Luân Hồi Tôn Giả

Chương 17: Chương 17: Mất xử nam




Phòng làm việc của Tiêu Huyền lúc này chất chứa đầy văn chương, còn Tiêu Huyền lúc này ánh mắt thâm đen, tóc rối bù xù, đã ba tuần hắn không ngủ được cả ăn cũng không được, mới thành lập Cửu Thiên Các ba tháng mà hô sơ tài liệu cần sử lí vô cùng nhiều, hèn chi Dược Lão bỏ Tinh Vẫn Các mà đi, hiện giờ hắn cần tìm người thay giúp hắn quản lí nếu không hắn quản không được, nhìn những tấm gương tốt tạo xong thế lực liền vung tay trưởng quỹ ví dụ Tiêu Viêm tạo xong Viêm Minh, Dược Lão tạo xong Vẫn Tinh Các, lão viện trưởng Già Nam học viện...

- Thế nào Các chủ mới ba tuần đã chịu không nổi rồi à.

Nhã Phi thân ảnh yểu điệu đến bên cạnh bàn Tiêu Huyền vũ mị cười nói, người Đặc Thước Nhĩ vì muốn tạo mối quan hệ chặt chẽ với hắn nên kêu Nhã Phi đến chổ hắn làm việc, Tiêu Huyền thấy nàng có năng khiếu liền để cho nàng quản lí tiền tài tiêu dùng của Cửu Thiên Các, không ngờ với tài của nàng đã giải quyết vô cùng gọn gàng.

- Nhã Phi tiểu thư đến đây là cười nhạo ta sao.

Tiêu Huyền hậm hực nói, tài trí của nàng còn vượt qua hắn khiến hắn vô cùng ấm ức bị một nữ nhân xem thường.

- Các chủ lần này ta đến là thông báo việc tiêu dùng ngân phí của Cửu Thiên Các vô cùng lớn, tuy Mộc Thiên Các, Thổ Thiên Các, Hoả Dược Các và Hắc Thiên Các kiếm về lợi nhuận vô cùng tốt nhưng nếu phung phí kiểu này thì không bao lâu nữa sẽ hết sạch đó.

Tiêu Huyền gật đầu chóng cầm suy nghĩ hắn không như bọn kia trọng sinh mang IQ 200 hắn chỉ là một kẻ bình thường thôi.

- Một tháng kiểm tra đệ tử một lần nếu không tiến bộ trong ba tháng liên tiếp đuổi xuống chín phân các còn tập trung từ chín phân các lựa chọn để tử ưu tú để thay thế các đệ tử bị đuổi đi. Còn về tiền bạc sử dụng để kéo dài thì ta phải nhờ ngươi rồi.

Tiêu Huyền đưa ra phương pháp để ít tốn tiền bạc lên bọn vô dụng để tập trung lên những kẻ có tiềm năng.

- Nhã Phi đến xem giúp tài liệu cho ta một chút đi ta nghĩ một lát.

- Hừ có khi nào ngươi ném luôn vị trí các chủ không.

Nhã Phi hừ lạnh, còn Tiêu Huyền mặc kệ nằm lên ghế dài ngủ đi, Nhã Phi chỉ biết liếc hắn một cái bất đắt dĩ phải giúp hắn.

Tiêu Huyền thì ngủ ngon lành đến nửa đêm mới thức dậy, hắn hé mắt ra kiểm tra thì thấy tài liệu đã bị sử lí đi gần được một nửa khiến hắn cảm thán. Nhã Phi vì quá đam mê công việc nên còn không phát hiện hắn tỉnh lại đứng phía sau lưng nàng.

- Không ngờ Nhã Phi tiểu thư lại chăm chỉ vậy

Á á á, Nhã Phi giật mình vì Tiêu Huyền cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng khiến nàng cầm luôn viên ngọc thạch trên bàn để trang trí tập về phía sau lưng và tiếng kêu hét thảm đó là Tiêu Huyền bị chảy máu mũi vì ăn luôn cục đá vào mặt.

- Cái tên chết tiệt ngươi.

Ngồi trước Tiêu Huyền, Nhã Phi liền bực mình vừa buồn cười tha thuốc cho khuôn mặt hắn, lời nói cũng không để ý đến lời nói mình không thèm gọi hắn là Các chủ nữa.

- Ngươi đâu có tu luyện đâu mà khí lực lớn vậy.

- Hừ.

Nhã Phi hừ lạnh không thèm trả lời lại, Tiêu Huyền thấy khuôn mặt nàng vừa bực vừa cười vô cùng vũ mị đến cả khuôn mặt nàng gần khuôn mặt hắn để tha thuốc cho hắn. Tiêu Huyền đột nhiên theo bản năng cuối đầu về phía trước hôn Nhã Phi, nàng cũng giật mình muốn trốn đi nhưng bị Tiêu Huyền ôm lại tiếp tục cưỡng hôn, nàng vô cùng giãy dụa nhưng không thoát được hắn, đến một lát sau nàng không kháng cự nữa mà phối hợp với hắn, hôn triền miên một hồi lâu cả hai người tách ra thở dốc, Tiêu Huyền nhìn nàng vô cùng nóng bỏng khiến máu nóng hắn nổi lên, hắn tiếp tục hôn xuống, Nhã Phi không còn kháng cự mà tiếp tục hôn triền miên cùng hắn, Tiêu Huyền vừa ôm hôn vừa dùng bàn tay không thành thật leo lên ngọn ngọc nữ phong của nàng nhào nặn. Nhã Phi yêu kiều rên lên càng kích thích máu nóng của Tiêu Huyền tăng lên, hắn hiện giờ đã bị sắc dục khống chế nên không e ngại sờ soạng không thiếu chổ nào trên cơ thể nàng. Nhã Phi bị hắn kích thích càng bạo gan ôm hôn trả lấy hắn. Một mảnh áo bay lên tiếp theo nhiều mảnh rơi ra cả hai trần truồng đấu với nhau suốt một đêm, cả căn phòng từng mảnh xuân sắc cùng tiếng hít thở dốc của một đôi nam nữ.

Sáng hôm sau Tiêu Huyền tỉnh dậy hắn kiểm tra bên phải nằm trong ngực của hắn Nhã Phi vẫn còn ngủ, Tiêu Huyền khẽ đánh giá toàn thân Nhã Phi thì hắn có chút tự đắt, hắn đã trở thành nam nhân chân chính đã bị Nhã Phi cướp đi sử nam của mình, hắn nhìn bên cạnh Nhã Phi có một miếng vãi trắng, chính giữa miếng vãi trắng có một bông hoả đỏ, Tiêu Huyền cười khổ đêm hôm qua là lần đầu của cả hai mà hắn lại cuồng bạo đến thế.

- Ưm...

Nhã Phi rên một tiếng tỉnh lại thấy Tiêu Huyền nhìn nàng chỉ đỏ mặt một chút rồi ngủ tiếp.

- Dậy đi sáng rồi

Tiêu Huyền vỗ mông nàng cười nói, Nhã Phi yêu kiều rên một cái liền hung tợn liếc hắn.

- Đếm hôm qua ta bị ngươi hại chết, hôm nay ta không có sức làm.

Tiêu Huyền chỉ cười nhẹ, nắm lấy đổi nhủ phong nàng cười tà nói.

- Phu nhân ta nghĩ nên làm thêm một lần nữa không.

- Á đừng...

Nhã Phi run lên nói nàng đã sợ hắn rồi nhưng đã muộn hắn đã đè nàng xuống vận động buổi sáng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.