Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Chương 4: Chương 4




Cốc Diên ở ban công phơi quần áo, vừa cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, vừa đem quần áo của Trọng Hải ôm vào lòng ngửi ngửi, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hắn đã ở cùng Đàm Trọng Hải gần một tuần rồi, mấy ngày nay, hắn tựa như thê tử chăm sóc gia đình, đồng thời Đàm Trọng Hải cũng cho hắn một cái thẻ tín dụng, nói hắn có thể đi mua chút quần áo, tựa hồ không thích nhìn hắn mặc quần áo quá lớn mà để lộ ra thân thể một cách quá tùy tiện như vậy.

Chỉ có một chút làm Cốc Diên khó có thể tiếp nhận chính là, khi hắn mua quần áo về, Đàm Trọng Hải liếc mắt một cái, rồi đem tất cả quần áo sáng màu vứt đi, chỉ để lại một ít màu trắng hoặc màu vàng.

“Tiểu Ba không bao giờ mặc cái thứ màu hồng thế này.” Đàm Trọng Hải vừa nói vừa tức giận ném đống đồ vào thùng rác.

Tiểu Ba không bao giờ mặc cái thứ màu hồng thế này.

Hừ! Tiểu Ba của ngươi cũng không đối xử tốt với ngươi như ta. Cốc Diên nghĩ tới câu nói của Trọng Hải, có chút tức giận từ ban công đi vào.

Nhìn tấm gương trên tường hiện lên khuôn mặt của mình, hắn bỗng dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn cái thứ không thuộc về chính mình kia.

“Nhìn cái gì!” Hắn gào lên với hình ảnh trong gương, “Ngươi không phục sao? Ta biết ngươi cũng thích Trọng Hải, xem cái tấm ảnh ta rõ ràng, nhưng đáng tiếc, ngươi không có cơ hội rồi, bây giờ người ở bên Trọng Hải là ta.”

Nói xong, hắn cắn răng cầm lấy tấm gương ném vào trong kho.

Nhìn thấy khuôn mặt này làm hắn tức đầy bụng.

“Hừ! Cái gì thế thân tình nhân? Ta không vì một chút ngắn ngủi được ở bên Trọng Hải mà quyết tâm biến thành khuôn mặt của ngươi. Ta tuyệt đối sẽ vĩnh viễn thay thế được ngươi, Trọng Hải là của ta!”

Đúng vậy! Hắn nhất định sẽ làm cho Trọng Hải yêu hắn, người đang cô đơn sẽ rất dễ dàng bị sụp đổ, chỉ cần hắn vô điều kiện mà ôn nhu chăm sóc Trọng Hải, hắn tin một ngày nào đó, Trọng Hải sẽ quên người kia mà yêu hắn.

Vừa nghĩ đến đó, Cốc Diên lại càng ra sức lau sạch nhà cửa, đến cả cái ổ chó cũng lau sạch không còn chút bụi, sau đó hắn mới nhớ tới hôm nay Trọng Hải nói sẽ về sớm một chút, lại vội vàng chạy đi mua thức ăn, chuẩn bị nấu một bàn mỹ thực cho Trọng Hải.

Trước khi bắt được trái tim nam nhân, phải bắt được dạ dày của hắn trước, đây là đạo lý thiên cổ không bao giờ thay đổi.

Cốc Diên bỗng nhiên đỏ mặt, mặc dù ở cùng Trọng Hải cũng khá lâu nhưng Trọng Hải lại chưa từng chạm vào hắn, nhưng hắn cảm giác được, Trọng Hải đã kiềm chế đến cực hạn rồi, đêm nay có lẽ…

Trống ngực đập mạnh liên hồi, mặc dù trước kia hắn cũng có chút kinh nghiệm với phụ nữ, nhưng nam nhân thì đây là lần đầu tiên.

Mặc dù vô cùng khẩn trương nhưng vẫn không thể phủ nhận, từ đáy lòng hắn cũng có chút chờ đợi, bởi vì nam nhân sắp ôm hắn là Trọng Hải mà.

Hắn thở dài, chưa từng nghĩ mình lại đi yêu một người nam nhân, nhưng tại sao hắn lại vừa thấy Trọng Hải đã yêu đây, lại còn yêu đến mức này nữa?

Đúng là tình cảm vốn không thể giải thích được.

Hắn vừa cười vừa thở dài, trong tình yêu đắng cay này đôi khi chờ đợi cũng có chút ý vị hạnh phúc.

Tối đến, Đàm Trọng Hải về sớm hơn hắn nghĩ. Cốc Diên vô cùng phấn khởi ra mở cửa, tươi cười nói với hắn: “Ngươi đã về!”

Hắn cầm cặp giùm Trọng Hải, còn cầm dép lê đưa cho hắn, trông giống hệt như một tiểu thê tử mới lấy chồng.

Đàm Trọng Hải kinh ngạc nhìn hắn, một lúc sau mới cảm động mà cười, ôm Cốc Diên vào lòng nói: “Ta đã về, Tiểu Ba…”

Nghe hắn gọi tên người khác, thân thể Cốc Diên có chút run lên nhè nhẹ.

Đàm Trọng Hải cũng không quan tâm đến phản ứng của hắn, thoáng cái đã buông tay ra, nói:

“Đói bụng quá, ngươi nấu món gì vậy? Thơm ghê.”

Nói xong hắn liền đi vào bàn ăn, một tay định kéo lớp nilon chống bụi ra.

“Không được, đi rửa tay trước đã!” Đi theo sau, Cốc Diên đã vươn tay vỗ vào lưng hắn.

Đàm Trọng Hải rụt tay lại, hai tay giơ lên tỏ vẻ đầu hàng, “Được rồi, rửa tay thì rửa tay.” Sau đó trong lòng nghĩ thầm [có sao đâu, ta đói sắp chết rồi ]

Thấy thế, Cốc Diên mỉm cười, hắn thật không nghĩ ngày xưa Đàm Trọng Hải lúc nào cũng lạnh nhạt đối xử với hắn, nay lại trăm y trăm thuận như vậy, ít nhiều cũng là do cái khuôn mặt này…

Bất ngờ phát hiện ý nghĩ trong lòng, hắn vô thức mà lắc đầu, gắt gao cắn môi dưới, sau đó thở dài một hơi, vui vẻ tươi cười mà đem nồi thịt trên bếp bê lên bàn ăn.

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Đàm Trọng Hải, hắn thoả mãn mà mỉm cười.

Bây giờ người ở cùng hắn là mình, còn cái người có tên Tiểu Ba kia, sớm đã biến mất lâu rồi.

Đêm càng khuya, Cốc Diên mặc áo ngủ hồi hộp ngồi ở đầu giường, nghe thấy tiếng Đàm Trọng Hải đang tắm, trái tim hắn đập liên hồi, hắn biết đêm nay hắn sẽ thuộc về Đàm Trọng Hải.

Đột nhiên, cánh cửa phòng tắm mở ra, thân thể hắn không tự chủ được mà run lên, chỉ cúi đầu im lặng không dám nhìn cái thân hình xích loã không ngừng toả ra nhiệt khí kia đang tới gần.

Đàm Trọng Hải duỗi tay cầm lấy điều khiển bên cạnh Cốc Diên đem tivi tắt đi, phút chốc, căn phòng an tĩnh trở lại đến mức hai người dường như có thể nghe được hơi thở của lẫn nhau.

Nhìn Cốc Diên ngại ngùng xấu hổ, Đàm Trọng Hải chậm rãi cúi xuống, không nhịn được mà hôn lên hai gò má ửng hồng.

Phát hiện Cốc Diên vì hồi hộp mà run lên nhè nhẹ, hắn ôn nhu nỉ non bên tai: “Đừng lo lắng, thoải mái một chút, ta sẽ đến từ từ.”

Đàm Trọng Hải nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Cốc Diên, dần dần biến thành một nụ hôn sâu, đầu lưỡi của bọn họ càng thêm quấn quýt, trong nháy mắt, Cốc Diên cảm thấy trời đất như xoay chuyển.

“Ư… Trọng Hải…”

Cốc Diên mê đắm mà gọi tên hắn, cảm thụ nam nhân đang chậm rãi cởi quần áo hắn ra, lòng bàn tay nóng rực chạm vào da hắn, khiến hắn vì hưng phấn mà run rẩy không ngừng, hắn có cảm giác dường như thân thể này đã không còn là của mình nữa.

Đàm Trọng Hải hôn cắn lên điểm mẫn cảm trước ngực của Cốc Diên khiến thân thể hắn không nhịn được mà cong lên ôm chặt lấy thân hình rắn chắc của nam nhân, sau đó bàn tay của nam nhân duỗi đến nơi riêng tư của hắn mà an ủi, thậm chí còn dùng ngón tay thử xâm nhập vào mật huyệt, bởi vì hắn chưa từng cảm thấy đau đớn kỳ lạ như vậy nên cũng bắt đầu hô hấp dồn dập hơn.

“Tiểu Ba…”

Đàm Trọng Hải nhẹ giọng gọi, tựa hồ đã không thể chịu được nữa mà bàn tay bắt đầu chậm rãi tách hai chân Cốc Diên ra. Song tiếng thì thầm của nam nhân lại làm cho Cốc Diên có chút chấn động, hắn ôm chặt nam nhân rồi nhẹ nhàng nói:

“Ta không phải Tiểu Ba, ta là A Diên…”

Ai ngờ, hắn vừa nói xong, nam nhân đã bất ngờ dừng lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt mấy ngày nay vốn ôn nhu của Trọng Hải đã biến mất, thay vào đó là hai tròng mắt đáng sợ đang nhìn trừng trừng vào hắn.

Nhất thời cảm thấy sợ hãi, Cốc Diên đột nhiên giãy dụa, muốn đẩy cái người có khuôn mặt dữ tợn kia ra, nhưng Đàm Trọng Hải lại tàn nhẫn bắt được tay hắn, dùng dây lưng trói lại trên đầu giường.

Cốc Diên vô cùng hoảng sợ, kinh hãi kêu to: “Trọng Hải, ngươi muốn làm gì?”

Sau một giây, Đàm Trọng Hải liền cầm lấy cái caravat nhét vào miệng Cốc Diên, thoáng chốc, Cốc Diên chỉ có thể ô ô vài tiếng, không cách nào nói được gì.

Đàm Trọng Hải bóp chặt cằm hắn, giọng nói âm trầm: “Ngươi đừng vui quá mà quên. Ta đối xử tốt với ngươi, cũng bởi vì ngươi giống Tiểu Ba, ngươi tên gì ta căn bản không cần biết, đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một người không có tên!”

Vừa nói, Đàm Trọng Hải vừa vặn bung hai chân hắn ra, bừng bừng phấn chấn như lưỡi đao sắc bén mà xuyên vào cơ thể của Cốc Diên.

Cốc Diên đau đớn nhắm chặt hai mắt, hai dòng lệ chảy xuống ròng ròng.

Nhìn hắn thống khổ vạn phần mà khóc không thành tiếng, Đàm Trọng Hải vẫn lạnh lùng nói tiếp:

“Đúng vậy! Im lặng như thế này, đừng ầm ĩ muốn bày tỏ tình cảm. Lúc đầu chính ngươi muốn thành thế thân của Tiểu Ba, đã như vậy mà làm, đừng có bất cứ dị nghị gì!”

Nói xong, Đàm Trọng Hải càng thêm dùng sức thẳng tiến vào thân thể hắn.

Cốc Diên cơ hồ không thể chịu được mà nước mắt tuôn rơi như suối.

Nhìn khuôn mắt thống khổ đẫm lệ của hắn, ánh mắt hung ác của Đàm Trọng Hải dần dần dịu xuống, đau lòng cúi xuống trìu mến mà hôn đôi môi đầy lệ ngân của Cốc Diên.

“Tiểu Ba, ngươi đau lắm sao? Xin lỗi, Tiểu Ba… sẽ không đau nữa … chịu đựng thêm một chút nữa được không? Tiểu Ba…”

Sau đó hắn không ngừng ôm hôn Cốc Diên, động tác đầy ôn nhu xen lẫn chút mâu thuẫn thô bạo, tựa như nội tâm của hắn vậy, khát vọng từ lâu làm hắn thoải mái chìm đắm trong thân thể của Cốc Diên.

Lần đầu ân ái với nam nhân, Cốc Diên đau đớn đến mức đã không thể tiếp nhận thêm một lần nữa.

Đủ rồi… đừng… dừng lại đi…

Yết hầu hắn không ngừng muốn gào khóc, nhưng miệng bị tắc làm hắn không cách nào thể hiện được cảm giác của mình.

Còn Đàm Trọng Hải thì vẫn không cách nào kiềm chế được mà ôm hắn, cho đến khi hắn mất dần cảm giác, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, như là thay thế cho nỗi thống khổ của chính mình.

Tại sao ngươi lại cố chấp với Tiểu Ba như thế? Tại sao…

Ngươi yêu hắn đến vậy ư?

Sáng sớm hôm sau, Cốc Diên từ trong cơn ác mộng mà bừng tỉnh, đêm qua cái người không ngừng xuyên vào hắn, trong miệng lại thì thào gọi tên một người khác đã không còn ở trong phòng.

Hai tay và miệng đã được tự do, cái nơi bị nam nhân tàn nhẫn chà đạp cũng đã được cẩn thận bôi thuốc, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên, Đàm Trọng Hải mở cửa đi vào.

Đàm Trọng Hải vì Cốc Diên tạm thời không thể nhúc nhích mà tự tay làm bữa sáng đơn giản, đem đồ ăn đặt vào đầu giường, hắn nâng Cốc Diên dậy, cố gắng để hắn thoải mái dùng cơm.

Nhìn Cốc Diên vô cảm mà chậm rãi ăn trứng, Đàm Trọng Hải thở hắt ra, nói với hắn:

“Nếu mất hứng ngươi cứ nói! Chuyện đêm qua, ta cũng hơi thô bạo, nhưng ta cũng đã nói rõ với ngươi, đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một người không có tên, cũng chỉ có thể là thế thân của Tiểu Ba, nếu như ngươi cảm thấy uỷ khuất, ngươi có thể rời khỏi đây, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi.”

Nói xong, Đàm Trọng Hải thay quần áo, cầm cặp đi làm.

Trọng Hải rời đi không lâu, nước mắt của Cốc Diên rốt cuộc không nhịn được mà chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay.

Hắn vô vị mà nhai thức ăn, rõ ràng vốn là Đàm Trọng Hải đã vì hắn mà nấu, nhưng tại sao hắn lại chỉ cảm thấy toàn cay và đắng đây?

Hắn nhìn cổ tay do bị buộc mà lưu lại dấu vết màu đỏ mà không khỏi đau lòng thầm nghĩ, nếu như là Tiểu Ba, Trọng Hải có thô bạo tàn nhẫn đối xử với hắn như thế không?

A, không nghĩ cũng biết, tuyệt đối là không!

Hắn lau lau nước mắt trên mặt, vốn tưởng rằng chỉ cần hắn ấm thuận ở bên Trọng Hải, an ủi nỗi cô đơn của hắn, một ngày nào đó, Trọng Hải sẽ yêu hắn. Nhưng, bây giờ hắn mới biết, suy nghĩ đó ngây thơ đến mức nào.

Vừa nãy Đàm Trọng Hải cũng đã nói rõ với hắn, muốn ở lại phải bỏ đi tên của mình, từ nay về sau hoàn toàn trở thành thế thân của người kia.

Cứ như vậy mà bỏ quên chính mình, hắn thật sự có thể sao? Cho dù biết rõ trong mắt của Đàm Trọng Hải, hắn chỉ là một kẻ thế thân không hơn không kém, nhưng liệu hắn có thể làm được điều đó không?

“Ta… không muốn như vậy, ta là ta, ta không phải là Tiểu Ba mà!” Hắn thống khổ nhỏ giọng thì thầm.

Nhưng là… hắn không thể rời khỏi đây, hắn không thể rời khỏi Đàm Trọng Hải được.

Hắn không muốn chấm dứt như vậy, hắn muốn vĩnh viễn không bao giờ chia lìa Trọng Hải, điều này căn bản không có trong dự định của hắn.

Lúc Đàm Trọng Hải chấm dứt một ngày bận rộn trở về, gặp lại vẫn là khuôn mặt tươi cười vì hắn mà cầm cặp, không thể phủ nhận, từ đáy lòng hắn có bao kinh hãi.

Vốn tưởng rằng sau khi hắn nói như vậy, nam hài sẽ rời khỏi đây, không ngờ hắn trong tiềm thức mà ấn chuông cửa, lại có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn đó.

Đột nhiên, hắn thở dài một hơi.

Đàm Trọng Hải thừa nhận hắn cũng không muốn nam hài rời đi, đơn giản là trái tim hắn đã quá cô đơn mà đem nam hài giống hệt Tiểu Ba nhét vào trong lòng.

Nhìn nam hài vẫn như trước mà cười nói với hắn, hắn phát hiện, kỳ thật nụ cười đó có chút miễn cưỡng, nhưng hắn lại lựa chọn bỏ qua.

Hắn có lẽ là một người tàn khốc ích kỉ, nhưng đây cũng không thể hoàn toàn trách hắn được, bởi vì hắn cũng không bắt bược nam hài ở lại, mà là chính nam hài tự nguyện hiến thân.

Cuộc sống trôi qua, Đàm Trọng Hải cũng không chạm đến nam hài nữa, bình thường bọn họ vẫn như quá khứ mà ở chung, ban đêm, Đàm Trọng Hải cũng chỉ an tĩnh mà ngủ bên cạnh nam hài.

Cốc Diên biết, đây là bởi vì chính mình đã có chút kháng cự.

Trở thành một người không có tên, vô luận là ai cũng sẽ không vui.

Hắn biết Đàm Trọng Hải trừ ra khuôn mặt này của hắn, còn lại đều không quan tâm, thứ Đàm Trọng Hải muốn cũng chỉ có khuôn mặt thôi, ngay cả bây giờ đã ở chung được ba tuần, Trọng Hải thậm chí không cần biết tên hắn là gì, cũng chưa từng hỏi qua.

Cũng đúng, Đàm Trọng Hải đã nói rồi, đối với hắn mà nói, mình chẳng là ai cả, nếu có cũng chỉ có thể là Tiểu Ba của hắn mà thôi.

Vài lần, Cốc Diên nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương mà cảm thấy vô cùng tức giận, hắn nếu không phải là đập vỡ tấm gương vô tội, thì là đem giấu hết chúng vào trong tủ để vĩnh viễn không phải nhìn thấy nữa.

Lúc Đàm Trọng Hải hỏi gương ở nhà hắn đâu mất rồi, Cốc Diên chỉ thản nhiên trả lời không biết, hoặc là cất đâu quên mất rồi, không thì là đã bất cẩn mà làm vỡ…

Đàm Trọng Hải cũng không phải một người tinh tế tỉ mỉ, cho nên không quan tâm đến những chuyện cỏn con thế này.

Gương không thấy có thể mua lại, nhưng nỗi băn khoăn trong đáy lòng Cốc Diên không cách nào bình tĩnh được, nhất là phải đối mặt với việc bỏ đi cái tên của mình mà hoàn toàn trở thành một thế thân tình nhân.

Nếu như hắn không có chút tình cảm nào với Trọng Hải thì cái việc này ra sao cũng được, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng hy vọng người Trọng Hải yêu phải là hắn.

Cốc Diên lại thở dài một hơi, trong lòng hắn lúc nào cũng cảm thấy vô cùng bối rối bất an.

Mặt khác, Đàm Trọng Hải bởi vì cảm nhận được sự kháng cự của hắn mà càng thêm tránh mặt, còn Cốc Diên thì chính vì vậy mà cảm thấy càng cô đơn khó chịu hơn. Rõ ràng mình thích hắn như vậy, khát vọng hắn ôm ấp như vậy… nhưng là…

Hắn thật sự không nghĩ mình phải trở thành Tiểu Ba.

Hôm nay, Cốc Diên nhìn thấy một quán bar mới mở quảng cáo trên tạp chí, vì vậy liền muốn ra ngoài hít thở ít không khí, tiện thể phát tiết chút buồn bực trong lòng.

Cốc Diên gọi điện thoại hỏi Trọng Hải, may mà Trọng Hải hôm nay cũng không bận bịu như hai ngày trước mà đến tận hai ba giờ sáng mới về nhà, nhưng hắn cũng không về sớm được, vì vậy hắn muốn Cốc Diên đến quán bar trước, xong việc sẽ qua đó luôn.

Cốc Diên kích động thay đồ phù hợp với không khí quán bar, nhưng cũng không dám chọn mấy cái loại làm Trọng Hải bực mình.

Xuống xe taxi đã là chín giờ tối, có lẽ bởi vì ngày mai là cuối tuần mà quán vẫn khá đông khách. Trong ánh đèn mờ ảo ngồi đầy những vị nam khách tìm kiếm mua vui.

Hắn ngồi gần trong góc, kêu một ly rượu, hưởng thụ âm nhạc mà chậm rãi uống.

Trong lúc đợi, hắn cảm thấy có vài nam nhân mập mờ nhìn hắn, trong đó cũng có người tưởng rằng hắn đi một mình mà mời hắn nhảy, hoặc là mời hắn rượu.

“Thật ngại quá, ta có đối tượng rồi.”

Không biết tại sao, khi nói những lời này, tâm tình hắn cảm thấy có chút phấn khởi cùng thoả mãn. Hắn giờ đã có Trọng Hải cho nên hắn đã không còn cô đơn một mình nữa.

Nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười giờ, Trọng Hải chậm quá.

Lấy điện thoại định gọi cho Trọng Hải, hỏi hắn bây giờ đang ở đâu, đột nhiên một vị nam tử say rượu xuất hiện trước mắt hắn…

“Bé cưng, ngươi đừng lo lắng thẹn thùng nữa, cứ cự tuyệt ta hoài, để ta mời ngươi một chén nào! Ta chỉ muốn làm bằng hữu thôi, sẽ không làm gì đâu, nhiều lắm chỉ hảo hảo yêu thương ngươi một chút..hức…!”

Nghe giọng nói ghê tởm vang đến bên tai, Cốc Diên trừng mắt nhìn, thanh âm lạnh như băng nói với nam nhân thô lỗ: “Ta đang đợi người, mong ngươi đừng quấy nhiễu ta.”

Nghe thấy hắn không khách khí nói, nam nhân ngẩn người rồi sau đó trợn to mắt cố gắng nhìn Cốc Diên, cuối cùng, hắn bừng tỉnh nói:

“Thì ra ta nhận lầm người, khó trách cảm thấy khác nhau nhiều như vậy, bất quá ngươi cùng vị nam nhân thanh tú lúc nãy trông giống hệt nhau! Ngươi xem…”

Nam tử vừa nói vừa như muốn chứng minh mà chỉ chỉ về phía bên kia quán bar.

Thoáng cái, Cốc Diên mở to hai mắt, miệng không nói được chữ nào…

Quả thực…. thật không thể tin được!

Sao lại như thế? Dĩ nhiên lại….

Là hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.