Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 141: Chương 141: Hỗn loạn chiến huốn, sát, sát, sát




“Tiểu thư Phỉ Phỉ, coi chừng phía sau! Tránh mau!”

Hỗn chiến tiếp tục diễn ra điên cuồng, nơi trung tâm lăng mộ, vẫn không có một thế lực nào có thể thuận lợi lấy được Liệt diễm sáo trang. Vài tên tinh linh xạ thủ bên phía bắc đối diện với Phỉ Phỉ, hoả tinh linh mĩ nữ, đã thấy Hoàng kim hùng sư chiến sĩ, trong cảnh loạn chiến, lao từ phía sau, huy vũ lang nha bổng đánh xuống đầu Phỉ Phỉ. Bọn chúng kinh hoảng hét lên nhắc nhở.

Phỉ Phỉ nghe thấy vội quay đầu nhìn lại, giật mình thấy cây lang nha bổng chỉ cách đầu mình chưa đến một thước, không kịp để né tránh nữa rồi, nàng sợ hãi thất sắc, mắt nhắm lại đầy tuyệt vọng. Trong lòng nàng nhất thời nhớ đến phụ thân và tình nhân, không cam lòng chết đi như vậy…

Kình phong thổi ngang mặt của Phỉ Phỉ. Trong lúc cảm thấy cây lang nha bổng sắp đập lên đầu nàng, thì một tiếng va chạm của kim thiết vang lên, Phỉ Phỉ không nhịn được mở mắt ra.

“Lôi Ân!!!”

Thấy tình nhân đang đứng trước mặt mình, chém đứt đầu hùng sư chiến sĩ, Phỉ Phỉ đại tiểu thư oà khóc nhào vào lòng tình nhân, nói mình rất sợ hãi khi nghĩ rằng sẽ mãi mãi không gặp lại hắn.

“Phỉ Phỉ đáng yêu, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.” Diệp Phong kịp thời cứu tinh linh tiểu tình phụ, nhìn khuôn mặt đáng thương của nàng, vươn tay trái ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi.

Thủ lĩnh hoả tinh linh La Luân thấy cảnh con gái suýt bị đánh vào đầu, sợ thót tim. Đột nhiên thấy một thanh niên tóc đen, áo đen đột ngột xuất hiên, kiếm đỡ lang nha bổng, chém bay đầu tên hùng sư kia, trong lòng sinh ra cảm kích. Bất ngờ lại thấy ái nữ nhào vào lòng người lạ, choáng váng không giải thích được! Cùng một dạng, hoả tinh linh xạ thủ đi theo La Luân nhiều năm vốn thấy Phỉ Phỉ tiểu thư điêu ngoa lại nhào vào lòng một thanh niên nhân loại, còn bật khóc rất đáng thương, tất cả đều lộ ra vẻ khó hiểu, hoàn toàn mơ hồ!

“Tên tiểu sắc lang này đúng là phong lưu, lại có quan hệ mờ ám với nữ nhi của La Luân...” dực nhân thục nữ mĩ lệ Á Sắt Lâm đang bay trên không, nhìn thấy tiểu tình nhân ở phía dưới vẫn đang ôm Phỉ Phỉ ở phía dưới, thầm kinh ngạc. Không những không ghen tuông, trái lại bội phục khả năng của hắn!

“Hỗn đản, nhân loại đáng chết kia, đã giết hoàng kim hùng sư chiến sĩ cao quý của chúng ta mà dám còn đứng đậy tâm sự. Ngươi hãy chết đi!” Bốn tên hoàng kim hùng sư chiến sĩ đứng gần thấy cảnh đồng bạn bị giết, hét lớn, huy vũ lang nha bổng lao về phía Diệp Phong.

Phỉ Phỉ đang làm nũng trong lồng ngực tình nhân, cảm thấy an toàn mười phần. Mắt thấy bốn tên hùng sư phóng tới, chẳng chút lo sợ, vẫn ôm chặt tình nhân, tin tưởng hắn sẽ bảo vệ an toàn cho mình.

“Hừ, mấy con phong cẩu thì đúng hơn. Dám đụng đến nữ nhân của lão tử, đó chính là tử tội!” Diệp Phong nhìn bốn tên Hùng sư lao tới, thấy La Luân cũng ở đây nên không muốn mở miệng chửi lớn, tay trái ôm lấy tiểu tình phụ, vẫn bất động tại chỗ, chờ bốn tên hoàng kim hùng sư lao tới gần nhìn kĩ sơ hở của chúng. Chân lập tức triển khai Tiêu diêu càn khôn bộ đệ nhị giai Vô Ảnh, thân hình trong nháy mắt đã di chuyển đến sau lưng chúng, tay phải cầm trường kiếm để lại vết thương chí mạng trên cổ bọn chúng!

“Không, không thể như vậy…”

Bốn tên hoàng kim hùng sư chiến sĩ chớp mắt thấy cổ mình đau nhói, nghĩ đến việc mình chỉ trong nháy mắt bị sát hại, tất cả đều lộ vẻ khó tin, nhanh chóng ngã xuống, đến lúc chết vẫn không tin có thể có thanh niên nhân loại cường đại đến như vậy!

Hỗn chiến đang ở trạng thái kịch liệt, những cường giả cũng không để ý bốn hoàng kim hùng sư bị giết chết, chỉ có La Luân và đám tinh linh hộ vệ đang nhìn Phỉ Phỉ cùng Á Sắt Lâm ở trên trời, cũng như mấy tên tiểu cương fgiả tham lam Liệt diễm sáo trang ở gần đó thấy được tình huống.

“Chớp mắt đã tiêu diệt bốn tên thất giai hoàng kim hùng sư? kiếm thuật quá cao siêu! xem ra thanh niên này có thực lực cửu giai Quang minh kiếm sĩ, quả không đơn giản. Làm sao Phỉ Phỉ lại quen được hắn vậy?”

La Luân đang giao chiến với vài tên cuồng sa cương chuỳ ải nhân chiến sĩ, thập phần kinh hãi về thực lực của thanh niên tóc đen, đồng thời không hiểu nữ nhi với hắn có quan hệ gì, sao lại dám ôm nhau trước mẳt bao nhiêu người?

Vừa thấy được lợi hại của cách giết người đó, người xung quanh diệp Phong ý thức được thực lực cường hãn của hắn, đều không dám tiến sát gần hắn để trêu chọc, chỉ có cách đi đường vòng tranh đoạt Sáo trang.

“Lôi Ân, chàng không đi tranh đoạt Liệt Diễm sáo trang sao?” Phỉ Phỉ thấy những tên tiểu cường giả cố kỵ tình nhân, không muốn rời xa tình nhân, rồi hỏi.

“Cứ việc đợi chút nữa, để bọn chóng lấy trước.” Diệp Phong mỉm cười trả lời. Hắn thặt đã có tính toán, bây giờ không ai dám đến đây chuốc hoạ, hắn dĩ nhiên có lợi, đam soả điểu kia tranh nhau, nhưng lúc nào cũng có thể hoàn thủ chiếm lấy.

Phỉ Phỉ nghe vậy liền ngả vào lòng tình nhân, không có nói gì thêm. La Luân thấy con mình nằm trong lòng người thanh niên đó, cũng không có rời ra, trong lòng không vui, như ngại tình huống nguy hiểm bây giờ, con gái mình có người thanh niên cường hãn đó bảo vê, càng thêm an toàn. Vì thế, ông không có gọi con gái quay về, mà gọi bộ hạ tinh linh xạ thủ, nhanh chóng chiếm lấy Liệt Diễm sáo trang.

Xem ra lão trượng nhân tương lai của ta cũng như các thế lực khác rất quan tâm đến Liệt diễm sáo trang, ha ha… Diệp Phong quan sát thấy La Luân triệu tập thuộc hạ cướp lấy sáo trang, liền lắc đầu cảm khái, thấy các thế lực vẫn mải mê tranh chấp, chính là tạo cơ hội cho cá thế lực âm thầm a!

Phía tây lăng mộ, nơi quy giả liên đội ẩn núp, Hắc Ám giáo hoàng Quỳnh Địch nghe Hắc Ám thử nhân báo cáo lại, rồi nói với Thạch Xuyên bên cạnh: “Thạch Xuyên đại tá, hiện giờ trong lăng mộ đánh nhau rất kịch liệt, bên ngoài dường như không còn ai, tất cả ở bên trong lăng mộ, lối vào và trong địa đạo. Ta nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để phát huy Mê Hồn đạn của quy giả các ngài.”

“Ý của Quỳnh Địch tiên sinh là chúng ta tấn công bây giờ ư?” Thạch Xuyên quay đầu hỏi Quỳnh Địch.

Quỳnh Địch gật đầu cười: “Đúng! nếu bây giờ dùng Mê Hồn đạn, không chỉ lấy được Liệt Diễm sáo trang mà còn tiêu diệt được hết các cường giả ở nơi đây. Chỉ cần giết được bọn chúng, việc đại Quy Bổn đế quốc xưng bá nam bắc đại lục, cơ bản đã hoàn thành được một phần ba!”

“Vậy theo lời của tiên sinh, chúng ta lập tức xuất kích!” Thạch Xuyên phấn khởi gật đầu đồng ý. Sau khi nghe Quỳnh Địch giải thích một hồi, bèn phân công cho các quy giả, rồi truyền lệnh từng nhóm tiến vào lăng mộ.

“Mẹ kiếp, Khải Đặc, cái đám khốn nạn đó lại hành động trước rồi! chúng ta nên làm sao? triệu tập đại bộ đội hay là chờ mệnh lệnh đoàn trưởng ?” Kiệt Nã Tư phát hiện đoạ lạc thiên sứ và hắc y nhân đang tiến vào lăng mộ, nên gấp rút chạy lại hỏi Khải Đặc.

“Đương nhiên là lập tức điều động. Lão đại đâu phải thần, đối phương biến động thì người cũng không thể biết, lỡ khi đến trễ rồi, người gặp nguy hiểm, khi về nữ vương không chém đầu ta mới là lạ. Nhanh lên, đièu động bộ đội, xem đám áo đen đó định làm cái trò gì.” kị sĩ bại hoại Khải Đặc suy tư trầm ngâm, nhanh chóng hợp cùng bọn Kiệt Nã Tư, tập hợp bộ đội triển khai hành động, đồng thời phái người thông tri tới đoàn trưởng.

Trận chiến hỗn loạn trong lăng mộ vẫn như cũ. Tiểu Hắc thật khôn ngoan, ra tay giết người cướp đoạt ma tinh Hoả diễm linh viên, ra tay linh hoạt, lăng mộ lại u ám tối tăm, đối phương đều bị thực lực biến thái cùng tốc độ khiếp người của nó làm cho không thể thấy rõ, đều mang theo nghi hoặc và uất ức xuống mồ.

Diệp Phong thấy mình ôm Phỉ Phỉ mà La Luân không có ý kiến gì, không muốn đứng trong vòng vây hỗn chiến, một tay ôm Phỉ Phỉ, một tay múa kiếm bay về phía đông lăng mộ. Thông đạo hắn đào cách không xa, hắn cứ yên lặng đứng mà xem chiến miễn phí.

La Luân thấy tên thanh niên đó đưa Phỉ Phỉ đến nơi an toàn, an tâm không ít, biết rằng hắn không hại Phỉ Phỉ. Ông cũng hiểu, nếu hắn muốn hại thì mình căn bản cũng không thể cứu viện được. Với lại, chỉ cần không phải thằng đần thì cũng biết quan hệ giữa hắn và con gái mình quyết không phải bình thường.

Cường giả của các thế lực lớn tại mảnh đất trung tâm ,vì muốn nhanh chóng đoạt được Liệt Diễm sáo trang, cơ hồ đều phát điên, không ai nhường ai, đánh đến náo nhiệt!

Dực nhân thục nữ Á Sắt Lâm chủ giáo thấy tiểu tình nhân ôm tinh linh mỹ nữ đến góc phía đông xem hỗn chiến, cũng muốn thoe hắn luôn, nhưng lại nghĩ không tốt, tránh để người ta phát hiện nàng chủ giáo lại đi thâu tình, hơn nữa lại là tình phụ của người ta, trong khi nàng lại không có khả năng từ bỏ hắn!

“Áo Ni Khắc tiểu tử ngươi, đừng đứng trên không nữa, có giỏi thì cùng ta đấu một trận, đúng là chẳng có chút khí khái của nam nhân!”

Hoàng kim hùng sư Nộ Nham, tay cầm tinh cương lang nha bổng, hướng về phía dực nhân kiếm sĩ Áo Ni Khắc đang trên không trung, gầm lên phẫn nộ, lông mao trên người cơ hồ đều dựng đứng cả lên.

“Nếu ngươi muốn vậy thì bổn đoàn trưởng sẽ cho ngươi toại nguyện, tiếp chiêu!”

Áo Ni Khắc dang cánh bay đến không trung, nhìn Nộ Nham bên dưới, nở nụ cười nhẹ của thân sĩ, huy động Quang Minh thập tự kiếm, dang rộng đôi cánh lao xuống, đối với Nộ Nham sử ra tuyệt chiêu Diệu Dương cửu liên trảm, đem Quang Minh đấu khí xuất thành chín đạo cự hình kiếm khí, từ không trung bắn về phía Nộ Nham.

Thú nhân tuy không thể tu luyện đấu khí nhưng lại có tiềm lực rất mạnh, và bạo phát lực kinh khủng. Nộ Nham qua nhiều năm tu luyện, tốc độ và lực lượng cũng có thể sánh được cửu giai cường giả, thấy chín đường kiếm khí đánh đến, tuy không thể phóng đấu khí để phản đòn, nhưng có thể tránh thoát dễ dàng. Chín đường kiếm khí đánh trật, va vào mặt đất tạo một vụ nổ kinh hồn, đất cát tứ tung bụi bay mù mịt, cũng có vài tên xấu số ở dưới, buộc phải bay về Minh giới.

Nộ Nham thấy kiếm khí biến mất, lập tức lao đến chỗ Áo Ni Khắc, lang nha bổng đập thẳng vào mặt hắn. Áo Ni Khắc thấy vậy vội dang cánh lùi về, nhưng lại không bay lên, cố tình để cho Nộ Nham tấn công y, chờ lúc gã ra đòn để tìm điểm yếu của gã mà phản đòn.

Hai vị siêu cấp cường giả đánh nhau kịch liệt, không có để ý đến một trung niên lam phát cưỡi Hoả diễm sư thứu khi tiếng nổ mạnh, nhân cơ hội mà bay vào trong, cũng chính là nơi Hoả diễm viên vương nằm trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.