Lưu Quỷ

Chương 14: Chương 14




Mấy chữ ‘người mà cậu nói cậu không liên lạc được đấy’ dùng đến ý tứ hàm xúc. Ngay cả người ngoài như Trương Giai Giai cũng nghe ra ý ở trên mặt chữ.

A Bảo hình như căn bản không có chú ý tới điểm ấy, vẫn mở lớn con mắt hỏi: “Sư đệ à? Vậy anh có tiện thể nhìn thấy sư thúc của tôi luôn không?”

“Không có.” Đàm Mộc Ân xị mặt nói, “Lúc ấy ở đó chỉ có một mình cậu ta.”

A Bảo nói: “Vậy sau đó thì sao? Anh có hỏi cậu ta vì sao lại xuất hiện ở chỗ này hay không?”

Đàm Mộc Ân nói: “Tôi đuổi theo, nhưng không thấy cậu ấy. Tôi tìm ở chung quanh một vòng, cũng không tìm được cậu ấy. Lúc quay về trở lại thì thấy Trương tiểu thư một mình nằm ở bên ngoài quán cà phê, tôi liền đánh thức cô ấy.”

Liên Tĩnh Phong hỏi: “Anh đi ra ngoài khoảng bao lâu?”

Đàm Mộc Ân nghĩ nghĩ nói: “Không đến nửa giờ.”

A Bảo hồi tưởng những chuyện mà mình đã trải qua, trước sau thêm giảm cũng xấp xỉ nửa giờ. Nói cách khác, trong vòng nửa giờ đó, đầu tiên là Trương Giai Giai bị người ta bắt đi, Đàn đầu gỗ thì nhìn thấy sư đệ, sau đó cậu gọi điện thoại cho sư phụ cùng Liên Tĩnh Phong, gọi được một nửa, Ấn Huyền tổ sư gia xuất hiện, đem cậu dẫn tới bãi đỗ xe ngầm. Ngay sau đó Ấn Huyền tổ sư biến mất, cậu trong tầng ngầm đó nhìn thấy một gian phòng quái gở, gặp được một gã bảo an có thể nhìn thấy được Tứ Hỉ, lúc quay trở lại lại phát hiện ba cái bình trong căn phòng kỳ quái đó không còn nữa, có thể là bị gã bảo an quái gở kia mang đi, cuối cùng lại xuất hiện một gã bảo an nữa..... Cậu dùng một cái bùa định thân định trụ hắn, sau đó thì chạy về phim trường, cùng lúc đó, Đàn đầu gỗ trở về, phát hiện Trương Giai Giai bị bỏ bên ngoài quán cà phê?

Vừa nghe thì hình như là cả hai chuyện hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau, nhưng tại sao cứ cảm thấy trong đó hình như có cái gì đó dây mơ rễ má với nhau chứ?

” Cậu nghĩ tới cái gì?” Đàm Mộc Ân theo dõi cậu.

” Tôi đang suy nghĩ, “A Bảo quay đầu nhìn về phía Trương Giai Giai, “Sau khi cô bị bắt đã xảy ra chuyện gì?”

Đàm Mộc Ân tuy rằng biết A Bảo cố ý dẫn dắt đề tài rời đi, nhưng vấn đề cậu hỏi cũng là vấn đề mà hắn muốn biết, chỉ có thể bất mãn liếc mắt nhìn cậu, sau đó thì quay đầu nhìn về phía Trương Giai Giai.

Tâm trạng của Trương Giai Giai dường như ổn định hơn rất nhiều, từ bên cạnh chỗ ngồi rút ra một chai nước khoáng, uống hai ngụm mới nói: “Tôi rất nhanh chìm vào hắc ám, sau đó phát hiện mình nằm ở trên một cái giường rất nhỏ, chân của tôi đụng tới song sắt cuối giường, bên cạnh là một bức tường, không có cửa sổ, nhưng mà trong phòng có gió đang thổi......”

Tim A Bảo đột nhiên đập tăng tốc. Việc này có nghĩa là......

“Bên cạnh hẳn là có hai người vừa đến, tôi không thể xác định, tuy rằng tôi chỉ nghe được âm thanh của một người, thế nhưng tôi khẳng định lúc ấy nhìn thấy ở cuối giường có một bóng dáng, nhưng mà vị trí cũng không giống như là người kia đang nói chuyện...... Các anh hiểu được ỵ́ của tôi không?”

Liên Tĩnh Phong ôn nhu nói: “Cô nhìn thấy một bóng dáng, nghe được âm thanh của một người, nhưng bọn hắn có thể không phải ở chỗ đó.”

” Lúc ấy tôi rất căng thẳng, có thể là tôi nhận định sai cũng không chừng.”

“Cô đã làm tốt lắm. Không phải mỗi người trong hoàn cảnh nguy hiểm mà còn có thể quan sát xung quanh cẩn thận được như cô đâu.”

Đại khái là mấy câu khen ngợi của Liên Tĩnh Phong đã trấn an được tâm trạng căng thẳng của Trương Giai Giai, rốt cục cô cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi bước lên xe đến giờ. “Cám ơn anh.”

Đàm Mộc Ân nói: “Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó, tôi nghe được một tràng chú ngữ, sau đó có một lá bùa dán tại trên trán của tôi, qua một lát, trên không hình như bắn lên cái gì đó. Ngay sau đó tôi cảm thấy được linh hồn của tôi từ trong thân thể xuất ra. Không phải cảm giác chóng mặt khi sinh bệnh, mà là quả thật xuất ra, tôi cảm giác được hết sức rõ ràng lá bùa kia lướt qua trên trán mình, tôi thấy mình càng lúc càng gần trần nhà, đúng lúc này, tôi nghe được cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, ngay sau đó lại ầm một tiếng nữa, hình như là đóng lại, lập tức tôi liền chìm vào bóng tối, trong mông lung tựa hồ có người ôm tôi lên, chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang tựa trên bàn ở ngoài quán cà phê, rồi thì thấy anh.”Cô nhìn Đàm Mộc Ân, trong mắt mang theo cảm kích.

Đàm Mộc Ân lúng túng nói: “Thực ra tôi chưa làm gì cả.”

Liên Tĩnh Phong thấy A Bảo ngồi ở bên cạnh đờ người ra, hỏi: “Cậu đang suy nghĩ cái gì?”

“Tôi đang suy nghĩ, có lẽ lúc ấy tôi biết Trương Giai Giai bị nhốt ở đâu, “A Bảo lắc lắc đầu, cậu không thể ngờ tới, chính lúc mình đang ở ngoài phòng do dự đi tới đi lui thì Trương Giai Giai lại ở bên trong căn phòng đó.

Đàm Mộc Ân nheo mắt lại, nói: “Cậu có ý tứ gì?”

A Bảo hít sâu một hơi nói: “Các anh đều đã nói chuyện mình trải qua rồi, bây giờ nên đến phiên tôi nói chuyện mà tôi đã trải qua.”

Những việc trải qua của cậu hiển nhiên so với Đàm Mộc Ân phấn khích hơn nhiều lắm. Từ khi Ấn Huyền tổ sư xuất hiện đến căn phòng cùng tên bảo an quỷ dị trong bãi đỗ xe ngầm, đến cuối cùng chạy trốn ra từ lối đi ngầm, toàn bộ quá trình đều không có ai cắt ngang lời cậu.

Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong hình như cũng bị câu chuyện ngắn ngủi mà phong phú của cậu hù sợ.

Trương Giai Giai tựa hồ lắp bắp kinh hãi: “Vậy vào lúc đó, cậu ở ngoài cửa?”

A Bảo cười khổ nói: “Mặc dù có thể là trùng hợp, nhưng tôi cho rằng xác suất quá nhỏ.”

Đàm Mộc Ân nói: “Nói cách khác, tất cả mấy chuyện này là có thể là do Ấn Huyền làm?”

A Bảo theo trực giác nghĩ muốn lắc đầu. Nếu Ấn Huyền tổ sư thật sự thần kỳ giống như sư phụ nói thì Trương Giai Giai tuyệt đối không có khả năng hoàn hảo không tổn hao gì mà ngồi ở chỗ này, nói không chừng một xe này của bọn họ chỉ còn lại có gã tài xế ngay lúc ấy không có tham gia vào là an toàn.

Liên Tĩnh Phong cùng hắn nhất trí quan điểm, “Nếu Ấn Huyền tổ sư là hung thủ, thì tại sao hắn phải khổ tâm dẫn A Bảo đến bãi đỗ xe ngầm?”

Đàm Mộc Ân nói: “Có lẽ hắn muốn tóm cổ cả bọn?” Hắn nói xong, cũng thấy được lý luận của hắn lung lay không có chỗ đứng.

A Bảo lấy ánh mắt ‘anh quá đề cao bản thân mình rồi đó nha~’ nhìn hắn.

Liên Tĩnh Phong đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Trương Giai Giai nói: “Có một vấn đề, nếu cô không tiện trả lời thì có thể cho rằng không có nghe đến.”

Trương Giai Giai nói: “Xin cứ hỏi.”

“Tại sao cô lại khước từ bảo tiêu của công ty quản lý mời tới mà gọi một chiếc xe khác?” Liên Tĩnh Phong hỏi.

Trương Giai Giai cúi đầu do dự một chút, mới nói: “Đây chỉ là cảm giác cá nhân của tôi thôi, có lẽ là do tôi đa tâm. Tôi cảm thấy có một người trong đám bảo tiêu kia có giọng nói rất giống âm thanh niệm chú kia. Thế nhưng chỉ có chút giống, dù sao tôi cũng không nói chuyện nhiều với đám bảo tiêu.”

Đàm Mộc Ân nói: “Cô còn nhớ rõ là người nào không?”

Trương Giai Giai nói: “Không nhớ rõ. Lúc tôi xuống xe hắn ở bên phải tôi nói một câu ” mời cô xuống xe’, thế nhưng lúc nãy khi tôi từ chối lời mời của bảo tiêu lại không nghe thấy tiếng của hắn. Cho nên, cũng không thể khẳng định.”

Đàm Mộc Ân thở dài, người có người tương tự, vật có vật nói hùa, chỉ dựa vào âm thanh mà phán định thân phận của đối phương thì có chút võ đoán, huống chi đương sự cũng không dám xác định.

Liên Tĩnh Phong lại nói: “Mặc kệ như thế nào, đều là một cái đầu mối. Có thể nhờ cô hỏi công ty quản lý lấy một phần danh sách bảo tiêu không?”

Trương Giai Giai gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Liên Tĩnh Phong nói: “Còn có danh sách mọi người có mặt trong đoàn phim hôm nay nữa.”

Trương Giai Giai nói: “Cũng không thành vấn đề.”

Liên Tĩnh Phong nói: “A Bảo nói bãi đỗ xe ngầm kia có vấn đề, tôi muốn trở lại nhìn xem.”

A Bảo giật mình nói: “Một mình anh sao?”

Liên Tĩnh Phong mỉm cười nói: “Cậu đi theo tôi đi.”

A Bảo chần chờ nhìn Đàm Mộc Ân cùng Trương Giai Giai, “Như vậy...... Không được tốt đâu?” Đại ca, chưởng môn của phái Hoàng Phù trước mắt anh vừa mới để mất người đó, tuy rằng sau đó lại tìm được trở về, nhưng đây cũng chỉ có thể nói rõ hắn vô tình nhặt được bí kíp a, đó là vận khí tốt, không phải năng lực cường. Cứ như vậy đem Trương Giai Giai giao cho anh ta có thể qua loa quá không?

Những lời này tuy rằng không nói ra miệng nhưng ánh mắt đã bán đứng cậu mất rồi.

Đàm Mộc Ân tức giận đến liên tục cười khẩy, “Vẫn là tôi đi đến đó xem cùng với A Bảo đi, Liên chưởng ở lại trông nom Trương Giai Giai tiểu thư đi.”

A Bảo lắc đầu nói: “Như vậy hình như không tốt lắm.”

Đàm Mộc Ân tiếu lí tàng đao, “Làm sao không tốt?”

” Nghe nói, tôi và anh mới là ‘lấy tiền của người thay người tiêu tai’ mà. Chúng ta bỏ lại cố chủ như vậy không tốt lắm đâu.” A Bảo hỏi.

Trương Giai Giai nói: “Đừng ngại, tôi có thể......”

Liên Tĩnh Phong ngắt lời cô nói: “Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực cho Trương tiểu thư.”

Đàm Mộc Ân rất nhanh thu lại tức giận, nhìn chằm chằm A Bảo cười lạnh nói: “Cậu không lo lắng cho sư đệ của cậu sao?”

“Còn hơn sư đệ, tôi càng lo lắng......” Cho Đồng Hoa Thuận.

A Bảo hơi hơi nhíu mi.

Tứ Hỉ hình như cũng nhớ tới, thấp giọng nói: “Đồng Hoa Thuận đi theo sư đệ đại nhân sẽ không có chuyện gì chứ?”

A Bảo vò đầu nói: “Sư đệ hẳn là không có sở thích hút Quỷ Hồn đâu?”

Đối với Đồng Hoa Thuận, Đàm Mộc Ân cũng có chút ấn tượng, nói: “Là tên tiểu quỷ thích khóc nhè kia sao? Rất khó nói, nếu không thích ăn Quỷ Hồn, vậy linh hồn của mấy nữ minh tinh này đã chạy đi đâu?”

A Bảo nói: “Nói không chừng là vì không muốn cho chúng ta thông qua các cô ấy nắm giữ nhiều manh mối.”

Đàm Mộc Ân nói: “Giết chết linh hồn có rất nhiều phương thức, phương thức này hình như là......”

“Đoạt xá.” Liên Tĩnh Phong lẳng lặng nói tiếp.

Trương Giai Giai thật vất vả mới hoãn được sắc mặt lại hơi hơi trắng bệch. Giới Điện ảnh cũng từng thịnh hành một hồi đóng phim ma, từ đoạt xá này đối với cô mà nói cũng không xa lạ. Tưởng tượng đến sẽ có linh hồn của một người không biết tên chiếm giữ thân thể của chính mình, dùng danh nghĩa của mình lừa gạt bạn bè thân thích của mình, cô liền cảm thấy toàn thân một trận lạnh run.

A Bảo nhíu mày nói: “Mấy chuyện đoạt xá này sao có thể dễ dàng như vậy a? Tôi nghe sư phụ nói, ngày sinh tháng đẻ cũng phải tương xứng, khí tràng của linh hồn cùng thân thể cũng phải tương xứng a, còn có công đức của hai người khi còn sống a, thời gian, cơ hội và vân vân...... So với ghép tuỷ xương thì còn khó hơn.”

Liên Tĩnh Phong nói: “Khó thì khó, nhưng đâu phải là không có.”

Đàm Mộc Ân nói: “Cho dù có cũng không thể thoáng cái đã giết bốn người đi? Tống Duyệt, Thang Tuyết, Lâm Bích Vi, còn có......” Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói” Không có khả năng cả bốn người đều thích hợp.”

A Bảo đột nhiên vỗ tay cái bẹp.

Đàm Mộc Ân nhíu mày nói: “Sao đột nhiên làm vậy, cậu lại nghĩ đến cái gì?”

A Bảo nói: “Anh còn nhớ rõ ba cái bình trong phòng không? Tôi đang nghĩ xem bên trong là cái gì?”

“Là cái......” Đàm Mộc Ân bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Linh hồn?”

A Bảo nói: “Có thể là linh hồn của ba nữ minh tinh kia!”

“Hỗn đản.”

A Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy, rất hỗn đản, cư nhiên đem linh hồn của mỹ nữ giấu ở trong một cái bình rách nát như vậy.”

Đàm Mộc Ân cả giận nói: “Tôi là nói cậu hỗn đản! Rõ ràng đồ đã ở trước mặt, lại có thể để chúng nó trốn đi!”

A Bảo ủy khuất nói: “Mặt trên của chúng nó không có viết chữ ‘ xin A Bảo đại nhân thu tôi đi’ a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.