Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 22: Chương 22: Bỏ lỡ




Ôn Phi Phi không nghe thì thôi, mà lúc càng nghe thì càng thấy Lạc Trạch ho càng khổ sở hơn.

“Khụ khụ khụ...”

Chân mày Ôn Phi Phi càng nhíu chặt, cô lờ mờ thấy được hắn bị sặc nước ho đến ôm ngực.

Từ lúc nào mà hắn cũng có bộ dạng khổ sở đến thế? Hay là đang lo lắng cho Mạc Tử Vi đang ở nơi nào đó thuong tâm khóc, tối hôm qua cô đánh Mạc Tử Vi thê thảm nhu vậy mà, hôm nay qua mấy thông tin trên mạng đảm bảo Lạc Trạch cũng đã thấy đi.

Thảo nào lúc nãy hắn không thèm đếm xỉa tới cô.

“Cạch cạch” là tiếng bật lửa, Lạc Trạch không biết từ đâu lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu nặng nề hút một hơi.

Đây không phải là thói quen của hắn. Trước đây Ôn Phi Phi cũng chưa từng thấy hắn hút thuốc.

Lòng của cô vì bộ dạng khác lạ này của hắn mà không thể đứng yên quan sát, cứ nhích chân tới lui cố gắng quan sát kỹ càng tình hình bên trong.

“Sao không nghe gì nữa vậy?” Ôn Phi Phi nhón chân lên, quan sát.

“Đâu mất rồi?” Cô cúi người, ngồi bệch xuống, hé cửa ra.

Chắc là hắn đi ngủ rồi.

Ôn Phi Phi thở dài, lủi thủi đứng dậy luyến tiếc đi về phòng, mà cũng chẳng biết bản thân đang luyến tiếc cái gì nữa.

“Cạch” Lạc Trạch mở cửa ra, căn nhà rộng lớn không có một bóng người, hắn thở dài, đôi môi câu lên một nụ cười nhợt nhạt.

Hóa ra là hắn nghe nhầm, lại ảo tưởng Ôn Phi Phi đến đây.

“Khụ khụ”

“Cạch”

Lạc Trạch đóng cửa lại, trở lại giường ngủ ho khẽ mấy tiếng, có chút khó thở nhưng vẫn nhấm mắt để bản thân có thể an tĩnh chìm vào giấc ngủ cố gắng để bản thân quên đi mà không phải cảm thấy giày vò nữa.

Một đêm, chỉ chậm vài giây phút nhưng có vài sinh mệnh trong sự sống này phút chốc bỏ lỡ nhau.

______________

Sáng hôm sau, Ôn Phi Phi mệt mỏi lếch xuống giường, chỗ bên cạnh lạnh lẽo không có hơi người càng làm cô không có tâm tính hơn.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô liền mò xuống phòng ăn để ăn sáng, hai tiểu bảo bối đúng là phát khiển thật tốt khiến cô có cảm giác đói liên tục.

“Tiểu thư, mời dùng.” Hầu nữ đưa thức ăn lên, đúng lúc này quản gia lại đi vào thông báo.

“Ôn tiểu thư, một người nhận là học trưởng của cô đến tìm.”

Ôn Phi Phi kinh ngạc, tối hôm qua vội vã rời đi nên không biết Tiểu Lạc Lạc và Mộc Dương ứng biến như thế nào. Bây giờ anh cư nhiên lại đường hoàng đến đây rồi?

“Tiểu thư, cô quen người đó không? Nếu không tôi sẽ bảo vệ sĩ đuổi đi.”

“À, không phải, đó là người quen của tôi, mời anh ấy vào đi.” Dù sao bây giờ cũng đã trễ như vậy, Lạc Trạch hẳn là đi công ty rồi, chẳng phải lo lắng gì nữa. Mà chuyện tối hôm qua không rời đi cũng nên nói rõ với học trưởng một tiếng.

“Phi Phi.” Mộc Dương đi vào thấy Ôn Phi Phi ngồi ở đó liền thoải mái kêu một tiếng.

“Học trưởng, trước anh hãy ngồi xuống trước đã, anh đã ăn sáng chưa? “

“Không cần đâu, cho anh một tách cà phê là được.” Mộc Dương dịu dàng nói.

“Sao vậy được, anh chưa ăn thì ăn với em đi. Ăn một mình em cũng thấy ngại.”

“Được thôi, phụ nữ có thai là nhất.” Mộc Dương mỉm cười gật đầu.

Thật ra người học trưởng này của Ôn Phi Phi từ đầu đến chân không có chỗ nào là không được, vóc người cao lớn, ngũ quan anh tuấn lại ôn nhu, điềm đạm, trong công việc lại vô cùng có năng lực. Là mẫu người lý tưởng để lấy làm chồng, so với Lạc Trạch tính khí cường ngạnh, bá đạo kia thì...

Phi phi phi...Ôn Phi Phi cô nhổ, cô nhổ, tính khí kém như vậy, lại là con ngực đực gieo giống khắp nơi thật chẳng có tí nào tốt cả.

“Phi Phi...Phi Phi...em sao vậy?” Mộc Dương thấy Ôn Phi Phi chỉ mãi suy nghĩ đến thất thần liền kêu cô.

“À...hả, à xin lỗi, em không được tập trung lắm.” Ôn Phi Phi gượng cười, đầu óc đúng là có vấn đề, nghĩ đến tên đàn ông đó làm chi không biết.

“Anh Mộc Dương, anh hôm nay sao lại đến tìm em?”

“Em nói thử xem?”

“Anh Mộc Dương, tối qua không rời đi cùng anh quả thật có chút nông nổi, nhưng mà quả thực em không đành lòng rời đi.”

“Vậy Tiểu Lạc Lạc thì sao?” Mộc Dương nhàn nhạt cười, không nhìn ra ý tứ hỏi.

“Nó sao rồi? Tối qua nó có trở lại ngự thự của Lạc gia không? Có khóc không?” Nhắc đến thằng bé, Ôn Phi Phi có chút gấp gáp hỏi.

“Nó không sao, rất thông minh ứng biến trở lại đó mà không để lại nghi ngờ rồi, chỉ là hôm nay đến đây tìm em, mục đích không phải nói chuyện tối qua.”

Ôn Phi Phi im lặng, nghe anh nói tiếp.

“Phi Phi, chồng trước của em đưa anh ra nước ngoài công tác mục đích đã rất rõ ràng. Anh chỉ có mấy ngày phép này để tranh thủ trở lại đây, anh chỉ muốn khẳng định, em thật sự sẽ bỏ qua cơ hội lần này chứ, em phải biết thai nhi càng lớn chuyện này càng khó thực hiện, hoặc là không bao giờ rời đi được nữa. Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Em....em.....”

“Thiếu gia. “ Đúng lúc này, nữ hầu đột nhiên lên tiếng, hai chữ “thiếu gia” làm Ôn Phi Phi giật thót.

Lạc Trạch vẫn chưa đi công ty? Lần này thì không xong rồi, cô phải làm sao đây, lỡ hắn phát bọ thì phải làm thế nào?

Lạc Trạch bước vào đã thấy Mộc Dương ngồi đó, hai người đàn ông nhìn nhau.

“Lạc tổng.” Mộc Dương theo lễ chào một tiếng. “Tôi đến tìm Phi Phi có chút chuyện.” Anh lại tự nhiên bỏ sung thêm một câu.

Lạc Trạch ban đầu thấy Mộc Dương quả thật có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh hồi phục ánh mắt, không đậm không nhạt “Ừ” một tiếng.

Không khí trong phòng ăn phút chốc trở nên lúng túng, Ôn Phi Phi thấp thỏm liếc qua nhìn Lạc Trạch. Nữ hầu đem phần ăn của hắn lên, hắn cũng tự nhiên lãnh đảm dùng bữa của mình, không chút biểu cảm vui buồn hay tức giận vì việc Mộc Dương đến tìm cô.

“Lạc tổng có vẻ rất vội?” Mộc Dương phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Ở công ty có một số việc.” Lạc Trạch trả lời.

“Ra vậy, Phi Phi, em có thai nên ăn nhiều một chút.” Mộc Dương gấp một chút thức ăn bỏ vào chén của Ôn Phi Phi.

“À, Mộc Dương cảm ơn, không cần lo cho em, anh cứ ăn đi.”

“Sao có thể chứ, em vẫn nên ăn nhiều một chút. Hơn nữa gần đây bên ngoài nói gì em đừng bận tâm, những tờ báo lá cải đó chỉ thích bới mốc đời tư mà thôi, em bận tâm chỉ làm tổn hại bản thân.”

Ôn Phi Phi hiểu Mộc Dương đang ngầm ám chỉ mối quan hệ rắc rối giữa cô và Lạc Trạch, với tính cách của hắn ắc hẳn sẽ lên tiếng nói gì đó đi nhưng mà hôm nay hắn vẫn lạnh mặt ăn sáng, dường như không xem chuyện đó là của mình.

“Em biết rồi.”

“Tốt, này...em ăn nhiều một chút.” Mộc Dương tiếp tục bồi Ôn Phi Phi ăn, người khác nhìn vào còn tưởng người hiện tại ngồi kế bên Ôn Phi Phi chính là Mộc Dương với cô là một cặp, còn Lạc Trạch ngồi đối diện với hai người chỉ là khách.

Trớ trêu, hắn cũng đâu thể làm gì khi người mà cô yêu đang ở ngay trước mắt, hắn còn được cô để ý sao?

“Khụ khụ khụ”

“Thiếu gia, cậu sao vậy? Ôi trời, cậu nóng quá, phải bị sốt rồi không?” Quản gia hoảng hốt kêu lên, muốn gọi bác sĩ gia đình đến.

“Không cần đâu, tôi không sao.” Sau đó hắn đứng dậy. Có chút lắc lư nhưng vẫn hướng về phía Mộc Dương coi như chào hỏi, nói: “Tôi đến công ty trước.”

________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.