Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 20: Chương 20: Hắn không hiểu




“Lạc tổng, xin anh hãy nói gì đi, Lạc tổng.”

“Lạc tổng, có phải người tình bên cạnh anh hiện giờ là vợ trước Ôn Phi Phi hay không?”

“Mạc Tử Vi anh sẽ giải thích thế nào với cô ấy, chẳng phải anh từng quyết định đính hôn với cô ấy, bây giờ vợ trước của anh bỗng quay về, anh giải thích thế nào về chuyện này.”

Phóng viên vừa thấy Lạc Trạch bước ra đại sảnh đã ùn ùn kéo đến, vệ sĩ điên cuồng mở lối đi cho hắn nhưng đám phóng viên kia sống chết hỏi tới tấp.

“Xin nhường đường, Lạc tổng hiện tại sẽ không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào hết.” Vệ sĩ dạt đám người ồ ạt kéo tới, Lạc Trạch khuôn mặt lạnh lẽo, không chút cảm xúc đi về phía trước.

“Lạc tổng, anh nghĩ sao về việc vợ trước biến thành kẻ thứ ba - hồ ly tinh chen chân vào tình yêu của anh và Mạc tiểu thư. Anh còn yêu vợ trước mình sao?”

“Lạc tổng, chúng tôi được biết Ôn tiểu thư đang có thai, anh sẽ để con của cô ấy là con ngoài giá thú chứ?”

Bước chân của hắn vì hai câu nói này của một tên phóng viên thì khựng lại, dư quang bén nhọn tỏ ra mùi chết chóc, vệ sĩ bên cạnh liền hiểu ý, gật đầu đã hiểu.

“Sầm” cửa xe bị đóng mạnh lại, Lạc Trạch tựa đầu vào ghế, tài xế khởi động xe nhanh chóng cắt được đuôi của đám phóng viên.

Lạc Trạch đưa tay lên trán, xoa khẽ mi tâm, nét bi thương lại tràn ra trong mắt....

“Lạc Trạch, đối với quan hệ chúng ta không nên dây dưa với nhau thì mới là biện pháp tốt nhất. Anh đã thấy việc của chúng ta lúc mới bắt đầu đã chẳng có gì tốt đẹp.”

“Ôn Phi Phi, vậy em có muôn một khởi đầu khác, tôi cho em?”

“Không cần đâu, những thứ đã là làm lại lần thứ hai cũng không có cảm giác như lúc ban đầu, tình yêu cũng vậy, kẻ đến sau mãi mãi cũng không làm sao có được tình yêu của người kia trọn vẹn được.”

Thế nên dù tôi có là nhân vật chính trong sinh mệnh của em thì cũng chỉ là nam phụ trong tình yêu của em và người đàn ông đó, phải không?

Nắm tay Lạc Trạch xiết lại thật chặt, nhớ từng lời Ôn Phi Phi nói lúc nãy trong phòng làm việc với mình. Có một thứ gì đó hung hăng đâm vào trái tim hắn.

Ôn Phi Phi, tối qua em không rời đi có biết tôi đã từng vui mừng biết bao nhiêu không? Em làm tôi vọng tưởng em bắt đầu không nỡ rời xa tôi...

Nhưng có lẽ, không phải vì em luyến tiếc tôi mà bởi giữa chúng ta có những đứa con ràng buộc trong sinh mệnh, giữ em dù không muốn cũng phải ở lại bên tôi...

Lạc Trạch hắn lúc trước từng nói sẽ tranh thủ cùng cô có được những giờ khác vui vẻ và sau này sẽ không có gì hối tiếc nữa, nhưng mà giữa lý trí và tình cảm thì làm sao phân định được?

Người ta bảo yêu bằng con tim, Lạc Trạch hắn không cho là như vậy.

Tất cả tình yêu đều dựa trên lý trí, nếu lý trí không nhìn nhận thì trái tim nào cảm nhận được đối phương.

Nhưng hắn sai rồi, dù lúc trước hắn từng nói với chính mình sẽ để cô tự do nhưng hôm nay biết cô vẫn muốn rời đi thì bản thân hắn lại nảy sinh tạp niệm níu giữ.

Trái tim hắn vẫn đau âm ỉ, vẫn thấy xót xa, bi thống đấy thôi.

“Lạc tổng, tên phóng viên vừa rồi đã bị xử lý, tòa soạn chỗ hắn ta làm việc đã cho đóng cửa. Ôn tiểu thư được hộ tống cũng được đưa về nhà, đám phóng viên không ai phát hiện làm phiền.” T́rợ lý sau khi nhận được thông tin thì báo cáo lại.

“Ừ.” Hắn khẽ lên tiếng.

Không khí tiếp tục trở nên yên lặng. Tài xế âm thầm liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, bộ dạng này của hắn đúng là không nên chọc vào đi.

Tên nhà báo kia cũng thật lắm mồm, có thể chọc ngay vào Ôn tiểu thư, nói cô là tiểu tam, hồ ly tinh lại nói con của Lạc tổng là con ngoài giá thú thì thật không muốn sống nữa rồi.

Làm trợ cho Lạc Trạch từ khi hắn mới tiếp nhận vị trí tổng tài, tính đến nay cũng đã 10 năm, nhưng lần đầu tiên thấy Lạc Trạch tham công tiếc việc như vậy mà trốn về sớm cũng là năm năm trước, khi đó hắn và Ôn Phi Phi đang ở chung.

Trong năm năm cô rời đi hắn sống cũng chẳng vui vẻ, tất cả thời gian hầu như đều ở công ty, thậm chí là liên tục mấy tuần đều ngủ ở đó, có lẽ hắn không dám về nhà. Vì về nhà, hắn sẽ lại nhớ cô, sẽ không thể nào ngủ được...

Năm năm sau, lại một lần nữa hắn điên cuồng, lao tâm khổ tứ giữ Ôn Phi Phi ở bên cạnh, xem cô là bảo bối cưng chiều trong bàn tay.

Ôn tiểu thư chắc là không biết, lúc ở bệnh viện khi Lạc Trạch cầm kết quả bệnh án bảo rằng cô đã lấy thai, hắn đã suy sụp thế nào, trong ánh mắt như tàn tro đầy thống hận đó cũng chỉ làm nền cho bi thương cực độ đang cấu xé lấy nội tâm của hắn mà thôi.

Rồi một đêm kia cô bảo rằng người cô yêu đâu phải hắn, ai biết được sau những câu nói tàn nhẫn, lạnh lùng không máu không nước mắt, giam lõng cô là bộ dạng chật vật ôm mặt trong quán rượu, một mình hắn nhắm nháp đau thương.

Một sự sắp đặt đã chuẩn bị từ lâu cho người phụ nữ mình quan tâm cùng người đàn ông khác ra đi mưu cầu hạnh phúc thì đối với hắn có biết bao nhiêu tàn nhẫn? Ôn Phi Phi không biết, không biết rằng hắn đôi vai run rẩy của hắn gục trên quầy bar có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu đau thương cùng bi lụy.

Nhưng mà ai ngờ cô bỗng dưng quay về, ngỡ như cứu vớt chút gì đó trong sự sống của hắn, ấy vậy mà sự trở về này cũng chỉ là một cách tạm bợ níu giữ mối quan hệ của hai người...

Trợ lý không hiểu, tại sao hắn yêu người kia như vây lại không chịu bày tỏ tâm ý cho đối phương hiểu, mà lại tự đắm chìm dằn vặt riêng bản thân. Ôn tiểu thư kia cũng không thể hiểu nổi, lúc điên cuồng đuổi Mạc Tử Vi đi rõ ràng là rất quan tâm Lạc Trạch, nhưng kết cục hai người này ở chung liền nảy sinh mâu thuẫn.

Có lẽ bọn họ chưa đủ hiểu nhau, mà thôi, những người lạc vào tình yêu có mấy ai tỉnh táo?

_____

“Ức...ức....”

“Thiếu gia, tôi đưa cậu lên lầu.”

“Không, tránh ra...ức...”

“Rầm”

Ôn Phi Phi còn đang nằm trong phòng lăn lộn, sau một loạt tiếng động hỗn độn thì chạy ra.

Lạc Trạch ngả tại ngoặc cầu thang làm cô cả kinh, đến bên cạnh muốn đỡ hắn lên.

“Lạc Trạch, tôi đỡ anh.”

“Đỡ tôi? Ha ha...em còn ở đây hả? Tôi say về nhà còn có người đỡ tôi đấy...ha...” Hắn cười, lẩm bẩm, Ôn Phi Phi căn bản không nghe được mấy chữ.

“Anh nói gì vậy, tại sao tôi không còn ở đây được cơ chứ?” Bây giờ hắn có phải là muốn cô đi rồi phải không?

“Ôn Phi Phi...”

“Cái gì?” Ôn Phi Phi lôi hắn nằm lên giường, cúi người liền nhận ra dấu son trên cổ áo của hắn, cả mùi nước hoa của nữ phảng phất nữa. Tâm tình của cô liền dậy sóng, đau đớn từng chút một nổi lên.

“Anh đi quán bar?”

“Tôi đi...quán bar.”

“Vậy anh còn về đây làm gì hả? Sao không cút đi luôn đi, đừng đem mấy thứ mùi ô uế này về làm bẩn mắt tôi!” Cô gạt mạnh bàn tay của hắn ra khỏi tay mình, chán ghét đứng dậy.

“Em không muốn tôi trở về đây như vậy sao?” Hắn lờ mờ mở mắt, nhìn cô.

“Đúng a, tốt nhất đừng về, anh đi đâu thì cũng đừng vác cái bộ dạng này về đây!”

“Ừ, biết rồi...” Nhưng mà Ôn Phi Phi, em thật tàn nhẫn, trái tim của em sao đối với tôi lại giá băng như vậy? Những thân mật lúc trước của chúng ta có phải là mình tôi tự đa tình rồi tự vui sướng nghĩ đến sau này cũng vậy hay sao?

Những lúc đó, em thật sự có chán ghét tôi hay không đến bây giờ tôi lại bắt đầu nghi ngờ rồi. Con người em, tôi thật nhìn không thấu.

Lạc Trạch lảo đảo đứng dậy, hướng cửa phòng đi ra ngoài.

_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.