cùng đau đớn quằn quại đi.

Nhưng mà cô đợi không nổi, Ôn Phi Phi cô muốn nói với hắn rất nhiều điều, thế nên...

“Trạch...xin anh, tỉnh lại đi...”

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.