Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 133: Chương 133: Vô chiêu thắng hữu chiêu, nhất định hủy diệt




“Khụ khụ….. súc sinh….. Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ tên súc sinh đáng chết nhà ngươi đồ tiểu nhân ti bỉ không biết xấu hổ….. khụ….. trẫm nhất định sẽ không….. bỏ qua cho ngươi…..”

Tây La hoàng tử chạy tới ngoài tẩm cung của quốc vương, Bàng Kì bệ hạ hai chân bị nổ đứt, lưng thụ thương nghiêm trọng, biết được oanh tạc hoàng cung là tên hắn thống hận nhất – Lôi Ân, tức thì nổi giận mở miệng chửi mắng, nộ khí công tâm, không thể thở được, đứt hơi ôm hận mà chết không nhắm mắt.

“Phụ hoàng!”

“Bệ hạ!”

Phía ngoài tẩm cung quốc vương đã bị nổ sụp, Tây La, Kì Luân cùng khoảng ba mươi tên hoàng gia kỵ sĩ và y sư cung đình, thấy Bàng Kì bệ hạ tắt thở, lập tức phát ra tiếng kinh hô, cùng quỳ xuống.

Lúc này bạo tạc đã chấm dứt, đa số thành viên hoàng thất đều mất đi sinh mệnh trong trận bạo tạc này. Du Lị lẳng lơ từ trước tới nay được sủng ái bị người ghen ghét, ngay khi mới bắt đầu đã bị thạch trụ đổ xuống đánh bay tới Minh giới. Với tâm cơ sâu xa của nàng, luôn có hành vi tranh giành chiếm đoạt sủng ái của Bàng Kì từ trước tới nay, những phi tần hận nàng thấu xương, nếu biết tin nàng đã chết khẳng định sẽ vỗ tay kêu hay!

“Lôi Ân đáng chết, ngươi tốt nhất chờ đó đừng để bị Khang Tư giết chết tại chỗ, nếu không ta nhất định phải lột da xẻ thịt của ngươi, băm thành vạn mảnh!” Tây La hoàng tử nhìn thi thể phụ hoàng, ngẩng đầu nhìn lên phía trên Lôi Ân đã bay lên cao với Khang Tư, chỉ có thể thấy một điểm đen, trong lòng tàn ác nghĩ, đứng dậy phân phó hoàng gia kỵ sĩ xung quanh, đi triệu tập tất cả thành viên hoàng gia kỵ sĩ đoàn tới đây tập hợp.

Dọc đường theo chim ưng bay tới ngoài tẩm cung quốc vương, Tây La hoàng tử biết rất nhiều hoàng gia kỵ sĩ đã bị ảnh hưởng mà mất mạng trong trận bạo tạc, trong lòng biết nhân số còn lại khẳng định không nhiều. Nhưng giờ đây phía đông chiến loạn, quân đội đế đô cơ hồ toàn bộ đã bị điều đi phương đông, chỉ chừa lại hoàng gia kỵ sĩ đoàn cùng chút ít vệ binh. Y hiện tại thập phần hy vọng quan viên quý tộc bên ngoài hoàng cung nhìn thấy bạo tạc. Có thể mau chóng tới đây.

“Các huynh đệ, xông lên, giết hết lũ rác rưởi ở nơi này, vì binh tướng đã hy sinh trong tay quân đội bọn chúng mà báo thù, làm tan rã hoàn toàn Thiên Vũ đế quốc!”

“Giết!”

Mai phục ở các nơi trong hoàng cung, bọn người Khải Đặc, Ai Đức dẫn theo những thành viên mới của Tư Lược đoàn thông qua Truyện Tống Trận cấp tốc chạy tới, kêu gọi triển khai tàn sát đẫm máu đối với những thành viên còn sót lại ở các nơi trong Thiên Vũ hoàng cung.

Những thành viên mới của Tư Lược đoàn đã lần đầu nhìn thấy Truyện Tống Trận thì rất kinh ngạc, mà cũng cảm thấy vinh hạnh. Nghĩ rằng được đi theo Lôi Ân đoàn truởng có thực lục mạnh mẽ, trang bị cực tốt thì cảm thấy thập phần quang vinh, hơn nữa lại có đãi ngộ hậu hỉ mà xác suất tử vong thì rất thấp!

Sau khi tăng cường thành viên công với những người cũ, Tư Lược đoàn ngày nay đã có ba vạn người. Mặc dù nhân số đã tăng hơn trước, nhưng bây giờ gia nhập trung đoàn đều có những tinh anh tu luyện vũ kĩ, dĩ lược có chút thành tựu và còn có thêm nhiều ma sủng. Cộng thêm sự trợ lực mạnh mẽ của địa tinh hỏa thương và tạc đạn đặc chế, thì trong hoàng cung vốn không ai có thể đối mặt với thế công hung mãnh của bọn họ, ngược lại càng không có lấy cơ hội sống sót.

“Điện hạ, trong cung xuất hiện số lớn địch nhân, bọn họ có rất nhiều ma sủng. Địa tinh hỏa thương cùng với Hoàng gia Tư Lược đoàn tạc đạn vô cùng mạnh mẽ, chúng ta căn bản không thể ngăn cản được. Ngài mau bỏ đi khỏi hoàng cung đi!” Hoàng gia kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng, là một trung niên tóc đỏ tên Cát Nhĩ. Hắn thống lỉnh kỵ sĩ hoàng gia các nơi chạy tới trước tẩm cung của quốc vương, rồi lo lắng bẩm báo với Tây La hoàng tử.

“Không cần phải kinh hoảng, ta vừa phái cửu giai băng sương kỵ sĩ Khang Tư đi giết hết kẻ địch bên ngoài rồi. Mọi người sẽ có thể chống lại thế công của chúng, binh mã ngoài cung sẽ tới ngay lập tức hỗ trợ chúng ta!” Tây La nhìn còn lại gần một phần ba thành viên trong hoàng gia kỵ sĩ đoàn, thì trong lòng vô cùng buồn bã nhưng miệng lại hô hào:

“Cửu giai băng sương kỵ sĩ?”

Ngoại trừ tể tướng Kì Luân và đoàn trưởng Khấu Đặc, tất cả thành viên còn lại của hoàng gia kỵ sĩ đoàn, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên hai điểm đen trên không thỉnh thoảng loé ra những quang mang, thập phần bất ngờ khi biết Khang Tư đã ở trong cung một thời gian dài. Nghê Địch công tước, ngạc nhiên khi nhìn thấy băng sương kỵ sĩ, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, hy vọng Khang Tư công tước đánh chết đối phương là cái tên long kỵ sĩ cưỡi con rồng hai đầu cổ quái kia.

“Mọi người không cần phải sợ, có cửu giai băng sương kỵ sĩ giết thống soái của quân địch, chúng ta chỉ cần giữ vững thế trận, viện binh tới rồi, chính là thời cơ phản công quân địch, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta!!” Tây La hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên trời rồi cao giọng hét lớn với hoàng gia kỵ sĩ đoàn, ý bảo Khấu Đặc đoàn trưởng chỉ huy hoàng gia kỵ sĩ đoàn phân tán, chuẩn bị tử thủ khu vực tẩm cung, chờ quan viên cùng quý tộc ở ngoài chỉ huy hộ vệ tới cứu giá.

Khang Tư - Ni Địch, bốn mươi ba tuổi, bây giờ là thành viên duy nhất của Ni Địch gia tộc công tước ở Thiên Vũ đế quốc, si mê võ công từ lúc còn nhỏ, thích đi mạo hiểm khắp nơi, trải qua khổ luyện tu hành rốt cuộc cũng trở thành một siêu cấp cường giả đạt thực lực cửu giai. Thân nhân của hắn đến giờ tất cả đều đã qua đời, tước vị công tước thế tập tự nhiên đặt trên người hắn. Bất quá hắn cũng không quan tâm tước vị này, chỉ là lúc trước thấy tổ quốc gặp nạn, vừa mới trở về chuẩn bị phục vụ đất nước.

Tây La đối với việc siêu cấp cường giả Khang Tư trở về hỗ trợ, cảm giác thập phần cao hứng, bởi vì nhất thời chưa có nghĩ ra làm thế nào để trọng dụng hắn, liên đề nghị hắn tạm thời ở trong cung, cộng thêm Khang Tư làm người tương đối trầm lặng, cho nên ngoại trừ một ít quan viên trọng yếu, những người còn lại trong cung đều không biết hắn là một cường giả cửu giai.

Ở độ cao mấy trăm thước khoảng không phía trên hoàng cung, song đầu thánh ma cự long đang cùng băng lam cự bức cắn xé lẫn nhau. Trên người băng lam cự bức đã xuất hiện hơn mười vết thương. Còn trên người song đầu Thánh Ma cự long chỉ có một ít băng do băng hệ ma pháp đông kết lại tạo thành mà thôi, có thể nói là đã chiếm toàn bộ thượng phong.

Đương nhiên, phòng ngự vật lí với ma pháp của cự long, đều thập phần rất mạnh, không phải thứ như băng lam cự bức có thể bì được, cộng với việc băng lam cự bức cùng Khang Tư đang chiến đấu ở gần bên, để khỏi làm bị thương chính mình và chủ nhân, chỉ có thể phóng ra băng hệ ma pháp loại nhỏ. Hiệu quả công kích đối với Thánh Ma mà nói, chỉ làm cho cảm thấy lạnh giá và đau, căn bản không thể tạo thành thương tổn.

Phía trên lưng hai cự thú dang cắn xé nhau, Diệp Phong tay phải đang cầm kiếm, cùng Khang Tư đang dùng hai tay cầm thương, đều liên tục dùng các phương thức điều khiển toạ kỵ, công kích trên không.

“Long kỵ sĩ, kiếm thuật của ngươi thật đáng nể, nhưng nhân phẩm của ngươi thật khiến người khác khinh bỉ!”

Băng sưong cự bức kỵ sĩ Khang Tư, cuối cùng thu thương lại, đứng trên lưng băng lam cự bức, ngẩng đầu nhìn Diệp Phong đang tuỳ ý huy kiếm, trong lòng cảm thấy bội phục kiếm thuật của hắn. Cảm thấy mình mỗi lần xuất chiêu, hắn đều trong thời gian nhanh nhất tìm được sơ hở huy kiếm phản kích một cách tài tình. Hơn nữa đa số đều nhắm vào thân dưới mà xuất chiêu, cực kì khó đối phó. Không có một chút phong độ của cao thủ.

“Ha ha, bản thân ta không hề coi trọng người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần có thể đánh bại ngươi, chiêu thức nào ta cũng sử dụng. Ngươi không có quyền chất vấn. Tuy nhiên nhắc nhở ngươi một chút, song đầu cự long là ta chỉ dùng để di chuyển, ta không phải cái gì long kỵ sĩ như ngươi nói, ta là một kiếm khách!”

Diệp Phong đứng giữa không trung, hai mắt chăm chú nhìn Khang Tư. Miệng ha ha cười lớn, tay phải giơ kiếm chỉ Khang Tư, trong nháy mắt lao xuống bất ngờ xuất ra hơn mười kiếm. Khang Tư hai tay huy thương đánh bừa ngăn cản. Diệp Phong lộn ngược ra sau một cách tiêu sái, đáp xuống lưng Thánh Ma đang cùng băng lam cự bức cắn xé, yên lặng nhìn động tác của Khang Tư, tìm kiếm sơ hở.

Siêu cấp cường giả trong lúc đối đầu sinh tử, bất kỳ sơ hở nào cũng có thể bị một kích trí mạng. Diệp Phong mặc dù từng giết Tắc Tư, nhưng lúc ấy thực lực của hắn quá yếu, lĩnh ngộ không đủ, tất cả đều là đánh lén trong tối mới có thể chiến thắng. Bây giờ hắn muốn đánh bại Khang Tư, phải cẩn thận ra chiêu, hơn nữa hắn và Khang Tư bây giờ đều đồng dạng sử dụng vũ khí kiên cố cùng trọng trang khải giáp, muốn phá giáp của địch nhân, chỉ có thể xem thực lực của ai mạnh.

“Kiếm khách? Ngươi có nói nhầm không? Đây là danh xưng gì? Không phải là long kỵ sĩ, ngươi có phải là kiếm sĩ không? Mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng muốn đánh bại ta không phải chỉ dùng miệng nói là có thể làm được!” Khang Tư vẫn không tin người thanh niên sử dụng kiếm này là long kỵ sĩ, nghe hắn nói, ngăn cản kiếm thế, lập tức nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Hắc hắc. Chưa từng nghe nói qua, kiếm khách là danh xưng do chính lão tử nghĩ ra. Không lâu nữa, danh xưng này sẽ vang vọng cả thế giới!” Diệp Phong nhìn Khang Tư đắc ý cười.

“Hừ. Nói khoác mà không biết thẹn. Ngươi tưởng việc khai sáng danh xưng là sự tình đơn giản lắm sao? Sự ngu dốt sẽ làm ngươi phí công!” Khang Tư khinh thường hừ nhẹ, tầm mắt rời khỏi Diệp Phong, liếc mắt nhìn xuống dưới chân thấy băng lam cự bức không thể địch lại song đầu cự long đang phát ra tiếng kêu thảm, thoáng nhíu mày, trong lòng biết băng lam cự bức yếu hơn không thể chống lại thế công của song đầu cự long.

Cơ hội tốt!

Diệp Phong thấy khang Tư phân thần chú ý đến ma sủng, trong lòng mừng thầm, dưới chân thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ tầng thứ hai “vô ảnh”, trong nháy mắt vọt đến phía trước người Khang Tư dùng Quang Minh chi kiếm bao bọc bởi bạch mang kiếm khí, nhanh chóng chém vào chỗ không có mũ giáp bảo vệ của hắn.

Khang Tư thấy thế giật mình, tinh cương trường thương khi trường kiếm chỉ còn cách khoảng ba thốn, nhanh chóng ngăn chặn, chân phải vung lên nhằm vào tiểu phúc của Diệp Phong đá tới, khiến cho Diệp Phong phải tung người lên, huy kiếm phản công về phía bên trái của hắn, nhanh chóng triển khai tấn công một cách mãnh liệt.

"Đang…....đang…....đang ….."

Tiếng kim thiết va chạm vào nhau nhanh chóng vang lên không ngớt, thế công vừa dứt hai người liền nhảy vế phía sau, lăng không công kích lẫn nhau, bóng kiếm cùng thương ảnh hiện lên như những cơn sóng hung dữ. Khang Tư bởi vì mất tập trung nên bị Diệp Phong cướp mất tiên cơ, cộng thêm Diệp Phong huy kiếm tấn công vào những chỗ sơ hở của hắn, hơn nữa Tiêu diêu kiền khôn bộ tầng thứ hai tốc độ quá nhanh, làm cho thế công của hắn rơi xuống hạ phong.

Dưới đất, trong cung là thành viên Tư Lược đoàn, giống như mãnh thú tràn đến chỗ của Tây La hoàng tử bên ngoài tẩm cung của quốc vương. Cùng với bạch điêu xạ thủ đang bay trên không, long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, từ lúc gặp đoàn trưởng tới giờ cũng chưa cần phải hỗ trợ, không muốn thành kẻ nhiều chuyện, đứng trên lưng Lam Lam, cùng thành viên Tư lược đoàn vây quanh phía bên ngoài tẩm cung của quốc vương.

Tiểu súc sanh Tiểu Hắc giống như đại gia tự nhiên tiêu sái đang ngồi trên đỉnh đầu Lam Lam, hầu trảo đang cầm táo gặm, trên người mặc một bộ giáp nhỏ màu đỏ do Lộ Lộ may, thoạt nhìn rất có ý tứ!

“Một long kỵ sĩ, bọn họ như thế nào lại có tới hai long kỵ sĩ??”

Tây La, Kì Luân, Khấu Đặc cùng với Hoàng gia kỵ sĩ đoàn nhìn tẩm cung bị vây bởi tầng tầng lớp lớp địch quân, không chỉ có ma sủng cùng với lượng lớn hoả thương mà còn thêm một Băng sương cự long, đều lộ ra thần sắc kinh hãi.

"Mẹ nó, tên hoàng tử chó má, hôm nay tiểu tử ngươi chết chắc rồi. Nếu ngươi không muốn thuộc hạ bị liên luỵ lập tức quỳ xuống chờ chết!". Ôi tỏa bàn tử Ai Đức mắt thấy thắng lợi tại đây, nhìn hoàng gia kỵ sĩ đoàn bị vây huyênh hoanh hét lớn.

"Tử bàn tử, ngươi nói nhảm. Còn không nhanh động thủ, quan viên quý tộc sắp tới rồi đó, đừng có chậm trễ nữa. Trên không địa tinh linh Kiệt Nã Tư lên tiếng nhắc nhở Ai Đức, tiếp đó hô hào bạch điêu xạ thủ chuẩn bị tạc đạn đặc chế.

"Điện hạ, viện binh tới chậm, không thể đợi được nữa, chúng ta yểm hộ ngài phá vòng vây!" Khấu Đặc đoàn trưởng mắt thấy địch quân tuy yếu nhưng lại có tạc đạn cổ quái, lo lắng hướng đến Tây La hoàng tử nói.

"Đúng vậy điện hạ, hoàng gia kỵ sĩ của chúng ta còn quá ít không thể chống lại sự tấn công liên tục, trước tiên là phá vòng vây!" Kì Luân tể tướng nhìn chung quanh thấy lượng quân địch, khẩn trương phụ hoạ Khấu Đặc khuyên Tây La.

"Được, mọi người trước tiên hướng đến cửa cung phá vòng vây để hợp với viện binh, sau đó quay trở lại báo thù"

Khấu Đặc cùng Kì Luân nghe ra thấy không ổn, hai người định góp lời nhưng thấy y đang nhìn lên phía trên trong mắt loé ra quang mang đen tối. Y đối với thực lực của Khang Tư hoàn toàn tin tưởng Khang Tư nhất định giết chết Lôi Ân, lúc này cao giọng hạ lệnh suất lĩnh mọi người nhằm hướng nam phá vòng vây.

"Ha ha, các ngươi chọn hướng của lão tử để cản trở. Các ngươi thực sự muốn chết. Các huynh đệ, giết!!!"

Đứng ở hướng nam chính là đoàn trưởng Khải Đặc. Mắt thấy quân địch nhằm hướng mình tiến tới, lập tức khinh thường cười to. Tiếp đó Liệt Diễm kỵ sĩ vọt tới trước nghênh địch. Lạp Phỉ Nhĩ cùng linh ngưu, bạch lang, đại địa, cự giải tứ trung đội, Kì Lạp Tư cự nhân tiểu đội và Ai Đức xuất lĩnh lôi đình đao khách đồng loạt tiến lại. Trên không trung là bạch điêu xạ thủ không ngừng phóng tạc đạn. Chỉ có điều đối với hoả thương thì hoàng gia kỵ sĩ vốn được trang bị khải giáp bằng cương thiết nên không bị ảnh hưởng.

Bên này tiếng bạo tạc không ngừng vang lên, tại cửa phía nam đã thấy quan viên quý tộc suất lĩnh lượng lớn hộ vệ tiến vào hoàng cung. Thấy quanh mình người chết vì bạo tạc quá khủng khiếp, đều giật mình, nhanh chóng hướng tẩm cung của quốc vương để hộ giá.

“Không xong, điện hạ, trên kia Khang Tư tựa hồ không chống lại được địch nhân?’ Khang Tư bị Diệp Phong liên tục tấn công cũng nhanh chóng phát chiêu ngăn cản, thấy phía dưới tẩm cung phát ra tiếng nổ lớn. Mọi người đều xuất hiện tâm trạng lo lắng. Khang Tư không ngờ là Diệp Phong lại lợi hại như vậy. Khang Tư từ từ hạ xuống lưng băng băng lam cự bức, ra lệnh nó lùi ra phía sau. Lúc này Khang Tư thực sự muốn xuất tuyệt chiêu!

Diệp Phong thấy đối thủ đột nhiên để băng lam cự bức lui, liền phiêu nhiên đáp đứng đằng sau lưng của Thánh Ma, ý muốn để Thánh Ma vọt tới trước truy kích để tránh đối phương chiếm tiện nghi.

Khang Tư nhân lúc băng lam cự bức triệt thoái về đằng sau, cách xa song đầu cự long, liền vận băng sương đấu khí, hai tay nhanh chóng huy vũ cây thương phía trước cự bức, làm trương thương xoay tròn bắn ra băng kính mãnh liệt mênh mông, thân hình tán phát đại phiến hàn khí lạnh lẽo lan tràn xung quanh thân mình, quát khẽ một tiếng, xuất ra tuyệt chiêu tối cường của hắn, “Băng Mãng Toàn Phong Phá”, cực hàn băng kính hình thành nên dáng một con băng sương cự mãng (mãng xà) dài hơn trăm thước, theo thế thương phát ra xung quanh, cộng hưởng với khí thế cường mãnh và kình phong gào thét, bao vây hết phạm vi Diệp Phong cùng Thánh Ma đang đứng.

Băng sương cự mãng (mãng xà) dài hơn trăm thước, nói một cách đơn giản, nhìn qua thật cực kì kinh khủng. Song phương hỗn chiến phía dưới trong hoàng cung và những quan viên quý tộc vừa mới tiến nhập cùng với tất cả cư dân đế đô đều nhìn thấy băng kính hình thành cự mãng trên không trung đều lộ ra thần sắc giật mình rung động.

Song, Diệp Phong thân là mục tiêu tấn công của băng sương cự mãng nhìn vào tuyệt chiêu của cửu giai băng sương kỵ sĩ Khang Tư này lại tuyệt không lo lắng, còn nở nụ cười đầy thắng lợi, ra hiệu cho Thánh Ma nhảy vào trung tâm xoay tròn của băng sương cự mãng, hai chân mượn lực từ lưng rồng đang cưỡi phi lên cao, kiếm chỉ vào ngực trái của Khang Tư. Quang Minh Chi Kiếm lóe ra kiếm quang chói mắt, điện đột nhiên xạ ra từ thân hình đang xoay tròn của hắn, xuất ra một mũi tên có ánh sáng chói mắt, trong một sát na đã đâm tới ngực trái của Khang Tư. Mũi kiếm đi theo thân hình đang dịch chuyển của Diệp Phong, phá nát tinh cương khải giáp thấu đến trái tim của Khang Tư rồi theo quán tính cùng với Khang Tư ngã xuống phía dưới.

“Ngao!”

Bối Khắc - đầu bên trái của Thánh Ma, mắt thấy Diệp Phong đâm trúng làm địch nhân ngã xuống, lập tức rống lên một tiếng long ngâm, há mồm phun ra long tức, từ bên trong băng sương cự mãng xoay tròn oanh mở nhất phiến băng sương đấu khí, nhanh chóng xòe cánh bay ra ngoài, lao thẳng tới Diệp Phong. Băng sương cự mãng là loài cường hoành, nếu không ngăn trở nó thì không bị chúng cắn thì bản thân cũng thọ trọng thương.

Khang Tư bịiế đâm ngay tim, cả thấ thân hìh từừgãuốg, hai mắ nhì chằ chằ và thanh trườg kiế cắ ởgự trá, thầ sắ lộẻhông tin, không thểưởg tượg Diệ Phong chỉuấ mộ kiế thếhưng nhanh đế mứ hắ không thểhu chiêu néráh.

“Kỳhậ ngươi vố không bịhua nhanh như vậ, thậ chíhông bịhua, nhưng ngươi quáóg vộ xuấ tuyệ chiêu, lộa sơ hở đủuc1đểa đáh chế ngươi!” Diệ Phong nhì vẻặ củ Khang Tư đắ ýườ.

“Ngươi vừ mớ..…..sửụg…....chiêu ….. thứ gì.…..” Khang Tư bịrúg kiế ngay tim, nhờuc1đấ khíhâm hậ không chế liề, nhì Diệ Phong, trướ khi chế muố biế mìh bịhua bở chiêu thứ gì

“Ta chỉàhá đoá sơ hởủ ngươi, đúg lú xuấ kiế, thậ tìh không cóhiêu thứ gì tấ cảuc1đề tù tâm màhá chiêu. Chiêu thứ thìòó còn con ngườ thìinh hoạ, bấ kểìh huốg gìù cơ ứg biế. Lấy vô chiêu thắg hữ chiêu mớ làảh giớ kiế thuậ cao nhấ!” Lưu Manh đoà trưởg lộa vẻặ uyên bá, nhì Khang Tư sắ vềớ Minh giớ, đạ phá thiệ tâm khẳg khá nó!

“Vô chiêu..…..thắg hữ chiêu..…..” Khang Tư nghe Diệ Phong nó xong, cốế sứ thề thà ngộa mộ tiếg, nhắ mắ, buông cương thương, đoạ khíồ bay vềinh giớ.

Chủhân chế, chủhóhếuc1ướ phếỏ băng lam cựứ không bịró buộ, sợệ nhì song đầ cựong Tháh Ma, vỗai cáh nhắ hướg bắ bay đi.

Băng sương cựãg không cóậ kíh tạ không trung tiêu tá. Bố Khắ cùg vớ Lộìhấ Diệ Phong ngãuốg bay đế cứ, không truy đuổ theo băng lam cựứ, nế không hắ rờ từrên cao và trăm thướ xuốg, khẳg địh ná như tương.

“Khang Tư thấ bạ? Lôi Ân thếà lạ cóuyệ chiêu mạh như vậ đểuc1đáh bạ Khang Tư? Chẳg lẽà Lôi Ân cũg đạ đế cử giai thự lự?” Biế đượ thự lự củ Khang Tư, ba ngườ Tây La, Kìuân, Khấ Đặ nhì cử giai băng sương kỵĩhế trậ tạ không trung thầ tìh lộẻặ không thểin đượ.

Lự lượg hoàg gia kỵĩuc1đãiế và tẩ cung, quýộ, quan viên cùg vớ đếuc1đô cư dân, mặ dùhông biế thự lự củ Khang Tư, nhưng hắ cóhểuc1đáh ra tuyệ chiêu mạh mẽhư vậ, nghĩa đề kinh hoảg. Bây giờhấ cógườ đãuc1đáh bạ hắ, mọ ngườ hoà toà trợ trò mắ chỉóhàh viên Tư Lượ đoà phí dướ làoan hô!

Hắc hắc, hìh như cóhút kinh ngườ, bấ quáhông quan hệ Hắc hắc, lã tửhíh cá cả giá bị nhìn chằm chằm như thế nà!

Diệ Phong ngãuốg phí dướ, đượ tiế ứg, đứg ởrên lưng Tháh Ma tiế ứg, nhí xuốg phí dướ thấ cảhiên Vũuc1đếuc1đô áh mắ chú́ trong lòg trà ngậ cả giá thàh tự. Hiể đượ trậ chiế hôm nay, Tư Lượ đoà cùg vớ hắ vàháh Ma, tấ cảương danh đạ lụ!

Bây giờ Diệ Phong muố xưng hùg xưng bárong giớ cườg hã, ngoà Mạ La đếuố quyề lợ, hắ cò phả cóanh vọg càg lớ càg tố, cho nên hư vinh nà chíh ýuố. Thậ phầ hy vọg trậ chiế hôm nay truyề ra ngoà.

Vềấ đềháh Ma, không thểuc1đểho Long tộ biế thìuc1đầ tiên cựong chiế cứá đỉh nú, khảăng tiế xú vớ cá tộ khá cự hạ chế cho nên việ khảăng bạ lộiệ nà cự nhỏ

Tiế đó Diệ Phong đãùg vớ Vưu Lịy Long vương thông đồg sẵ sàg, cho dùuang Minh Long vương phá hiệ điề tra, Vưu Lịy Long vương cũg cóhểhông tri vớ Băng sương cựong, Tháh Ma hoà toà cóhểù thờ thông qua Truyề Tốg Trậ trởềhoa Đứ tuyế sơn.

Quang Minh long vương đã thấy Thánh Ma tại tuyết sơn, khẳng định sẽ không biết chuyện gì, thậm chí sẽ tìm đến Diệp Phong. Tuy nhiên, Quang Minh long vương mặc dù cố chấp, nhưng là người tương đối nhân từ, cũng không phải là cự long không nói lý lẽ, nếu không Thánh Ma căn bản không có khả năng sống cho đế hôm nay.

Vưu Lị Ny long vương đã từng nói qua với Diệp Phong, chỉ cần Quang Minh long vương đi tìm hắn, thì dùng biện pháp cứng rắn mà ứng phó, như dùng gia nông pháo, độc khí pháo đan, cùng với Liên Na nữ vương khiến Quang Minh long vương phải cân nhắc nặng nhẹ. Quang Minh long vương tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một Thánh Ma mà cùng một đế quốc của nhân tộc để khai chiến. Huống chi đế quốc nay lại còn có độc khi pháo đạn. Cự long mặc dù có thể tránh được oanh tạc, nhưng không thể kháng lại độc!

"Hống! Hống!"

“Tiểu đích môn, lập tức giết Tây La cho lão tử. Ai phải kháng, giết không tha!”

“Vâng!”

Theo song đầu Thánh Ma ngâm lên hai tiếng long ngâm có liệu lượng bá đạo, Diệp Phong tay phải cầm kiếm cưỡi long hạ xuống, vận dụng công phu Sư tử hống mở miệng trầm giọng hét lớn. Nhất thời kích thích chiến ý của thành viên Tư Lược đoàn. Bọn họ lĩnh mệnh, đối với đám người Tây La bị vây quanh mà điên cuồng triển khai công kích!

Trước mặt là thực lực tuyệt đối, muốn phản kháng chỉ là phí công mà thôi. Kì Luân, Khấu Dặc cùng với chúng hoàng gia kỵ sĩ đối với Diệp Phong đang cưỡi long hạ xuông cùng thành viên Tư Lược đoàn hung mãnh, cũng không cần chờ viện binh tới, liền đồ sát toàn bộ. Tây La bị chặt đứt tay chân, bị giải đến gần phía trước Diệp Phong.

“Vĩ đại hoàng tử điện hạ, ngài bây giờ còn muốn đem ta bầm thây thành ngàn mảnh không?!” Diệp Phong bảo đa số thành viên Tư Lược đoàn dùng Truyện Tống Trận mới được thả ra, để phản hồi Mạt La đế quốc, rồi vẫn đứng ở trên lưng Thánh Ma cùng tinh linh trung đội bay trên không trung, miệng ngậm cây Thanh sảng tiêu hồn, nhìn Tây La hoàng tử đang nằm trên mặt đất rên rỉ, cười lạnh hỏi.

Tây La bị chặt đứt tây chân, nằm trên mặt đất vần còn khiếp sợ lực chiến đấu của Tư Lược đoàn, vừa thấy thành viên Tư Lược đoàn dùng Truyện Tống Trận được thả ra, thì đã hoàn toàn trợn tròn mắt, căn bản chẳng biết trả lời Diệp Phong như thế nào, trong lòng hiểu được vì sao quân đội của bên mình lại liên tiếp bị bại dưới tay một Tư Lược đoàn xuất quỷ nhập thần. Tinh anh bộ đội phối hợp với Truyện Tống Trận cộng thêm địa tinh hỏa khí, loại trận chiến không biết rõ tình hình của quân đội, không thua mới là lạ!

“Lôi Ân, không thể không thừa nhận, ngươi là tên địch nhân cường đại mà ngay cả ta cũng phải giật mình. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ta Tây La – Cách Nhĩ Cáp Đặc vĩnh viễn khinh bỉ tên tiểu nhân ngươi, cả tổ tông của nhà ngươi!”

“Mẹ, con mẹ ngươi, đi xuống minh giới đánh cờ với lão phụ thân của ngươi đi!”

Tây La trong lòng bi phẫn ôm hận mắng to, làm cho Diệp Phong cười lạnh phóng ra đạo chân khi Toàn long chỉ, đánh vào đầu của y. Rồi hắn gọi tinh linh trung đội thu hồi Truyện Tống Trận nhanh chóng rời khỏi. Quốc cảnh bị tấn công, hoàng thất bị giết, Thiên Vũ đế quốc nhất định sẽ bị diệt!

Dưới màn đêm, khi các quan viên và quý tộc dẫn hộ vệ đến cứu nguyên, chỉ có thể thấy trên mặt đất là thi thể nằm la liệt, cùng với phía trên bầu trời là những điểm đen, khiến bọn họ cực độ mơ hồ về cuộc chiến đã xảy ra. Rõ tàng trên mặt đất có thi thể của quân địch, nhưng không hiểu rõ bộ đội còn lại của quân địch rút lui bằng cách nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.