Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 95: Chương 95: Xích loã nữ thần, ác xúc niệm đầu




Xích loã nữ thần nô đãi đoàn, nguyên là thế lực tội phạm có xú danh lan truyền trên Quang Minh đại lục, chuyên buôn bán các thiếu nữ xinh đẹp, làm lợi bất chính, gồm hai đại đội tam giai tạp hệ kiếm sĩ, một đại đội tam giai tạp hệ kỵ sĩ, chuyên bán các mĩ nữ có nhan sắc thượng thừa, những kẻ háo sắc ở khắp nơi đều hoan nghênh!

Mạt Khắc Tư - La Tạp, đoàn trưởng Xích loã nữ thần nô đãi đoàn, một trung niên anh tuấn tóc vàng râu ngắn, là loại người âm hiểm tham lam, ngoại trừ kim tiền và mĩ nữ, còn lại như nhân tính đạo đức, trong mắt hắn đều là chó má!

Đêm khuya, mảnh đất trống phía tây Vọng Triều sơn, Mạt Khắc Tư tâm tình không tốt, mặc một bộ quần áo màu đen, ngồi ở trên ghế, nhìn doanh trại vừa mới dựng xong, cùng như đám thuộc hạ đang ăn cơm chiều, khuôn mặt anh tuấn lộ thần sắc ưu phiền.

Mạt Khắc Tư thật sự không thể tưởng tượng có thể bắt được tuyệt sắc tinh linh Phỉ Phỉ, thế nhưng nàng là con gái của La Luân, thủ lĩnh của hoả tinh linh bộ lạc. Nếu không thể bán được nàng ta ra ngoài một cách êm thắm, một khi bị người khác biết được, báo lại cho La Luân, y chắc chắn phải đối mặt với sự đuổi giết của cả hoả tinh linh bộ lạc.

Bây giờ nam bắc đại lục cơ hồ đều dán đầy các bức hoạ treo thưởng việc tìm kiếm tông tích Phỉ Phỉ. Với dung nhan tuyệt sắc của Phỉ Phỉ, người đã xem qua đều khó mà quên được. Hôm nay những thuộc hạ cùng nữ nô trong đoàn của Mạt Khắc Tư, cơ hồ đều biết thân phận của Phỉ Phỉ. Khiến cho gã không dám dẫn nô đãi đoàn đến những địa phương có nhiều người, sợ thủ hạ hoặc nữ nô, tiết lộ phỉ Phỉ đang bí mật ở trong tay gã.

Nếu có thể nói chuyện, Mạt Khắc Tư bây giờ thật muốn thả cho Phỉ Phỉ rời đi. Đáng tiếc gã không dám làm như vậy, bởi vì Phỉ Phỉ đã hận gã thấu xuông, khi gã từng nói ra những câu đùa giỡn trêu ghẹo.

Thả, không thể thả được. Giết Phỉ Phỉ, Mạt Khắc không có gan như thế. Nếu sự tình này bị tiết lộ ra ngoài, gã không thể tưởng tượng được kết quả của việc bị cả bộ lạc hoả tinh linh đuổi giết. Dẵm phải cái đinh lớn này, thật sự làm gã vô cùng phiền não.

Việc đã như vậy, gã nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt. Đúng lúc đi tới giải đất duyên hải phía nam của Mạt La đế quốc, vì vậy gã chuẩn bị ở lại nơi hiếm khi có người đến, là Vọng Triều sơn này để ẩn nấp một thời gian để suy nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

Chỉ có Vọng Triều sơn là loại địa phương không người này, mới có thể khiến Mạt Khắc Tư không phải lo lắng việc thuộc hạ cùng nữ nô trong đoàn tiết lộ sự tình ra ngoài. Dù sao giải thưởng ba mươi vạn kim tệ rất hấp dẫn, cùng với sự sợ hãi việc bị bộ lạc hoả tinh linh đuổi giết khi đi theo gã, tất sẽ khiến cho thuộc hạ trong đoàn của gã động tâm.

"Đoàn trưởng, hãy suy nghĩ lại chuyện của Phỉ Phỉ?" Vẻ đẹp trai của Mạt Khắc Tư đã níu kéo Trân Ny Lạp, nàng mặc một bộ quầo áo bó sát màu hồng, ngồi ở phía sau để xoa bóp hai vai của gã. Bộ ngực trắng như sữa dựa sát vào lưng gã. Sự chuyển động bất chợt của mái tóc dài màu đỏ, khiến cho gã ngứa ngáy.

"Ai,lần này thật sự là đánh phải tấm thép mà!" Mạt Khắc Tư khẽ rẽ mái tóc Trân Ny Lạp, khẽ thở dài.

"Lo lắng nữ nô tiết lộ bí mật,nếu ngài không đau lòng, thì có thể đem các nàng đó giết đi để diệt khẩu. Nhưng mà dù sao cũng là thành viên trong đoàn, quả thật khó suy nghĩ!" Trân Ny Lạp tựa ở sau lưng Mạt Khắc Tư nhẹ giọng nói nhỏ, sau đó đưa bàn tay trắng nõn như ngọc tới len vào trong đế khố, lẳng lơ trêu ghẹo: "Đoàn trưởng, nếu không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ nữa, theo thiếp tiến vào bên trong trướng khoát hoạt một phen."

"Ngươi tao hóa này, mẹ nó có thể dụ dỗ nam nhân mà, hôm nay ta phải làm những việc mà trước kia không thể làm!" Nghe Trân Ny Lạp nói, gã đúng là bị nàng trêu trọc mà. Những chuyện này dù có suy nghĩ lo lắng cũng vô ích, rồi nói cho bốn tên đại đội trưởng trung thành này. Đêm nay phải cử việc phòng đêm, rồi sau đó ôm Trân Ny Lạp đem vào trướng của mình, dùng thân thể của nàng giải quyết nỗi buồn.

"Ha ha các huynh đệ, nhìn đoàn trường hưởng thụ kìa, các ngươi có muốn không? Hôm nay đoàn trưởng nhờ ta nói rằng, trừ hỏa tinh linh mỹ nữ, hiện có không ít nữ nô trong đoàn, các huynh đệ có thể hưởng thụ. Ăn xong cơm chiều mọi người cùng nhau hưởng thụ đi!" Bốn gã đại đội trường thủ hạ của Mạt Khắc Tư, nhìn thành viên xung quanh, trước sau cười to nói lại lời Mạt Khắc Tư bảo bọn họ hôm nay làm.

"Đoàn trường vạn tuế!" Thành viên nô đãi đoàn nghe xong tin này, tất cả cao hứng hoan hô ầm lên, trong lòng mọi người đều rõ ràng Mạt Khắc Tư đoàn trường muốn lấy lòng mọi người, để tránh bọn họ tiết lộ về tin tức của hỏa tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ - Cát Lôi Mỗ.

"Làm ầm ĩ cái gì đó,các ngươi là đám rùa con, nửa đêm rồi còn đến địa bàn của bọn lão tử làm ầm ĩ. Con mẹ nó, có phải không muốn sống rồi phải không?" Ai Đức mập mạp nói, dẫn lôi đình trung đội không có mang gì đi theo sau Diệp Phong. Đi tới bên ngoài doanh trại của Xích lỏa nữ thần nô đãi đoàn, chỉ vào thành viên của nô đãi đoàn bên trong đang hoan hô, mở miệng mắng to.

Lúc trước thành viên của nô đãi đoàn đã dò xét khắp Vọng Triều sơn, xác định là không có ai mới dựng trại nấu cơm. Giờ phút này thấy bên ngoài trại xuất hiện một nam nhân, đều cảm thấy chấn kinh liền bật dậy, sau đó thấy rõ đối phương đến chỉ có một trăm người, hơn nữa không mang theo vũ khí, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, cũng không để đối phương trong mắt, bọn họ dù gì cũng có tới ba đại đội.

“Sao lại thế này?” Mạt Khắc Tư cùng Trân Ny Lạp tại trong trướng nghe thấy âm thanh chửi bới, cùng nhau đi ra khỏi trướng.

“Đoàn trưởng, bên ngoài có một nam nhân vừa tới, hỏi chúng ta vì sao tới xâm phạm địa bàn của bọn họ, có phải là không muốn sống chăng.” Bốn gã đứng đối diện với Mạt Khắc Tư chính là bốn đại dội trưởng, trước sau hướng Mạt Khắc Tư bẩm báo tình hình, hoàn toàn không để một trăm nam nhân tay không đang ở bên ngoài vào mắt. Nếu không phải đoàn trưởng đến, bọn họ giờ này nhất định đang giáo huấn đối phương.

Mạt Khắc Tư nghe bốn gã thuộc hạ bẩm báo xong, đi tới phía trước doanh trại, nhìn bọn Ai Đức tay không đang ở bên ngoài, cuối cùng hai mắt dừng lại trên người Diệp Phong đang ngậm trong miệng Thanh sảng tiêu hồn, cảm giác tên thanh niên thủ lĩnh này là một kẻ lưu manh, không để đối phương vào mắt, khách khí cười lạnh nói:”Chư vị tiểu bằng hữu, nơi này không phải là địa phương để các ngươi hung hăng, đi đến địa phương khác chơi đi.”

“Ha ha ha, đây không phải là nơi cho bọn tiểu quỷ các ngươi đến chửi rủa đâu, tốt nhất là mau đi tìm nơi khác mà chơi … ha ha…” Mọi người trong nô đãi đoàn thấy đoàn trưởng không e ngại đối phương, tự nhiên tiếp tục không e ngại, đều bật cười theo.

Diệp Phong vốn định sau khi thỏa mãn rồi ôm mĩ nhân ngủ, lại bị đám người trước mắt hùa nhau quấy rối, trong lòng có thể nói là khó chịu cực độ, nghe xong tiếng cười của bọn họ, ngáp dài một cái, nhìn Mạt Khắc Tư nhàn nhạt nói: “Hôm nay các ngươi thật sự không nên đến Vọng Triều sơn để lập doanh trại!”

“Hả? Sao chúng ta không nên đến Vọng Triều sơn lập doanh trại?” Mạt Khắc Tư nghe Diệp Phong nói, buồn cười hỏi lại.

“Nếu các ngươi tới lập doanh trại, nhất định sẽ gặp xui xẻo.” Diệp Phong lại cười khẽ. Từ tiểu đội tuần tra mà hắn biết đối phương là nô đãi đoàn, chắc chắn sẽ không buông tha. Với phẩm tính của hắn mà nói, đưa kim tệ đến nhà, ai bỏ lỡ là kẻ ngốc.

“Tiểu tử, khẩu khí của ngươi thật sự là cuồng a. Xem ra chính là ngươi muốn cho chúng ta gặp xui xẻo phải không?” Mạt Khắc Tư nhíu mày nhìn tên thanh niên bất lương trước mặt, lộ ra một nét cười khinh thường.

“Về mà hỏi con mẹ nó ấy, mẹ nó, đúng là kim mao soả điểu!” Ai Đức thấy Mạt Khắc Tư biết rõ còn hỏi lại, khinh bỉ vươn ngón giữa tay phải lên.

“Con mẹ ngươi, thằng mập, ngươi nói cái gì? Có gan thì lặp lại lần nữa xem!” Bốn gã đại đội trưởng đứng phía sau Mạt Khắc Tư thấy tên mập nhục mạ đoàn trưởng đồng thời tức giận mắng.

“Thao, các ngươi đúng là bọn tội nhân hèn hạ, nếu các ngươi thích nghe, lão tử sẽ nói thêm trăm lần nữa, kim mao soả điểu … kim mao soả điểu … kim mao soả điểu …” Ai Đức trừng mắt nhìn bốn gã đại đội trưởng, mắng chửi đến nỗi nước bọt văng tung toé, chẳng còn chút phong độ chỉ vào Mạt Khắc Tư mắng to.

“Tên mập đáng chết, hôm nay bọn lão tử sẽ chặt ngươi ra!” Bốn gã đại đội trưởng bị Ai Đức chọc tức đến phát điên, gọi mấy trăm tên thủ hạ, nhằm phía doanh trại bên ngoài, chuẩn bị chém chết tên mập này.

Mạt Khắc Tư cũng bị Ai Đức chọc cho tức giận cực độ, bởi vậy cũng không ngăn cản hành vi của thủ hạ, hơn nữa còn bảo bọn thủ hạ còn lại cảnh giới, bởi gã đoán đối phương sẽ không chỉ bằng từng này người đến khiêu khích ba đại đội nhân mã, chắc chắn sẽ có trợ giúp.

Với thực lực của Xích lỏa nữ thần nô đãi đoàn, Mạt Khắc Tư cũng không sợ hãi đối phương, cho dù đối phương còn có đồng bọn, cũng không có khả năng là đối thủ của nô đãi đoàn. Một nơi như Vọng Triều sơn có thế lực nào lơn chứ? Trừ quan lại địa phương, cả vùng duyên hải phía nam của Mạt La đế quốc, gã chưa từng nghe qua có thế lực nào lớn tại đây.

Diệp Phong nhìn địch nhân đang hò hét xông tới, mắt hướng Ai Đức ra hiệu. Người phía sau lập tức huýt một tiếng lớn, chỉ huy thành viên của lôi đình trung đội, nhanh chóng từ không gian yêu đái lấy ra trọng trang khải giáp cùng đại khảm đao. Trong nháy mắt từ tay không biến thành chiến sĩ vũ trang mang đại đao, tiến về phía địch nhân, triển khai công kích một cách điên cuồng chỉ công không thủ.

“Sao, sao, sao lại thế này? Ta không nhìn nhầm chứ, từ tay không thành ra triệu hồi trọng trang khải giáp tự động tổ hợp trên thân? Chẳng lẽ bọn họ đều có không gian trang bị?!”

“Hẳn là có không gian trang bị, nếu không không có khả năng tay không mà lấy ra khải giáp nhanh như vậy. Bất quá có thể chế tạo không gian trang bị thì quả thật là giàu có. Bọn họ phải dùng “thiết” chế tạo khải giáp đúng không?”

Mạt Khắc Tư cùng phần đông thuộc hạ, đều bị bọn Ai Đức đột nhiên trang bị trên thân trọng trang khải giáp làm cho thập phần giật mình, khó có thể tin khải giáp của bọn họ tự động tổ hợp trên thân, hơn nữa lại đột nhiên xuất hiện, họ chắc chắn đều có mang hông gian trang bị hoặc đạo cụ. Bất quá không hiểu vì sao bọn họ lại dùng thiết chế tạo khải giáp. Với vũ khí chế bằng cương thiết của nô đãi đoàn, thiết giáp phòng hộ của bọn họ dùng, căn bản không có hiệu quả!

Tóm lại bọn Mạt Khắc Tư cảm thấy khó hiểu không thể giải thích được. Phía trước bọn kiếm sĩ bị bọn người Ai Đức chém giết, phát ra những tiếng kinh hô ẩn chứa sự tình không thể tin được, bởi vì cương kiếm của bọn họ không thể đâm thủng áo giáp đối phương, hơn nữa thân kiếm đều bị sứt mẻ, hoặc là bị đại đao của đối phương chém đứt.

“Làm sao có thể như vậy? Thiết đao chém đứt cương kiếm?” Bọn người nô đãi đoàn lại giật mình, kinh ngạc tới mức trợn to mắt há hốc cả mồm ra. Mạt Lhắc Tư trong lòng giật mình nghi hoặc, đối với trang bị của đối phương nảy sinh lòng tham, nảy sinh ý tiêu diệt toàn bộ đối phương, trong đầu hình thành ý niệm cướp đoạt hết số vũ khí này. Vũ khí ngay cả cương thiết đều có thể chặt đứt, mặc dù thoạt nhìn giống sắt, nhưng cái này có thể tạo bất ngờ cho địch nhân, quá tốt, thật quá tốt!

“Dát dát…ngao ô…ô…”

Khi bọn người Mạt Khắc Tư nhìn đến xuất thần, Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, tinh linh, đại địa, cự giải sáu trung đội cùng cự nhân tiểu đội của

Tư Lược đoàn được đoàn trưởng đại nhân phân phó, ẩn núp ở xung quanh doanh trại, toàn bộ hiện thân lao ra, chuẩn bị tạc đạn được đặt chế, hướng về phía địch nhân triển khai một vòng oanh kích tạc đạn mãnh liệt.

“Trời ơi, cái hắc cầu mới nổ mạnh là cái gì vậy? Bộ đội của bọn chúng là cái quái gì thế này??”

Kỳ Lạp Tư cự nhân cầm trong tay cự hình Yển nguyệt đao. Liệt Diễm kỵ sĩ cưỡi trên những con Liệt Diễm kiêu phong mã. Linh ngưu chiến sĩ cầm thiết trụ. Sa mạc kỵ sĩ cưỡi Đại đia xuyên sơn giáp. Cự giải chiến sĩ mang những bao tay bằng thiết cứng rắn. Tinh linh xạ thủ cưỡi trên Quang Minh bạch vũ điêu. Bạch lang kỵ sĩ với toa kỵ tật phong cự lang. Bộ đội chủ lực của Tư Lược Đoàn đều xuất hiện, triệt để làm rung động đám người Mạt Khắc Tư, khiến cho chúng không thể nào tin sự thật trước mặt, lại bị tạc đạn oanh tạc khiến chúng phải hoảng loạn tránh né.

Tạc đạn như điên cuồng liên miên xuất ra với âm thanh lớn, cùng mới sự chấn động của mặt đất bị tàn phá, khiến cho đám nữ nô phía sao doanh trại vô cùng kinh sợ. Toàn bộ đều ôm lấy nhau ở trong lều, sợ hãi đến độ muốn khóc lên.

Tuyệt sắc mĩ nữ hỏa tinh linh, Phỉ Phỉ - Cát Lôi Mỗ, đôi môi anh đào bị bịt chặt lấy, lại một mình vô lực trong doanh trướng, tay chân vô pháp cử động, đã tại đó tiến vào mộng đẹp, trong mộng nhìn thấy phụ thân dẫn binh cứu mìh hồi gia, khuôn mặt mĩ lệ xuất hiện nụ cười được cứu thoát. Đôi môi đóng chặt tạo nên hình dáng thập phần đáng yêu, ở trên mặt lại có điểm vài giọt nước mắt, tạo nên vẻ đẹp của một bông hoa nhỏ. Một thân vận một bộ hắc sắc liền quần thập phần sinh đẹp, mái tóc hỏa hồng buông thả tùy ý, đùi ngọc trắng nõn dính không ít bụi đất, cả người trông rất thảm hại.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, làm cho mộng đẹp ngọt ngào của Phỉ Phỉ vì tiếng nổ đó mà bị đánh thức. Kinh hoảng không biết bên ngoài xảy ra sự tình gì, trong lòng sợ hãi cùng cực, yên lặng mà hy vọng phụ thân phái cứu binh. Nếu nàng thoát khỏi ma chưởng, sau này nàng sẽ không bao giờ rời khỏi nhà.

Hỏa tinh linh xinh đẹp tự do tinh nghịch này, thường ngày rất thích những tiểu thuyết ảo tưởng, thập phần thâm mộ những tiểu thuyết kể về sự tình nam nữ, có thể ở bên nhau, du ngoạn khắp nơi. Cùng với đủ loại tình tiết đẹp như anh hùng cứu mỹ nhân, nàng trước đây không thể rời khỏi bộ lạc, bên ngoài thế giới của tinh linh, vô cùng mong muốn đi tới. Vì vậy khi có cơ hội nàng liền trốn rời khỏi nhà, không được bao lâu liền bị rơi vào tay của nô đãi đoàn trở thành nữ nô, thiếu chút nữa bị mang ra ngoài làm công cụ tình dục.

Kỳ thật nàng tới giờ chưa bị thành công cụ tình dục chỉ vì tinh linh xử nữ có giá trị cao. Nếu là mỹ nữ của nhân tộc bị bắt, sợ rằng bản thân đã bị mọi người trong nô đãi đoàn luân phiên cưỡng gian.

“Đoàn trưởng, bọn họ quá lợi hại, toàn đội chúng ta không có khả năng làm đối thủ, mau rút thôi!” Tình nhân xinh đẹp của Mặt Khắc Tư Trần Ny Lạp, trong tai nghe tiếng oanh oanh nổ mạnh, khẩn trương nhìn thấy chung quanh có nhiều địch nhân hung hãn có nhiều chủng tộc, vội kéo tay Mạt Khắc Tư mà khuyên bảo.

Tất cả các thành viên của Xích lõa nữ thần nô đãi đoàn đều bị chủ lực bộ đội Tư Lược đoàn công kích làm cho rung động, mỗi một cá nhân đều sợ cái hắc cầu màu đen có thể nổ mạnh đó. Mạt Khắc Tư tự nhiên cũng không là ngoại lệ, nghe xong lời khuyên bảo Trân Ny Lạp, gã nhìn chung quanh thấy bộ hạ của mình bị giết hại, hai mắt nhanh chóng quay ngược trở lại, biết hôm nay khẳng định không thể đấu nỗi hắc cầu mạnh mẽ của địch nhân, nhưng như vậy mà bỏ trốn thì công lao kinh doanh bấy lâu của nô nãi đoàn sợ rằng sẽ tan rã, sự tình Phỉ Phỉ bị mình bắt truyền ra ngoài, như vậy dù chạy cũng không có con đường sống a!

“Đoàn trưởng, đừng do dự nữa, bây giờ còn sống mới là trọng yếu.” Trân Ny Lạp chỉ là một nữ nhân bình thường, thấy trên mặt Mạt Tư Khắc xuất hiện thần sắc do dự, lo lắng liền tiếp tục khuyên bảo.

“Lui lại, tất cả thành viên nô nãi đoàn lập tức rời khỏi nơi này!” Trân Ny Lập biết còn sống mới là quan trọng nhất, một câu đã đánh trúng vào lòng của Mạt Khắc Tư. Gã nhìn địch nhân chung quanh đang giết hại thủ hạ của mình, hình như đều mang kiếm và áo giáp không giống nhau, ném ra những trái cầu đen gây nổ. Gã thầm than tuyệt vọng một tiếng. Dưới những âm thanh thảm thiết của thủ hạ, gã liền ôm lấy Trân Ny, chạy về phía tây của doanh trại.

Gặp phải cự hình yểm nguyệt đao của Kì Lạp Tư cự nhân (người khổng lồ), cùng với những cái càng (trường thối) sắc bén của cự giải chiến sĩ và những người có võ công cường hãn, hơn nữa còn bị bắn vào đầu nữa, Chúng thành viên nô nãi đoàn đã sớm sợ hãi, có người lén chạy trốn. Giờ vừa có lệnh của đoàn trưởng, liền lập tức theo hướng tây rút lui, sợ là chạy chậm sẽ bị kẻ địch giết mất!

“Lôi đình trung đội tới bên kia của doanh trại giam giữ nô lệ, còn lại theo lão tử truy bắt chúng, không thể để lại hậu hoạn được!” Diệp Phong nãy giờ vẫn đứng yên, giờ mới bắt đầu hành động, thấy địch nhân rút lui, lập tức cao giọng hét lên, không thể để cho cừu nhân còn sống được.

Trừ lôi đình trung đội ra, các đội chủ lực còn lại đều có tốc độ di chuyển dị thường. Liệt Diễm tiêu phong mã, tật phong cự lang, Quang Minh bạch vũ điêu, đại địa xuyên sơn giáp, cự giải chiến sĩ, Kì Lạp Tư cự nhân một bước ba bốn thước, thành viên nô nãi đoàn căn bản không thể chạy thoát khỏi ma chưởng của họ, bị đuổi tới thì bị giết một cách vô tình.

Hành động lần này, các đoàn đều không phải chỉ toàn quân chủ lực, chú tạo trung đội, hương kì trung đội, tinh linh thị nữ, phụ nữ bạch lang, trong tay đều là hỏa thương, chuyên phụ trách bắn những địch nhân chạy trốn. Lúc này đương nhiên bọn họ cũng là đang theo bộ đội chủ lực để bắn điên cuồng rồi.

Ngoại trừ tinh linh thị nữ ra, trình độ chuẩn xác của bọn Lạc Tư chỉ có thể dùng từ “tệ” để hình dung. Bất quá cũng không sao, địch nhân rất nhiều, cứ nhắm vào rồi khai thương (bắn), địch nhân không chết cũng bị thương.

“Địa, địa, địa tinh hỏa thương? Má ơi,rốt cuộc đây là quân đội gì…” Bọn người Mạt Khắc Tư đều chạy hết,vừa thấy địch nhân có địa tinh hỏa thương trong lòng càng thêm sợ hãi.

“Ha ha ha, lão đại, ngươi nhanh đến xem, ta phát hiện ra cực phẩm hỏa tinh linh, thật siêu việc đây!" Ai Đức đứng ở trên tháp canh ngoài doanh trướng, nhìn bên trong thấy tuyệt sắc mĩ nữ tinh linh, hai con mắt mở to nhìn nhìn, nuốt nước bọt liên tục.

Cực phẩm hỏa tinh linh??

Muốn ôm Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi ngủ một giấc, nhưng bị quấy rầy, Diệp Phong nhìn thuộc hạ đuổi theo địch nhân, dâm ý trong đầu muốn quay trở về ngủ cùng Tĩnh Hương, hay là với Mộng Hinh. Hắn vừa nghe Ai Đức nói, hai mắt liền ngay lập tức lộ ra vẻ tham lam hiếu sắc, nhanh chóng theo hướng Ai Đức chạy đi. Trong đầu đã có ý muốn thưởng ngoạn nàng mỹ nữ cực phẩm tinh linh này.

Hỏa tinh linh Phỉ Phỉ, nghe bên ngoài nô đãi đoàn tựa hồ như đã chạy hết. Trong lòng nàng dĩ nhiên rất vui mừng, nhưng lại bị một con người mập mạp ở ngoài trướng làm cho khiếp sợ. Đôi mắt nhỏ của mình cơ hồ bị hãm vào trong đôi mắt tham lam sắc dục đó, nhất thời khẩn trương cùng cực, vừa mới chạy thoát được ngạ lang, giờ lại gặp dâm tạc.

“Ta nói, tiểu tử Ai Đức ngươi nhìn lại chính mình xem, đã dọa nạt tiểu cô nương này. Đi, mau đi chỗ khác. Bên kia còn bận rộn kìa.” Diệp Phong đi tới nơi ngoài trướng, thấy rõ bên trong là một mỹ nữ hỏa tinh linh, thập phần đẹp đẽ. Nàng vì ánh mắt háo sắc của Ai Đức, mà lộ vẻ sợ hãi. Diệp Phong dĩ nhiên tỏ ra phong độ, trừng mắt bảo Ai Đức rời khỏi.

“Ô ô, lão đại thật không có tính người. Ta phát hiện mỹ nữ có ngài, người lại đối với ta như vậy. Ta không phục. Sau này kiếm được mỹ nữ ta để dành cho ta rồi mới nói…” Ai Đức nhìn Diệp Phong đang tức giận hình dạng của mình, trong lòng cực kỳ không vui mà rủa thầm, rồi xoay người đi chỗ khác tìm kiếm nữ nô, để xem coi còn có nàng nào đẹp nữa hay không.

“Mĩ lệ tinh Linh tiểu thư, đã không làm nàng sợ chứ. Những thủ hạ của ta tương đối háo sắc. Bất quá sẽ không có bất kính với nàng đâu.” Diệp Phong rất có phong độ thân sĩ đi tới phía trước Phỉ Phỉ, rồi giúp nàng mở trói tay chân, cùng lúc bỏ luôn cái bịt miệng.

“Đạ tạ…Đạ tạ.. ta nhất định sẽ báo đáp ngài…” Phỉ Phỉ đối với việc xử thế còn nông cạn, thấy hình dạng rất có phong độ thân sĩ đó, cảm giác có chút yên tâm, thân thể đã được thoải mái, lập tức cảm ơn đầy cảm kích.

Diệp Phong gần đây ở địa tinh đại lục, nên chưa biết việc tìm kiếm Phỉ Phỉ đã được công cáo. Hắn thấy hỏa tinh linh mĩ nữ trước mắt mình bị nhốt, khẩu khí còn khẳng định sẽ báo đáp lại mình, không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Chẳng biết tinh linh tiểu thư vì sao bị bắt. Nàng có muốn ta hộ tống nàng về nhà không? Nàng là tinh linh xinh đẹp vậy, tại quốc gia của nhân tộc thật sự quá nguy hiểm!”

Phỉ Phỉ ái mĩ thấy Diệp Phong vừa khích lệ vừa quan tâm, thì thập phần cảm kích. Không có chút tâm cơ gì, nàng nói ra thân phận của mình và việc bị bắt cho Diệp Phong nghe.

Ha ha? Nữ nhi của thủ lĩnh bộ lạc hỏa tinh linh? Sao lại mĩ lệ như vậy. Nếu lấy được nàng ta, lão tử say này trở về gặp lão trượng nhân mà xin một ít tinh linh chi tuyền và sanh mệnh chi tuyền. Ân… Nói sao đi nữa cũng không thể buông tha nàng…..Hắc hắc…..Ta thật sự xấu xa… Diệp Phong nghe Phỉ Phỉ nói xong, trên mặt lộ vẻ bình thường miệng thì nói sẽ hộ tống nàng về nhà, trong đầu thì liên tục suy nghĩ những điều dâm dục.

Bị phần đông thành viên Tư Lược đoàn truy giết, Xích lõa nữ thần nô đãi đoàn hoàn toàn bị trừ danh tiêu diệt. Tất cả vũ khí trang bị bị tịch thu. Trừ đoàn trưởng bị bắt, thành viên còn lại toàn bộ đều bị giết.

Xích lõa nữ thần nô đãi đoàn có gần ngàn nữ nô. Diệp Phong và Phỉ Phỉ cùng lôi đình trung đội dẫn đám nữ nô ra khỏi doanh địa của nô đãi đoàn đang bị bốc cháy càng ngày càng dữ dội. Hỏa tinh linh trong đám nữ nô thấy thủ lĩnh Phỉ Phỉ liền lập tức hướng nàng mà thi lễ. Đám tinh linh này biết được nhi nữ của thủ lĩnh bộ lạc cũng bị bắt.

Thành viên Tư Lược đoàn áp giả Mạt Khắc Tư trở về. Diệp Phong nhìn thần sắc tuyệt vọng của Mạt Khắc Tư, mỉm cười hỏi: “Bây giờ còn muốn hỏi tại sao ngươi không nên tới nơi này để dựng trại không?”

“Thua về tay các ngươi, ta không có gì để nói, là nam nhân hãy cho ta được thống khoái!” Hai chân Mạt Khắc Tư bị trọng thương, lại còn bị kềm kẹp bởi hai linh ngưu chiến sĩ, trong lòng gã đã vô cùng tuyệt vọng. Nghe Diệp Phong hỏi xong, gã lộ ra một nụ cười thê lương, như chỉ còn chờ chết.

Ân, tên này cũng có chút hán tử. Diệp Phong nhìn Mạt Khắc Tư, rồi hỏi chúng nữ nô: “Chư vị mỹ nữ nghĩ xem tên này có đáng chết không?”

“Đáng chết, đáng chết, giết hắn, giết tên súc sanh này. Bọn nữ nhân bị hắn hại chúng tôi rất cảm kích ngài.” Phần đông nữ nô đã sớm hận thấu xương tên Mạt Khắc Tư này vì đã chà đạp bọn họ, nghe Diệp Phong nói xong, liền mở miệng phát tiết.

Diệp Phong thấy thế rồi nhìn về phía Phỉ Phỉ, mỉm cười: “Phỉ Phỉ tiểu thư, nàng có muốn giáo huấn tên bại hoại từng bất kính với nàng hay không?”

“Hảo!” Phỉ Phỉ trong lòng thật sự hận tên Mạt Khắc Tư, nghe Diệp Phong nói xong, cũng không có chút khách sáo, đi tới gần bên Mạt Khắc Tư. Đầu tiên là đá một bên tay, rồi đến cái kia, sau đó ngọc thủ trắng nõn của nàng liên tục đánh vào hai tai và khắp nên trên người gã, trong miệng còn khẽ phát tiết: “Tên hỗn đản không biết xấu hổ, tên ti bỉ, lại dám đùa giỡn với bổn tiểu thư…”

Phỉ Phỉ ở nhà được nuông chiều quá, cho nên có tính khí điêu ngoa của đại tiểu thư, liên tục đánh vào tai và khắp nơi của Mạt Khắc Tư. Không đủ tiết hận, nàng không để ý hình tượng mà đá gã một cước rồi mới bỏ qua. Diệp Phong thấy vậy bất ngờ, không nghĩ mĩ nữ này lại có tính khí nóng như tiểu muội muội.

Rồi lệnh Ai Đức xử lý Mạt Khắc Tư, cho gã chút thống khoái. Diệp Phong bảo thành viên Tư Lược đoàn dọn dẹp chiến trường. Phỉ Phỉ dẫn bọn tinh linh ra phụ giúp, làm cho nữ nô còn lại cũng đến theo. Vọng Triều sơn là nơi trú địa bí mật của Tư Lược đoàn, nơi này mặc dù cách thành trất rất xa, lại ít có người qua lại, nhưng để thi thể nằm ở đây không hay, phải dọn dẹp một chút!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.