Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 97: Chương 97: Thủy triều ban đêm




Editor: Yang3S

________

Những lúc Nam Chi đi không vững, thì Lục Yên và Tạ Đạo Niên sẽ đỡ cô bé, dần dần, cô bé cũng đã đi vững, cũng đã biết gọi tên người khác, bắt đầu hiếu kỳ về thế giới này, cơ thể bắt đầu cao lên, đã biết tự mở cửa, mỗi lần ông bà ngoại đến, thì cô bé đều tranh chạy ra mở cửa, bước chân liêu xa liêu xiêu, nhìn rất đáng yêu.

Thời gian như chiếc thuyền nhỏ, chở một nhà ba người, ký ức như từng lớp sương mù, ngày càng dày đặc, cô bé đã hai tuổi.

Hàng ngày đều nhẹ nhàng trôi qua, bình dị, củi gạo dầu muối tương giấm trà*, cũng giống như bao gia đình khác.

*củi gạo dầu muối tương giấm trà: Tiếng lóng của người Trung Quốc. Củi đốt, gạo, dầu ăn, muối, chai tương, chai giấm, ấm trà là nhu cầu thiết yếu của những người bình thường. Đây cũng là bảy điều mà con người thường phải lo lắng trong cuộc sống hàng ngày.

Vào buổi sáng cuối tuần, cô đang phơi quần áo, cái quần màu trắng của Nam Chi đang treo trên dây phơi, cơn gió từ từ thổi qua.

A Bảo đang chui tới chui lui trong vườn, lúc đi ra thì cả người dính đầy lá cây, Lục Yên phủi sạch sẽ đi cho nó rồi mới cho nó vào nhà.

Trong phòng khách, bình giữ nhiệt đựng trà táo đỏ kỷ tử, trong phòng có mùi mực tàu nhè nhẹ, Tạ Đạo Niên đang viết thư pháp, tóc của Nam Chi được tết sang hai bên, đang ngồi chơi búp bê, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn Tạ Đạo Niên, sau đó nở nụ cười ngây ngốc, Lục Yên đi vào bắt gặp cảnh đó, buồn cười hỏi: “Tiểu Hồng Tảo, có phải bố đẹp trai quá, nên nhìn muốn chảy nước miếng không?”

“Bố, rất... đẹp trai.”

Tạ Đạo Niên dừng bút lại, nhìn về phía cô, rồi lại nhìn Nam Chi, sau đó lại tiếp tục cầm bút viết, “Trẻ con thì biết cái gì chứ.”

Cô tới gần anh, “Không chắc, anh không biết đâu, mỗi lần con bé nhìn thấy ảnh chụp của anh đều cười, em chỉ nói xấu anh mấy câu thôi, con bé liền khóc.”

Tạ Đạo Niên đột nhiên hỏi: “Em nói xấu anh?”

Lục Yên đảo mắt qua lại, “... Em vừa nói vậy à?”

Anh đặt bút lông xuống, đưa tay ra bắt lấy cô, cười hỏi: “Nói gì về anh?”

Lục Yên tránh thoát, giơ cái chậu ra để chặn đòn tấn công của anh, “Em còn lâu mới nói cho anh biết.”

Thấy anh đuổi theo mình, Lục Yên chạy vội vào phòng ngủ, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã bị anh đẩy cửa ra, Lục Yên bị anh đè xuống giường, Tạ Đạo Niên cù vào thịt của cô, hỏi: “Nói nhanh, không sẽ tiếp tục hành hình.”

Lục Yên nằm trên giường cười nghiêng ngả, Nam Chi đi vào, thấy bố mẹ chơi vui như vậy, cô bé giơ hai tay nhỏ bé lên, cười khanh khách.

“Trường Canh, ha ha... đừng, nhột quá.”

Cô nằm lật người lại, hai bắp đùi của Tạ Đạo Niên kẹp chặt phần eo của cô, bàn tay luồn vào trong áo của cô, cù vào nách, Lục Yên buồn cười đến mức chảy cả nước mắt, “Em đầu hàng, em đầu hàng... mẹ ơi... ha ha... đừng mà...”

Tạ Đạo Niên thấy cô sắp không chịu được nữa, liền dừng tay lại, rời khỏi người cô, cả người Lục Yên mềm nhũn như con sâu, thở phì phò, không đứng dậy được.

Nam Chi vừa bám tay vào khung cửa vừa cười, Tạ Đạo Niên bế cô bé lên rồi hôn cô bé một cái, “Tiểu Hồng Tảo, đây là kết quả của việc nói dối.”

“Mẹ thua.”

Hai chân của Lục Yên giãy lên tỏ vẻ phản đối, Tạ Đạo Niên tiến tới kéo cô lên, Lục Yên dựa lên người của anh, nhẹ nhàng véo vào eo anh một cái.

Anh véo má cô, “Xem lần sau em còn dám nói dối nữa không.”

Lục Yên không trốn tránh, “Không dám, không dám.”

Tình huống này không có gì lạ, Lục Yên luôn muốn thách thức giới hạn của anh, nhưng lần nào cũng bị Tạ Đạo Niên nghiền nát.

A Bảo chạy xung quanh Nam Chi, Nam Chi rất thích gối lên bụng của A Bảo, một mèo một em bé cùng nhau chơi vui vẻ. Cô bé nhặt một chiếc lá trên mặt đất, đặt lên mắt, Lục Yên phơi quần áo xong, ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, chạm vào chiếc lá, nói: “Tiểu Hồng Tảo, lá cây che mắt*, con không nhìn thấy rồi.”

(*lá cây che mắt: (hán việt) là nhất diệp chướng mục, là thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là một lá cây che mắt sẽ khiến con người không thể nhìn thất thế giới rộng lớn bên ngoài. Có nghĩa ẩn dụ là cảnh báo chúng ta rằng phải nhìn thấy toàn bộ sự vật/sự việc thì mới nên phán xét. Chúng ta phải điều tra và xác minh chính xác trước khi đưa ra lời nhận định. Chúng ta cần phải khiêm tốn và thận trọng trong mọi việc.)

Nam Chi bỏ lá cây xuống, dịu dàng nói: “Con có thể nhìn thấy rồi.”

“Con muốn nhìn thấy gì?”

Nam Chi đứng dậy, chọc thủng hai cái lỗ trên chiếc lá, sau đó lại đưa lên mắt, “Mẹ, mẹ nhìn này, Nam Chi có thể nhìn thấy.”

Lục Yên bỗng nhiên có chút khâm phụ sự thông minh của cô bé, Nam Chi cười híp hai mắt lại và sau đó tiếp tục nằm lên bụng của A Bảo, đặt chiếc lá lên đôi mắt, “Nam Chi có thể nhìn thấy rồi.”

A Bảo phe phẩy cái đuôi, phát ra tiếng ngáy...

Thời tiết hôm nay rất đẹp, con đường nhộn nhịp người qua kẻ lại, trên tấm kính có sự phản chiếu của những cành cây, quần áo phơi trên dây phơi hơi tung bay, giống như những lá cờ đầy màu sắc.

Có chút vui, lại có chút thong thả, cơn gió buổi sáng có chút lành lạnh.

Trong nhà, Tạ Đạo Niên viết thư pháp, bên ngoài, Nam Chi gối đầu lên bụng A Bảo nhìn thế giới bên ngoài qua hai cái lỗ trên chiếc lá, Lục Yên cầm chặt cái chậu trong tay, trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tuy nhiên, sự vui vẻ của Lục Yên đã bị cắt ngang khi Lục Yên đi tắm vào buổi tối, bóng đèn tách một cái rồi mất điện.

Đường Phân Phương bị cắt điện, đây là một tin vô cùng khủng khiếp.

Buổi tối mùa hè, ngay cả lá cây cũng bốc hơi nóng, những cụ già đứng đi ra khỏi nhà đứng ở đầu ngõ trên phố để hóng mát, con chó đen ngồi xổm thở hồng hộc trên mặt đất, và thậm chí những bạn nhỏ không còn sức để chạy, tất cả mọi người đều nóng toát hết cả mồ hôi.

Tạ Đạo Niên muốn tận dụng kì nghỉ để nghỉ ngơi, nhưng không ngờ buổi tối ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện như này, Nam Chi được Tạ Vân Bằng đưa về Vân Phù Cư, có lẽ bây giờ cô con gái nhỏ của anh vẫn còn đang chơi trò múc nước dưới giếng lên, vui quên trời đất.

Trong đêm hè nóng bức, trong ngôi nhà rộng lớn chỉ có anh và Lục Yên.

Bị mất điện nên khi hai người tắm xong liền ngồi trước cửa sổ sát đất hóng gió.

Ánh trăng rất sáng, ánh sáng giống như đồng xu, lạnh lẽo, u buồn.

Lục Yên bê đĩa dưa hấu ra, hai người ngồi dựa vào cửa sổ sát đất, cầm dưa hấu trên tay, ngắm nhìn bầu trời, dù đêm nay không có một vì sao nào, trong sân yên tĩnh chỉ có tiếng hai người ăn dưa hấu vang lên.

Mới tắm xong được một lúc mà cơ thể đã bắt đầu đổ mồ hôi, từ lưng, đến cổ, đến trán, và thậm chí cả bắp đùi, những giọt mồ hôi từ từ chảy xuống.

Tạ Đạo Niên lau trán, tay cầm khăn giấy luồn vào trong áo để lau phần lưng.

Lục Yên chỉ mặc một cái váy ngủ, mái tóc dài được búi lên bằng một cây trâm cài tóc, miệng nhai dưa hấu, thỉnh thoảng thay đổi tư thế ngồi, để bớt nóng.

Cô đặt vỏ dưa vào trong đĩa, dùng tay quạt quạt, dần dần ngã sang một bên.

“Trường Canh, em nóng quá.”

Tạ Đạo Niên cầm quạt hương bồ quạt cho cô, “Hay là chúng ta đi ra ngoài một lúc?”

Thời tiết nóng nực, mọi người không muốn di chuyển nhiều, ngoài đường có nhiều xe cộ đi lại, có một cơn gió nóng thổi đến, càng cảm thấy nóng nực khó chịu.

“Chúng ta vẫn nên ở nhà đi.”

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh, bê đến trước cửa sổ sát đất, nhúng một cái khăn vào chậu rồi vắt bớt nước, sau đó bắt đầu lau cơ thể.

Anh cũng nóng không chịu được, xem điện thoại, nói với cô, “8 giờ sẽ có điện.”

Lục Yên gật đầu, sau khi lau cho bản thân xong, từ từ di chuyển đến gần chỗ của anh, bắt đầu lau mặt cho anh.

Thế giới bên ngoài tối om, Nhã An Hoa Viên nằm cạnh đường cái, hai bên đường trồng những cây đa cao lớn, gió không thổi vào được, thời tiết càng nóng hơn.

Lau mặt cho anh xong, Lục Yên vén áo anh lên để lau phần lưng cho anh, Tạ Đạo Niên quay người lại, cười nói: “Yên Yên tốt bụng quá.”

“Trời nóng muốn chết còn có tâm trạng trêu đùa.”

Bả vai của anh hơi run, biểu hiện cho tâm trạng đang vui của anh, Lục Yên lau lưng xong, kêu anh kéo áo lên, cô muốn lau phía trước cho anh.

Tạ Đạo Niên cởi phăng chiếc áo ra, Lục Yên lau ngực giúp anh, Tạ Đạo Niên chỉ cần cúi đầu là có thể thấy hàng lông mi đang rủ xuống của cô, còn có lớp mồ hôi trên đầu mũi, và một hương thơm xông vào mũi của anh.

Xung quanh yên tĩnh, tiếng khăn mặt lau chậm rãi...

Một con muỗi bay đến, đậu trên cánh tay của Lục Yên.

“Vèo vèo.”

Vung tay lên, một tiếng bộp vang lên, cô nhanh chóng đập chết được con muỗi.

Đúng là nhanh như chớp.

Kỹ thuật tay của Nam Chi chắc là học được từ cô...

Tạ Đạo Niên nhìn cánh tay của cô, “Anh đi lấy dầu gió cho em.”

“Không cần, bôi nó lên lại càng nóng, rất khó chịu.”

Vừa nói xong, một con muỗi khác lại đốt lên mông của cô, Lục Yên kêu a một tiếng, đưa tay ra sau vỗ vào mông một cái.

Tạ Đạo Niên buồn cười nhìn cô, “Đã nói lấy dầu gió bôi lên người, muỗi sẽ không tìm đến nữa.”

“Sao nó lại không đốt anh nhỉ?”

“Chắc do ăn không ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.