Lương Duyên Tả Ý

Chương 6: Chương 6: TG1 (vi H)




“Ngô...” khoái cảm kích thích Nguyễn Lương khiến cô dùng sức mút vào trong miệng thịt trụ phát ra thanh âm “ tư tư “ gợi tình, đầu lưỡi gắt gao liếm, ý đồ làm nam nhân này xuất ra. Đồng thời ý xấu nổi lên, một tay ở chỗ sâu trong cái mông nam nhân sờ soạng sau đó ở hậu đình chỗ nhợt nhạt đâm thọc.

Cố Chiêu bị hút đến một trận tê dại, đột nhiên cúc môn truyền đến ngứa khiến cho hắn đầu óc một trận tê dại, phát ra một tiếng trầm thấp rên rỉ, cúi đầu trừng mắt nhìn mắt dưới thân nữ nhân nói nói:

“Em tìm chết.”

Sau đó ấn trụ đầu Nguyễn Lương, cái mông nhanh chóng kích thích hung hăng đem tinh dịch tiết tiến vào trong miệng cô.

Côn thịt rút ra, Nguyễn Lương không có gắng sức điểm. Bị ma xát bốc hỏa, môi sớm đã không có bất luận cái gì tri giác, đặc sệt tinh dịch ùa vào yết hầu, Nguyễn Lương không tự giác đem chất lỏng trong miệng toàn bộ nuốt vào, tiếp theo không ngừng ho. Xụi lơ ở trên giường, nhắm mắt lại thở hổn hển hoàn toàn không có động sức lực.

Đồng hồ kim đồng hồ chỉ hướng đêm khuya một chút, chung quy nhìn Nguyễn Lương còn nghĩ làm tiếp nhưng băn khoăn ngày mai còn đi làm, hơn nữa cô là lần đầu tiên cũng không thể quá mức hỏa, đành phải thôi.

Nhẹ nhàng bế nữ nhân lên trên giường, dáng người cao gầy ngoài ý muốn nhẹ nhàng, da thịt non mềm trắng nõ làm người nhịn không được lưu luyến, hai viên tiểu anh đào còn hồng hồng đứng thẳng, hoa huyệt theo bước đi lại không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng trên sàn nhà lưu lại một đạo dấu vết dâm mĩ.

Nguyễn Lương chỉ cảm thấy bốn phía đều là ấm áp, muốn đem tứ chi mỏi mệt duỗi ra. Chậm rãi mở hai mắt lọt vào trong tầm mắt chính là phòng tắm trắng tinh, bồn tắm rót đầy nước, nàng cùng hắn nằm ở trong bồn tắm trần trụi.

“Tôi còn tưởng rằng em chuẩn bị một giấc ngủ đến hừng đông.”

Nguyễn Lương dựa vào ngực Cố Chiêu cảm thụ được hắn nói chuyện khi lồng ngực chấn động. Nghĩ đến vừa rồi hắn thô bạo nhịn không được quay đầu lại đối với cằm hắn cắn một mồm to, lưu lại một đại dấu răng.

“Tê~”

Cố Chiêu cũng không có nói lời nói chỉ là lẳng lặng nhìn cô, sau đó tay tăng lực độ lớn. Thời điểm Nguyễn Lương tỉnh lại ngón tay hắn liền ở tiểu hoa huyệt tươi mới của cô thủ sẵn, bên trong còn sót lại tinh dịch. Hiện tại ngón tay biến ảo góc độ ở bên trong tùy ý đâm thọc, ngón trỏ chọc đến một khối nổi lên, thời điểm Nguyễn Lương nhịn không được rên rỉ một tiếng, Cố Chiêu từ trước đến nay là cái “mang thù” người bị bắt được nhược điểm lại như thế nào sẽ dễ dàng mà buông tha.

“A ~ anh cái hỗn đản, đừng chạm vào nơi này... A... Ân, không cần... Mau mau chịu không nổi...”

Huyệt nội nhô lên vô tình bị đùa bỡn, một đợt lại một đợt khoái cảm làm Nguyễn Lương cả người lại dâng lên một trận trôi nổi không trọng lượng, chỉ có thể không ngừng thông qua rên rỉ mới biểu đạt cái loại khoái cảm kỳ diệu này.

“Ân? Như vậy không được, hừ. Muốn dừng lại liền cầu tôi.”

Ngày thường tổng tài cao lãnh mặt than còn tại đây giờ phút này trở nên thập phần ấu trĩ giống nam hài ham chơi, mà Nguyễn Lương chính là món đồ chơi mà hắn âu yếm, hắn nhịn không được muốn làm cô khóc, muốn cho cô hướng chính mình xin tha. Cái này làm cho hắn cảm thấy hắn đang nắm giữ chủ quyền lãnh đạo, đồng thời cũng đối với cô trở nên yêu thích không buông tay.

Lý trí làm Nguyễn Lương không thể thần phục với nam nhân tính trẻ con trước mắt này, như vậy về sau thể nào cũng sẽ chỉ ở thế bị động. Nhưng là thân thể phập phồng tê dại, tràn đầy khoái cảm dần dần dâng lên. Cao trào sắp tới, cuối cùng trong óc một dây tên là lý trí bị chặt đứt.

“A... Ân... Cầu anh... Cầu xin anh... Không cần...... Không cần... a ~ nhanh, mau tới rồi... A!”

Nguyễn Lương càng lúc càng lớn tiếng rên rỉ, ngón tay ở tiểu huyệt không ngừng tiến lên, cuối cùng một tiếng thét chói tai. Nguyễn Lương đạt tới cao trào, mật dịch từ hoa huyệt chảy ra.

Cả đêm Nguyễn Lương đã trải qua rất nhiều lần cao trào, mờ mịt. Rốt cuộc chịu không nổi cơn buồn ngủ mà ngất đi, trước khi lâm vào màn đen thì thấy Cố Chiêu cong lên khóe miệng.

Sau khi đem thân thể hai người lau khô, Cố Chiêu bế Nguyễn Lương đi tới giường lớn vừa trải qua quá mây mưa, xốc chăn đắp cho hai người.

Đôi mắt đen thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Lương trong chốc lát, làm như nghĩ thông suốt cái gì, thở dài. Nhẹ nhàng ở bên tai cô nói nhỏ “Ngủ ngon“. Tiếp theo cúi đầu hôn chuồn chuồn lên đôi môi sưng đỏ. Sau đó, đem Nguyễn Lương ôm sát ở trong ngực nặng nề ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Nguyễn Lương chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi, đặc biệt là địa phương xấu hổ nào đó. Quay đầu phát hiện trinh phòng cũng chỉ có một mình cô. Lấy di động ra thì thấy đã 11 giờ. Cũng chính là cô, khi bò lên trên giường tổng tài thành công liền quang minh chính đại bỏ bê công việc.

Nghĩ đến thời gian này, Cố Chiêu nhất định còn ở văn phòng phê duyệt văn kiện, vội vàng tìm ra số máy bàn của văn phòng Cố Chiêu. điện thoại nhanh chóng được bắt máy.

“Cố Chiêu, anh sao lại không gọi em dậy, tiền thưởng cần mẫn của em đều bị ngâm nước nóng rồi.”

Đầu bên kia vừa bắt máy chưa cho Cố Chiêu cơ hội nói chuyện, Nguyễn Lương liền bắt đầu phát tiết một chút phẫn uất trong lòng.

“Ngượng ngùng, Cố tổng hiện tại đang mở cuộc họp, Nguyễn tiểu thư nếu có gì muốn nó có thể nhắn lại, sau khi kết thúc hội nghị tôi sẽ chuyển đến cho Cố tổng.”

Một thanh âm xa lạ là nam vang lên, cẩn thận phân biệt là cấp dưới thân nhất của Cố Chiêu, cũng chính là bí thư trường - Lâm Thanh.

Không nói thêm gì, Nguyễn Lương nhanh chóng cúp máy rồi chui vào chăn che mất mặt. Đều là do Cố Chiêu làm hại, hừ.

Mặc kệ như thế nào, Nguyễn Lương kéo thân hình mỏi mệt đi rửa mặt xong đổi quần áo.

Khi chuẩn bị đi, trong lúc vô ý ngó mắt vào phòng bếp. Bắt lấy tâm một người nam nhân phải bắt trụ dạ dày hắn. Nguyễn Lương dùng hương vị miễn cưỡng của mình làm ra hai hộp cơm trưa. Gọi xe taxi rồi mang theo hộp cơm đi công ty.

Ở trước cửa công ty xuống xe sau đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng thét chói tai cùng một trận thanh âm, xoay người nhìn lại. Một nữ nhân đưa lưng về phía cô đang ngã ngồi ở ven đường, phía trước dừng lại một chiếc Bugatti giá trị xa xỉ.

“Ăn vạ sao? Vẫn là không liên quan mình.”

Nội tâm Nguyễn Lương nghĩ như vậy, đang chuẩn bị xoay người đi nhưng nhìn đến người bên trong xe bước xuống liền dừng bước chân. Bởi vì nam nhân vừa bước xuống chính là nam chính thế giới này đồng thời là trúc mã của Nguyễn Lương - Trần Khải.

Ăn mặc một thân thủ công định chế tây trang, tóc tai ngắn gọn, thân hình chuẩn soái, ngũ quan tuấn tú. Nam nhân từ siêu xe bước xương dưới, mặt vô cảm đi đến trước mặt nữ nhân, từ trên cao nhìn xuống nói:

“Có việc sao?”

“Không... Không...”

Nữ tử đột nhiên nhìn thấy nam nhân soái khí như vậy có chút thẹn thùng, nói chuyện ấp úng.

“Đợi lát nữa đi bệnh viện làm kiểm tra, có vấn đề thỉnh liên hệ trợ lý tôi.”

Trần Khải nói xong vẫy tay về phía xe, ngay sau đó nam nhân đi theo phía sau hắn đưa danh thiếp. Làm xong, hai người xoay người về đến trên xe.

Lúc này, nữ nhân ngồi dưới đất rốt cuộc đứng lên, dùng thanh âm có chút kích động lại ngượng ngùng nói.

“Cái kia, tôi kêu là Cố Thần Hề. Anh có thể cho tôi danh thiếp không?”

Cố Thần Hề... Cố Thần Hề! Hòn ngọc quý trên tay tập đoàn Cố thị, cũng chính là khuê mật của nữ chính thế giới này. Nguyên bản lần này ngoài ý muốn Cố Thần Hề đối Trần Khải nhất kiến chung tình, lúc sau liền nhắm mắt theo đuôi đi theo bước chân hắn, kết quả nam chính cùng nữ chính vẫn là không thể kháng cự súc hút mà ở bên nhau. Khi Cố Thần Hề biết được nam nhân chính mình yêu nhất cùng khuê mật tín nhiệm nhất ở bên nhau liền khó có thể tiếp thu, suốt ngày tinh thần sa sút cuối cùng mang bệnh trầm cảm ở nhà đóng cửa không ra.

Cố Thần Hề có dáng người lả lướt hấp dẫn, bộ ngực hết sức đầy đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.