Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 25: Chương 25: Chương 22




Phương Thừa Nhiên nhìn thoáng qua quần jeans và áo T shirt trắng trên người mình, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét vọt vào phòng tiếp tân bên cạnh.

Giám đốc Hoàng đang làm việc trong phòng tiếp tân, nhìn thấy Phương Thừa Nhiên xông vào, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Phương thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?”

“Xuỵt! Đừng nói chuyện!” Phương Thừa Nhiên làm một dấu tay im lặng với hắn, nhẹ nhàng mở cửa ra, từ trong khe cửa nhìn lén tình hình ở trong đại sảnh.

Dương Vi và Thịnh Lôi từ trên thang lầu đi xuống, Thịnh Lôi cười không ngừng: “Cậu đúng là cô giáo, dạy bảo người rất tự nhiên.”

Má Dương Vi hơi hồng, cô giơ tay lên phẩy phẩy bên tai mình: “Phù – tớ ở trường học nhịn lâu như vậy, hôm nay mắng chửi người thật thoải mái.” Chỉ tiếc tiền cơm trưa, cô vẫn còn chưa ăn no.

“Thật sự làm khó cậu.” Thịnh Lôi cười một hồi, lại ghé sát vào cô thấp giọng hỏi: “Cậu kích động như vậy, không phải là có liên quan đến Kỳ Tiếu Ngôn đấy chứ?”

Dương Vi thề thốt phủ nhận: “Không phải.”

“Không phải? Vậy tại sao đột nhiên cậu lại cắt tóc?”

Dương Vi buồn cười nhìn cô ấy: “Thưa luật sư, cậu quản gia đình người ta không nề nếp, còn muốn quản tớ cắt tóc hay không cắt tóc sao?”

“Được rồi.” Thịnh Lôi làm tư thế đầu hàng, “Tớ biết bây giờ cậu vẫn còn thích Kỳ Tiếu Ngôn.”

Lông mày của Dương Vi giật giật, không trả lời, Thịnh Lôi nhìn cô một cái nói: “Sau khi thấy nhiều đàn ông cặn bã như vậy, tớ cảm thấy thực ra Kỳ Tiếu Ngôn cũng không tệ, cậu có nghĩ đến phục hôn với hắn không?”

Dương Vi sửng sốt một chút, mỉm cười với cô ấy: “Cậu còn nhận vụ kiện phục hôn?”

Thịnh Lôi xua tay, cười nói: “ok, tớ sẽ ngậm miệng, không hỏi nữa.”

Hai người đi đến đại sảnh, Thịnh Lôi lấy chìa khóa xe trong túi ra, nhìn Dương Vi nói: “Cậu chờ tớ ở chỗ này, tớ đi lấy xe, chúng ta đến chỗ khác ăn tiếp.”

“Được rồi.” Dương Vi gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh, Phương Thừa Nhiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, cau mày suy nghĩ một lúc.

Kể từ khi hôn Dương Vi một cái, hắn cũng không có liên lạc với Dương Vi, vừa vặn hôm nay có thể nhân cơ hội này để hóa giải xấu hổ, hắn không thể lãng phí một cách vô ích.

Hắn ngẩng đầu, nhìn máy tính phía sau giám đốc Hoàng

Toàn thân giám đốc Hoàng dựng cả tóc gáy lên, theo bản năng rụt người vào trong ghế ngồi: “Cậu….Rốt cuộc có việc gì sao?”

Phương Thừa Nhiên đột nhiên cười quyến rũ với hắn, hai tay chống trên mặt bàn, người hướng về phía trước: “Anh có thể cởi quần áo được không?”

Giám đốc Hoàng: “......”

Hắn có thể tưởng tượng ra nước sông Hoàng Hà dâng lên đến tận trời, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ đến một Vương lão ngũ kim cương như Phương thiếu gia, lại có thể… thích đàn ông!

Hắn khẩn trương ôm lấy ngực, sợ hãi nhìn Phương Thừa Nhiên: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn anh cởi quần áo.” Khóe miệng Phương Thừa Nhiên hàm chứa ý cười, lại đi đến gần giám đốc Hoàng hơn một chút. Tấn công áp sáp làm cho giám đốc Hoàng suy sụp, hắn hoa lê đái vũ cởi áo khoác ngoài của mình đưa ra, Phương Thừa Nhiên lại liếc mắt quan sát trên người hắn: “Quần cũng cởi.”

Giám đốc Hoàng: “......”

Giám đốc Hoàng cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

Lúc Phương Thừa Nhiên mặc âu phục của tổng giám đốc Hoàng đi ra khỏi văn phòng, Dương Vi vẫn còn ngồi ở ghế sô pha nghịch di động. Phương Thừa Nhiên sửa lại cổ áo sơ mi một chút, sau đó mỉm cười một cái, nhấc chân đi đến chỗ Dương Vi.

“Dương Vi, trùng hợp như vậy?” Giọng nói của hắn rất trong trẻo, giống như đóa mùa xuân nở rộ trong yên lặng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Dương Vi nhìn thấy hắn, có chút bất ngờ, từ ghế sô pha đứng lên: “Phương Thừa Nhiên, không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu đang làm việc à?”

“Ừ.” Phương Thừa Nhiên cười cười, khóe môi khẽ giương lên một độ cong vừa phải, “Tớ có thể giúp cậu cái gì không?”

Dương Vi nói: “Tớ đến ăn đây ăn cơm cùng bạn, cô ấy đang đi lấy xe .”

“Vậy à.” Phương Thừa Nhiên nhìn cô, vừa mới tạo được ấn tượng tốt, chuẩn bị mời cô đi xem phim, nhân viên quản lý ở phía trước đã hoảng hốt chạy tới.

“Giám đốc Hoàng, không tốt rồi! Bộ phận tiếp tân và bộ phận phòng khách xảy ra tranh cãi ở trên lầu! Quản lý Từ bảo tôi tới tìm anh….” Lúc nhân viên quản lý đi đến trước mặt Phương Thừa Nhiên, mới chậm rãi ngậm miệng, chỉ có ánh mắt toát ra một chút ngạc nhiên—FML! Làm thế nào mới có một buổi sáng không gặp, giám đốc Hoàng đã trở nên đẹp trai như vậy!

(*)FML: Một câu chửi thề

Sau vài lần quan sát Phương Thừa Nhiên, mới nhận ra đây là công tử nhà chủ tịch, lập tức không biết phải làm sao đứng yên tại chỗ.

Dương Vi đứng ở một bên nhìn, trên mặt Phương Thừa Nhiên vẫn duy trì nụ cười, cuối cùng chỉ có thể giả bộ: “Cô đừng vội, từ từ nói.”

Miệng nhân viên quản lý mở ra lại khép vào vài lần, nhưng từ đầu đến cuỗi cũng không thể phát ra âm thanh, trái lại Dương Vi mở miệng nói trước: “Vì sao cô ấy lại gọi cậu là giám đốc Hoàng?”

......

Phương Thừa Nhiên hít sâu một hơi, quay đầu cười với Dương Vi nói: “Tiếng phổ thông của cô ấy không được chuẩn, cô ấy muốn gọi là giám đốc Phương.” Nói xong hắn quăng một ánh mắt cho nhân viên quản lý, nhân viên quản lý nhất thời phấn khởi trong lòng, gật đầu như dã tỏi: “Đúng đúng, tôi là muốn gọi giám đốc Phương!”

Phương Thừa Nhiên vừa lòng cười cười: “Vừa rồi cô nói bộ phận tiếp tân và bộ phận phòng khách xảy ra tranh cãi, là xảy ra chuyện gì?”

“À, đúng! Sáu giờ sáng khách của phòng 1818 có gọi cơm Tây, bộ phận phòng khách bảo bộ phận tiếp tân đưa cơm lên, nhưng bộ phận tiếp tân lại bảo bộ phận phòng khách đưa lên, bây giờ quản lý Từ vẫn còn đang ở trong văn phòng tranh cãi!”

Lông mày Phương Thừa Nhiên giật giật, buổi sáng khách sạn không phục vụ cơm Tây, khách tùy hứng như thế, chắc chắn là có thẻ hội viên bạch kim của khách sạn.

Hắn liếc mắt nhìn nhân viên quản lý một cái, hỏi: “Đưa cơm không phải do nhân viên phục vụ của nhà hàng cơm Tây phụ trách sao?”

Nhân viên quản lý nói: “Vốn là như vậy, nhưng nhà hàng cơm Tây sáu giờ còn chưa bắt đầu làm việc, quản lý Diêu của nhà hàng cơm Tây bảo một đầu bếp chuyên biệt đến để chuẩn bị bữa sáng cho vị khách kia, nhưng việc đưa cơm lên thì do chúng tôi tự giải quyết. Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên, Trước kia đều là nhân viên tiếp tân của chúng tôi đưa cơm lên, nhưng lần này lại bảo chúng tôi đi, mọi người trong lòng không thoải mái, liền tranh cãi với cô ấy.”

Phương Thừa Nhiên nói: “Nếu quản lý Diêu đã gọi một đầu bếp, gọi thêm một nhân viên phục vụ thì có vấn đề gì đâu?”

Nhân viên quản lý thở dài: “Nhân viên phục vụ của nhà hàng cơm Tây không muốn đi làm sớm như vậy, bộ phận ăn uống vốn là bộ phận lớn nhất tron khách sạn, hơn nữa quản lý Diêu rất hiếu thắng, các cô ấy sẽ một chút cũng không muốn chịu thua thiệt.”

Phương Thừa Nhiên cau mày suy nghĩ, nói với nhân viên quản lý: “Sau này nếu gặp được tình huống như vậy, bộ phận tiếp tân và bộ phận khách hàng hãy tuyển một nhân viên trực ban dáng dấp xinh đẹp, phụ trách đưa cơm.”

Nhân viên quản lý nháy mắt mấy cái, gật đầu với hắn: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi truyền đạt ý của anh.”

Tiếng giày cao gót của nhân viên quản lý đã đi xa, Dương Vi nhìn về phía Phương Thừa Nhiên cười nói: “Công việc giám đốc này cậu làm rất tốt, như vậy cho dù bị phái đi làm công việc vốn không thuộc về mình, cũng sẽ có một loại cảm giác vinh dự không giải thích được.”

Phương Thừa Nhiên làm bộ ho khan một tiếng, sửa sang lại quần áo của mình: “Mọi người cùng làm việc trong một khách sạn, các bộ phận đương liên là phải hợp tác với nhau, không thể chỉ quét tuyết ở trước cửa nhà mình, mặc kệ sương giá trên sân nhà người khác được.”

Dương Vi phốc một tiếng bật cười: “Giám đốc Phương thật sự có tài văn chương.”

Kỳ Tiếu Ngôn gõ cửa phòng 1817, âm thanh giày cao gót từ xa đang đến gần, sau đó tiếng mở cửa vang lên, khuôn mặt của Dì Triệu xuất hiện ở sau cửa.”

“Dì Triệu, cháu tới đưa dì ra sân bay.”

Dì Triệu cười mời Kỳ Tiếu Ngôn vào cửa, nói với hắn: ‘Chờ dì một chút, dì thu dọn này nọ xong ngay.”

Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu, đứng ở một bên không nói chuyên, dì Triệu thu dọn mọi thứ cất vào trong va ly hành lý, di động trên bàn đột nhiên vang lên: “Xin chào. Còn chưa xong. Lúc trước không phải đã nói xong rồi sao? Được rồi, tôi biết rồi.”

Bà tắt điện thoại, có chút ngượng ngùng nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: “Có một số việc xảy ra, dì có thể còn phải ở đây thêm hai ngày nữa, thật xin lỗi, để cho cháu tới đây tay không một chuyến.”

Vẻ mặt của Kỳ Tiếu Ngôn không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả mày cũng không nhíu một cái: “Không có gì, có cần cháu giúp gì làm thủ tục gia hạn đặt phòng không ạ?”

Dì Triệu lắc đầu nói: “Không cần, cô có thể tự làm được, cháu còn chưa ăn trưa đúng không? Để cô mời cháu ăn trưa, coi như bồi tội.”

Kỳ Tiếu Ngôn nói: “Dì Triệu không cần khách khí, cháu không ăn cơm trưa đâu ạ, cháu còn phải trở về trường học một chuyến.”

“Được rồi.” Dì Triệu cũng không giữ nữa, Kỳ Tiếu Ngôn chào tạm biệt bà, đi ra khỏi phòng.

Lúc này phòng đối diện 1818 lại truyền đến âm thanh mở cửa, khi người trong phòng đi ra, hai người đều đứng ngây ngẩn ở cửa.

“Học trưởng Kỳ?” Tống Cẩn gỡ kính to đeo trên mặt xuống, có chút vui mừng ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao anh lại ở đây?”

Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu với cô ta, đi đến chỗ thang máy: “Anh đưa bạn của mẹ anh đến đây.”

“Thật là trùng hợp.” Tống Cẩn đi theo anh vào thang máy, cười cười nói với anh, “phòng của em ở nhà đang sửa chữa, em tạm thời ở tại khách sạn này. Hai ngày nữa là có thể về nhà rồi, lúc đó mời anh đến ăn cơm.”

Kỳ Tiếu Ngôn không có gì phản ứng, Tống Cẩn cũng không biết thế này là đồng ý hay không đồng ý.

Cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, nhân viên tiếp tân đứng chờ ở bên ngoài lễ phép cúi mình chào bọn họ, nghiêng người để cho bọn họ đi ra trước. Tống Cẩn kéo thấp vành mũ xuống, cùng Kỳ Tiếu Ngôn bước ra khỏi thang máy. Vừa đi đến đại sảnh, bước chân của Kỳ Tiếu Ngôn đột nhiên dừng lại, Tống Cẩn nghi hoặc nhìn về phía trước, thấy một nam một nữ đang đứng trước quầy tiếp tân nói chuyện với nhau.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, cô không nhìn thấy mặt mũi của hắn, nhưng mà nữ sinh kia thì cô nhớ rõ – tuy rằng đã thay đổi kiểu tóc, nhưng đúng là vợ trước của Kỳ Tiếu Ngôn.

Lúc này Dương Vi đã nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn, tươi cười trên mặt thoáng cái cứng đơ. Người con gái đi cạnh Kỳ Tiếu Ngôn kia, tuy rằng có đội mũ đeo kính, quần áo cũng ăn mặc lôi thôi, nhưng chính là Tống Cẩn.

Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn ngây ngốc một chút, không nói một lời đi đến quầy tiếp tân, ánh mắt Tống Cẩn giật giật, cũng đi theo anh đến. Phương Thừa Nhiên xoay người nhìn sang chỗ khác theo tầm mắt của Dương Vi, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn, trong không khí giống như nổ ra những tiếng “Bùm bùm”.

“Các người làm gì ở chỗ này?” Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặt, vừa mở miệng đã làm cho mọi người xung quanh cảm thấy không khí đang giảm xuống âm độ. Ánh mắt của nhân viên tiếp tân đảo một vòng qua bốn người bọn họ, cười đưa một thẻ mở cửa phòng cho Phương Thừa Nhiên: “Phòng của ngài đã được rồi, phòng 1106, đây là thẻ mở cửa phòng của ngài.”

Nhiệt độ không khí dường như lại giảm xuống vài độ, ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn liếc nhìn tấm thẻ mở cửa phòng một cái, ngẩng đầu lên nói với Dương Vi: “Hai người đi thuê phòng?”

Sắc mặt của hắn thực sự không thể nào đẹp nổi, nhưng trong lòng Phương Thừa Nhiên đã muốn tung pháo hoa -- Khách sạn của hắn tại sao lại có nhân viên thông minh đến như vậy chứ! Phải tăng lương!

Nhận được ánh mắt tán dương của Phương Thừa Nhiên, tươi cười trên mặt nhân viên tiếp tân càng ngọt hơn.

Dương Vi nhìn thoáng qua Tống Cẩn đứng bên cạnh Kỳ Tiếu Ngôn, ở trong lòng cười ha ha: “Vậy hai người các anh tới đây làm cái gì?”

Nhân viên tiếp tân nghe vậy, cười nói với Kỳ Tiếu Ngôn: “Tiên sinh, ngài muốn trả phòng ạ? Xin lấy thẻ mở cửa phòng và tiền thế chấp ra ạ.”

Bây giờ Phương Thừa Nhiên quả thực rất muốn đề bạt cô gái này lên chức quản lý.

Lần này Dương Vi thực sự bật cười thành tiếng ha ha: “À, thì ra là hai người đến trả phòng.”

Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, rốt cục không nhịn được nữa kéo lấy Dương Vi, không nói một lời lôi cô rời khỏi khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.