Lược Thiên Ký

Chương 61: Q.1 - Chương 61: Phá Giai Đan




Phương Hành đi theo Hứa Linh Vân tới phía sau tiểu lâu, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh khắp mọi nơi.

Hắn ở trong lòng suy nghĩ: nữ nhân này nói Tiểu Man đi theo bên người nàng để tu hành, hẳn là cũng ở trong sơn cốc này sao, làm sao không thấy được người nào khác? Hứa Linh Vân mặc dù đi ở phía trước, nhưng vẫn âm thầm chú ý đến hắn, thấy hắn ngó khắp mọi nơi, liền cười lạnh nói:

- Ngươi không cần tìm, Tiểu Man tu hành ở một chỗ khác, vị trí ta sẽ không nói cho ngươi biết, trong vòng ba năm ngươi cũng không thấy được nàng!

Phương Hành nói:

- Ai tìm, ta chính là thưởng thức hoàn cảnh nơi này một chút thôi!

Hứa Linh Vân cười lạnh nói:

- Ngươi hiểu được cái gì gọi là thưởng thức ư?

Phương Hành nói:

- Dĩ nhiên là hiểu!

- Vậy chỗ này của ta như thế nào?

- Rất bình thường!

- ...

Hứa Linh Vân cứng họng, thầm tự trách mình, hỏi tiểu vương bát đản này làm gì, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?

Bước vào tiểu lâu, lại thấy bố trí thật là thanh lịch, trừ mấy bồn hoa cỏ, cơ hồ không thấy bất kỳ phụ tùng nào khác, chỉ là trong lầu các, đặt rất nhiều giá gỗ nhỏ, bày sách vở điển tịch, đều là về phương diện đan dược cùng tu hành, cũng có một chút vài cá giá để đặt một chút bình bình lọ lọ tinh mỹ, tựa như đều là đan dược Hứa Linh Vân luyện chế, mà ở trong phòng ngay trung ương, đặt một cái đồng lô màu xanh, cổ kính, phía trên khắc một chút ký hiệu phức tạp lại hàm ý sâu xa, chắc là lò luyện đan của Hứa Linh Vân.

- Ngươi muốn ta giúp ngươi luyện Phá Chướng đan, có biết tất cả tài liệu đều phải do tự mình chuẩn bị chứ?

Hứa Linh Vân ở trên một cái ghế phía bắc phòng ngồi xuống, cười lạnh nói.

Phương Hành khinh thường nói:

- Quy củ này ta hiểu!

Vừa nói từ động thiên giới chỉ của mình lấy ra một gói đồ, hướng trước người Hứa Linh Vân để xuống, cởi ra.

Bên trong túi, tám gốc linh dược, một túi Thạch Tinh tán, toàn bộ đều ở đây, vô cùng đầy đủ.

Hứa Linh Vân lại ngơ ngác một chút, ngạc nhiên nói:

- Ngươi thật sự chuẩn bị đủ tài liệu ư? Thạch Tinh tán từ đâu ra?

Phương Hành liếc mắt, nói:

- Cần ngươi để ý ư? Dù sao ta có!

Hứa Linh Vân nghẹn một chút, trầm mặc lại, có chút đánh giá kỹ Phương Hành, một lát sau, nàng bỗng nhiên vung tay lên, một đạo lực lượng vô hình lập tức đem gói đồ cuốn lên, trực tiếp đưa vào một cái phòng trữ linh dược bên cạnh.

Phương Hành nói:

- Lúc nào có thể tới lấy đan? Còn nữa, để đan sư các ngươi luyện đan, có phải muốn ký cái ngọc khế hay không?

Hứa Linh Vân không đáp, trực tiếp vung tay lên, một bình nhỏ màu tím bay tới chỗ Phương Hành.

Phương Hành nhận lấy bình nhỏ, mở ra vừa nhìn, nhất thời lấy làm kinh hãi, bình sứ rõ ràng có một viên Phá Chướng đan tròn vo, sắc hiện lên tịch bạch, màu trắng tựa như thạch nhũ, mùi thuốc xông vào mũi, mơ hồ có thể cảm giác, có lực lượng cường đại phong ấn tại trong đó.

Mà Âm Dương Thần Ma Giám trong đầu đã tự động giám định danh xưng của viên thuốc này, rõ ràng chính là:

- Linh Động Phá Chướng đan”!

- Ngươi đã chuẩn bị từ trước ư?

Phương Hành nhìn Hứa Linh Vân một cái đầy kỳ dị.

Hứa Linh Vân hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Ngươi có thể đi rồi, sau này không được phép, không được tới gần Linh Vân cốc của ta mười dặm!

Thì ra Hứa Linh Vân từ đầu căn bản không ngờ Phương Hành có thể chuẩn bị đầy đủ tài liệu luyện chế Phá Chướng đan, nàng chỉ cho rằng Phương Hành cố ý muốn từ chỗ của nàng để lấy được Phá Chướng đan đầy đủ, trở lại trong sơn cốc, dùng ba ngày thời gian đã luyện ra một lò, tài liệu cũng do mình chuẩn bị, mới vừa rồi cố ý hỏi Phương Hành tài liệu luyện đan, bởi vì nàng thấy Phương Hành đả thương bạch hạc, trong lòng tức giận không tiêu, cố ý châm chọc hắn mà thôi.

Nàng căn bản không ngờ tới, Phương Hành thật sự chỉ mời nàng luyện đan, mà không phải hướng nàng “đòi đan”!

Một cái hiểu lầm nho nhỏ này cũng làm cho trong lòng nàng có chút để mắt Phương Hành.

- Thế mà thật có thể kiếm được những tài liệu luyện chế Phá Chướng đan này, tiểu tử này cũng có chút bản lãnh...

Hứa Linh Vân thầm suy nghĩ, nhưng không ngờ, ý nghĩ này vừa mới dâng lên, thanh âm hèn hạ của Phương Hành đã vang lên:

- Linh Vân sư tỷ, nhìn dáng vẻ ngươi sớm đã chuẩn bị đem Phá Chướng đan trực tiếp tặng cho ta, vậy ngươi đem những thứ vừa rồi trả ta sao...

Hứa Linh Vân giận dữ, đối với nàng mà nói, luyện chế Phá Chướng đan những vật khác không thiếu, Thạch Tinh tán cũng tuyệt đối không dễ dàng gì, nhiều năm giúp người khác luyện đan tích góp từng tí một, đã dùng hết toàn bộ rồi, người này không nghĩ bồi bổ lại chính mình như thế nào, lại vẫn muốn đem tài liệu đòi về, thật sự là vô sỉ cực kỳ, trực tiếp ngón tay chỉ phương hướng cốc khẩu:

- Cút!

- Nói trở mặt lập tức trở mặt sao, là chó hay sao...

Phương Hành nói thầm, xoay người rời đi, nhưng cũng vẫn để cho Hứa Linh Vân nghe được, lại tức giận trong lòng khó chịu.

Phương Hành vừa nói thầm, lúc đi ngang qua một giá đan dược, thuận tay cầm bốn năm bình đan dược, cũng không nhìn là gì, đã nhét vào trong ngực.

- Buông đan dược của ta xuống!

Hứa Linh Vân tức lỗ mũi cũng muốn lệch đi, lớn tiếng quát mắng.

Phương Hành cười hắc hắc, nói:

- Ta chỉ cầm đi nghiên cứu một chút, hôm nào đó sẽ trả lại ngươi!

Vừa nói nhanh chân chạy ra khỏi tiểu lâu, Hứa Linh Vân vốn định đuổi theo hắn, lại cảm thấy không hợp với thân phận của mình, đành phải để hắn đi.

Phương Hành đắc ý ra khỏi tiểu lâu, thấy bạch hạc lúc này khôi phục chút ít tinh thần, chính xoay đầu lại oán hận theo dõi hắn, liền trừng mắt, mắng:

- Súc sinh lắm lông, còn không nhận đủ bài học ư?

Bạch hạc khí lực tuy lớn, cũng chỉ có ba năm tuổi, mặc dù bởi vì là linh thú, thần trí sớm mở, nhưng tâm trí chưa trưởng thành, nói trắng ra tựa như tiểu hài tử, bị Phương Hành hành hạ một phen, đã sớm mơ hồ sợ hắn, hôm nay bị hắn mắng, trong lòng đã cảm giác sợ, đầu lập tức thấp xuống, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

- Nếu dám khi dễ Hạc nhi lần nữa, ta nhất định cắt đứt hai chân của ngươi!

Thanh âm Hứa Linh Vân từ trong tiểu lâu truyền ra, nghe thanh âm tựa như tức giận đã sắp sửa đạt tới đỉnh phong.

Phương Hành hiểu được đạo lý hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vội vàng bước nhanh ra khỏi sơn cốc, xác định Hứa Linh Vân không nghe được thanh âm của mình rồi, lúc này mới xoay người hướng Linh Vân cốc mắng:

- Giả bộ cái gì tỏi đầu to, tiểu gia sớm muộn gì cũng ngủ với ngươi!

Vô luận như thế nào, lấy được Phá Chướng đan, Phương Hành tâm tình vô cùng không tồi, ngâm nga tiểu khúc trở về Thanh Khê cốc.

Tiến vào sơn cốc, đột nhiên hai đệ tử Thanh Khê cốc đi tới, vừa thấy Phương Hành, nhất thời lấy làm kinh hãi, trốn sang một bên.

Phương Hành vốn tưởng rằng hai người này sợ “Uy danh “ của mình, cũng không để ý, tiếp tục đi vào trong, nhưng loáng thoáng cảm giác tựa như có chút không đúng lắm, người cùng chính mình chào hỏi không có nhiều như bình thời, ngược lại mọi người cẩn thận, như ăn trộm nhìn mình, bất quá lúc này trong lòng hắn đang hưng phấn, cũng không lưu ý những thứ này, vui vẻ trực tiếp trở lại tiểu lâu của mình.

- Ngươi chính là Phương Hành ư?

Vừa muốn vào cửa, bỗng nhiên có người lạnh lùng mở miệng, từ trong bóng đen bên trái lâu chạy ra hai người.

Phương Hành ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy là hai đệ tử xa lạ Linh Động tầng hai, bộ dáng cao lớn, chưa từng thấy qua.

- Trừ ta ra còn ai có thể cao lớn như vậy? Có việc gì thì nói!

Phương Hành tùy tiện nói, không muốn để ý tới bọn họ, đang muốn trực tiếp hướng trong nhà đi.

Đột nhiên, một thiếu niên trong đó đã ngăn trước mặt hắn, tự tiếu phi tiếu nói:

- Không cần gấp gáp như vậy, ta tới đưa tin thay Huyền Chiếu sư huynh, hắn ở Tử Trúc Lâm bày tiệc rượu chờ ngươi, đi tới đó một chuyến sao!

- Mạnh Huyền Chiếu? Tên khốn kiếp này làm sao đột nhiên mời ta uống rượu?

Phương Hành hơi ngẩn ra, ánh mắt lãnh lên, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hắn đoán được cái gì?

Nhìn dáng vẻ bởi vì Cửu Xà Kim Viêm kiếm lộ ra ngoài, ngay cả Mạnh Huyền Chiếu cũng hoài nghi chính mình rồi.

Trên thực tế, Phương Hành đoán không sai, người trong ngoại môn sau khi thấy được hắn sử dụng Cửu Xà Kim Viêm kiếm, đối với quan hệ của hắn cùng đạo tặc khói mê vẫn có người hoài nghi, chẳng qua người bình thường một là ngại Mạnh Huyền Chiếu, hai là ngại Linh Vân sư tỷ, nhưng cũng không có người dám quang minh chánh đại ép hỏi hắn cái gì, chỉ bất quá, cái tin đồn này rốt cục truyền đến trong tai Mạnh Huyền Chiếu.

Mạnh Huyền Chiếu ban đầu nghe tin đồn này, chẳng qua là cười trừ, cảm thấy căn bản không có khả năng, dù sao cũng là Phương Hành đem Thạch Tinh tán đưa cho mình, bất quá tinh tế suy nghĩ, lại phát hiện tràn đầy nghi điểm, một là Phương Hành một khối linh thạch cũng không cần, tặng không cho mình Thạch Tinh tán, đã để cho hắn cảm thấy có chút không bình thường, hơn nữa, đạo tặc khói mê xuất hiện cũng quá kịp thời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.