Ly Hôn 365 Lần

Chương 25: Chương 25: Ăn gian






Nếu ngày xưa Khúc Phương không gặp gỡ Chu Thần rồi ly hôn thì có thể cô sẽ tham dự buổi tiệc tối nay. Cô biết sẽ có nhiều nhân vật quan trọng xuất hiện nên cho dù công ty đã bị thu mua thì việc đến đó không khó khăn gì. Nếu không xảy ra chuyện chia tay Chu Thần, có lẽ sau khi tan sở cô sẽ về nhà sớm, tránh xa cuộc sống ồn ào náo nhiệt xung quanh.

Với buổi dạ tiệc hôm nay, cô có chút mong đợi. Khúc Phương vẫn nhớ cuộc sống của mình cần tốt đẹp hơn xưa, không thể như trước, thế nào cũng được, sống quỵ lụy dựa dẫm đàn ông, đã thế còn là một người đàn ông không đáng tin cậy. Mãi đến khi 30 tuổi cô mới tỉnh ngộ, dẫu sao phát hiện này không coi là quá muộn. Cô không chấp nhận đánh mất năm năm tuổi xuân mà cần nhìn vào tương lai phía trước. Cuộc sống của một phụ nữ ba mươi tuổi không còn mấy hứng thú và vui vẻ. Nhưng với Khúc Phương, cô vẫn nhận ra nét hấp dẫn của bản thân. Ít nhất tuổi của cô vẫn chưa thể coi là lớn, vóc người không khô quắt, dấu vết thời gian không lưu quá nhiều trên mặt.

Việc khó khăn trước mắt mà cô cần phải đối mặt đó là tham dự bữa tiệc tối nay. Cho dù đã củng cố tâm lý nhưng tâm trạng Khúc Phương vẫn còn chút thấp thỏm không yên. Cô chưa từng có kinh nghiệm, lại là lần đầu tiên tham gia tiệc tùng nên không biết phải làm thế nào, thấy tay chân mình như thừa thãi, nhìn người khác nói chuyện cô cũng không biết cách để xen vào. Nói chính xác, tâm trạng cô lúc này đang vô cùng hồi hộp.

Trước kia cô có tham gia một vài bữa tiệc, cùng lắm chỉ coi như đến một nơi náo nhiệt vì bản thân chẳng có mối quan hệ gì lớn. Nhưng hiện tại, việc xuất hiện ở đây là việc làm hết sức quan trọng, vì thế cô không thể thản nhiên coi như không có gì.

Lúc này Khúc Phương đang ở trong cửa hiệu chọn mua quần áo. Khí chất của cô vốn dĩ rất tốt, đồ mặc trên người không hề rẻ tiền. Mặc dù nhìn cô luôn trong trạng thái thất thần, đầu óc đang lạc đâu đâu, người bán hàng vẫn cố gắng tận tâm chọn lựa cho cô những bộ quần áo thích hợp nhất. Rõ ràng vị tiểu thư này không có tâm trạng để ý, chỉ ngẫu nhiên nói vài ba câu nhưng đã thể hiện sự hiểu biết về các loại trang phục, như thể cô là khách quen nơi đây. Mặc dù nhân viên bán hàng của cửa hiệu chưa từng thấy cô đến mua nhưng biết đâu được, có khi cô mới ở nước ngoài trở về.

Khúc Phương không ngờ thái độ của mình lúc này giống người “ nói như rồng leo, làm như mèo mửa”. Điều này khiến nhân viên bán hàng luôn tỏ ra cẩn thận.

“ Khúc tiểu thư, chị thấy bộ này thế nào?”. Nhân viên bán hàng mỉm cười, vẻ mặt kiên nhẫn, hai tay nâng một chiếc váy màu trắng đưa ra trước mặt Khúc Phương dò hỏi. Cô nhìn thoáng qua, màu trắng tinh khiết. Không phải cô không thích màu này mà ngược lại màu trắng khiến cô nhớ lại thói quen khi xưa, theo quán tính liền cầm lấy. Nghĩ lại ngày bé được mẹ mua cho mảnh vải trắng, tự tay bà may cho cô một chiếc váy, tuy đơn giản nhưng cô thấy vô cùng đẹp đẽ.

Chiếc váy hết sức bình thường, vừa vặn, khi mặc vào, toàn thân Khúc Phương toát ra một vẻ ôn nhu không thể diễn tả. Quả nhiên không làm thất vọng… giá tiền, Khúc Phương tự nhiên thấy vui vẻ, đúng là một sự khởi đầu tốt đẹp, chọn chiếc váy không quá khoa trương hoàn toàn phù hợp với mục đích tối nay.

Buổi tiệc diễn ra náo nhiệt, đầy đủ các hạng người khác nhau, tất nhiên họ đến với mục đích xã giao là chính. Chân Vượng tuy không kiên nhẫn nhưng vẻ mặt không tỏ thái độ gì. Ban ngày ở công ty tiếp xúc với nhân viên có thể để lộ biểu cảm nhưng trong bữa tiệc kiểu này hầu hết là đối tác làm ăn nên tinh thần luôn luôn phải ra vẻ linh hoạt. Anh mặt không đổi sắc uống cạn một ly rượu mời và nhận được lời khen: “ Chân thiếu thật là kỳ tài, lần thu mua công ty này quả là nằm ngoài dự đoán của mọi người, đúng là tuổi trẻ tài cao khiến Ngô mỗ tôi thấy tự ti”. Trên mặt anh lộ vẻ thản nhiên tươi cười nhưng trong lòng vẫn lạnh như băng, “ tuổi trẻ tài cao” là nói anh quá trẻ tuổi sao? Không vấn đề gì, anh nhất định sẽ khiến cho các vị tiền bối không thất vọng, đi con đường mà các vị tiền bối khác không dám đi. Đây cũng là việc mà một người “ tuổi trẻ tài cao” như anh muốn làm.

Trong lúc mọi người đang ăn uống linh đình thì một bóng dáng màu trắng bước vào. Khúc Phương do dự đã lâu, mãi mới điều chỉnh được tâm lý. Cô không ngừng động viên tinh thần. Nhớ tới lời vị Hác tiên sinh kia nói, người đến sau mới là nhân vật quan trọng, cô không muốn thể hiện mình là người quan trọng nên trong lòng không mấy tự tin.

Nhưng khi cô mở cửa đi vào cảm giác như bị một luồng khí nóng đập ngay vào mặt. Tâm trạng bỗng dưng bình tĩnh lạ thường. Coi như hành động này là sai lầm nhưng không phải cô còn có ngày mai đó sao? Nghĩ đến đó, mọi lo lắng bất an trong nháy mắt biến mất như chưa từng tồn tại.

Rất nhiều ánh mắt đang chú ý tới một bóng dáng mặc váy trắng, trên người không có trang sức trông hết sức ưu nhã, mê hoặc, so với các mỹ nữ tập trung ở đây có phần hấp dẫn hơn hẳn.

Khúc Phương đi tới, nhiều đồng nghiệp đã không nhận ra cô. Trang phục ban ngày của cô hôm nay đã gây ra một sự kinh ngạc cho mọi người. Còn với bộ váy này chỉ có thể dùng từ là quá đẹp. Không phải ai cũng có thể mặc một chiếc váy trắng giản dị mà lại toát ra vẻ đẹp nhẹ nhàng khoan khoái, khêu gợi vô vàn cảm xúc giống như cô. Trên đầu tuy không dùng trang sức nhưng chính mái tóc đen tuyền lại chính là điểm nhấn đặc biệt.

Khúc Phương lúc này không mấy để ý đến biểu cảm của những người xung quanh. Trước đó tuy đã tự động viên an ủi nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân. Dù sao từ thưở cha sinh mẹ đẻ cô đã không hợp với cuộc sống ở chốn đông người như thế này. Vì thế tay chân không được tự nhiên cho lắm. Trước kia cô hay lui tới quán bar, dưới ánh đèn mờ ảo, không có quá nhiều người để ý, sau khi uống rượu, hành động có hơi lớn mật. Nghĩ đến đó, cô học người bên cạnh, tiến tới chỗ bồi bàn cầm một ly rượu đỏ. Cầm ly rượu cô không vội uống mà khẽ lắc trong tay, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngửi. Hương hơi nồng, hình như là anh đào và lựu kết hợp cùng hương vị Phương Đông, rượu này quả không tồi.

Uống một ngụm để lấy thêm can đảm, Khúc Phương tự nói với mình hãy cố gắng lên, sau đó mới ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh. Khi nãy cô không để ý, giờ tập trung quan sát thấy bên tai là một đống âm thanh ùng ùng vang tới. Cô mới nhìn qua đã nhận ngay ra người thanh niên đứng ở vị trí trung tâm với vẻ ngoài kiêu ngạo. Lúc này trên mặt Chân Vượng còn vương nét cười, so với khi không cười, trông anh giờ còn khó coi hơn nhiều.

Kế tiếp, cô thấy đứng cạnh Chân Vượng chính là Molly trong trang phục màu đỏ thẫm, xem ra cô ta rất thích khoa trương. Molly đang kéo tay một người đàn ông, là Chu Thần, người đã sống với cô năm năm qua.

Khúc Phương hơi ngạc nhiên, tại sao anh ta lại đến đây? Mỗi khi công ty cô mở tiệc, anh ta không mấy khi đi theo, cô đoán chắc đám đồng nghiệp đã không nhận ra. Cô không còn đường lùi, anh ta cũng đã quyết chí chia tay, chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy chứng nhận ly hôn, có thể coi như giữa họ đã không còn gì. Trải qua vô số lần đau khổ, cuối cùng Khúc Phương nghiệm ra một điều, khi con người vẫn còn hận thù nghĩa là còn tình cảm yêu đương, Khi không còn yêu thương sẽ không còn thù hận. Khi không còn thù hận, không có nghĩa là chấp nhận tha thứ.

Khúc Phương ánh mắt thâm thúy nhìn bọn họ, quyết đoán xoay người. Đúng lúc Chân Vượng ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa một người con gái mặc váy trắng nhìn về phía bên cạnh anh. Anh hơi mất tự nhiên, là nhìn anh sao? Ánh mắt cô phức tạp, sâu thẳm và quyết liệt. Anh muốn ngắm thêm chút nữa nhưng cô gái kia đã xoay người rời đi. Một tay cô ưu nhã cầm ly rượu, tay kia nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt. Cô bắt buộc mình không được chú ý sang hướng đó, kể cả là Chân Vượng, Chu Thần hay là bóng dáng đỏ quạnh kia. Mục tiêu tối nay không phải bọn họ, cô quyết không để mình bị làm phiền.

Rất nhanh Khúc Phương nhìn thấy Hác Kiến Hồng trong đám người khác. Tuy là người đàn ông đã có con gái nhưng trông anh vẫn rất tao nhã. Anh đứng xung quanh một đám người trung niên dường như cũng có sự nghiệp thành đạt, đang sang sảng nói gì đó. Khúc Phương chưa biết sẽ nói gì nhưng cứ thế tiến tới, chỉ cần tiến lại gần coi như bước đầu thành công. Bất quá, Khúc Phương đành cầm ly rượu lại gần. Bọn họ đang nói chuyện phiếm, từ tin tức, cổ phiếu, cho đến giá cả nhà đất… Những điều này Khúc Phương không hiểu lắm, mặc dù hàng ngày ti vi có nhắc đến. Cô thường xem phim trên ti vi nhiều hơn, thỉnh thoảng đổi kênh có thấy nhưng không dừng lại. Cô quẫn bách, một câu thêm vào cũng không nói được.

Vừa vặn Molly kéo Chu Thần đi tới, hai người trực tiếp đi ngang qua Khúc Phương. Molly không nhận ra cô, vì mới chỉ xem hình do Chu Thần đưa cho, nhìn qua đã thấy Khúc Phương là kiểu phụ nữ quê mùa. Chu Thần sống cùng Khúc Phương nhiều năm như vậy, mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn nhận ra người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng này là vợ mình. Vì đang bị Molly kéo đi nên không dừng lại được.

Molly rất tự nhiên gọi một người đàn ông trong đám người đó hai tiếng “ Bác trai”. Chu Thần nhìn người đàn ông trước mặt, chính là người bác mà Molly hay nhắc tới liền nhanh nhẹn chào hỏi. Thực ra anh ta không có tâm trạng, vốn đang suy nghĩ xem Khúc Phương có nhìn thấy mình hay không. Cho dù có nhìn thấy thì với tính cách của Khúc Phương sẽ không ở chốn đông người mà làm loạn, cùng lắm về nhà làm ầm một trận là xong. Hơn nữa Molly đang mang thai, anh ta cũng quyết định ly hôn rồi.

Khúc Phương kinh ngạc, đứng khẩn trương không dám lại gần nhưng khi thấy đôi cẩu nam nữ, cô nhịn không được liền lên trước. Chu Thần đứng đó mà tim đập chân run, không lẽ Khúc Phương làm loạn lên thật? Phụ nữ khi nóng nảy có thể nổi cơn điên. Nếu cô thật sự gây chuyện, chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta sao? Lúc này anh ta đang nắm tay bác của Molly, khuôn mặt vốn nở nụ cười ấm áp đã nhanh chóng chuyển sang dữ tợn. Khúc Phương tiến tới chỗ Chu Thần rồi dừng lại, cảm giác thấy anh ta đã đủ vẻ khẩn trương, thậm chí cơ thể có chút run run, cô mới khẽ mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua đám người, rời khỏi bữa tiệc.

—————-

Sau đó, Khúc Phương về nhà xem tin tức, đem chuyện hôm nay xảy ra ghi nhớ lại, từ chuyện cổ phiếu đến giá cả thị trường. Có nhiều vấn đề phức tạp, cô cần cẩn thận xem xét một chút. Như việc tăng giảm của thị trường cổ phiếu. Hoặc giá cả xăng dầu, chỉ cần cô nhớ kỹ như nhớ giá cả đồ ăn khi đi chợ, ví dụ như cải trắng nhà này có giá tiền khác với cải trắng của nhà kia là được. Những chuyện sau đó xảy ra trong bữa tiệc Khúc Phương cũng tìm hiểu, thậm chí dùng sách vở để ghi lại. Biết ngày hôm sau sẽ không còn lưu lại nhưng nhớ được vẫn hơn. Cho đến khi những điều này được cô nhớ kỹ trong đầu, Khúc Phương một lần nữa đi tới buổi tiệc.

“ Hác tiên sinh quá khen rồi, tôi chỉ đoán mò không ngờ lại đúng”. Khúc Phương hôm nay mặc một bộ lễ phục màu vàng thoải mái, tự nhiên mà nhu hòa. Cô giống như một tia sáng nhưng không làm người khác chói mắt, xinh đẹp như viên đá quý bị đám mây che phủ ẩn chứa sự bí ẩn.

“ Khúc tiểu thư còn trẻ mà có trình độ như vậy quả là giỏi”. Hác Kiến Hồng không tiếc lời khen ngợi Khúc Phương. Nhóm người bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, đúng lúc đó một tiếng gọi đột ngột “ Bác trai” đã cắt đứt câu chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.