Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 28: Chương 28: Anh cho em lời đáp sánh cùng vạn dặm trường chinh




Không biết qua bao lâu người đàn ông trên giường bắt đầu có ý thức, Ôn Phi Phi mừng rỡ háo hức chạy đi gọi bác sĩ.

Sau khi kiểm tra, không thấy gì đáng ngại bác sĩ sau khi dặn dò nghĩ dưỡng liền lui ra ngoài, trợ lý cũng thức thời để lại không gian riêng cho Lạc Trạch và Ôn Phi Phi.

So với tâm trạng vui mừng của cô thì từ lúc tỉnh dậy đến giờ Lạc Trạch cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, trong mắt của hắn chỉ có chút thất thần cùng mệt mỏi xa xôi, ngoài ra Ôn Phi Phi thật chất không biết hiện tại hắn đang nghĩ gì nữa.

“Lạc Trạch, anh có khát không? Em rót nước cho anh.” Ôn Phi Phi nhanh nhẹn rót cho hắn một cốc nước, đem đến ngồi lên giường đưa cho Lạc Trạch. Hắn nhìn cốc nước trên tay cô, không biết nghĩ gì rất lâu cũng không có nhận lấy, cuối cùng mở miệng nói.

“Chuyện tôi nói trước mặt đám phóng viên em không cần bận tâm đâu, chỉ là muốn bọn họ ngậm miệng lại thôi. Cũng không cần áy náy tôi vì em mà bị thương, nếu là người khác trong tình huống đó cũng sẽ làm như vậy mà thôi?”

“Vậy nên?” Ôn Phi Phi hỏi.

“Vậy nên không cần vì áy náy mà phải khó chịu ở lại chăm sóc tôi, em có thể về rồi.”

“Anh đói rồi phải không? Bác sĩ dặn bây giờ anh chỉ được ăn thức ăn lỏng nên em có chuẩn bị súp cho anh rồi đây.”

“Ôn Phi Phi, em nghe tôi nói không?' Lạc Trạch nhíu mày trước bộ dạng thờ ơ của cô đối với lời vừa rồi của hắn.

“Anh muốn ăn nóng một chút hay nguội một chút vậy?”

“Ôn Phi Phi, tôi nói rất rõ rồi. Em về đi, hơn nữa tôi không đói.”

“Anh đói mà.” Ôn Phi Phi lấy khăn mềm lau lau bát, chuẩn bị múc súp.

“Tôi không đói.”

“Em nói anh đói, hơn nữa còn là rất đói nên nói chuyện cũng mê sản luôn rồi.” Ôn Phi Phi đặt bát xuống bàn, đi về phía giường của Lạc Trạch sờ trán của hấn, sau đó lại sờ sờ phần bụng của hắn. “Thấy không, xẹp lép này.”

Lạc Trạch hai mày kiếm dán chặt vào nhau, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Ôn Phi Phi, “Tôi nói với em lần nữa, em không cần vì áy náy mà khó chịu ở lại đây...”

“Sao anh biết em khó chịu, anh là con giun trong bụng em sao?” Ôn Phi Phi cắt ngang lời của hắn, đưa tay nâng cằm của hắn lên, đường hoàng nhìn vào mắt hắn.

Lạc Trạch bị cô trêu ghẹo, muốn rút tay cô ra nhưng mà hơi sức của cô dùng rất lớn, thân thể của hắn đang suy yếu nên phản ứng cũng không được nhanh nhẹn như bình thường, không kịp đề phòng bị cô nhẹ nhàng đè xuống gối. Ôn Phi Phi cẩn thẩn hoàn hảo không làm chạm vào vết thương trên đầu của hắn, một tay ấn chặt vai một tay còn lại giữ chặt cằm của hắn...

Lạc Trạch chỉ cảm thấy một hơi thở ngọt ngào quen thuộc chui vào khoang miệng của mình, tinh nghịch cướp bóc. Hắn nhíu mày, có chút phản kháng nhưng Ôn Phi Phi rất bá đạo cắn mút lấy đôi môi mỏng “ngọt ngào” của bảo bối nhà cô.

Phải rồi, năm năm trước khi còn chưa ly hôn hôm nào cô cũng gọi hắn là bảo bối hết. Lúc đó cảm xúc tuy thật giả tạo nhưng danh xưng này cô thấy dùng cho hắn cũng không tệ quá đi. Người đàn ông cực phẩm thế này chạy ra đường không thiếu kim chủ nguyện dùng toàn bộ tài sản để bao nuôi.

Chẳng những thế, ngoài dáng vẻ vô cùng bắt mắt thì “bảo bối” này còn là cây rung ra tiền, thái tử gia của thành phố S này mà.

Ôn Phi Phi rất chuyên tâm hôn, hé mắt nhìn bộ dạng cứng đờ, không cảm xúc giả chết của hắn thì rất không hài lòng. Cô dùng tay bịt mắt hắn lại, bắt hắn phải cảm nhận giống cô.

Rất không thành thạo nhưng Ôn Phi Phi cũng thành công cạy mở hàm của Lạc Trạch, dù có chút thô bạo với một bệnh nhân như hắn nhưng cô chờ không nổi, cuốn lấy hơi thở của nam nhân, mút lấy sự thanh mát từ khoang miệng thanh tú làm hô hấp của Lạc Trạch nhịn không được mà hỗn loạn theo.

Cuối cùng, nếu không phải vì nghĩ cho tình trạng sức khỏe của hắn, Ôn Phi Phi cũng không muốn nhanh như vậy rời đi. Cô luyến tiết cắn cắn lên môi của hắn, khiến nó có chút sưng đỏ mới tạm hài lòng dứt ra.

Cô dựa nhẹ trên ngực của hắn, môi kề bên tai của hắn, nũng nịu hỏi: “Thế nào? Có cảm nhận được gì không? Có cảm nhận được thành ý của em không?”

Người đàn ông phía dưới thân thể cứng ngắc, ánh mắt thấy lại ánh sáng bây giờ có chút đờ đẫn.

Qua rất lâu trong căn phòng cũng không có thêm tiếng động nào nữa.

Rồi dường như một thứ gì đó ấm nóng trượt nhẹ nhàng trên hỏm cổ của Lạc Trạch, mi tâm hắn khẽ nhíu lại, muốn kéo cô gái nằm trên ngực mình ra nhưng Ôn Phi Phi vẫn sống chết ôm chặt hắn không buông.

“Lạc Trạch...em xin lỗi...”

Qua thật lâu, sự nức nở của cô cũng run rẩy bật thành lời.

“Là em sai, em không nên tùy hứng làm giận dỗi, không nên bướng bĩnh nói những lời tổn thương anh, nói bảo bối trong bụng của người khác...càng không nên không chịu nghe anh giải thích mọi chuyện đã đi định đoạt mọi chuyện, quyết định mối quan hệ của chúng ta...”

“Nhưng mà anh biết không? Bởi vì em nghĩ anh yêu Mạc Tử Vi, anh thương cô ta...anh không có yêu em nên năm năm trước mới giả vờ không cần hôn nhân của chúng ta, mới giả vờ thơ ơ, không quan tâm đến anh...nhưng mà...nhưng mà...”

Ôn Phi Phi uất nghẹn gấp gáp muốn giải thích, lời nói cũng vì gấp gáp mà loạn lên hết, cô dụi dụi mặt vào cổ áo của Lạc Trạch, ai biết tâm tình giờ này của hắn là thế nào?

Chỉ mình hắn biết.

“Lúc biết mình có thai Tiểu Lạc Lạc, em thật sự rất vui, rất vui, rất muốn nói thật cho anh biết nhưng Mạc Tử Vi cô ta lại xuất hiện, cô ta dùng một đoạn ghi âm cho em biết...anh yêu là cô ta, anh không cần con của em...thế nên em rất sợ, nếu để anh biết được, anh sẽ không cho em giữ lại đứa bé...nhưng em yêu nó mà, vì nó...nó là con của anh...”

“Là con trai của người đàn ông em yêu...thế nên...xin anh, hãy tin em, thành ý của em cho anh là toàn tâm, toàn ý...em ở lại đây là cam tình tình nguyện, không gượng ép...mà em rất vui vẻ, xin anh đừng đuổi em đi, em xin lỗi mà.... “ Ôn Phi Phi đã rất lâu không có bi thương như vậy, cũng không khóc nhiều như ngày hôm nay. Nhưng điều tức gửi chính là qua nhiều năm như vậy, họ bỏ lở nhau chỉ vì những sự hiểu lầm.

Mà hiểu lầm đó chỉ họ chưa thật lòng tin tưởng, chưa thấu hiểu hết đối phương.

Qua thăng trầm năm tháng, thời gian đã vuột đi khỏi tầm tay, lúc ngoảnh lại hóa ra cũng chỉ là sự tự tôn trong tình yêu biến thành cao ngạo.

Hắn có tự kiêu của hắn, cô cũng giữ cho mình một rào cản để tự vệ cho bản thân.

Hai người đều ngủ quên trên sự kiêu hãnh riêng của bản thân mình, dành cho mình một vùng lãnh thổ và chủ quyền trong mãnh đất tình yêu.

Sinh linh sống trên đời một lần gặp gỡ, có mấy ai biết được đây là cố kỵ của ái tình đâu?

Nếu không thể hòa hợp thì chỉ đành chia ly.

Duyên phận là mỏng manh như vậy, không nắm bắt thì sống một đời này e là cũng không lấy lại được.

Nhưng Lạc Trạch hắn còn may mắn, trong sinh mệnh của hắn và Ôn Phi Phi còn có những sinh linh bé nhỏ tồn tại để ràng buộc, níu kéo hai người một lần nữa gặp lại nhau.

Tiểu Lạc Lạc là may mắn cuối cùng mà ông trời ban tặng cho nhân duyên của hắn và cô, hai bảo bối chưa ra đời lại là một điều níu giữ khác nữa, không thể chia lìa, xa cách...

“Có ai từng nói với em rằng, trong giấc mơ của anh oán hờn nhất...chính là nụ cười của em không?” Lạc Trạch cất giọng, yếu ớt nói. Như kể về một câu chuyện nào đó xa xăm, lâu đến nổi ngay cả ký ức của hắn cũng đã nhạt nhòa.

Ôn Phi Phi lặng thin, đôi vai run run không lên tiếng.

“Em chưa từng khóc trước mặt anh...nhưng nụ cười trên môi và sự vui vẻ lúc đó của em cũng không chân thực. Anh không hiểu, vì sao em lại không dùng trái tim chân thật của mình để sống bên cạnh anh mà phải ngụy trang bằng những nụ cười tươi đến vô tâm như vậy. Chắc bởi vì em không yêu nên em không để ý, vì em không thương nên mới chẳng cần bận tậm mà vô cảm cho anh những nụ cười không chân thực, một giọt nước mắt cũng chẳng cần lăn xuống khi anh và người phụ nữ khác ở cạnh nhau...”

“Nhưng đời này, đối với chuyện của chúng ta, đối với em và Tiểu Lạc Lạc không phải anh cũng có lỗi sao? Vì nụ cười tàn nhẫn của em trong trái tim anh nên anh muốn trả thù mà sát muối vào lòng em mà nói không cần con của chúng ta. Muốn cho em thấy anh cũng chẳng bận tâm với em, anh cũng có thể vui vẻ mà chẳng cần em trong cuộc sống.” Quá khứ dần tái hiện về, lời nói trầm thấp của hắn nhưng làm run run nhịp đập nơi lòng ngực Ôn Phi Phi.

“Anh đã từng cho rằng là vậy, anh cho rằng anh cũng chẳng yêu em, anh khó chịu khi em hững hờ là vì bản thân duy ngã độc tôn ai cũng phải quan tâm, để ý, chỉ có em là không nên anh muốn chinh phục, muốn em phục tùng nhưng không được và anh tức giận...”

Lạc Trạch cúi đầu chỉ nhìn thấy cái đầu nhỏ của Ôn Phi Phi chôn nơi hỏm cổ mình, hắn có chút than nhẹ nhưng ánh mắt lại ôn nhu, dịu dàng như nước.

“Thế nhưng...em đi rồi, rời xa thế giới của anh rồi, anh lại nhận ra tâm sự tức giận kia không phải là vì không chinh phục được, mà là vì đến cuối cùng là anh tự ủy khuất mình khi không được em yêu mà thôi...”

“Sau năm năm, cố gắng của anh dành cho em được dấy lên rồi vụt tắt, vừa sống dậy thì lại chết non, anh e là mình mệt mỏi và không thể tiếp tục nữa rồi.”

“Ôn Phi Phi....” Lạc Trạch kéo cô ra, Ôn Phi Phi túm chặt áo của hắn, lo sợ hắn đẩy mình ra, lo sợ hắn...hắn đổi ý không cần mình nữa.

Lạc Trạch nhìn nước mắt của cô nhưng cũng không đưa tay vuốt nước mắt của cô mà chỉ bắt cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Như một lời tuyên thệ nhưng đánh thẳng vào trái tim của Ôn Phi Phi.

“Thế nhưng hôm nay em lại đột nhiên cho anh một lời yêu kiên định...mà anh cũng có tham vọng, muốn công sức của mình được đáp đền, sự sống này của mình được hồi sinh, anh cũng muốn được vui vẻ, anh muốn được em yêu, càng không muốn giả thanh cao hay tự tôn mà bỏ qua, cho nên dù có mạo hiểm thế nào anh cũng không muốn từ chối cơ hội này, thế nên...”

Ôn Phi Phi ngẩng mặt lên, nước mắt to tròn trong suốt lóe lên. Lạc Trạch dịu dàng đặt nhẹ một nụ hôn cuốn trôi không gian tĩnh mịch, xóa sạch uẩn khúc của mối tình này...

“Em cho anh một lời yêu chân thực thì anh cũng nguyện cho em một lời đáp sắt son dù cách vạn dặm trường chinh cũng không bao giờ thay đổi...Bảo bối, anh cũng yêu em!”

_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.