Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 139: Chương 139: Dâm đãng đích lưu manh,thánh kiếm dữ thánh giới






“Mấy tên xâm lược tham lam vô sỉ, các ngươi đã làm hỏng chỗ của ta, phải trả giá bằng cái chết. Ta phải đem bọn ngươi thiêu sống hết!”

Cường giả các tộc muốn tiến vào trung tâm lăng mộ, tại chung quanh đào bới mười tám thông đạo, để các thế lực lớn có thể đánh trận đầu. Dựa theo thời gian vừa khớp, lao ra từ đám thạch bích quanh lăng một, với tốt độ nhanh nhất nhắm vào giải đất trung tâm nơi Hỏa Diễm viên vương cùng Hỏa Diễm linh viên mà triển khai xung phong!

Hỏa Diễm viên vương đã sớm nghe được âm thanh đào bới, mắt thấy người xâm lược từ các nơi quanh chúng lao ra, lập tức dùng tinh thần lực mà phát ra tiếng gầm gừ, rồi tru lên gọi Hỏa Diễm linh viên hướng bọn người xâm lược mà phóng ra hỏa hệ ma pháp.

Tam giai Hỏa Diễm chi cầu, tứ giai Hỏa Diễm chi nhận, ngũ giai, Hỏa Diễm liên đạn, lục giai Hỏa Diễm triệu hóa, bát giai Hỏa Diễm lưu tinh, năm trăm con bát giai ma thú Hỏa Diễm linh viên triển khai dùng hỏa hệ ma pháp oanh tạc vào đám địch nhân. Chỉ thấy nơi nơi đều là hỏa cầu bay vùn vụt. Nhiệt độ bốc lên cao từ hỏa nhận, cùng với sự hình thành hỏa nguyên tố của Hỏa Diễm linh viên!

“Lên, mọi người mau tới gần ma thú, chúng nó phải chết không nghi ngờ gì!”

Sáu đế quốc và Quang Minh giáo đình cùng với mười dong binh đoàn lớn có thế lực trước tiên từ thông đạo lao ra, vì Liệt Diễm sáo trang, phải tránh né công kích của ma pháp, muốn lao tới gần bọn viên hầu của Hỏa Diễm viên vương để đánh chết chúng nó. Một số người tham lam nhìn Liệt Diễm sáo trang, trong mắt tràng ngập dục vọng muốn chiếm đoạt!

Cùng lúc đó, Dong Nham cự nhân phụ trách đột kích ở mặt trước, trong chớp mắt thân hình đã biến thành một hỏa diễm cao tám thước, khiêng một cây thiết trụ dài bảy thước to lớn đến kinh người, mỗi bước là một tiếng nổ, từ cửa động tiến đến, không dừng lại mà đánh thẳng về chúng viên hầu trước mắt.

Bên ngoài và bên trong đường hầm và cửa vào, bọn cường giả không có ảnh hưởng, đã không còn lo lắng như lúc trước nữa, cùng tranh nhau tiến vào lăng một. Bởi vì ma pháp công kích ở mặt trận phía trước, đều đã được cường giả đi đầu chống đỡ, bọn họ bây giờ không còn kiên nhẫn, muốn đoạt được Liệt Diễm sáo trang!

Tại một bãi cỏ phía đông cách lăng một ba dặm, Thụy Ân dẫn một đại địa trung đội, đi vào lăng mộ bằng cái đường hầm vừa đào xong. Bởi vì Xuyên sơn giáp đào đất rất nhanh, cộng thêm mười tám kỵ sĩ cùng nhau đào đường hàm, chẳng bao lâu bọn họ đã hoàn thành nhiêm vụ.

Hơn nữa lúc bọn họ đào đường hầm, độ rộng và độ sâu so với mười tám cái đường hầm khác, phải hơn. Ví dụ mười tám cái đường hầm khác, gần nhất cũng phải cách mặt đất bốn tới năm thước, còn cái của bọn họ chỉ cách mặt đất có một thước.

“Nhanh, để lão tử mẹ nó xem náo nhiệt coi. Tiếp tục, tiếp tục, giết một ít đi một!”

Đại địa kỵ sĩ đào xong cái đường hầm cuối cùng. Lưu manh đoàn trưởng liền dùng Quang Minh chi kiếm khoét một lỗ tròn có đường kính hai mươi ly để quan sát tình hình. Hắn cúi người nhìn vào lăng một thì thấy ma pháp bay vùn vụ, cường giải tiến lên chém giết hỗn loạn, miệng không người mừng rỡ cười to. Trong đầu hắn có ý xấu xa, rồi phóng ra Truyện Tống Trận, đến phòng ngủ của Đế Na, ôm tình phụ phong tao đang muốn ngủ đến xem vở diễn miễn phí.

“Trời, cuộc chiến đấu này thật là kinh người a. Trên thân của Hỏa Diễm viên vương đó là Liệt Diễm sáo trang ư?” Đế Na vừa vội vã thay một bộ y phục màu xanh dương cùng với chiếc quần dài, mắt phượng quan sát tình hình cuộc chiến trong lăng mộ, quay đầu hỏi tình nhân đang ở bên cạnh.

“Hắc hắc, đúng vậy, đó là Liệt Diễm sáo trang. Hơn nữa ta còn cảm giác được dưới đây có một cỗ chánh khí rất mạnh. Với kích thước của lăng mộ, thì tuyệt đối không chỉ có thế, phía dưới khẳng định còn có cái gì khác nữa!”

Diệp Phong ôm cái eo thon thả của nàng tình phụ, cười hắc hắc trả lời, rồi quay đầu phân phó: “Thụy Ân, ngươi cùng đại địa kỵ sĩ tiếp tục đào xuống dưới, để quan sát phía dưới lăng mộ một chút, nếu có tầng ngầm thì báo cho ta. Nhớ kỹ, nếu ta không gọi ngươi, các ngươi cũng không cần phải đi lên!”

“Vâng!” Thụy Ân ứng thanh lĩnh mệnh, dẫn chúng đại địa kỵ sĩ tìm phương vị chính xác, rồi thúc giục ma sủng tiếp tục đào đất.

“Lạc lạc, lần đầu tiên đến lăng mộ như thế, tự nhiên có thể xem chiến đấu hoành tráng như vậy, thật có ý tứ đó. Lôi Ân, chàng nói có một cỗ chánh khí rất mạnh là như thế nào?” Đế Na vì cuối đầu thấp xuống mà

“Nguyên nhân phát ra chánh khí đại khái là do Quang Minh thần khí hay Quang Minh ma thú!” Diệp Phong mỉm cười trả lời, mắt thấy đại địa kỵ sĩ bóng dáng không còn, trong đường hầm này chỉ còn có hắn và Đế Na, cái tay lập tức tiến vào trong ngực của Đế Na, tay phải nâng cái cằm của nàng lên, rồi cười xấu xa hỏi: “Tao hóa, vừa rồi ta vừa mới vào phòng ngủ của nàng, có phải nàng lại đang tự làm phải không?”

“Chán ghét, cũng không thể tưởng chàng lại nghĩ như thế.” Đế Na đã biết nguyên nhân của chánh khí đó là Quang Minh thần khí hay ma thú gì đó, lập tức hiểu ra tình nhân muốn lấy cái thứ ấy, trong lòng thầm mừng cho hắn, ỷ ỷ ôi ôi nép vào lòng ngực của hắn, rồi dâm đãng đánh hắn một quyền nhẹ, gắt giọng: “Chàng tử sắc lang có mới nới cũ này, có dực nhân tao hóa thì chỉ nghĩ muốn nàng ta thôi, căn bản không để ý cảm thụ của thiếp ở bên cạnh!”

“Hắc hắc, nàng tao hóa này, lại còn muốn đòi công đạo với ta. Ta làm Á Sắt Lâm mà cũng không phải đã làm cho nàng sảng khoái đến chết hay sao? Cũng không cần nói nhiều, ở cái chỗ này, để ta thưởng ngoạn lại cúc hoa tuyệt vời của nàng coi!”

Lưu manh đoàn trưởng nhìn tình phụ xinh đẹp của mình, rồi cười vô sỉ, để hai tay của nàng đặt trên thạch bích, rồi mân mê cái mông hồn viên đầy đặn, sau đó vén cái quần dài của nàng sang một bên, kéo cái đế khố xuống, để lộ ra một cái mông bóng loáng mê người. Hắn liền cởi cái quần xuống chuẩn bị tư thế, và bắt đầu công kích từ phía sau, hai tay không ngừng mân mê bộ ngực đầy đặn phía bên trong lớp ái, còn mắt hắn thì cũng không quên nhìn qua cái lỗ để quan sát tình hình cuộc chiến bên đó.

Ha ha ha, vừa được xem chém giết miễn phí, vừa được cưỡi phong tao mỹ nhân, cảm giác mẹ nó thật là sảng khoái a….Diệp đại sắc lang nghĩ đến đám ngu ngốc kia đang đánh nhau, còn hắn thì hưởng thụ mỹ nhân để chờ đợi thời cơ, trong lòng cảm thấy sảng khoái tận trời cao.

“A…. Tử quỷ… chàng nhưng thế nào muốn biểu diễn ở đây… nếu bị người khác bắt gặp ta còn có thể làm người sao… ai nha… nhẹ thôi… nhẹ thôi….”

“Yên tâm, vừa rồi không phải ta đã có nhắc nhở qua, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được lên đây. Tại chỗ hữu tình như vậy, lại còn nơi đó ẩm ướt đòi công bằng kìa, xem ta thế nào thu thập này đây…”

Đế Na đang dựa tường, bị công kích mãnh liệt ở phía sau cái mông, lúc này cũng bị kích thích đến cực độ, miệng mỉm cười lộ ý tiếp tục, để tình nhân đang cười dâm công kích mạnh mẽ. Nàng cũng đồng thời nhìn chiến sự trong lăng mộ, vừa rên rỉ hưởng thụ sự sủng hạnh cúc hoa của tình nhân.

Trong lăng mộ, cường giả các tộc giống như cơn thủy triều điên cuồng dũng mãnh mà tiến vào, đã gần tới phía trước Hỏa Diễm linh viên mà triển khai giết hại. Cuộc chiến đã hiện rõ ràng, chỉ là một thế cục một chiều!

Hỏa Diễm viên vương không ngừng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, vì cố kỵ có đồng loại ở đây, không dám phóng ra cửu giai ma pháp để công kích, chỉ có phóng ra không ngừng bát giai ma pháp Hỏa Diễm lưu tinh để tấn công địch, đồng thời múa Liệt Diễm thần phủ dài hai thước, có hình dạng giống như chiến phủ, lợi dụng Liệt Diễm thần giáp chắc chắn, mà không ngại xông pha cuồng trảm bọn người xâm lược.

Cửu giai Liệt Diễm ma chiến sĩ có thực lực cộng thêm việc phóng hỏa hệ ma phá vô hạn, cùng với năng lực được tăng gấp hai lần đấu khí. Bởi vì là cấp bát giai cường giả, Hỏa Diễm liên vương chiêu này tiếp chiêu kia, chỉ cần trúng mục tiêu, chính là một búa chí mạng, căn bản không có thể thoát khỏi. Đương nhiên, cũng bởi vì nguyên nhân Liệt Diễm thần phủ quá sắc bén, nên không có vũ khí nào có thể ương ngạnh chống đỡ được!

Hỏa Diễm viên vương mạnh mẽ như thế, cường giả các tộc run sợ sao? Không, đương nghiên không, Hỏa Diễm viên vương biểu hiện càng mạnh, thì tham niệm của bọn chúng về Liệt Diễm sáo trang càng cao. Bọn họ tranh nhau xung phong để chiếm được nó trước tiên, mà không hề e ngại gì!

“Cáp, một đám ngu ngốc điên cuồng quần công Hỏa Diễm viên vương, lại không có để ý đến số ma tinh của Hỏa Diễm linh viên, cơ hội tốt đây. Có thể cho Tiểu Hắc nhân cơ hội này để chiếm chút tiện nghi, ta mẹ nó quả thật là tài… kiệt kiệt…”

Đoàn trưởng lưu manh hai tay đang đặt trên cái mông của Đế Na mà hoạt động không ngừng, nhìn tình hình trong lăng một, trong đầu đắc ý, rồi dâm đãng nói với Đế Na “xem thương”. Tiểu hoà thương điên cuồng ra vào cấm địa của cúc hoa, đến khi Đế Na gục xuống, thì hắn đem toàn bộ tinh hoa bộc phát vào trong cấm địa. Đế Na sảng khoái cực độ, cong người lên, tay nắm chặt lại, dồn hết sức, toàn thân run run hưởng thụ.

“Tao hóa, ở nơi đây mà ái ân có kích thích đặc biệt không?” Diệp Phong nhìn cái mông to tròng, hình dánh vô cùng phong tao của Đế Na, hắc hắc cười xấu xa, rồi để cái kiên đĩnh của mình, nháy mắt nàng một cái.

“Kích thích, đúng là có kích thích. Đáng tiếc chàng lại có chuyện phải làm rồi, phỏng chừng thiếp phải trở về thôi…” Đế Na còn đang hưởng thụ dư âm của cao triều, nghe tiếng cười của tinh nhân, đã thấy ánh mắt của hắn, bất đắc dĩ đáp lại, rồi kéo cái đế khố ở dưới lên, cầm bảo bối chí ái, mà hí lộng một chút, sau đó ôn nhu mặc quần cho tình nhân.

“A a, việc vui vẻ còn thời gian mà. Việc cần phải giải quyết cũng quan trọng. Lần sau ta sẽ chọn một địa phương tốt, nhất định sẽ cho nàng sảng khoái khỏi xuống giường luôn!” Diệp Phong ôm tình phụ ba mươi tuổi này, đồng thời trong đầu hiện ra cái cảnh cùng hai thục nữ nàng và Á Sắt Lâm đừa giỡn, trong lòng sảng khoái, rồi dâm đãng an ủi, để Đế Na thông qua Truyện Tống Trận trở về nghỉ ngơi.

“Đoàn trưởng, phía dưới quả thật có một tầng mộ khác, bên trong quan tài không có phát hiện ma thú!” Diệp Phong đang chuẩn bị trở về trú địa để kiếm Tiểu Hắc, kết quả là Thụy Ân ở phía dưới lên tiếng báo cho hắn biết.

“Tốt, ta lập tức đi xuống!” Không có ma thú thì đó là Quang Minh thần khí, Diệp Phong nghe xong lập tức mừng rỡ phân phó, thu hồi Truyện Tống Trận mà Đế Na đã đi qua, rồi phóng ra Truyện Tống Trận thông với trú địa bí mật, nhanh chóng trở về trú địa, đến bên Lộ Lộ đang ôm Tiểu Hắc đang ngủ, kéo nó đi bằng cái vòng đặc chế. Bởi vì bị phá giấc ngủ, tiểu súc sinh này phát ra tiếng kêu bất mãn, rồi chạy đến đường hầm.

“Tiểu Hắc, thấy trên mặt đất mấy con viên hầu đã chết không, ma tinh của chúng nó đang chờ ngươi đó, mau chạy nhanh để lấy đi, chú ý đừng để ai phát hiện!” Diệp Phong ôm Tiểu Hắc nhìn qua có lỗ, chỉ vào những con Hỏa Diễm linh viên đã chết, rồi ra lệnh cho Tiểu Hắc. Tiểu súc sanh liền đình chỉ kêu la, cuống quít gật đầu với bộ dạng tham lam. Trong nháy mắt nó từ nơi này đã chạy ra phía bên ngoài, chạy thẳng đến những thi thể của mấy con linh viên.

Mặc dù trong lăng mộ toàn là ma pháp và các loại đấu khí không ngừng bay ra, nhưng dù với óc thông minh, cộng với tốc độ và hình dánh, Tiểu Hắc chỉ cần cẩn thận hành động, căn bản không ai có khả năng phát hiện. Diệp Phong chú ý một hồi, thấy Tiểu Hắc lên tục đập bể đầu ba con linh viên lấy ma tinh ra, rồi nuốt vào bụng, gật đầu hài lòng, sau đó nhanh chóng đi xuống phía dưới.

“Đoàn trưởng, cái mộ này thật kỳ quái quái, tự nhiên không không tìm được sự liên thông với cái ở trên, hơn nữa không có ma thú cũng không có Quang Minh thần khí!” Thụy Ân miệng bẩm báo, dẫn đoàn trưởng đại nhân tiến vào một cái mật thất rộng khoảng bảy mươi thước vương, bốn bức tường đều có điê khác cấu trúc của cái mộ nhỏ này.

“Không có cái khác sao?” Diệp Phong nghe vậy liền nhìn cái quan tài hấp dẫn hắn nhất, hướng Thụy Ân mà hỏi, thấy Thụy Ân lắc đầu, lập tức bảo vài tên đại địa kỵ sĩ, mở cái nắp quan tài lên. Tức thì trong đó là một bộ xương khô với y phục quý tộc màu trắng dành cho nam giới hiện ra trước mắt bọn họ.

Phía bên phải đầu bộ xương đó có một lá thư viết bằng tay. Cánh tay phải cầm một thanh trường kiếm dài một xích ( 0,3048 thước), toàn thân một màu tuyết trắng, không thể nhìn ra chế tạo bằng loại kim loại nào. Ngón giữa tay phải có đeo một giới chỉ màu trắng được điêu khắc bởi hình cổ quái, trong đó cái nhiều vật và có liên quan đế thanh trường kiếm.

Diệp Phong nhìn trường kiếm và giới chỉ, hai mắt trợn lên kinh hãi, trên mặt tràn ngập sự vui mừng. Nếu mắt hắn mở to hơn, có thể con mắt sẽ rơi ra ngoài.

Thành viên đứng cạnh đoàn trưởng ở gần quan tài đều là nhân mã của đại địa kỵ sĩ từ lúc thành lập. Những thành viên còn lại đều như cũ đứng thành hàng ngũ không có tiến lên xem. Đám người sa mạc nhân Thụy Ân nghi hoặc nhìn trường kiếm và giới chỉ, muốn hỏi Diệp Phong có nhận biết đây là vật gì không. Diệp Phong liền ra hiệu cho bọn họ, muốn vài tên đội trưởng của sa mạc nhân dẫn thành viên còn lại nhanh chóng lên phía trên đợi lệnh.

“Đoàn trưởng, cái cây kiếm và giới chỉ có phải là Quang Minh thần khí không?” Thụy Ân thấy đoàn trưởng đại nhân đề phòng những thành viên mới, không nhịn được mở miệng hỏi đoàn trưởng đại nhân.

“Hắc hắc, đâu chỉ là thần khí thuộc hệ Quang Minh, nói có thể là Quang Minh thánh kiếm và Quang Minh thánh giới đó! Một lần tự nhiên gặp được hai kiện Quang Minh sáo trang, hôm nay lão tử thật sự là quá may mắn!”

Diệp Phong nghe xong không có trả lời liền, mà trước tiên thử mở giới chỉ, Quang Minh không gian, xác định đó chính là Quang Minh thánh giới, liền cười hắc hắc và trả lời. Bọn sa mạc nhân Thụy Ân trước là giật mình, tiếp theo là mừng cho đoàn trưởng đại nhân.

Quang Minh thánh kiếm và Quang Minh thánh giới trong đồn đãi, cường giả của nhân tộc cơ hồ đều có kiến thức qua từ trong sách vở. Diệp Phong cũng vậy mà biết nó ra sao, cho nên việc bọn người sa mạc nhân Thụy Án ít học vấn mà không biết, đó là chuyện bình thường.

“Hắc hắc, thánh kiếm và thánh giới từ nay về sau đã thuộc về lão tử!”

Diệp Phong sờ sờ Quang Minh thánh giới, thuận tay cho thánh kiếm vào trong Quang Minh không gian. Bây giờ không thể xác định việc dung hợp Quang Minh thần khí có xảy tình huống giống như lần với Hắc Ám ma kiếm hay không, hắn chỉ tạm thời bỏ qua ý nghĩ dùng máu để dung hợp, miễn cho chánh ma nhị khí tại đây mà sinh ra thời khắc chống cự mấu chốt!

“Đoàn trưởng, ngài không đọc lá thư viết gì à?” Thụy Ân nhìn đoàn trưởng đại nhân vui mừng, tay phải lấy ra lá thư từ trong quan tài, rồi hỏi.

“A, đúng, đúng, còn có lá thư viết tay nữa. Ha ha, vì mừng qua nên quên nó. Đưa cho ta đọc bên trong nó viết gì!” Diệp Phong mừng rõ trả lời, nhận cái lá thư từ trong tay của Thụy Ân, bất đầu đọc. Kết quả, nội dung trong đó làm hắn giập mình nhíu mày


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.