Luyến Thanh Trung Độc

Chương 12: Chương 12




Lần đó Ngọc Trí Thuần nhắc tới chuyện chuyển nhà, Dịch Quân Ngạn ban đầu tưởng rằng vẫn còn phải đợi một thời gian nữa. Dù sao thu nhập vẫn chưa ổn định, hơn nữa đồ đạc mới cũng cần ít thời gian để sắm sửa. Vậy nhưng ai ngờ tên tiểu tử ấy nói gì liền lập tức thực hiện, ngay ngày hôm đó, y liền qua nói chuyện với Tiểu Lâm. Cuối cùng qua hôm sau, họ chính thức dọn sang nhà mới.

Căn hộ này vị trí tương đối gần BL, điều này đối với hai người là vô cùng có lợi. Bởi lẽ BL đóng cửa rất muộn, lúc đó tàu điện ngầm hay xe lửa đều ngừng hoạt động. Cho tới giờ họ vẫn là đi bộ, vậy nhưng về được tới nhà thì trời cũng dần sáng.

Hai giờ, BL đóng cửa, Dịch Quân Ngạn cùng Ngọc Trí Thuần từ cánh cửa sau quầy bar đi ra.

“Ngạn Ngạn, tôi đói bụng!” Ngọc Trí Thuần dựa đầu lên vai Dịch Quân Ngạn, nói.

Dịch Quân Ngạn cười, rồi nhẹ giọng mắng đùa hắn một câu: “Ở trên sân khấu thì diễn sung như rồng, vậy mà xuống dưới đất thì chẳng khác gì chú bọ.”

Vừa mới dứt lời liền bị y kéo đi, cậu bắt đắc dĩ cười cười, theo sau Ngọc Trí Thuần.

“Này, Ngạn Ngạn, về nhà làm sủi cảo cho tôi ăn được không?” Y ỉu xìu mà nũng nịu.

“Thứ đó làm tốn rất nhiều thời gian nha, không những phải làm nhân mà còn phải làm vỏ nữa.”

“Ồ… Thế nhưng tôi thực sự rất muốn ăn mà. Món này tôi nghĩ mấy người trong quán bar còn lâu mới được ăn đó!” Mắt y giờ long lanh tựa trẻ nhỏ.

Bởi vì quy trình làm sủi cảo vô cùng phức tạp, vậy nên trong menu không có thứ này. Mà Ngọc Trí Thuần vẫn cứ đặc biệt yêu thích và mong muốn được thưởng thức.

Dịch Quân Ngạn thỏa hiệp cười cười, “Được rồi được rồi! Tôi sẽ làm cho cậu!”

“Ngạn Ngạn muôn năm!” Trí Thuần giờ hưng phấn tột độ, mắt sáng long lanh, sau đó ôm chầm lấy cổ cậu, hung hăng hôn một cái: “Ngạn Ngạn tốt nhất!”

Dịch Quân Ngạn dù có thất kinh nhưng cũng chẳng thể trách. Tính người này căn bản như trẻ con, lúc nào được nuông chiều là ngay lập tức sẽ tiến tới ôm hôn thắm thiết lấy lòng, hay làm những hành động mà người khác không thể chấp nhận nổi. Nhưng hôm nay ngoài phố cũng chẳng có ai, cậu miễn cưỡng cho qua, sẽ không tính sổ với y lần này.

Cùng với suy nghĩ hào phóng đó, Dịch Quân Ngạn vui vẻ cùng y sánh bước đi về nhà, hoàn toàn không chú ý tới có ai đó đang núp trong bóng tối, đèn flash lóe lên, chụp hình liên tục.

Hay ở nơi khác, cũng có một người cả đêm hôm ấy đã rất buồn bực mà chửi mình là thằng ngu ngốc, không chợp mắt nổi lấy một lần.

Tuy biết rõ người kia đã rời đi, thế nhưng tựa như mèo không chiếm được cá, khó chịu vô cùng. Dù biết hành động mình đang làm rất đáng xấu hổ, thế nhưng bất luận thế nào cũng không muốn dừng lại. Cứ như vậy, một bên thì chán ghét bản thân, một bên thì tựa như một tên biết thái, cố thủ tại chỗ này.

Khí lạnh ngày một tràn về, phủ khắp cơ thể, Đằng Tự còn tưởng nửa người mình đã hoàn toàn mất cảm giác, nhưng vẫn chẳng có ý định rời đi.

Cũng may điện thoại di động giờ đã đóng, bằng không lúc này, người đại diện mới kia sẽ dùng thanh âm lạnh như băng gọi cho hắn, bảo hắn rời giường để chuẩn bị đi làm, hoàn toàn không có một chút biểu cảm gì. Tóm lại thì Đằng Tự đang rất nhớ Dịch Quân Ngạn.

Tuy rằng vẫn vóc dáng yếu mềm ấy, thế nhưng mỗi sáng sẽ gọi hắn dậy bằng giọng nói êm tai, ôn nhu vô cùng, như là đang ru cho hắn ngủ thêm giấc thứ hai, khi đó y còn ôm trong ngực bánh bao thịt và sữa đậu nành nóng hôi hổi.

Cậu yếu ớt mà rằng “Anh… Anh nên dậy đi, bằng không bữa sáng sẽ… sẽ nguội mà ăn không ngon…” Thanh âm ấy, rõ ràng đang vô cùng sợ sệt, hay y lại thích hắn cũng không chừng. Còn khi Dịch Quân Ngạn làm việc, không phải lúc nào cũng tỏ ra khiếp đảm như thế, cậu cũng có đôi chút bản lĩnh mà.

Nghĩ tới phong thái trái ngược này của y, Đằng Tự tâm tình buồn bực chỉ muốn được có chút thời gian để thư giãn.

Giờ trời đã vào đông, lạnh tới mức các khớp xương cũng đông cứng, Đằng Tự nhìn mọi người đang dần dần rời nhà, lặng lẽ xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng.

Bỗng một tiếng động nào đó chợt vang lên.

Nghe tới thanh âm này, mắt Đằng Tự đột nhiên sáng rực, lập tức chụp lấy di động, không chút nghĩ ngợi mà bấm nút nghe.

“Buổi sáng tốt lành. Đằng Tự xin nghe.” Hắn tận lực khắc chế tâm tình hưng phấn của mình.

“Buổi sáng tốt lành, Đằng Tự tiên sinh. Người mà ngài muốn chúng tôi tìm kiếm đã tìm được rồi, giờ ngài có thời gian không, chúng ta gặp mặt? Còn nếu ngài bận, chúng tôi có thể gửi tư liệu tới.”

“Không cần phiền phức vậy đâu, chúng ta cứ trực tiếp gặp mặt là được rồi.”

“Tốt quá, khoảng sáu giờ tôi sẽ đợi ngài ở phòng trà X.”

“Lát nữa gặp.”

Buông điện thoại xuống, Đằng Tự cuối cùng sau nửa tháng đã có thể mỉm cười, đặc biệt hưng phấn mà tiến tới bãi đỗ để lấy xe, thế rồi vội vã rời đi.

Vốn ngay từ ngày đầu Dịch Quân Ngạn đi khỏi, hắn đã cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn chỉ nghĩ đó là vì bản thân đã quá để ý mà thôi. Thế nhưng thứ cảm giác đó ngày một rõ ràng, cũng ngày càng điên loạn.

Đằng Tự giờ vô cùng chướng mắt với người đại diện mới, tuy rằng Quỷ Túc Thuần có nói người ấy vốn là trợ lý cho một ngôi sao điện ảnh nào đó, thế nhưng từ đầu cũng biết rõ yêu cầu của hắn, đối phương cơ bản không khác gì một chiếc đồng hồ báo thức kiêm sổ ghi chép điện tử hỗn hợp.

Sáng sớm sẽ dùng ngữ khí khô khốc buồn chán mà gọi hắn rời giường. Không những thế, bữa điểm tâm đặc biệt quan trọng y cũng lười biếng chuẩn bị, ngay cả pha trà cũng chẳng nên hồn. Người như y, quả thực Đằng Tự cũng chẳng hi vọng sẽ đưa ra nhận xét gì tử tế cho tác phẩm của mình. Con người với khuyết điểm đầy mình như vậy lại càng khiến hắn nhớ tới Dịch Quân Ngạn, hắn không muốn mất đi cậu, hay là mất đi phương hướng trong sinh hoạt hằng ngày.

Ngày đầu tiên hắn định đi tới chỗ Dịch Quân Ngạn, nhưng thực không biết phải nói với cậu điều gì nên chỉ ở lại trong xe, nhìn khung cửa số tối đen trên lầu mà ngây ra. Ngày thứ hai, ngày thứ ba… rồi sau một tuần, Đằng Tự lúc đầu chỉ quan sát khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng dần dần quyết định bỏ việc luôn mà dành cả ngày chỉ để đỗ xe tại đây.

Thế nhưng, cho dù có cơ hội đụng phải người đó một lần, bản thân cũng chẳng biết nên gặp với tư cách gì, vì cơ bản hắn bây giờ chẳng liên quan gì tới Dịch Quân Ngạn nữa.

Thời gian cứ thế đưa thoi, cho dù Đằng Tự có tận lực kiếm tìm tới đâu, vẫn chưa từng một lần nhìn thấy cậu.

Hắn có chút hoang mang, nhớ tới Dịch Quân Ngạn từng nói từ nay về sau sẽ không bao giờ để cho Đằng Tự nhìn thấy trong tầm mắt, hắn khi đó đã cảm thấy nơi tim đau đớn khôn cùng, trong đầu không suy nghĩ mà quyết định sẽ đi gõ cửa nhà cậu.

Kết quả không có ai mở cửa cho hắn, chỉ có một đứa trẻ thò mặt ra từ cánh cửa phòng đối diện, đi tới trước mặt Đằng Tự mà nói: “Chú cần tìm Ngạn ca ca sao? Ngạn ca ca đã chuyển đi, sẽ không trở lại nữa.”

Một khắc kia, Đằng Tự cảm tưởng như thân thể mình không cử động nổi, sự chán nản dần dần biến thành một loại tuyệt vọng, cứ vậy tràn ra trong lòng hắn.

Đằng Tự có thuê thám tử đi tìm Dịch Quân Ngạn, cũng là bởi vì chỗ đó làm việc rất có chữ tín, hơn nữa lại bảo mật thông tin cho khách hàng, công suất làm việc lại cao. Nhưng tìm kiếm Dịch Quân Ngạn, như trước, không phải chuyện dễ, dù sao hắn vẫn cầm thẻ chứng minh công dân ngoại quốc của cậu.

Nhưng với trường hợp của Dịch Quân Ngạn mà nói, thông tin cũng vô cùng đơn sơ, chỉ giới thiệu qua về cậu, danh tính, người nhà và địa chỉ căn hộ cậu đã rời đi.

***

Trong phòng trà riêng thanh nhã và yên tĩnh, đúng lúc kim dài chỉ tới số mười hai, người kia liền bước vào.

“Xin chào, tôi là DOC Mộc Hạ Kinh Nhất.” Một chàng trai mới chỉ hơn hai mươi tuổi ngồi xuống đối diện hắn, tự giới thiệu về mình.

Đằng Tự gật đầu, nói câu “Chào” như muốn đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu được xem kết quả điều tra.

Đối phương cầm phong bao chứa đầy tài liệu đưa cho Đằng Tự, hắn vội nhận lấy rồi mở ra, kết quả hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là cảnh hai người đang dựa vào nhau.

“Đây là cổng của quán bar đồng tính nổi tiếng nhất Tokyo, Loveless Bar, theo như chúng tôi tìm hiểu được, Dịch Quân Ngạn tiên sinh giờ đang làm đầu bếp tại quán rượu này.” Y ra ý chỉ chỉ vào biển hiệu thoạt xanh thoạt đỏ trong tấm hình.

Thế nhưng Đằng Tự chỉ đang yên lặng nhìn vào nụ cười đặc biệt vui vẻ của cậu. Biểu tình mà ngay chính bản thân hắn cũng chưa từng được nhìn qua, trong đêm tối lại tựa như đang tỏa sáng.

“Đây là ai vậy?” Hắn chỉ người đang tựa vào Dịch Quân Ngạn.

“Tên là Ngọc Trí Thuần, ở chung nhà với Dịch Quân Ngạn tiên sinh.”

“Ở chung với nhau?” Giọng nói của Đằng Tự chợt chói tai dị thường, lông mày cũng khẽ nhíu.

“Đúng vậy. Theo chúng tôi điều tra được, hiện tại Dịch Quân Ngạn tiên sinh đang ở cùng y tại một căn hộ gần Loveless Bar.”

Đồng tính… Bar gay… Giữa đêm khuya khoắt ôm hôn thân mặt… Lại còn ở chung phòng…

Đằng Tự tay cầm đống tài liệu mà khẽ run lên, hàm răng tựa hồ đang ma sát vào nhau tạo thành tiếng động. Người đối diện vẫn như cũ bất động nhìn hắn.

Thật lâu sau, Đằng Tự mới lấy lại được chút bình tĩnh, nghiêm mặt nói một câu: “Cảm ơn công sức của các cậu, còn thì chi phí sẽ được chuyển vào tài khoản trong hôm nay.”

Đối phương vô cùng văn nhã mà cười: “Làm phiền ngài rồi. Thế thôi, tôi đi trước.”

Tới khi người kia đã rời đi, Đằng Tự không kìm nén nổi cơn giận mà cuối cùng cũng bộc phát. Hắn vò đống tài liệu trong tay ném ra ngoài, thực không muốn nhìn thấy tấm ảnh mờ ám kia một lần nào nữa!

Tức đến mức ngay cả bản thân mình cũng không hiểu căn nguyên của lửa giận đó là từ đâu. Hay vì trước kia đã quen độc chiếm Dịch Quân Ngạn, nay thấy kẻ khác sở hữu được, liền đặt biệt tức tối. Tóm lại thì trong lòng hắn bây giờ cực kỳ cực kỳ chướng mắt với tên tiểu tử dám gần gũi với Dịch Quân Ngạn kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.