Luyến Tâm

Chương 2: Chương 2




Vì không muốn bị Lam Linh phê bình mình yếu, Hạo Huân đem thời gian ngủ của mình rút ngắn lại thành 4 tiếng. Anh không ngừng ở trong phòng thể thao rèn luyện thể lực của mình, mệt mỏi thì ở trong phòng võ thuật luyện tập, ban ngày thì cùng Lam Linh học tập, một lần một lần không ngừng luyện, cho đến khi tinh bì lực tẫn.

Cứ như vậy đi qua hai tháng, Hạo Huân mới giảm bớt trạng thái bị vây đánh, mà Lam Linh tự nhiên phát hiện Hạo Huân tiến bộ, ra tay so với trước kia nhanh hơn, ác hơn, càng chuẩn hơn.

Đồng dạng bị vây trong tình trạng bị đánh, nhưng Lam Linh lại nói.

“Cậu quá yếu, bất quá, Hạo Huân, sức chịu đựng của cậu đã được nâng cao.”(bị đánh riết không nâng cao mới lạ TT^TT)

Nghe Lam Linh nói vậy, Hạo Huân chỉ có thể dùng hai chữ vui mừng để hình dung. Mặc dù không có thay đổi được tình trạng bị đánh, nhưng Lam Linh ca ngợi anh so với bất cứ cái gì đều tốt hơn, đây là lần đầu tiên cô khẳng định chính mình.

Liếc mắt nhìn thấy tươi cười trên mặt Hạo Huân, Lam Linh không hề lưu tình tiếp tục nói.

“Nhưng mà, cậu tốt nhất có chuẩn bị, tôi nhưng là dựa theo trình độ của cậu mà khống chế lực đạo ra tay, lần sau khả làm cho cậu bị đánh bò đều không đứng dậy được.”

“Ha hả, em đã biết, Linh tỷ. Yên tâm đi, em không yếu đuối như vậy.” Hạo Huân cười trả lời Lam Linh. Mặc kệ về sau sẽ đối mặt với tình cảnh nào, anh đều sẽ không buông bỏ.

Tựa như lời Lam Linh nói, từ đó về sau cô ra tay so với trước kia càng hung hiểm hơn, mà Hạo Huân như trước bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, bất quá cùng lúc trước bất đồng, thời gian Hạo Huân bị đánh ít đi.

Cứ như vậy đi qua một năm, Lam Linh để cho Hạo Huân nên học cái gì cũng đã học xong, mà Hạo Huân cũng đã có thể cùng Lam Linh đánh ngang tay. Đây là chỗ làm cho anh kiêu ngạo nhất, cũng là điều đáng giá làm cho Lam Linh vui mừng, dù sao Hạo Huân cũng là một tay cô huấn luyện ra.

Lúc sau, Lam Linh để cho Hạo Huân đem những gì mình học được ứng dụng vào trong thực tiễn. Cô yêu cầu Hạo Huân trong vòng một tháng kiếm đủ một trăm vạn, mà đó cũng là khảo nghiệm Lam Linh đối với cậu. Không đến một tháng, Hạo Huân đã đem đến một tờ chi phiếu một trăm vạn đưa dến trước mặt Lam Linh.

Đối với Hạo Huân như thế nào kiếm được một trăm vạn này, Lam Linh tuyệt không tò mò. Tương phản, cô còn ngại thời gian quá dài, nhớ ngày đó cô chính là trong một tuần liền kiếm đủ một trăm vạn. Nhưng mà Lam Linh tự nhiên không có nói cho Hạo Huân, vì Hạo Huân đã hoàn thành cuộc khảo nghiệm của cô, cho nên cô đem Dạ Sắc cùng Ám Dạ U Lam ném cho cậu quản lý, còn bản thân thì làm lão bản trên danh nghĩa. Nếu không phải Hạo Huân kiên trì không chịu tiếp nhận Dạ Sắc cùng Ám Dạ U Lam, thì Lam Linh đã sớm nhường quyền cho hắn.

Dạ Sắc, là một nơi thanh sắc cao cấp, chuyên vì những kẻ có tiền cùng tầng lớp thượng lưu phục vụ. Ở Dạ Sắc, bất kể là yêu cầu hà khắc cỡ nào thì cũng đều được hoàn thành, chỉ cần ngươi có tiền bỏ ra. Nhân viên làm việc bên trong không có ai không nghiêng nước nghiên thành, cộng thêm những vũ giả trên sàn nhảy, đẹp đẽ cũng không đủ để hình dung. Vô luận ngươi nhìn trúng người nào, ngươi đều có thể dùng tiền chuộc nàng (hắn), chỉ cần ngươi đưa ra giá thích hợp thì Dạ Sắc liền giao người. Quan trọng nhất là, Dạ Sắc giữ miệng vô cùng tốt, chẳng sợ ngươi là một thương nhân được mọi người bàn tán hay là một nhà chính trị cơ mật cũng sẽ tuyệt đối không tiết lộ nửa phần, cho nên toàn bộ nhân sĩ thượng lưu cùng kẻ có tiền thường hay tụ tập ở nơi này.

Đồng dạng, Dạ Sắc cũng có quy định riêng của nó, trừ phi là người cấp bạch kim nếu không rất khó tiến vào Dạ Sắc. Tới Dạ Sắc, mặc kệ ngươi là ai đều phải tuân thủ quy định ở Dạ Sắc, nếu không sẽ bị đá ra khỏi Dạ Sắc.

So sánh với Dạ Sắc, Ám Dạ U Lam lại là một quán rượu, một quán bar thuần túy uống rượu.

Đối với việc Lam Linh kinh doanh một thanh sắc cao cấp cùng quán bar hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hạo Huân, nhưng Lam Linh trả lời lại làm cho anh á khẩu không nói được lời nào.

“Chúng nó kiếm tiền nhanh nhất.”

Đến tận bây giờ Hạo Huân mới biết đại tỷ của anh —— Lam Linh không thể đánh đồng cùng thường nhân mà phán đoán. Thử hỏi, một người một tuần có thể kiếm được một trăm vạn lại chạy đi làm bà chủ, đây là chuyện mà thường nhân làm sao?

Từ sau khi tiếp quản Dạ Sắc cùng Ám Dạ U Lam, Hạo Huân đem bản chất gian xảo của một thương nhân phát huy đến cực hạn. Hiện tại, nhìn anh từ bên ngoài, ai cũng sẽ không đoán được, anh thế nhưng chỉ có 23 tuổi!(haiz, tội nghiệp, anh bị già trước tuổi a)

Thời gian ba năm đã làm cho Hạo Huân hoàn toàn lột xác thành một người đàn ông thành thục vô luận tâm trí hay là bề ngoài. Phương pháp xử lý tình huống vô tình cùng cường ngạnh của anh tuyệt không thua gì Lam Linh. Mà đây cũng chính là nguyên nhân vì cái gì Lam Linh muốn đem Dạ Sắc cùng Ám Dạ U Lam ném cho Hạo Huân.

Dù là như thế, Hạo Huân vẫn như cũ kính trọng Lam Linh. Anh chưa từng quên Lam Linh cứu anh một mạng, dạy anh hết thảy, lại cho anh sự quan tâm giống như thân nhân.

……

…….

Liếc mắt nhìn đồng hồ, Hạo Huân cước bộ nhanh hơn, hướng về quán coffee cách đó không xa, nhìn đến một góc kia quét qua một thân ảnh quen thuộc, anh nhanh chóng đi qua đến trước mặt cô.

Thấy Lam Linh sắc mặt không chút thay đổi, Hạo Huân mắt lại nhìn đồng hồ.

Anh sẽ không phải đến muộn đi? Nhưng thời gian hẹn còn đến năm phút đồng hồ nữa mới tới, cho nên anh không có đến muộn. Ngay tại khi Hạo Huân trái lo phải nghĩ thì Lam Linh mở miệng.

“Gần đây như thế nào?”

“Hoàn hảo, Linh tỷ, chị tìm em có chuyện gì?” Uống một ngụm cà phê

“Chị tính toán đem Dạ Sắc cùng Ám Dạ U Lam giao cho cậu”

“Phốc——” nghe thấy lời Lam Linh, Hạo Huân đem ngụm cà phê vừa uống vào miệng đều phun ra, cũng may Lam Linh phản ứng nhanh, nếu không……

“Thật có lỗi, Linh tỷ. Ách, em chỉ là……. Rất kinh ngạc.” Đối với Lam Linh cư nhiên nhắc lại chuyện cũ, Hạo Huân tất nhiên là kinh ngạc. Nhớ ngày đó anh thật vất vả mới làm cho Lam Linh đánh mất ý nghĩ kia, hiện tại………..

“Nếu thấy thật có lỗi thì đem Dạ Sắc cùng Ám Dạ U Lam tiếp quản đi.” Gọi phục vụ sinh đến lau sạch sẽ cái bàn, Lam Linh mới ngồi xuống.

“…..”

——————–

Sau khi khuyên can mãi mới làm cho Lam Linh đánh mất ý niệm trong đầu, Hạo Huân mới theo Lam Linh từ trong quán coffee bước ra. Đi qua chỗ rẽ ở đầu hẻm thì đột nhiên Lam Linh chuyển hướng đi về phía bên phải rồi dừng lại.

“Linh tỷ, chị muốn đi đâu?” Xe đậu ở bên trái nha

“Cậu không nghe thấy bên phải truyền đến tiếng gì sao?” Nhìn bên phải, cách đó không xa lắm có một đám người đang tụ tập, Lam Linh cũng không quay đầu lại nói.

“Vậy cùng chúng ta có quan hệ gì?” Hạo Huân nhớ rõ Lam Linh không thích xen vào việc của người khác. Mượn chính anh mà nói, lúc trước nếu khi anh té xỉu không nắm lấy góc áo Lam Linh, thì nhất định Lam Linh cũng sẽ không thèm nhìn anh một cái liền rời đi.

“Cậu cho là vừa rồi chị dễ dàng đáp ứng cậu như vậy? Còn không phải bởi vì cậu luôn miệng nói, thần kinh của chị cũng sắp suy nhược. Hiện tại không tìm người làm ít chuyện, chỉ sợ chị sẽ nhịn không được ra tay với cậu. Hạo Huân, cậu không hi vọng mình bị đánh đi?” Tuy rằng hai năm trước Hạo Huân cùng cô đánh ngang tay nhau, nhưng nếu Lam Linh thực sự nổi giận, thì Hạo Huân cũng tự biết, anh tuyệt đối không phải đối thủ của cô.

Nhưng ngoài ý muốn, Hạo Huân thật không ngờ là Lam Linh sở dĩ đáp ứng anh không phải bởi vì bị anh thuyết phục, mà là........chịu không nổi anh nói không ngừng.

“Ha hả, chúng ta đi nhanh đi” Hạo Huân cười gượng hai tiếng trực tiếp lướt qua Lam Linh hướng đám người đi đến. Khi đi qua người Lam Linh thì hàn khí mãnh liệt bắn ra làm cho anh lạnh cả sống lưng.

Ai, may mắn không phải anh đối mặt với lửa giận của Lam Linh. Đối với người xui xẻo sắp trở thành tường bia cho Lam Linh trút giận, Hạo Huân vạn phần cảm kích!

Lam Linh không cần phải hỏi cũng biết Hạo Huân đang suy nghĩ cái gì, chăm chú nhìn thân ảnh của cậu trốn chạy, Lam Linh lơ đểnh tiếp tục đi tới.

Đẩy ra đám người bên cạnh, Hạo Huân nhìn rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy một đám thiếu niên ăn mặc lưu manh đang không ngừng đập phá đồ đạc, ở một bên ngồi trên ghế là một người đàn ông mập mạp nhỡn nhơ nhìn tất cả mọi chuyện, phía sau gã còn đứng vài tên đàn em hình như là cấp dưới. Mà đứng ở trong một góc nhỏ là một cô gái, ôm song chưởng cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghe tiếng ồn ào bàn tán chung quanh, Lam Linh cùng Hạo Huân cuối cùng cũng hiểu, đây là chuyện gì xảy ra.

Nguyên bản nơi này là một võ quán quyền anh, phụ trách dạy quyền anh là một người đàn ông thành thật, còn vợ của hắn thì phụ trách xử lý tài vụ*, trong nhà có một con trai và một con gái. Vốn những ngày như vậy coi như là khá tốt, nhưng mà người đàn bà kia lại ham mê đánh bạc, không chỉ thua sạch gia sản có được còn vay nặng lãi bọn xã hội đen.

(*) Tài vụ: những công việc quản lý hoặc kinh doanh tài sản, thu chi, bảo quản, tính toán tiền nong trong các cơ quan xí nghiệp

Sự tình cho đến khi bọn xã hội đen tìm tới cửa đòi nợ mới bộc lộ ra, nhưng chuyện đã đến nước này, căn bản không có khoan nhượng. Cho nên buổi tối người đàn ông cùng đứa con trai phải đi đến công trường làm công, mà người đàn bà kia cùng đứa con gái đi chung quanh làm gia vụ(đi làm mướn giúp những việc nội trợ, việc vặt trong nhà người khác).

Dù là như thế, tiền bọn họ kiếm được vẫn không đủ trả tiền lãi lúc trước mà người đàn bà kia thiếu. Mà tháng trước tại công trường người chồng gặp tai nạn ngoài ý muốn chết đi, này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí. Dường như còn chưa đủ thảm, bà vợ ở tuần trước cũng đã nhảy lầu tự tử. Chỉ để lại hai đứa nhỏ, đây đối với bọn nó mà nói, có thể là cả đời cũng không thể trả hết nợ.

Mà lần này bọn cho vay nặng lãi dường như biết bọn họ không có khả năng trả hết khoản nợ, cho nên mới tới cửa muốn bọn họ giao ra khế ước nhà đất, nghe nói còn muốn đem hai đứa nhỏ đem bán.

Hạo Huân đang nghi hoặc, đứa con trai kia như thế nào không xuất hiện, thì bên tai liền truyền đến một giọng nói.

“Tiểu Diệp!” Rất nhanh đẩy ra đám người đang bu lại, Hùng Bưu hướng cô gái ở góc nhỏ chạy tới. Cao thấp kiểm tra, sau phát hiện cũng không có bị thương tổn gì, tảng đá trong lòng Hùng Bưu mới thả xuống. Bất quá vẫn là lo lắng hỏi một lần.

“Tiểu Diệp, em không sao chứ?”

“Anh hai, em không sao” Nhìn thấy anh hai trở về, Hùng Tiểu Diệp mới ngẩng cái đầu vẫn thủy chung gục xuống, cười nói. Chỉ cần anh hai ở bên cạnh, cô cái gì cũng không sợ!

“Vậy là tốt rồi. Dừng tay, các người bọn khốn kiếp, muốn làm gì?” Đem Hùng Tiểu Diệp bảo hộ ở phía sau, Hùng Bưu mới quay đầu nhìn về phía đám người lưu manh kia.

“Đúng lúc, mọi người đều đã đến đông đủ. Hôm nay chúng mày tốt nhất đem giấy tờ khế đất giao ra, sau đó ngoan ngoãn đi theo chúng tao, bằng không đừng trách chúng tao không khách khí!” Sau khi từ trong miệng phun ra miếng trầu cau, người đàn ông ngồi ở trên ghế mở miệng nói.

“Các người nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi tuyệt đối không giao cho các người!” Võ quán quyền anh này là tâm nguyện cả đời của ba hắn, nói như thế nào Hùng Bưu cũng sẽ không giao ra.

“Tao xem mày là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão tử sẽ thành toàn mày! Các anh em, đánh nó cho tao!”

Ra lệnh một tiếng, tất cả bọn lưu manh trong phòng tụ tập lại trước mặt Hùng Bưu cùng Hùng Tiểu Diệp, nhất thời quyền đấm cước đá tựa như mưa từ trên trời rơi xuống nện lên người Hùng Bưu cùng Hùng Tiểu Diệp.

Mà chung quanh cũng vang lên từng đợt ồn ào, nhưng lại không có người nào đi tới cứu.

Nhìn Hùng Bưu thủy chung ôm chặt Hùng Tiểu Diệp trong lòng, cho dù trên người quyền đấm cước đá đau đến nổi làm cho cậu ta xiết chặt mi, cậu ta cũng không buông ra đứa em gái.

Một màn này không khỏi làm cho Hạo Huân hồi tưởng lại ba năm trước đây, cái đêm khi anh rời đi hắc đạo, mà lúc ấy trong mắt cũng cùng là chấp nhất và kiên quyết, nhưng anh cảm thấy mình không bằng Hùng Bưu. Cái loại liều lĩnh sáng rọi này làm cho anh không khỏi nhìn đến ngẩn cả người.

Như là qua một thế kỷ, đám người kia tay đấm cước đá rốt cuộc ở trong một tiếng bạo hạ lệnh của người đàn ông dừng tay. Thong thả đi đến bên người hai anh em, người đàn ông như nắm chắc phần thắng nói.

“Như thế nào? Biết lợi hại chưa. Ngoan ngoãn đi cùng lão tử, nếu không bọn mày tự ghánh lấy hậu quả!”

“Hừ, ngươi mơ tưởng!” Nhìn anh hai vì bảo hộ cô mà bị bọn họ đánh đến mặt mũi bầm dập, trên người lại không biết có bao nhiêu vết thương, Hùng Tiểu Diệp phẫn hận nhìn về phía người đàn ông, “Đám người cặn bã các ngươi, là bại hoại xã hội, là tảng đá trong hầm cầu, là con chuột trong cống thúi, sinh con trai sẽ không có lỗ đít biến thái, gay…..” Hùng Tiểu Diệp đem những tiếng mắng chửi người bình sinh mà cô biết, một chữ cũng không quên tất cả đều mắng một lần.

“Mày!” Người đàn ông không thể tưởng tượng được trải qua một trận giáo huấn, hai anh em này vẫn không chịu thỏa hiệp, mà con bé này lại còn cả gan ở trước mặt mọi người mắng gã khó nghe như vậy, người đàn ông tức giận, giương cánh tay lên hung hăng đánh xuống.

Tuy rằng sợ muốn chết, Hùng Tiểu Diệp vẫn cứ mở to đôi mắt đầy phẫn hận nhìn về phía người đàn ông. Lại bị một đạo thân ảnh chặn trước tầm mắt, chờ kịp phản ứng thì liền nhìn thấy Hùng Bưu bị đánh đến sắp ngất, khuôn mặt càng trở nên xanh tím, khóe miệng cũng chảy ra máu.

“Anh!”

“Ngô, anh……….. Không có việc gì.” Lau đi vết máu nơi khóe miệng, Hùng Bưu ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt. Một đôi mắt trong sáng, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc vào người đàn ông, trong mắt kiên quyết cũng làm cho người đàn ông lặng đi một chút.

“Em gái tôi nói đúng, các ngươi........ Mơ tưởng!” Suyễn khí thở ra một hơi, Hùng Bưu tiếp tục nói, “Dù cho tôi có chết, tôi cũng sẽ không giao cho các người, cũng sẽ không đì cùng bọn ngươi!”

“Đúng vậy, cho dù chúng tôi có chết, chúng tôi cũng sẽ không giao cho các ngươi, hơn nữa sẽ không cùng đi với bọn ngươi!” Nắm chặt cánh tay anh hai, Hùng Tiểu Diệp thấy chết không sờn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.