Lương Duyên Trời Định

Chương 20: Chương 20: Ăn ngon




A Du là một tiểu ni cô rất có tác phong.

Ngoại trừ tên mình thì địa phương đầu tiên trong ký ức của A Du chính là am ni cô này. Khi tỉnh lại nàng đã không có tóc, biết mình là một ni cô, liền toàn tâm toàn ý theo sư phụ học chữ niệm kinh, cho dù sư tổ cũng không yêu cầu các nàng học kinh thư, cho dù các sư tỷ khác đều không thích niệm kinh, nhưng A Du vẫn kiên trì mỗi ngày đều phải niệm kinh một canh giờ. Nàng còn thích quét tước hương đường, thích chà lau các tượng Phật trong hương đường, thích cung kính quỳ gối trên bồ đoàn, dập đầu dâng hương.

Bồ đoàn: là vật để tăng nhân ngồi thiền hoặc là dùng để kê chân khi quỳ lạy. Bồ đoàn được bện từ lá cây hương bồ, có hình tròn.



Hôm nay phá ăn mặn giới, A Du vừa thẹn vừa tức.

Thí chủ mắng nàng, chê nàng ngốc, A Du chỉ biết tủi thân khổ sở, bây giờ hắn mang đồ ăn mặn vào trong am, lại còn lừa nàng ăn, A Du quả thật rất tức giận.

Nàng quay đầu hất tay hắn ra, lần đầu tiên căm tức nhìn hắn: "Buông ra! Tôi muốn đi nói cho sư tổ, bảo sư tổ đuổi cậu đi! Chúng tôi thu lưu cậu là vì tạo thuận lợi cho cậu, sao cậu có thể khinh nhờn Phật tổ như vậy?"

Triển Hoài Xuân kinh ngạc, lom lom nhìn nàng.

Nét mặt tiểu ni cô trang nghiêm, nếu không phải trong đôi mắt trong veo kia hàm chứa bóng nước trong suốt khiến cho nàng đáng yêu rung động lòng người, thì sẽ thật sự có vài phần khí thế trang nghiêm.

Giây phút ấy, Triển Hoài Xuân bỗng nhiên nghĩ, nếu như trên đời này quả thật có Phật tổ, thì sao Người lại nhẫn tâm để một cô nương đơn thuần như vậy rơi vào hang sói?

"Tôi tốt bụng cho cô ăn mà cô lại muốn đuổi tôi đi?" Triển Hoài Xuân nắm thật chặt cánh tay nàng, giả bộ tức giận.

A Du lập tức trừng mắt phản bác: "Cậu lừa tôi ăn thịt bò, vậy mà gọi là tốt bụng? Cậu không biết ni cô kiêng rượu thịt sao? Cậu. . ."

"Phải kiêng sắc luôn à?" Triển Hoài Xuân thình lình cắt đứt nàng.

"Đương nhiên!" A Du không chút do dự đáp.

"Nếu phải kiêng sắc, thế sao cô cứ luôn nhìn tôi chằm chằm?" Triển Hoài Xuân cong môi, ngưng mắt nhìn vào mắt nàng: "Trước đây cô không biết tôi là nam, nên cô nhìn tôi, tôi có thể hiểu được, hôm nay cô đã biết, vì sao vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm? Đừng nói là không có, tôi đã nhìn thấy hết."

A Du căn bản cũng không muốn phủ nhận, hùng hồn khẳng khái nói: "Thí chủ đẹp, tôi nhìn cậu nhiều một chút không được sao?"

Triển Hoài Xuân bị nàng chọc cười, mạnh mẽ kéo người đến trước bàn, hắn ngồi xuống, vẫn siết cánh tay nàng, hất mặt răn dạy nàng: "Cô còn lý luận? Sư phụ cô không có dạy cô rằng nam nữ có khác phi lễ chớ nhìn sao? Nếu như một người đàn ông ở trên đường cái nhìn chằm chằm một cô nương, đó là đường đột mạo phạm vị cô nương kia, trái lại cô nương cứ mãi nhìn chằm chằm đàn ông thì đó cũng là cử chỉ thất lễ, đổi thành ni cô nhìn đàn ông, đó là phạm vào sắc giới."

A Du ngây ngẩn cả người, sư phụ không có dạy nàng cái này. . .

Nắm chắc lúc này nàng sẽ không đi, Triển Hoài Xuân buông cánh tay nàng ra, chậm rãi dựa lưng vào ghế, thấp giọng cười nói: "Kỳ thực cô đã sớm phạm giới. Dưới tình huống bình thường, nam nữ chưa thành thân mà ôm nhau ngủ chung trên một giường, người nam nhất định phải lấy vị cô nương kia làm vợ, đêm hôm đó cô giúp tôi bịt tai, ôm tôi ngủ, bởi vì là cô chủ động trèo lên giúp tôi, cho nên tôi không cần lấy cô, nhưng cô lại phạm vào sắc giới, còn là sắc giới nghiêm trọng nhất!" Vì tiểu ni cô ngây ngô nên hắn rất hài lòng, bởi vì ngây ngô, hắn nói cái gì nàng cũng sẽ tin.

A Du sợ đến choáng váng, thì thào thanh minh cho bản thân: "Khi đó tôi không biết cậu là nam. . ." Nàng cũng không biết có loại quy củ này!

Triển Hoài Xuân đưa ngón trỏ chỉ lên đỉnh phòng, tiếp tục hù nàng: "Cô không biết nhưng Phật Tổ biết, ở trong mắt Phật Tổ, cô đã sớm phạm giới rồi, đã sớm không còn là một ni cô. Được rồi, việc này nếu truyền tới tai trụ trì các cô, bà ta nhất định sẽ đuổi cô xuống núi đúng không nhỉ?"

Sắc mặt A Du trắng nhợt, không ngừng phát run. Nàng muốn làm một ni cô tốt, nàng không muốn rời khỏi am ni cô, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở đây, nơi này có sư phụ vẫn luôn chiếu cố nàng, có các sư tỷ mà nàng quen thuộc, nàng không muốn bị đuổi. . .

Nhưng nàng đã phạm sai lầm.

A Du ngơ ngác đứng ở đằng kia, nước mắt không ngừng dâng lên, trượt khỏi hàng mi đen dày, lăn xuống gò má trắng nõn.

Triển Hoài Xuân miễn cưỡng dựa vào ghế, nhìn nước mắt nàng chậm rãi chảy xuống, nhìn nàng mím môi không biết phải làm sao, ánh mắt trống rỗng. Vốn tưởng rằng nàng khóc rồi thôi, ai ngờ nước mắt càng ngày càng nhiều, từ không tiếng động rơi lệ biến thành nhẹ nhàng nức nở, mắt thấy sẽ phát triển theo xu hướng lợi hại hơn. Triển Hoài Xuân xoa xoa trán, rướn mình về phía trước, nghiêng đầu nhìn ánh mắt rũ xuống của nàng: "Cô khóc cái gì? Việc này chỉ có hai chúng ta biết, chỉ cần cô không nói tôi không nói, sư tổ cô sẽ không đuổi cô đi."

"Phật Tổ cũng biết." A Du rốt cục nhịn không được giơ tay lên lau lệ, vừa lau vừa rấm rứt, trông vô cùng đáng thương.

Triển Hoài Xuân bỗng thấy không đành lòng, thay nàng rút tấm khăn nàng đeo ở hông ra đưa cho nàng, thanh âm cũng nhu hòa rất nhiều: "Phật Tổ đã sớm biết cô phạm giới, nhưng vì sao lại không trừng phạt cô? Bởi vì Người biết trong lòng cô muốn làm một ni cô tốt, chỉ cần trong lòng cô nghĩ như vậy, thì dù cho cô phạm hết tất cả giới luật của Phật gia, Người cũng sẽ không phạt cô. Được rồi, đừng khóc nữa, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ không nói cho sư tổ cô, cô có thể tiếp tục ở lại đây làm tiểu ni cô."

"Sư tổ không cho phép tôi nói dối." A Du vừa lau nước mắt vừa khóc.

"Không phải bà ta cũng không cho cô bịt tai giúp tôi đó sao, thế sao cô vẫn cứ lén giúp tôi?" Triển Hoài Xuân buồn cười nhìn nàng.

"Bởi vì sư tổ nghĩ cậu muốn ôm tôi ngủ, nếu như người biết cậu muốn tôi bịt tai giúp cậu, người tuyệt đối sẽ không ngăn cản tôi."

Ý cười trên khóe môi Triển Hoài Xuân chậm rãi biến mất: "Ý của cô là, nếu sư tổ cô nói rõ không cho cô bịt tai giúp tôi, cô sẽ không giúp?"

Động tác dụi mắt của A Du dừng lại, suy nghĩ một chút, gật đầu. Mặc kệ sư tổ làm cái gì, khẳng định đều có đạo lý.

Triển Hoài Xuân tức giận đến xanh mặt, hóa ra ở trong lòng tiểu ni cô, an nguy của hắn còn so ra kém một câu của mụ tú bà kia!

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm tiểu ni cô vẫn cứ khóc không ngừng trước mặt, tức giận đến đỉnh đầu sắp bốc hơi. Cũng bởi vì hiểu lầm nàng thật sự quan tâm hắn nên hắn thà rằng trở lại cái am ni cô vừa bẩn vừa nát này chịu khổ, thậm chí dự định nếu như mãi vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt cứu nàng thì sẽ giúp nàng chuộc thân, dù cho như vậy có thể hao hết tiền tích góp từ nhỏ đến lớn của hắn, thật không ngờ, phân lượng của hắn trong lòng nàng còn không bằng một mụ tú bà chuẩn bị bán nàng!

Triển Hoài Xuân đột nhiên đứng bật dậy, đi tới đi lui trong phòng, khi nhiều lần đi ngang qua cửa nội thất thì đều thiếu chút nữa nhịn không được bước chân ra ngoài.

A Du đang khóc rất thương tâm nên cũng không có lưu ý đến việc hắn đang tức giận.

Triển Hoài Xuân đứng trước cửa sổ, cửa sổ đều bị hắn đóng lại, ánh sáng trong phòng còn u tối hơn hoàng hôn bên ngoài.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía tiểu ni cô.

Nàng đưa lưng về phía hắn đứng ở đằng kia, tay trái ngoan ngoãn đặt ở một bên thân, tay phải vẫn giơ lên lau nước mắt, trong phòng quanh quẩn tiếng khóc nức nở ấm ức của nàng.

Giọng nàng rất êm dịu, cho dù là khóc, cũng rất êm tai.

Tầm mắt của hắn lướt qua tiểu ni cô, rơi xuống chiếc giường bên trong.

"Thí chủ đừng sợ, tôi giúp cô bịt tai. . ."

Lời đêm đó nàng nói không hề báo trước lại hiện lên trong đầu hắn.

Lệ khí trong mắt Triển Hoài Xuân dần dần tản bớt.

Mặc kệ đêm đó vì sao nàng đến, nhưng nàng đã tới, hơn nửa đêm đội mưa chạy tới, ai có thể nói ở mặt này không có một chút quan tâm? Nếu thật không quan tâm thì nàng cứ ngủ trong phòng mình là được rồi. Nàng, là do nàng ngốc, nàng ăn nói vụng về, không biết nói sao cho đẹp lòng người nghe, não bộ không quanh co lòng vòng, nếu đổi thành Minh An kia, cùng một vấn đề như vậy, nhất định sẽ có câu trả lời dễ nghe khiến hắn hài lòng.

Triển Hoài Xuân khẽ hừ nhẹ, hắn đại nhân đại lượng, không so đo với nàng.

Yên lặng đứng trong chốc lát, Triển Hoài Xuân đi về phía ngăn tủ, xách ba túi giấy dầu đựng bánh ngọt đặt lên trên bàn, mở ra. Lúc mở hắn vẫn dùng ánh mắt lặng lẽ lưu ý tiểu ni cô, phát hiện nàng cũng không có bị mấy thứ này hấp dẫn, vẫn cứ đứng ở đằng kia thút tha thút thít, mắt đều sắp sưng lên, mũi hồng hồng.

Xem ra nàng sợ hãi lắm đây.

Triển Hoài Xuân chỉ cảm thấy buồn cười, đứng dậy đi đến đứng trước người tiểu ni cô, cúi đầu nhìn nàng: "Đừng khóc, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô muốn nói dối sư tổ cô, sau đó tiếp tục ở lại trong am làm ni cô, hay là nói thật với sư tổ, sau đó bị bà ta đuổi xuống núi?"

A Du chậm rãi thả tay xuống, tội nghiệp nhìn hắn. Đương nhiên là nàng muốn ở lại am ni cô, nhưng nàng cũng không muốn nói dối.

"Không muốn nói dối đúng không? Nghĩ nói dối đều là người xấu?" Triển Hoài Xuân liếc mắt liền nhìn ra vẻ khó xử của nàng.

A Du cắn môi gật đầu.

Triển Hoài Xuân cười ngồi trở lại trên ghế, thanh âm trầm thấp mang theo dịu dàng không dễ dàng phát giác: "Ngốc nghếch, trên đời này có ai mà chưa từng nói dối. Tựa như sư tỷ cô, nói dối rằng cô ngốc để tôi chọn cô ta hầu hạ, còn có tôi nữa, khi còn bé mẹ tôi luôn luôn khen đại ca tôi giỏi giang, tôi liền cố ý tự té ngã sau đó nói là do đại ca đẩy, mẹ tôi tin, dạy dỗ đại ca một trận. Sau đó mẹ tôi biết tôi nói dối, nhưng vẫn thương tôi, đại ca tôi cũng không có trách tôi, do đó thỉnh thoảng cô có nói dối cũng không sao, người chân chính quan tâm cô sẽ không vì cô nói dối mà không thích cô. Hơn nữa cô nghĩ đi, cô không nói cho sư tổ, bà ta sẽ vẫn luôn nghĩ cô là ni cô tốt, cũng sẽ không bởi vì cô phá giới mà tức giận khó chịu, có đúng không nào?"

A Du nhẹ nhàng nhíu mày, không có gật đầu cũng không có lắc đầu, luôn cảm thấy lời thí chủ nói hình như có đạo lý, lại hình như có chỗ nào đó không thông.

Khó có được mở miệng dỗ nàng mà nàng lại không lĩnh tình, Triển Hoài Xuân hao hết cả nhẫn nại, lạnh mặt nói: "Dẫu sao sau này tôi nói gì thì cô làm cái đó, bằng không tôi sẽ lập tức nói cho sư tổ cô biết để bà ta đuổi cô xuống núi! Cô rốt cuộc có nghe lời tôi không hả?"

"Nghe!" Thấy khí thế của hắn quá sung mãn, A Du vội vàng tiếp lồi, nàng rất sợ hắn đi tìm sư tổ.

Cơn tức của Triển Hoài Xuân khẽ xìu xuống, vẫy tay kêu nàng: "Lại đây ngồi, tiếp tục ăn cơm."

A Du kìm lòng không đậu lui về phía sau, quay đầu nói: "Tôi không ăn thịt bò, thí chủ tốt nhất cũng đừng. . ."

"Rốt cuộc cô có ngồi hay không?" Triển Hoài Xuân lạnh giọng cắt đứt nàng.

A Du mím môi, len lén nhìn hắn, chống lại ánh mắt sắc bén của hắn A Du liền sợ, không dám không nghe, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, hai tay cầm chén cháo của mình, hàng mi dẹp ướt nước rũ xuống, không nhìn những thứ khác trên bàn.

Càng nhìn càng có vẻ đáng thương, cứ như hắn rất bức ép nàng vậy.

Triển Hoài Xuân nhìn thấy mà chướng mắt, ánh mắt ở trên bàn quét một vòng, gắp một khối oản đậu hoàng đưa cho nàng: "Nếm thử đi, những thứ bánh này đều là thức ăn chay, biết cô đáng thương cái gì cũng chưa từng ăn, tôi cố ý mang đến cho cô nếm thử."

Hắn giơ đũa đến rất gần, A Du muốn không nhìn cũng không được, vừa nhìn đã bị màu vàng nhạt bóng bẩy xinh đẹp hấp dẫn, nhưng nàng vẫn nhớ rõ lần giáo huấn trước đó, cố nén cơn thèm ăn, tủi thân hỏi hắn: "Đây là cái gì?"

Nhìn mặt mày nàng linh động, hiếu kỳ, do dự, hoài nghi, tủi thân tất cả đều hiện lên trước mắt hắn, Triển Hoài Xuân tâm tình không tệ, kiên trì giải thích: "Oản đậu hoàng, làm từ đậu nành, đậu nành cô biết chứ? Tuyệt đối là thức ăn chay." Kỳ thực Triển Hoài Xuân nghĩ làm mấy thứ này thì cần phải có dầu mỡ, nhưng hắn sẽ không nói cho tiểu ni cô.

A Du biết đậu nành, thấy màu sắc thứ này quả thật như màu hạt đậu, rốt cục yên tâm, cúi đầu há miệng.

"Tự mình ăn!" Lần này Triển Hoài Xuân cũng không hảo tâm đút nàng nữa, thô lỗ nhét bánh vào lòng bàn tay nàng, lại nói: "Tôi không thích ăn đồ chay, ba túi này đều cho cô, lát nữa cô mang về phòng mình đi, đúng rồi, chỉ cho phép một mình cô ăn, không được phân cho ni cô khác, bao gồm cả sư tổ, sư phụ cô."

A Du không có hé răng, khẽ cắn một miếng oản đậu hoàng, mắt to liếc nhìn hai túi bánh ngọt khác, mấy thứ này nàng đều không biết.

Nhưng oản đậu hoàng này quả thật ăn rất ngon. . .

Sự hổ thẹn, áy náy trong lòng A Du dần dần bị niềm hạnh phúc do được ăn ngon thay thế, ngay cả việc Triển Hoài Xuân lừa nàng ăn thịt cũng không quá quan tâm để ý.

Triển Hoài Xuân tiếp tục ăn thịt bò của mình, phát hiện tiểu ni cô ăn hết khối oản đậu hoàng kia liền ngồi im, ánh mắt cứ liếc liếc đồ bên cạnh, biết nàng ở trước mặt hắn không dám thả lỏng, hắn liền lấy một khối bánh phù dung và bánh khoai tím mứt táo đưa cho nàng, "Nếm thử đi, thích ăn cái nào, về sau có cơ hội tôi lại mua cho." Thứ này không tốn là bao, nhìn tiểu ni cô tội nghiệp, hắn coi như bố thí tiểu khất cái vậy.

"Thí chủ thật tốt." A Du đỏ mặt nhận lấy, miệng nhỏ cắn từng miếng.

Bánh phù dung. . . Nàng không thích, ăn hai miếng liền không muốn ăn nữa, nhưng không muốn lãng phí, liền ép buộc bản thân cố gắng ăn hết.

Triển Hoài Xuân nhìn chằm chằm nàng, thấy vậy tức giận đoạt đồ ăn lại, vứt bánh phù dung xuống túi giấy rồi gói ghém lại, "Không thích ăn thì đừng ăn, có ai ép cô đâu. Cái này cô không cần mang về, lát nữa tôi sẽ vứt."

"Đừng mà!" A Du đau lòng, nhìn vẻ mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Có thể đưa cho sư tỷ tôi. . ." Có lẽ các sư tỷ thích ăn?

Triển Hoài Xuân cười nhạt: "Cái này là đồ của tôi, tôi muốn cho ai thì cho người đó."

A Du không phản đối, cúi đầu, chậm rãi cầm miếng bánh khoai tím mứt táo hồi nãy đưa vào trong miệng.

Khoai tím là cái gì, trước giờ nàng chưa nghe thấy lần nào, nhưng nhìn màu sắc cũng rất đẹp. Ôi, ăn trúng một miếng táo, ngọt quá. . .

Bờ môi A Du nhẹ nhàng cong lên, mắt cũng cong, nàng cúi đầu sung sướng ăn ngon lành, nên không phát hiện bên cạnh có người nhìn chằm chằm khóe miệng nàng mà xuất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.