Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 29: Chương 29: Em yêu anh, chú Lạc!




“Bảo bối, đêm đó sắp đặt cho em rời đi, vốn liếng trong cuộc tình anh đã đặt cược hết rồi. Bây giờ anh thật sự không còn gì nữa, em không thể bỏ anh đi nữa đâu! Vì như vậy anh không biết phải sống thế nào nữa...”

“Ư....hic hic...” Bị hắn hôn, không thở được, Ôn Phi Phi khẽ rên một tiếng.

“Phi nhi, nói em yêu anh!” Hắn ôn nhu nhưng có chút cấp bách ra lệnh.

Cô thở còn không nổi mà hắn bắt nói cái gì cơ chứ.

Thấy cô không lên tiếng mà giãy giãy trong ngực mình, Lạc Trạch hốt hoảng tưởng cô đổi ý, bài xích mình. Hắn mặc kệ thân thể còn chưa khỏe dùng sức ôm lấy cô, hôn càng mãnh liệt hơn.

“Ư...ư...ngộp...em...ngộp...” Cố gắng hết sức mới tách ra được khỏi đôi môi mỏng của hắn, Ôn Phi Phi vội kêu lên.

Lạc Trạch lúc này mới ý thức được bản thân quá khích, hắn cười khổ. Bây giờ nghe cô bày tỏ với mình rồi, so với lúc trước hắn càng lo được lo mất hơn.

“Vậy em yêu anh không?” Hắn vẫn cố chấp muốn xác định lại.

“Chán ghét...ư...em yêu, em yêu mà!” Ban đầu còn định chọc hắn nhưng thấy hành động của hắn ở dưới đùi mình Ôn Phi Phi hốt hoảng kêu lên.

Ai biết tên kia có bộc phát thú tính hay không, vừa mới bị chấn thương phần đầu, trước đó còn bị xuất huyết dạ dày nữa. Nếu còn không chiều theo hắn thì với bản tính của tên này nhất định sẽ cường ngạnh dùng sức ép cô ngoan ngoãn.

Lúc đó tổn hại thương thế người xót cũng là cô chứ ai.

“Nói lại lần nữa!”

“Em yêu anh!”

“Anh là ai?”

“Lạc Trạch!”

“Nói lại lần nữa.”

“Em yêu anh, Lạc Trạch!”

“Lần nữa.”

“Em yêu anh, Lạc Trạch!”

“Lần nữa.”

“Em yêu anh, chú Lạc! “

“Lần....em gọi ai là chú?!” Lạc Trạch đại ngộ bừng tỉnh, trừng mắt nhìn cô gái giảo hoạt trong lòng mình.

“Gọi chú! Hic hic...a...anh làm gì vậy?” Ôn Phi Phi đưa tay xoa xoa vùng đùi trong mẫn cảm bị Lạc Trạch véo, kêu lên. Đôi mắt ngập nước lúc nãy giờ lại lung linh, sinh động đầy tinh nghịch.

Lạc Trạch bấc đắc dĩ thở dài trước tâm tình thay đổi như gió mùa của cô.

“Ôn Phi Phi...anh nhìn già như vậy sao?”

“Ừ.”

“Soạt” một tiếng, Ôn Phi Phi liền bị đè xuống giường, người kia hôn cô vồ vập.

“...á...ưm ưm.....” Cô không dám giãy mạnh, sợ làm Lạc Trạch đau, nhưng mà hắn càng ngày càng lấn tới, tay chân bắt đầu không thành thật chạy tới chạy lui trên người cô. Cô không hiểu người hôn mê mới vừa tỉnh dậy lấy đâu ra nhiều hơi sức như vậy cơ chứ?

Càng ngày càng thấy không đúng nha, trước ngực cô thấy lành lạnh, tay của hắn chui đi đâu vậy, ở trong váy của cô không ngừng di chuyển lên trên...

“Lạc...Lạc Trạch...anh tốt nghiệp khoa văn hả?” Ôn Phi Phi nhanh chóng nghĩ ra cách làm phân tán sự chú ý của hắn hòng thoát thân.

“Không, anh tốt nghiệp khoa toán. Sao vậy?” Lạc Trạch bâng quơ hỏi.

“À...à thì là “trường chinh vạn dặm” gì đó của anh nghe thật êm tai.” Cô tiếp tục vuốt đuôi của hắn.

Nhưng Lạc Trạch hắn là ai chứ, một cái nhếch chân mày cũng đã nhìn ra tâm tư bé nhỏ này của Ôn Phi Phi, như cười như không hắn bắt lấy cánh tay của Ôn Phi Phi đỡ trước ngực mình cố định lên đỉnh đầu, không nhanh không chậm nói.

“Vậy sao? Đã vậy thì một lát nữa anh sẽ làm cho em càng thấy thoải mái hơn, hửm?”

“A...đừng mà, đừng như vậy, ở đây là bệnh viện đó.” Ôn Phi Phi sợ đến nói lấp, trời ơi cô cũng không có thèm khát như vậy a. “Hơn nữa...hơn nữa anh mới tỉnh dậy, thân thể lúc này thật không phù hợp với chuyện này đâu, lỡ có chuyện gì em sẽ tự trách lắm...”

Bao nhiêu vốn liếng ngọt ngào, nũng nịu cô đã dùng hết rồi. Thân ái của em, anh mau dừng lại a.

“Sao này còn dám gọi anh là chú không?”

Lắc lắc đầu.

“Nếu còn tái phạm thì sao?”

“Nếu còn tái phạm tùy anh quyết định!” Ôn Phi Phi rất thức thời nói.

“Còn gì nữa?”

“Lạc Trạch anh trông không già tẹo nào, mà còn rất đẹp trai, phóng khoáng, anh tuấn mười phần...” Đây hoàn toàn là sự thật, hơn nữa hắn còn xinh đẹp đến nổi không đi làm trai bao thì thật tiếc a! Đương nhiên, câu này cô không dám nói ra.

Lạc Trạch nghĩ nghĩ gì đó, cuối cùng cũng luyến tiếc buông cô ra. Ôn Phi Phi vui như trẩy hội, đỡ hắn ngồi lại chỗ cũ, vuốt ve long thể thái tử gia.

“Em còn dùng cái biểu cảm cùng mấy hành động này với anh, chưa biết chừng anh liền đổi ý.”

“!!!” Ôn Phi Phi hoảng sợ đứng thẳng dậy, không dám chọc hắn nữa. “Em, em múc súp cho anh.” Cô nhanh nhẹn mở lồng cạp, múc một chén súp đưa đến cho Lạc Trạch nhưng hắn không nhận, cũng không thèm liếc nhìn một cái.

“Anh sao vậy? Không đói hả?”

“Anh đói.”

“Ớ, vậy còn không mau ăn, ngon lắm đấy.” Cô không hiểu nhìn hắn.

Lạc Trạch lại không ăn, mà đẩy gối, nằm bệch xuống.

“Hả, anh sao vậy? Không khỏe ở chỗ nào sao?”

“Không có, anh đói.”

“Vậy còn không ngồi dậy ăn.”

“Ăn không nổi.” Hắn lấy chăn trùm kín đầu.

“Anh yên tâm, đảm bảo rất ngon miệng, mau ngồi dậy...”

Hắn không buồn lên tiếng, nằm giả chết, nín thin không nhúc nhích. Ôn Phi Phi rất không hiểu tại sao hắn kêu đói mà nói thế nào cũng không ăn. Cuối cùng từ trong chăn cũng truyền ra gợi ý cho cô.

“Anh thấy mệt, tự ăn không nổi...”

“A...” Kêu xong một tiếng, cằm của Ôn Phi Phi kinh ngạc muốn rớt xuống đất.

Làm nũng!!!

Lạc tổng làm nũng!!!!!!!!!!!!!

Ha ha ha ha ha, Ôn Phi Phi nén cười đến run rẩy. Trời ơi! Chuyện lạ nha, Lạc Trạch lạnh nhạt, bất cần lúc trước chạy đi đâu rồi? Tại sao bây giờ chỉ nằm bệnh viện có mấy ngày tính tình của hắn xoay chuyển 180° vậy?

Không đủ sức? Hứ, gạc ai chứ, mới vừa rồi còn chèn ép cô bây giờ lại nằm bệch la liệt bảo không có sức? Có quỷ mới tin!

Còn Lạc Trạch lại nghĩ khác, trước giờ luôn là hắn chiều cô, bây giờ tâm tư đối phương đã rõ ràng như vậy hắn thật muốn thử chút cảm giác được sủng ái này đến cuối cùng có bao nhiêu khoái trá.

“Vậy để em đút anh, được không?” Ôn Phi Phi đè nén bao cảm xúc nổ tung trong lòng, cố gắng nén cười lật chăn của hắn ta, đỡ hắn ngồi dậy.

“Thật không?”

“Ừm, mau ngồi dậy.” Cô đỡ hắn dựa vào gối. Cầm chén súp thổi thổi, đưa muỗng đến bên môi hắn, bắt chước bộ dạng của hắn trước đây dỗ dành mình “a” một tiếng, tạo khẩu hình há miệng.

Lạc Trạch dù thế nào cũng thấy là lạ, đưa ngón tay vuốt vuốt chóp mũi nhưng vẫn há miệng ăn vào.

“Khụ khụ khụ...” Không cẩn thận Lạc Trạch bị sặc, ôm mặt ho khan.

“Anh có sao không, nuốt từ từ thôi.”

“Nóng...” Hắn ngước mắt nhìn cô, cô nhìn chén súp. Khói còn không có bốc lên mà nóng cái gì?

“Em sơ ý quá...” Ôn Phi Phi nghĩ vậy nhưng vẫn lấy khăn mềm lau lau khóe miệng cho, hắn thổi súp cho nguội hẳn mới tiếp tục đút hắn.

“Anh không thích món này.” Hắn né tránh muỗng súp cô đưa đến.

“Được, em kêu người đem món khác đến.”

Khi người hầu Lạc gia mang đến một món súp cua, hắn lại không ăn.

“Anh muốn súp cà rốt.”

“...” Ôn Phi Phi im lặng ba giây, lại nở nụ cười. “Được, em sẽ kêu họ nấu lại.”

“...”

Như vậy cũng được sao?!

Lạc Trạch “thụ sủng nhược kinh”, cảm giác được sủng ái mà lo sợ đúng là nhột nhạt trong lòng.

Ăn xong, Ôn Phi Phi liền đưa cho Lạc Trạch thêm một cốc sữa. Hắn vốn không chịu uống nhưng Ôn Phi Phi cường ngạnh đè hắn xuống, đổ hết một cốc vào miệng hắn.

Không biết từ đâu cô đem ra rất nhiều thức ăn dinh dưỡng, liên tục cho hắn ăn.

Không ăn, cũng phải ăn.

Sủng ái thì cũng được rồi, nhưng mà cũng không cần làm đến vậy a, thế này hắn nhất định sẽ nghẹn chết mất.

“Phi Phi, anh ăn không nổi nữa...” Lạc Trạch e ngại nhìn chén canh gà mà thím Vương vừa mới đem tới. Có cảm giác rất không xong trong nụ cười của Ôn Phi Phi, rờn rợn người làm sao.

“Sao thế, không phải muốn em bồi anh ăn à? Em hôm nay bồi cho anh thõa thích...mau, há miệng ra.”

“Không cần đâu, anh thấy vậy là rất tốt rồi.” Lạc Trạch cười cười rồi vuốt vuốt chớp mũi đổ mồ hôi lành lạnh.

“Em thì thấy chẳng tốt chút nào. Mau, há miệng ra nào...” Ôn Phi Phi không bỏ qua, đi đến hung hăng ép hắn mở miệng. Lạc Trạch thấy cô rõ ràng là cố ý, liền ôm lấy cô chụp lấy chén canh để xuống bên cạnh.

“Anh là bệnh nhân mà chỉ chiều một chút liền nổi đóa rồi sao?” Hắn gác cằm lên vai cô, than nhẹ.

“Hứ, em thấy là đang lợi dụng cơ hội chỉnh em. Hơn nữa nói cho anh biết, em còn đang rất tiếc hận đó!” Ôn Phi Phi ngồi trên đùi của hắn, vừa nói vừa sờ sờ vết thương trên đầu của hắn có chảy máu hay không.

“Tiếc hận? Là thế nào, anh không hiểu.” Lạc Trạch nhíu mày nghi hoặc. Ôn Phi Phi nhớ đến lòng cạp canh lần trước cô dốc tâm nấu cho hắn cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi khóc rồi đổ đi thì ủy khuất trong lòng ngày càng dâng lên. Chu chu môi, hít hít mũi kể công.

“Lần trước, anh nằm bệnh viện là em lần đầu xuống bếp...em muốn nấu canh cho anh, rất rất rất vất vả, sau đó đem đến bệnh viện...thì ở đó biết được tin anh cùng người yêu cũ đang ở cùng nhau....”

Lạc Trạch nghe Ôn Phi Phi kể, chân mày nhíu chặt lợi hại. Nghĩ đến bảo bối trong lòng có bao nhiêu vất vả cùng háo hức để nấu canh cho mình nhưng cuối cùng lại xảy ra sự tình như vậy, chắc chắn lúc đó cô rất thất vọng, đau khổ đi. Nghĩ như vậy tâm can hắn cũng đau đớn theo, ôm chặt lấy cô.

“Anh xin lỗi, lúc ở công ty Mạc Tử Vi đến tìm anh vì dự án của hai tập đoàn. Anh không thể vì chuyện riêng tư mà làm ảnh hưởng đến cả tập đoàn, nên phải tiếp cô ta. Chỉ là sau đó lại đột nhiên rất xỉu, chuyện sau đó anh hoàn toàn không biết, cho đến lúc tỉnh dậy thì việc đầu tiên thấy chính là em ở trước truyền thông...” Nói đến đây, hắn hơi dừng lại rồi khẽ bật cười.

“Bây giờ suy nghĩ lại, anh lại nghĩ có phải lúc đó là vì em ghen với Mạc Tử Vi nên mới cả giận nói như vậy không?” Càng nghĩ như vậy, tâm tình của Lạc Trạch càng tốt lên, nhướng mày nhìn Ôn Phi Phi.

“Hứ, em mới không thèm ghen, em chỉ ghen cho con mà thôi, ba ba của nó đem một đống chuyện quá khứ đào hoa theo để cho người khác bắt nạt mẹ của nó.”

“Thật oan quá, cùng lắm cho tới bây giờ ngoài Mạc Tử Vi với anh có chút tin tức không rõ ràng thì anh cũng đâu day dưa với ai ngoài em nữa đâu, lấy đâu ra một đống chứ?” Lạc Trạch oan khuất nói.

“Như thế còn chê ít à, ý anh là như vậy còn chưa đủ?!” Ôn Phi Phi trừng mắt.

“Không, không phải, em nói đúng...là tại anh...sau này ngoài em ra, phụ nữ đến gần anh đều quay đầu chạy di.” Lạc Trạch vội ôm cô, vuốt đuôi nói theo.

“Hứ, vậy còn được.” Ôn Phi Phi cũng ôm lấy eo của hắn, vùi mặt vào lòng ngực của hắn, thõa mãn mỉm cười.

“Vậy chuyện của đám phóng viên, tin tức ầm ĩ kia nữa, phải làm thế nào? Bây giờ bên ngoài chắc mắng em là hồ ly tinh đến không ngẩn đầu lên được rồi.” Dù thế nào, chính sự còn trước mắt, Ôn Phi Phi vẫn thấy lo lắng.

Lạc Trạch không có quá nhiều cảm giác với chuyện này, chỉ khẽ nâng cằm của cô, hôn dịu dàng một cái, nói khẽ: “Bọn họ chỉ cần một sự thật rõ ràng về mối quan hệ của chúng ta và Mạc Tử Vi. Thế nên anh sẽ tặng cho cô ta một cái kết minh bạch và chuyện của chúng ta cũng phải đến hồi kết rồi.”

Nói xong, Lạc Trạch nhấn chuông đầu giường một tiếng, trợ lý sau đó đi vào.

“Lạc tổng, phóng viên đều chuẩn bị xong hết rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.