Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 1: Chương 1




Nói đến đêm 30 trừ tịch, nhất định là phải rũ sạch sẽ toàn bộ xui xẻo của năm cũ.

Ngẫm lại bản thân mình cũng đường đường là một sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, mở tiệm buôn bán đồ cổ một năm nay tuy chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng không khiến bản thân chết đói, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, nói gì thì nói cũng không đến mức phải đem đầu treo ở thắt lưng mà đi đổ đấu. Chú ba nói mạng của tôi không đủ vững, mấy lần xuống đấu mà vẫn còn sống trở ra chỉ thuần túy là dựa vào vận khí. Tôi cười ha ha mà thầm mắng to trong lòng, nối dõi tông đường Ngô gia vẫn là phải dựa vào một mình độc đinh là cháu, dù gì thì trước mặt liệt tổ liệt tông cao cao tại thượng chú cũng không nên nguyền rủa Ngô gia ta đoạn tử tuyệt tôn a.

Tôi nhìn tên nhóc Vương Minh kia cầm cái chổi lông gà giơ từ trên cao phủi phủi xuống mấy cái trên chiếc bình sứ Minh triều mà tôi đã phải dùng một số tiền lớn mua về làm bảo vật trấn tiệm, nhất thời một trận hoả vô danh dâng lên. Cứ quét xuống như thế chẳng những xui xẻo không trừ xong, mà ngay cả thần tài cũng bị cậu ta quét đi mất.

Bất quá ngẫm lại cũng sắp đến giao thừa rồi mà vẫn còn giữ tên nhóc này lại thì có chút vô nhân đạo đi. Tuy rằng tên này bình thường đức hạnh hết ăn lại nằm so với tôi chỉ hơn chứ không kém, nhưng những ngày tôi không ở tiệm mọi việc đều giao vào tay cậu ta, không có công lao thì cũng có khổ lao. Vì thế tôi lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị trước đó, nói hai ba câu rồi đuổi cậu nhóc về nhà. Đóng cửa, đột nhiên cảm thấy tiệm nhỏ không đến một trăm thước vuông này vắng lạnh đến dọa người.

Chuyện cho tới bây giờ, tuy rằng mỗi lần hạ đấu đều có thể thuận lợi trở về, nhưng trong suốt cả quá trình, không thể nghi ngờ tôi chính là kẻ không có sức chiến đấu nhất, miễn cưỡng chỉ có thể tự bảo vệ mình không để trở thành gánh nặng cho những người khác.

Người trong nhóm tam thúc tự nhiên không cần phải nói, mỗi người từng trải qua sinh tử hết lần này đến lần khác, đều là những người có thể ngồi trên quan tài mà pha trà uống, đối với lúc nhìn thấy bánh tông thì như nhìn thấy một nhân vật đã hiểu biết rõ ràng.

Bàn Tử là một côn thịt, nhưng cái côn thịt này chung quy phiền nhiễu đến loạn thất bát tao, lúc nào đem bản thân mình nhiễu chết cũng không biết. Cho dù như thế, gã cũng là một tay Bắc phái mò vàng (ý nói dân Đạo mộ Bắc phái) chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú trải qua trăm trận, thả gã hạ đấu một mình thì hơn phân nửa là không có vấn đề gì.

Lại nói đến chính là Muộn Du Bình. Tôi vẫn luôn thấy rất kì quái, người này rốt cuộc là nhân vật thế nào, dựa theo bức ảnh chụp hai mươi năm trước mà suy đoán, anh ta căn bản không phải con người? Dù sao, tay của anh ta, máu của anh ta, ký ức của anh ta cho đến hành tung quỷ dị của anh ta, hết thảy đều chứng minh người này nhất định là rất có lai lịch. Nhưng là, hiện nay phiền toái không phải nằm ở vấn đề anh ta là ai. Mà là…

Nghĩ đến Ngô Tà – tôi đây với gương mặt đẹp trai, thân hình tuấn dật, đầu óc khôn khéo tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm cũng không thiếu con gái thích. Tôi đối với những mỹ nữ ăn diện hợp thời, hay thanh thuần đáng yêu, hoặc trưởng thành khêu gợi, cũng thường có cảm giác giác ngộ được cái gì gọi là “Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu”(thành ngữ Trung Quốc:牡丹花下死,做鬼也風流: Được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu),hiểu được con gái thật sự là loại sinh vật tuyệt vời thần kì mà Thượng đế đã sáng tạo ra. Hồi học Đại học, tôi trốn trong phòng ký túc xá cùng đám bạn nhìn lén qua rèm cửa, cũng có hiện tượng sinh lý bình thường đi!

Tôi thật sự không thể tin, tôi, Ngô Tà, sau khi sống hai mươi mấy năm, đột nhiên phát hiện mình… thế nhưng thích đàn ông?! … Không, không, không, nhất định là ảo giác. Nhưng là, loại cảm giác này thật sự… làm cho người ta không không ai có thể giải thích được.

Không thể nghi ngờ, sự tồn tại của Muộn Du Bình bất luận đối với ai cũng đều là một liều thuốc trấn định mạnh mẽ. Nhưng cảm giác này, đối với tôi mà nói lại đặc biệt rõ ràng. Hình dung như thế nào ư, chính là khi Muộn Du Bình vừa đứng bên người, Diêm Vương có muốn lấy mạng tôi cũng phải hỏi qua cảm giác của anh ta đã. Đại khái là lúc trước tôi được người nọ cứu vô số lần, cũng bất giác hình thành một loại cảm giác ỷ lại cùng sùng bái đi?

Ở dưới hải đấu, Bàn Tử bị trúng liên hoa tiễn, tôi lấy cớ bôi kem dưỡng da cho gã, rốt cục bôi nguyên một lưng toàn nước miếng. Khi đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy Muộn Du Bình cười. Khi hắn cười, gương mặt bài Joker kia sẽ không lạnh lùng như vậy. Lúc ấy trong lòng tôi khẽ rung lên một cái, nghĩ thầm thoạt nhìn như vậy chẳng phải có tình vị hơn sao, luôn giữ bản mặt than kia làm gì. Hiện tại ngẫm lại, chính một phút rung động kia đã đẩy tôi xuống vực sâu không đáy, càng lúc càng không thể vãn hồi.

Lần đó bị chú ba lừa, ngồi trên xe lửa chỉ thấy Bàn Tử xùm xụp húp mì ăn liền, trái tim của tôi bắt đầu vùng vẫy nhảy loạn, Mắt lập tức chuyển hướng ngước nhìn lên cái giường trên đầu của Bàn Tử, vừa lúc bắt gặp một ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng chính trực thẳng nhìn chằm chằm vào tôi. Mỉm cười? Nói “Hi”?? —- Xong đời, đại não trống rỗng! Không nghĩ tới người kia lúc thường ngay cả nhìn mọi người cũng lười, giờ lại liếc mắt nhìn tôi một cái. Anh ta nheo mắt lại liền xoay người vào bên trong.

Tôi thả lỏng một hơi, lại nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của anh ta — tua lại cuốn băng ghi hình kì quái trong trí nhớ kia, lúc ấy tôi lẻ loi một mình trốn trong trại an dưỡng trên hoả địa của Cấm Bà, đột nhiên người nọ từ đâu mãnh liệt chộp lấy người tôi, dùng tay bịt miệng ngăn tôi lên tiếng, nói: “Đừng nhúc nhích!”

Tôi nhất thời choáng váng, không dám động đậy. Tràn ngập đầu óc tất cả đều là… anh ta áp sát trên người tôi, anh ta áp sát trên người tôi, anh ta áp sát trên người tôi, anh ta cư nhiên áp sát trên người tôi! Mùi hương trên người anh ta còn rất dễ ngửi… Không nghĩ tới người kia gầy gò mảnh dẻ, thế nhưng trên mình cư nhiên đều là cơ bắp, tuy rằng đang bị ôm rất chặt, bất quá cũng không thấy quá khó chịu. Ôi chao? Hình như anh ta cũng không thấp hơn tôi?

Trong lúc tôi vẫn còn đang miên man suy nghĩ vấn đề này, người nọ khẽ động thân, thản nhiên nói một câu: “Không đuổi theo.” Tôi sửng sốt một lúc lâu, mới hiểu được thì ra anh ta đang nói về con quái vật kia.

Chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, tâm phiền ý loạn cảm động vạn phần như nai con ngơ ngác loạn đụng lung tung vĩnh viễn đều là tôi, mà Muộn Du Bình vĩnh viễn bày ra cái vẻ mặt Joker thể như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, âm u im ắng không gì sánh kịp…

Ở đầm lầy cũng vậy, khi nhìn thái độ hắn nôn nóng bất an khác thường đuổi theo Trần Văn Cẩm một đi không trở về, một cỗ lửa giận vô danh liền từ từ bốc lên trên mặt tôi. Đúng rồi, nói như vậy hai mươi năm trước trong hải đấu, quan hệ của bọn họ không phải rất ám muội sao? Nhìn xem, xem bộ dạng vội vàng của hắn khi đuổi theo Trần Văn Cẩm kia! Cứ như sợ vợ mình chạy theo người khác không bằng!

“Tiên sư cái tên khốn nạn!” Lúc ấy tôi tức giận đến văng tục. “Anh ta quan tâm tới Trần Văn Cẩm như vậy làm gì?!”

Bàn Tử và Phan Tử nghe thấy lời tôi thì hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Tôi đột nhiên ý thức được thái độ của mình đích thực rất có vấn đề, vội vàng sửa lại: “Dì ấy tốt xấu gì cũng đang có quan hệ với chú ba tôi, Tiểu ca kia không khỏi quá tích cực đi!”

Mặt mày Bàn Tử lập tức trở nên hớn hở, vỗ vỗ xuống bả vai tôi: “Ra là đồng chí Thiên Chân quan tâm chuyện này a, rất có tiềm chất làm ông mai bà mối, cậu nói xem chú ba của cậu cùng Trần Văn Cẩm kia có chỗ nào giống vợ chồng? Lại nói, chuyện tình cảm vốn rất khó nói, hai mươi năm a, tôi thấy Tiểu ca cùng Trần Văn Cẩm rất xứng đôi, cả hai đều là yêu quái không già…”

Tôi càng nghe sắc mặt càng khó coi, trong lòng thầm đem tổ tông mười tám đời của Bàn Tử ân cần thăm hỏi một lượt. Phan Tử đứng bên nghe thế cũng không vui: “Tiểu tam gia, cậu đừng nghe Bàn Tử nói bậy, quan hệ của tam gia cùng dì Văn Cẩm thật sự rất tốt.”

Lúc ấy tôi thực khóc không ra nước măt, cảm thấy chính mình thật sự là có chút vấn đề. Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi, thảm rồi!

————— Phân cách tuyến – Chúc mừng đồng chí Ngô Tà biến thành pha lê mong manh dễ vỡ a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.