Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 182: Chương 182: Phong Chi Dị Năng Năng Giả, Cổ Quái Oán Linh




Con đường đi xuống không dài lắm, Diệp Phong và Oánh theo sau đám người tiến vào một cái động lớn. Đúng như Oánh đã dự đoán, trong động không chỉ có cơ quan, mà có rất nhiều là đằng khác. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, mọi người đều thấy được rất nhiều thi thể vừa mới chết không lâu, cùng với những cây tên độc, châm độc, bẫy và các loại cơ quan!

“Mẹ nó, cái động này là do con người tạo ra, thật là ác độc quá!” Từ bóng tối phía trước trong động không ngừng truyền ra những tiếng la thảm thiết. Diệp Phong và Oánh cùng mọi người phía trước đều lắc đầu thở dài, tâm trạng cùng nhau cho rằng may mắn mình không phải là người đầu tiên xuống cái động!

“Thế nào, bổn tiểu thư nói có cơ quan đúng rồi chứ!” Oánh vừa tránh những thi thể ở dưới chân vừa tiếp tục đi, nhìn Diệp Phong đang sánh vai đi cùng nàng, đắc ý cười nhẹ nhàng!

“Đúng rồi, đúng rồi, cơ trí của Oánh tiểu thư thật sự làm ta rất là bội phục!” Diệp Phong bắt gặp bộ dạng cười đắc ý yêu kiều của Oánh, trong lòng cười thầm, miệng nhẹ nhàng tán thưởng, rồi thấy Oánh càng cao hứng hơn, lộ ra vẻ mặt càng đắc ý thêm!

Hai người nói rất nhỏ, cộng thêm phía trước không ngừng vang lên tiếng la thảm thiết, cho nên bọn người ở trước vốn không chú ý đến đôi thanh niên nam nữ này, không màn đến họ.

Con đường tối trong cái động không chỉ có dài, mà còn quanh co. Diệp Phong và Oánh theo sau đám người, nghe phía trước không ngừng truyền tới những tiếng la thảm thiết, quan sát những thi thể bất hạnh nằm chết trên mặt đấy. Bọn họ từ từ đi, rồi đến được một thạch thất rộng lớn. Ở đó có tới bảy cái cửa động rất giống nhau!

Âm thanh cũng phát ra từ bảy cái cửa động này, chứng tỏ đám người đi trước cũng đang tiến vào đó, và cũng chia ra làm bảy nhóm. Diệp Phong và Oánh cùng người phía trước đối mặt với tình huống phải lựa chọn, rất nhanh phân tán ra hành động.

“Lôi Ân, ta nghĩ nên tiến vào cái cuối cùng đi. Ý của ngươi ra sao?” Oánh nhìn mọi người phía trước đã hành động, quay đầu nhẹ giọng hỏi Diệp Phong

“À, bảy chọn một, đương nhiên là chọn cái chính giữa rồi!” Diệp Phong ngẩng đầu ra vẻ chánh sắc trả lời, có ý muốn chọc tức Oánh.

“Đáng ghét, ngươi như thế nào lại thích chống đối với ta, không thể theo ý của ta được sao?!” Oánh bất mãn chu mỏ trách Diệp Phong một câu.

“Nàng không phải là gì của ta, ta làm gì phải theo ý của nàng?” Diệp Phong nhìn hình dánh đang tức giận đáng yêu của Oánh, mỉm cười hỏi lại.

“Đáng ghét, ngươi thật sự không có một chút gì phong độ thân sĩ!”

“Dừng, trong mắt ta, thân sĩ là một thứ hỗn đản giả tạo!”

“….. với loại người như ngươi, thật sự không biết nên nói cái gì cho đúng. Bây giờ chúng oảnh tù tì đi, ngươi thua thì phải đi vào cái động phía cuối cùng ta!”

“Tốt, cái ý này không tồi….”

Nhìn vẻ mặt hờn dỗi đáng yêu của Oánh, Diệp đại sắc lang không muốn cũng phải chiều ý nàng. Diệp Phong may mắn thắng cuộc, Oánh chỉ còn cánh bất mãn cùng hắn tiến vào cái động ở giữa. Khi bọn họ đang chơi oảnh tù tì, thì đám người phía trước đều đã tự tiến vào những cái động rồi.

Độc sa, độc trùng, độc châm, độc dịch, độc xà…. Diệp Phong và Oánh đi vào trong cái động ở giữa, thấy được các cơ quan càng ngày càng thâm độc hơn. Xác người nằm chết trên mặt đất thì vô số. Cũng may là các cơ quan, độc trùng, độc xà toàn bộ đều đã được giải quyết, nếu không bọn họ muốn tiến tới phía trước, cũng phải mất một ít công phu!

Oánh trời sanh rất e ngại đối với mấy loại độc trùng, độc xà, nhìn hiện trường ở đây, cũng không còn câu nệ gì với Diệp Phong cả, khẩn trương ôm chặt cánh tay phải của Diệp Phong, nửa bước cũng không rời khỏi tên ‘bảo tiêu’ đi theo này. Vì nàng sợ rằng sẽ có vài con độc trùng hay độc xà chưa chết ra hù dọa nàng!

“Cáp, tiểu nha đầu không sợ người, nhưng lại sợ mấy cái vật này, có ý tứ… có ý tứ…. hắc hắc..” Diệp Phong vừa đi, quan sát thế hình dáng khẩn trương của một thiếu nữ, trong lòng cười hắc hắc, rất là đắc ý!

Phía trước có người liều mạng mở đường, phía sau có người tiêu sái đi theo, trong thật là rất được lắm. Từ bảy cái động, mọi người rốt cuộc đã tới phần cuối, tụ tập lại một cái thạch thất trống rỗng. So với lúc mấy ngàn người tiến xuống động, chỗ này chỉ còn lại khoảng mấy trăm mạng.

“Mẹ nó, rốt cuột đây là chỗ quái quỷ gì. Chúng ta đã chết nhiều người như vậy, đi đâu cũng không thấy, thật con mẹ nói quá đáng!”

“Ta xem cái này tám phần là có cơ quan, mọi người hãy cẩn thận chút!”

Các nhóm cường giả mắt thấy phía trong trống rỗng, không có thủy tinh thánh thụ mà bọn họ muốn, không ít người bắt đầu đầu mắng to. Có vài người lý trí cũng không còn bình tĩnh, tại mặt đất và vách tường triển khai tìm kiếm, khiến cho phần đông người đang mắng cũng phải tìm kiếm theo!

“Lôi Ân, ngươi không chuẩn bị tìm kiếm sao? Ta cảm thấy mấy cơ quan này tương đối quen thuộc. Ngươi không đi thì để ta đi vậy!” Oánh thấy cơ hồ hầu như tất cả mọi người đều tìm kiếm, lập tức ra vẻ thông minh, rồi một mình đi đến vách tường phía bên trái của thạch thất, bắt đầu quan sát và tìm kiếm

“Tiểu nha đầu không chịu ngồi yên này….” Diệp Phong nhìn vẻ mặt đáng yêu khi tìm kiếm của Oánh, cố kỵ bên trong động có nhiều cơ quan, lo lắng cho gặp phải tai nạn, cũng bước đi, không muốn tiểu mỹ nhân gặp phải chuyện không may!

“A, cái này là cái gì?” Lúc Diệp Phong định đi đến bên cạnh Oánh, một gã trung niên đại hán, lam phát, tại trung tâm của thạch thất, chân trái đạp phải một cục đá nhỏ, nhất thời nó bị ép xuống, làm gã không nhịn được nghi hoặc phát ra tiếng động!

“Oanh long! Oanh long! Oanh long…”

Trung niêm nam nhân chưa nói dứt câu, trận trận tiếng ‘oanh long’ của cự thạch vang lên. Phiến đá dưới chân mọi người đột nhiên rơi xuống phía dưới, là đa số người tìm kiếm cơ quan gặp phải tai nạn, kinh hô không kịp rơi xuống cái động đen phía dưới!

“Lôi Ân, cứu ta, mau cứu ta..” Oánh đang ở vách tường phía bên trái của thạch thất, cũng ngoài ý mà từ từ rơi xuống hắc động, miệng lo lắng cầu cứu Diệp Phong, thân hình chìm dần xuống, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ!

Khoảng cách giữa Diệp Phong và Oánh cũng không nhỏ, công thêm khi đá bắt đầu rơi, thì hắn cũng lo tránh về phía sau. Bây giờ thấy Oánh đã rớt xuống hắc động, căn bản không thể kịp cứu lại. Trong lòng hắn biết rằng, có theo xuống phía dưới cũng không làm được cái gì. Hiện giờ trước mắt là tránh né các phiến đá rơi ở dưới chân, giải quyết nguy hiểm ở trên này, rồi sau đó tìm biện pháp đi xuống xem xét tình hình của Oánh!

“Ha ha, kiếm sĩ đại ca, ngươi cũng ở đây? Chúng ta thật sự có duyên!”

Trong mấy trong người ở trong thạch thất, chỉ còn lại mươi người là không có bị rơi xuống hắc động. Diệp Phong thấy tên thanh niên tóc đen đã gặp ở buổi trưa đang tránh né những phiến đá rơi xuống, rất nhanh đã phóng đến gần chỗ hắn, không có chút sợ hãi nào, nhìn hắn ha ha chào hỏi.

“Đúng vậy!” Diệp Phong không để ý thanh niên trước mắt, không cần nói về tốc độ, chỉ cần biết đang trong khốn cảnh lại có thể cười to, vì tâm trạng đang lo lắng cho an nguy của Oánh, nên không có tâm tư để mỉm cười, chỉ đơn giản đáp lại, nhanh chóng rút về phía bảy cái động bên kia.

“Kiệt kiệt… dát dát… hừ hừ hừ….”

Trận trận âm thanh cổ quái vang lên, Diệp Phong cũng không có lẻn đến cái động bên kia. Từ trong vách tường quanh thạch thất, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn oán linh ( một loại linh hồn) màu xanh lục bao vây mười mấy người bọn họ.

“Trời đất, sao lại có đám rác rưởi không may này?”

Khi cái màu xanh lục u oán vừa xuất hiện, viên gạch cũng không còn rớt xuống phía dưới. Số viên gạch hiện giờ ở đây còn lại chỉ không quá một phần mười. Mặt đất nhìn giống như một tổ ong, nơi nơi đều là những lỗ đen nhỏ. Diệp Phong đối mặt với mấy oán linh màu xanh lục cản đường, nhảy về phía sau trên một phiến đá, ngẩng đầu nhìn một lượng lớn oán linh quanh mình, nhíu mày nghi hoặc.

Hắc phát thanh niên anh tuấn mang bối đao cùng mười mấy cường giả không có bị rơi xuống, cũng đều tự tìm cho mình một phiến đá, giật mình nhìn oán linh xung quanh. Trong đó có một trung niên nam nhân dễ nhìn cao lêu khêu, tóc ngắn mà xanh lá, tướng mạo hơi cổ quái, gần ở phía trên phía đa, căn bản không có đứng lên nó, mà thân hình lửng lơ phía trên nó!

“Mẹ nó, cái này là bay, như vậy cũng được ư? Lão tử hôm nay cũng đã kiến thức được!” So với mấy trung niên đang bình tĩnh, Diệp Phong đang thầm nghi hoặc nghĩ, không thể giải thích được như thế nào có người có thể lơ lửng mà không rớt xuống!

“Kiệt kiệt kiệt kiệt.. “ Cổ quái tiếng cười lần nữa vang lên. Càng cổ quái hơn, một oán linh màu xanh lục có hình dạng giống như một thuyền trưởng hải tặc, từ chính diện của thạch thất xuất hiện trước mắt bọn người Diệp Phong

“Mẹ kiếp, oán linh cũng có thể làm hải tặc và cả cái cây móc câu sắt ư??” Diệp Phong nhìn oán linh cổ quái màu xanh lục và cái cây móc câu hình tam giác bằng sắc, thì có loại cảm giác khóc cười không nổi!

“Những người các ngươi, so với bọn ngu dốt bị bắt có điểm mạnh hơn, không có bị rớt xuống dưới!” Cổ quái oán linh cúi người phát ra tiếng cười quái dị, rồi nhìn thẳng về phía gã trung niên tóc xanh lục dễ nhìn đang lơ lửng trên phiến đá, và hỏi: “Ta nói có đúng không, phong chi dị năng giả ( người có dị năng có tính chất của gió)!”

“Ha ha, lời nói của oán linh ta lần đầu tiên nghe thấy. Nếu ngươi cho rằng chính minh là đúng, ta cũng không có ý kiến nào!” Trung niên tóc xanh lục nhì oán linh cổ quái, nhàn nhạt mỉm cười.

“Không hổ là cường giả của Tác La Tư đại lục. Khẩu khí cũng không không tệ!” Cổ quái oán linh nhìn trung niên tóc xanh lục mà cười lạnh: “Đáng tiếc, dù cho ngươi có mạnh thêm gấp trăm lần, cũng đừng nghĩ tới thủy tinh thánh thụ của Cát Lôi Mỗ ta!”

“Cát Lôi Mỗ? Người là chí tôn hải tặc của ba trăm năm trước, Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch?” Ngoại trừ Diệp Phong không có quen thuộc Tác La Tư đại lục, lục phát trung niên và bọn người cùng hắc phát thanh niên nghe cổ quái oán linh nói xong, tất cả đều lộ ra thần sắc rúng động!

‘Chí tôn hải tặc là cái quái gì? Thủy tinh thánh thụ tự nhiên sao lại trong ta một tên oán linh? Như hắn nói, những người phía dưới đền bị nhốt không có chết? Hắc hắc, con mẹ nó, càng ngày càng có ý tứ…’ Diệp Phong nghe tiếng cười của cổ quái oán linh, vừa nghi hoặc khó hiểu, trong lòng cũng vừa an tâm về tình hình của Oánh, rồi nở một nụ cười thú vị.

“Kiệt kiệt kiệt, đúng vậy, lão tử chính là Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch. Không nghĩ là đã cách ba trăm năm rồi, lại còn có rất nhiều người nhớ được ta. Thấy các ngươi làm ta cao hứng như vậy, bây giờ lập tức rời khỏi động này. Ta sẽ tha chết cho các ngươi!” Cổ quái oán linh mang theo một tia vui mừng, cuối đầu nhìn bọn người Diệp Phong và cười to.

“Nói đùa, cho dù ngươi là Cát Lôi Mỗ thì thế nào? Ngươi bất quá bây giờ cũng chỉ là một oán linh mà thôi. Nếu đã biết thủ tinh thánh thụ trong tay ngươi, hôm nay chúng ta nhất định phải đoạt được!” Trung niên tóc xanh dương trước đó đụng phải cục đá là cơ quan, ngẩng đầu nhìn cổ quái oán linh mà hừ lạnh. Những người còn lại cũng không sẵn sàng rời di bỏ lại thủy tinh thánh thụ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.