Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 17: Chương 17: Bảo bối mang thai thật khó chiều!




Tay đang dùng bữa của Lạc Trạch quả nhiên hơi khựng lại. Hắn lấy một chén canh khác vừa ăn vừa nói: “Quậy đủ chưa? Nếu quậy xong rồi thì ngồi xuống, ăn sáng.” Hắn không có tức giận, thái độ vẫn như cũ không chút sức mẻ.

“Ăn, ăn, tôi không ăn! Tôi là quậy chưa đủ đó.”

“Xoảng xoảng” chén canh trong tay Lạc Trạch tiếp tục bị Ôn Phi Phi hất văng, cô kéo hắn ra khỏi bàn ăn. Tính khí đại tiểu thư cộng thêm tâm tình sáng nắng chiều mưa khi mang thai làm cô rất không có lý lẽ.

Một số người hầu nữ mới vào, vốn dĩ đã rất sợ khuôn mặt lạnh của Lạc Trạch, bây giờ Ôn Phi Phi lại ở đây bát nháo, một hai chọc tới giới hạn của hắn làm cô hầu nữ kia sợ phát khóc.

Ôn Phi Phi bây giờ nếu như là đàn ông chắc chắn không ai dám lấy, như mấy người phụ nữ không biết lý lẽ hay gây sự, đánh ghen giữa đường. Vừa lôi thôi, vừa phiền toái, lại hung dữ không biết lý lẽ, chẳng ai chiều nổi.

“Không cho anh ăn! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!”

Hầu nữ bên cạnh phát hoảng, thi nhau mếu máo. Lạc Trạch cũng không thể ăn được nữa nên phất tay cho người hầu dọn dẹp bàn ăn, sau đó bế Ôn Phi Phi đang quậy tưng bừng lên lầu.

Người hầu trong nhà như được đại xá thiên hạ, cuống quýt dọn dẹp sau đó chạy mất khỏi khu vực nguy hiểm.

“Buông ra!”

Lạc Trạch liền buông cô ra.”Em là muốn quậy cái gì, ngay cả ăn sáng cũng không ngoan ngoãn được sao?”

“Tôi là phiền phức vậy đó, thì làm sao so với vị hôn thê ngoan ngoãn, xinh đẹp của anh được.” Lời Ôn Phi Phi toàn là châm chọc.

“Bây giờ quả thực một góc cũng không bằng.” Lạc Trạch thản nhiên thừa nhận.

Ôn Phi Phi muốn phun ra máu, “Khốn kiếp, vậy tối qua anh ngủ với tôi làm gì, sao anh không đi kiếm người yêu bé nhỏ của anh đi, đừng đụng vào tôi!!!”

“Tối qua tôi từ chối nhưng chính là em chủ động.” Hắn không thương tiếc vạch trần.

“!!!” Ôn Phi Phi á khẩu, cứ tưởng hắn say như vậy sẽ không nhớ gì nhưng ai mà biết được tên đại gian trá này lại nhớ chứ.

“Được, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! Đi tìm Mạc Tử Vi của anh đó!” Ôn Phi Phi giận lẫy, đẩy Lạc Trạch.

Hắn cũng không có dằn co với cô, liền muốn xoay người đi ra cửa. Ôn Phi Phi thấy hắn sắp đi ra khỏi mà không năn nỉ cô là một tiếng thì càng tức giận, giậm chân bình bịch. Hắn không biết là cô đang làm lẫy sao? Không thể vì cô đang có thai mà nuông chiều một chút sao?

“Anh đi đâu? Anh đi đâu?”

Hay là hắn đang vội đi giải thích với Mạc Tử Vi về chuyện tối qua cùng cô ở một chỗ? Ha ha, Mạc Tử Vi kia tính ra cũng thật là lợi hại, có thể khiến hắn xoay vòng điêu đứng như vậy.

“Tôi đi công ty.” Hắn nhẹ nhàng bảo.

“Tôi không cho anh đi!”

Lạc Trạch nhìn Ôn Phi Phi hung dữ như một con gà mái mẹ, vừa lúc nãy bảo hắn cút đi, một giây sao liền trở thành không cho đi nữa. Phụ nữ đúng là khó chiều, đặc biệt là lúc mang thai.

“Tôi không đi công ty thì lấy nuôi vợ con?” Hắn nhàn nhạt nói, gỡ tay cô ra mà đâu biết rằng điều này làm Ôn Phi Phi có cảm giác hắn đang ruồng bỏ cô.

Cái gì?! Hắn muốn kiếm tiền nuôi Mạc Tử Vi đến vậy à?

“Tôi không cho anh đi, không cho đi!!!” Ôn Phi Phi níu chặt tay hắn, quậy long trời lở đất.

“Buông tay ra, tôi không đi thì công ty phải làm sao?” Hắn không có tức giận, chỉ hơi bất đắc dĩ nói.

“Hic hic...anh đừng có nói dối, anh rõ ràng là muốn đi tìm Mạc Tử Vi. Anh đang muốn tìm cô ta! An ủi cô ta!”

Lạc Trạch vẫn rất kiên nhẫn, “Không có, em đừng nháo, tôi không đi tìm cô ta.”

“Tôi không tin. Anh không được đi đâu hết!”

(Niếp: nếu PP là nữ phụ thì LT chắc chắn nói: Cô có tư cách gì mà k cho tui đi?

Nhưng mà, đây là nữ chính thế nên...)

“Được được, em đừng khóc. Em không tin thì đi công ty với tôi, như thế có thể canh chừng rồi?” Hắn có chút dỗ dành.

“Hic hic...” Ôn Phi Phi hơi hơi suy nghĩ.

“Hic hic...” Cô quyệt mũi, chạy đến cửa, đổi mật mã sau đó khóa cửa lại.

Lạc Trạch đương nhiên hiểu cô sợ hắn chạy mất trong thời gian cô đi thay đồ nên nhốt hắn lại. Nhưng mà hắn không đáng tin vậy sao?

Ôn Phi Phi nhanh chóng lấy quân áo ra, muốn đi vào phòng thay quần áo nhưng bước chân hơi khựng lại. Quay đầu nhìn Lạc Trạch:

“Anh vào phòng thay quần áo đi, tôi sẽ thay đồ ở đây!”

“...”

Không phải chứ, cô gái nhỏ này thật là khó nói chuyện mà. Càng ngày càng lộng hành, không xem ai ra gì.

“Cạch” Ôn Phi Phi khóa cửa phòng thay quần áo lại, chắc chắn Lạc Trạch không thể trốn ra ngoài mới bắt đầu thay quần áo. Sau đó đến bên bàn trang điểm, ngồi xuống.

“Á!!!”

Lạc Trạch trong phòng thay quần áo nghe tiếng cô thét hoàng hốt, tung cửa đi ra. Rất dễ dàng, khóa cửa tan tác.

Ôn Phi Phi ngồi trên bàn trang điểm vai run run, mắt đầy nước mắt.

Trong gương, đó có phải là cô không vậy? Tại sao trông chẳng khác một con khủng long, vừa béo ú, vừa tàn tạ. Tóc tai loạn cả lên, mặt mũi tèm lem, thảo nào Lạc Trạch lại chê cô, thà ra ngoài tìm phụ nữ khác cũng không muốn ở nhà với con heo xấu xí như cô.

“Ôn Phi Phi, em sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc mà....”

“Hư hư hư...”

Lạc Trạch càng dỗ, Ôn Phi Phi càng khóc thảm thiết.

“Anh...thì ra là anh chê tôi xấu xí phải không? Đàn ông các anh chả người nào tốt cả! Có mới quên cũ, thấy trăng quên đèn!”

“???” Lạc Trạch bỗng dưng bị mắng tới tấp thì không hiểu gì cả.

“Phi Phi, em bình tĩnh, đừng khóc, nói cho tôi biết có chuyện gì.”

“Lạc Trạch, có phải Mạc Tử Vi kia rất xinh đẹp?”

Lạc Trạch nhíu mày, gật đầu thừa nhận sự thật.

“Cô ta đối với anh lúc nào cũng dịu dàng, ngoan ngoãn?”

Quả thật là như vậy, Lạc Trạch gật đầu tiếp.

“So với tôi, nếu lấy về làm vợ có phải đàn ông đều chọn cô ta không?”

“Ừ.” Lạc Trạch thấy đúng là như thế nhưng mà hắn...

“Oa oa oa oa...cút đi, cút đi cho tôi, tôi ghét anh! Tôi ghét anh!” Ôn Phi Phi thuận thế ngồi ở trên ghế, còn Lạc Trạch đang ngồi xổm trước mặt cô nên đạp một phát vào mặt hắn, Lạc Trạch không có chuẩn bị liền ngã xuống.

Mũi hắn đập vào sàn nhà, đau đến nhíu mày, khẽ mắng một tiếng liền ngồi dậy.

“Ôn Phi Phi, em....Ôn Phi Phi!” Lạc Trạch thấy Ôn Phi Phi đang điên cuồng nhập mật mã, biết cô muốn chạy ra ngoài. Nhưng mà nhìn tâm tình không bình tĩnh của cô nhất định sẽ rất nguy hiểm, Lạc Trạch vội túm chặt lấy cô, ôm vào lòng.

“Ôn Phi Phi, em quậy đủ chưa?” Giọng của hắn pha chút tức giận, khiển trách. Lỡ có chuyện gì, đứa nhỏ phải làm sao đây, đã làm mẹ mà sao tính khi vẫn trẻ con, tùy hứng thế này mãi cơ chứ.

“Buông tôi ra!”

“Em còn không ngoan thì đừng mong tôi cho em theo tôi đến công ty.” Lạc Trạch uy hiếp.

“Tôi mới không thèm!”

“Ôn Phi Phi!”

“Anh có quyền gì mà quản tôi, tôi chán ghét anh đấy. Tôi không ở đây nữa.” Ôn Phi Phi không quan tâm người khác có tâm tình gì, tùy hứng nói. Kiên nhẫn cuối cùng của Lạc Trạch cũng bị câu này của cô đốt sạch.

“Được, em không thèm phải không?” Lạc Trạch buông cô ra, mở cửa, tay chỉ về phía cầu thang. “Đi đi, em thích chạy đi đâu thì đi, tôi không có tư cách quản em mà.”

_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.