Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 5: Chương 5: Bắt được




Ba tháng sau, sự lùng sục của Lạc Trạch cũng có kết quả.

Lạc Trạch âm hàn đứng trước cửa một căn nhà xinh đẹp. Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, phẳng lặng đến đáng sợ.

Ôn Phi Phi đang ở trong căn nhà này. Người phụ nữ đó giết chết đứa con chưa chào đời của hắn sau đó chạy sang Pháp vui vẻ chạy nhảy? Đâu có dễ như vậy!

Lạc Trạch hắn đã suy nghĩ rất nhiều, khi bắt được cô hắn sẽ làm gì? Nhưng chắc chắn một điều tình cảm khi trước hắn dành cho cô đã pha thêm mùi thống hận.

Vệ sĩ nhận lệnh mở khóa cửa một cách dễ dàng. Lạc Trạch từng bước vững vàng tiến vào, giày da trầm ổn nện trên mặt đất.

Bọn vệ sĩ đi theo hắn cũng run lên bần bật. Nhìn tổng tài của bọn họ đi, thật có thể giết người.

Lạc Trạch đi vào phòng khách mắt hắn khẽ lay động. Trên sofa một cô gái nhỏ như một con heo lười đang ngủ, trên tay còn cầm một quả táo đang ăn dở.

Trên bàn đầy các loại thức ăn khác nhau, có cả một số giấy tờ. Lạc Trạch bước lại gần, cầm lên xem:

Thai nhi khỏe mạnh!

Là song thai!

Con ngươi của hắn co rút mạnh, nhìn Ôn Phi Phi vẫn ngủ say. Hắn thấy được cô gái kia béo lên hẳn, bụng bầu hơn bốn tháng đã to lên rõ ràng.

Lạc Trạch thật không biết nên làm gì, hắn cảm thấy rất loạn.

Con của hắn, vẫn còn.

Ôn Phi Phi lại lừa hắn. Không! Là tên nhóc béo lùn nhà hắn giở trò! Là nó bày kế cùng ma ma nó chạy trốn!

Bốn tháng qua hại hắn sống không tốt chút nào, hại hắn suýt nữa điên lên. Vừa nhớ Ôn Phi Phi, vừa hận cô rời xa hắn, hận cô giết chết con của bọn họ.

Cuộc sống cô độc đó...thật hãi hùng!

Nhiều đêm hắn chỉ biết uống rượu, như vậy khi say hắn có thể chìm vào giấc ngủ dễ dàng hơn nhưng mà, trong giấc mơ cũng là tiếng khóc ai oán của đứa bé chưa chào đời trong bụng Ôn Phi Phi. Nó đứng trong bệnh viện kêu lạnh, kêu đói, đòi ba ba của nó.

Mà ba ba của nó đâu có bảo vệ được nó đâu.

Lúc giật mình tĩnh giấc, Lạc Trạch khiêp đảm nhìn căn phòng trống trãi chỉ có mình hắn, lòng ngực của hắn lại không thể hô hấp được, cô độc là thế, đáng sợ hơn cả đói rét, ốm đau và Lạc Trạch chính là sợ cảm giác sống như thế suốt ba tháng qua.

Bỗng dưng một chuỗi âm thanh đột ngột truyền tới.

“Tổng tài, Tiểu thiếu gia cậu ấy...” Vệ sĩ chưa nói hết, một bóng đen mập mạp đã lao vào.

Nó nhìn thấy người trong nhà là Lạc Trạch, thấy hắn cầm hết quả kiểm tra thai nhi định kỳ thì tâm hồn bé bỏng chùng xuống, thôi hết.

“Ma ma...người đừng ngủ như heo chết nữa, tỉnh dậy đi!” Nó lay lay Ôn Phi Phi vẫn phì phò ngủ.

“...” Ôn Phi Phi gãi gãi, ngủ tiếp.

“Ôn Phi Phi!” Lạc Trạch cũng nóng ruột kêu lên.

“Lạc Trạch, anh là đồ trứng thối...Hả...?! Hả?” Ôn Phi Phi giật nảy mình nên chửi bậy, thật không ngờ người kia lại sừng sững đứng trước mặt cô.

“...” Lạc Trạch đen mặt.

“...” Tiểu Lạc Lạc muốn đi đầu xuống đất.

“Lạc Trạch, ai cho anh vào đây! Cút ra! Cút ra!” Ôn Phi Phi hồi phục tinh thần, đứng dậy, đuổi Lạc Trạch thẳng thừng.

Bị cô xô đẩy, hắn rất muốn tét vào mông cô nhưng nghĩ đến Ôn Phi Phi mang bụng bầu to đùng sao hắn dám làm bậy.

“Còn đứng đó làm gì, thu dọn hành lý cho bọn họ! Bắt Lạc Thiếu Ngôn đến gặp ông bà già (cha mẹ Lạc Trạch)!” Lạc Trạch nhìn đám vệ sĩ nói.

Ôn Phi Phi chưa kịp phản ứng đã bị hắn bế ngang lên, ôm ra ngoài cửa. Nhưng lại nghĩ nghĩ, hắn nhìn Tiểu Lạc Lạc, nói.

“Lạc Thiếu Ngôn, con không muốn mang họ Lạc sao? Tốt, dù sao ma ma Phi Phi của con cũng sinh cho ba ba được mấy đứa nữa. Con cũng chưa chắc được thừa kế tài sản đâu.”

“Ma ma sẽ sinh toàn là con gái!” Tiểu Lạc Lạc trừng mắt, vội la lên. Trời ạ, tiền của nó.

“Lạc Trạch ba cũng chưa từng nói người thừa kế của mình, nhất định là con trai.”

“...” Tiểu Lạc Lạc liền mềm nhũn thân hình tròn ủm, hết hơi sức ngả ra, để mấy tên vệ sĩ bế đi. Thế là hết, tài sản của nó!

“Lạc Trạch, anh là đồ khốn...” Ôn Phi Phi vừa giãy giụa, vừa chửi. Lạc Trạch thật sự sợ cô ngả muốn chết.

“Tôi với em còn chưa có tính sổ. Em thử làm bản thân bị thương xem, tôi không chắc bản thân sẽ làm gì đâu!” Hắn khẽ cắn môi cô, nghiêm mặc nói.

Phải, hắn rất tức giận, có chút bi phẫn, nhưng mà đối với cô gái ở trong ngực hắn phải kìm nén không làm hại đến cô.

Ôn Phi Phi nhận ra hắn đang phẫn nộ, rất biết điều ngậm miệng lại.

“...” Hu hu, hung dữ như vậy với cô làm gì, cô đang đói bụng muốn chết! Cụ nhà anh! Đám cưới với người khác! Cụ nhà anh, làm tôi có mang! Cụ nhà anh! Lâu như vậy mới tìm được tôi! Có biết tôi rất nhớ anh không?!

Ôn Phi Phi ngả đầu trên vai Lạc Trạch, gương mặt mếu máo, mắt đen ngập nước, ủy khuất để hắn bế lên xe...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.