Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 7: Chương 7: Có là gì của nhau đâu chứ?




Lúc Lạc Trạch quay lại Ôn Phi Phi đã ngồi ngay ngắn, chỉ chỉ vào điện thoại.

“Có tin nhắn kìa.”

Lạc Trạch cầm điện thoại lên: Trạch, em đến khách sạn rồi, anh đến đó đi.

Sắc mặt hắn không thay đổi, để điện thoại xuống, bản thân tiếp tục bồi Ôn Phi Phi ăn.

Chỉ là một lúc hắn lại bảo: “Chút nữa tôi ra ngoài, có lẽ về hơi muộn, em cùng Tiểu Lạc Lạc cứ ăn trước.”

“Ầm” trái tim treo lơ lửng của Ôn Phi Phi cuối cùng cũng chùng xuống, ra ngoài phải rất muộn mới về sao?

“Anh đi đâu thế?” Cô giả vờ không biết.

“Sao? Hôm nay sao lại quan tâm đến tôi đi đâu vậy? Tôi ra ngoài bàn chút chuyện làm ăn thôi, cần phải xã giao mới về khuya.” Hắn cười cười giải thích.

Ôn Phi Phi cười lạnh, đúng là nói dối không chớp mắt, người như hắn trên thương trường đều sống bằng dối trá lừa lọc. Nhưng hắn chẳng thể ngờ Ôn Phi Phi cô đã nhìn thấy tin nhắn kia, đã nhìn thấy lời nói dối phát tởm của hắn buồn nôn đến chừng nào.

Năm năm trước hắn vì phải cưới cô mới phải từ bỏ Tử Vi, sau đó ly hôn với cô rồi trở về với cô ta. Năm năm sau, ngược lại hắn hủy bỏ hôn ước với người hắn yêu là Tử Vi, chạy đến tìm cô. Trái tim của hắn không kiên định, dễ dàng đổi thay như vậy thì có phải...hắn cũng sẽ một lần nữa vì Tử Vi mà vứt bỏ cô lần thứ hai không?

Lạc Trạch, lòng dạ của người đàn ông này trước sau không toàn tâm đặt trên một người phụ nữ. Mà Ôn Phi Phi cô cũng chỉ vì mang thai con của hắn, hắn mới tìm đến cô. Nhưng Tử Vi, ích nhất cô ta là người mà hắn yêu, chỉ cần cô ta mang thai thì có lẽ hắn sẽ không đếm xỉa cô nữa.

Trước kia Ôn Phi Phi cô chỉ có một Tiểu Lạc Lạc, cô có thể dễ dàng từ bỏ rời đi. Nhưng bây giờ cô lại mang thai hai đứa nhỏ nữa, nếu phải rời đi một mình cô làm sao có thể lo chu toàn cho các con?

Bây giờ cô rất loạn, rất loạn!

Lạc Trạch thấy mặt mũi Ôn Phi Phi đều vo thành một đoàn, hắn lo lắng hỏi:

“Phi Phi, em sao vậy? Có phải em giận tôi không về ăn cơm không?”

“Ha ha, làm sao có thể! Anh ra ngoài xã giao là công việc mà.”

“Ngoan, cảm ơn đã thông cảm cho tôi.” Hắn kéo cô vào lòng an ủi. Chỉ là hắn không nhìn thấy sự ảm đạm trong mắt Ôn Phi Phi.

Tiểu Lạc Lạc đứng ở khung cửa nhìn ba mẹ nó, gương mặt phúng phính có chút lạnh lùng. Đôi mắt to tròn hơi nheo lại nhìn về phía Lạc Trạch hững hờ, xa cách nhưng đầy chờ đợi.

Lạc Trạch, ba của con. Đừng làm Lạc Thiếu Ngôn con thất vọng.

_____________________

Lạc Trạch vừa ra khỏi nhà, Ôn Phi Phi đã buồn bã đứng ngồi không yên.

“Nếu đã muốn đi theo ba ba thì ma ma cứ đi, ở nhà chỉ càng thêm khó chịu! Tiểu Lạc Lạc sẽ ngoan ngoãn ở nhà mà!” Tiểu Lạc Lạc cắn một trái táo, dễ thương nhìn Ôn Phi Phi.

Nó nhìn bóng dáng Ôn Phi Phi nhanh chóng rời đi thì môi đỏ liền dẩu lên.

Ma ma chả có tiền đồ chút nào!

Ôn Phi Phi dựa theo địa chỉ trong tin nhắn mình đọc được thì nhanh chóng đến nơi, quả nhiên thấy ô tô của Lạc Trạch dừng ở đó.

Trên đường đi cô tuy vậy nhưng rất mong hắn ta nói thật, hắn ra ngoài xã giao chứ không phải ở chỗ này tìm đến Tử Vi, nhưng cô đã sai.

Cô đi thang máy đến tầng cao nhất của khách sạn, đứng trước phòng 2001.

Hai tay cô gắt gao nắm lấy chiếc váy bầu, nhìn mình bụng che khuất cả đôi chân, nhìn vào mặt tường cô thấy mình có biết bao nhiêu xấu xí so với Tử Vi.

“Cốc cốc”

“...”

“Cốc cốc”

“Ai đó?” Một giọng người khó chịu truyền ra, nhưng cô biết là giọng của hắn - Lạc Trạch.

“Cạch”

“Trạch, đừng mở cửa anh nghe em nói...” Tử Vi vẫn đang ôm lấy thắt lưng của hắn, không quan tâm cầu khẩn.

Ôn Phi Phi nhìn thấy áo khoát của Lạc Trạch đã cởi ra, nhưng nhìn sang Tử Vi lại mỏng manh quần áo thiếu trước hụt sau.

Khuôn mặt cáu gắt của Lạc Trạch khi nhìn thấy Ôn Phi Phi liền đông cứng lại, ý thức được bản thân và Tử Vi đang ở chỗ nào, với tư thế này chẳng khác nào...

“Á...Ôn Phi Phi!” Bây giờ Tử Vi mới nhận thấy Ôn Phi Phi đang đứng trước mặt, nhưng cô ta không có buông Lạc Trạch ra mà ôm hắn chặt hơn: “Trạch~”

“Ôn...” Lạc Trạch đẩy cô ta ra định nói gì đó.

“Ha ha...bây giờ tôi tự hỏi bản thân mình nên lấy thân phận gì để bắt anh phải giải thích đây? Vợ trước? Mẹ của con anh? Hay tình nhân đã chia rẻ anh và cô ta?”

“Ôn Phi Phi! Em nghe...”

Ôn Phi Phi cắt ngang lời hắn, thê lương nói.

“̀Trước khi vào gõ cửa, tôi lại quên mất...tất cả các thân phận đó của tôi đều không liên hệ gì với cuộc sống cá nhân của anh. Tôi đối với anh bây giờ ngoài đứa con ra thì chẳng qua, cũng chỉ là người ngoài, có tư cách gì đến đây để tức giận chứ, để ghen tuông chứ?”

“Tôi có là ai của anh đâu! Xin lỗi, đã làm phiền hai người!” Cô bi ai quay lưng đi, muốn chạy thật nhanh nhưng sợ ảnh hưởng đến em bé, chỉ biết cắn răng đi thật chậm như việc từ từ nhắm nháp nổi đau đang cấu xé lấy trái tim...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.