Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 9: Chương 9: Thiên phú dị bẩm




“Vào đi.” Mang Thiên nói với Đường Vũ Lân.

“Dạ.”

Đi theo Mang Thiên vào phòng làm việc, trong phòng rất lộn xộn, chỗ nào cũng có linh kiện bằng kim loại, Đường Vũ Lân chỉ nhận ra được một vài món, là linh kiện cơ giáp Hồn Đạo.

Mang Thiên không dừng lại, đi thẳng sâu vào trong.

Chỗ này nhìn bên ngoài không lớn, nhưng bên trong lại không nhỏ chút nào, xuyên qua một cái hành lang, Mang Thiên dẫn Đường Vũ Lân đi vào một cái phòng.

Trong phòng có một cái đài làm việc, chiều cao Đường Vũ Lân chưa chạm tới mặt đài.

Mang Thiên dừng bước, quay người nhìn Đường Vũ Lân: “Biết rèn là cái gì không?”

Đường Vũ Lân mờ mịt lắc đầu.

Mang Thiên thản nhiên: “Kỳ thực, ta vốn không hề muốn nhận ngươi. Ngươi còn nhỏ quá, không thích hợp rèn. Nhưng phụ thân ngươi muốn ngươi tới thử, nếu sau khi thử thấy không ổn, thì cứ rời đi, đừng có ở đây khóc lóc, hiểu không?”

“Ta sẽ không khóc, Mang Thiên thúc thúc.” Đường Vũ Lân lên tiếng.

Mang Thiên nói: “Đây là nhiệm vụ của ngươi hôm nay.” Hắn chỉ vào bên cạnh.

Trên nền đất có một cái đài kim loại cao chừng nửa mét, phía trên có một khối kim khí hình tròn. Phía dưới có màn hình Hồn Đạo.

Mang Thiên cầm lấy hai cái chùy kim loại, đưa cho Đường Vũ Lân, “Thấy khối kim khí hình tròn đó không? Dùng cái búa này gõ vào nó một nghìn cái, trái phải mỗi bên năm trăm cái. Phải đánh đủ mạnh, máy đếm mới đếm được. Nếu làm được, ta sẽ nói cho biết cái gì là rèn, nếu làm không được, thì từ mai không cần tới nữa.”

Nói xong, hắn nhét hai cái chùy vào tay Đường Vũ Lân, xoay người rời đi.

Chuôi cái chùy dài chừng một xích, đầu chùy hình trụ tròn, dài nửa xích, đường kính ước chừng mười cm. Mỗi cái chùy nặng chừng mười cân. Đối với một thằng bé sáu tuổi, trọng lượng này là không nhẹ, huống chi còn phải dùng nó đập xuống.

Đường Vũ Lân lúc đầu nhìn hai cái chùy, nhăn mặt, nhưng sau khi nhận lấy từ tay Mang Thiên, lại ngạc nhiên nhận ra chúng không hề nặng như nó nghĩ.

Rỗng ruột à? Mang Thiên thúc thúc nhìn rất dữ dằn, ai ngờ lại là một người tốt.

Đường Vũ Lân cười vui vẻ, tay phải vung chùy đập xuống.

“Phanh!” tiếng kim loại nổ vang làm nó giật thót. Màn hình Hồn Đạo bên dưới như được kích hoạt, màn hình sáng lên, hiện ra số một.

Tay trái vung búa, đập xuống, “Phanh!”

Hai,

Cũng không khó lắm a! Đường Vũ Lân hai tay vung chùy, bắt đầu nện liên tục.

“Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh, phanh!” Những con số không ngừng nhảy nhót. Búa không quá nặng, ít nhất là Đường Vũ Lân không cảm thấy chúng nặng. Hai cái chùy thiết không ngừng đập xuống, con số không ngừng gia tăng.

Lúc nó nện tới con số một trăm, trên người bắt đầu toát mồ hôi, lúc tới ba trăm, hai tay bắt đầu xuất hiện cảm giác tê rần.

Phải kiên trì, phụ thân nói, kiên trì chính là thắng lợi!

Chịu đựng cảm giác tê rần, Đường Vũ Lân tiếp tục vung song chùy.

Năm trăm cái, tê rần biến thành đau nhức, nhưng nó vẫn cố gắng kiên trì, không dừng lại.

Cảm giác đau nhức càng ngày càng mạnh, hai tay Đường Vũ Lân bắt đầu đỏ lên, nhưng nó vẫn nghiến răng chịu đựng.

Nó không ngừng tự nhủ, mình phải cố học rèn, phải kiếm tiền để mua Hồn Linh, phải giúp cho cha mẹ vui vẻ, và bảo vệ Na Nhi.

Bảy trăm cái, hai tay đã có cảm giác nâng không nổi, tốc độ vung chùy đã giảm xuống.

Mồ hôi chảy ào ào, bộ đồng phục đi học của học viện dính chặt vào người. Đường Vũ Lân bỗng cảm thấy hai cái chùy rần lên một cái, cả người như bị chạm điện, run lên, sự đau nhức không ngờ lại giảm bớt vài phần, cái chùy trong tay nhẹ đi một tí.

“Phanh, phanh, phanh!” Tiếp tục đập, ba trăm cái tiếp theo hoàn toàn không khó.

“Một nghìn!” Con số rút cuộc nhảy tới con số Mang Thiên yêu cầu. Đường Vũ Lân hạ chùy, thở hổn hển. Hai bàn tay đau đớn, cánh tay tê rần không còn là của mình, nhưng lại có một cảm giác sung sướng, tia tê dại từ dưới chân tràn lên cổ, rồi lại chảy xuống, cứ thế lặp đi lặp lại.

Nó không nhìn thấy, một đường vân màu vàng nhạt chạy theo tia tê dại đó, không ngừng tích tụ vào xương sống.

Sau năm phút đồng hồ, nó mới thở bình thường lại.

“Mang Thiên thúc thúc, ta làm xong rồi.” Đường Vũ Lân tìm cả buổi, mới tìm thấy Mang Thiên đang ngồi trong phòng làm việc, xử lý linh kiện.

Mang Thiên sửng sốt, nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới có nửa giờ.

“Đánh xong rồi?”

“Đúng vậy!” Đường Vũ Lân gật đầu.

Nhìn bộ dáng mồ hôi ướt người, Mang Thiên không hỏi thêm lời nào, hắn luôn thích dùng sự thực nói chuyện. Hắn đứng dậy, đi tới gian phòng của Đường Vũ Lân.

Một nghìn, con số tròn trình hiện ra trước mắt, dụng cụ này là Mang Thiên tự chế ra, một thằng nhóc sáu tuổi không thể gian lận được. Nhưng thực là, quá khó tin.

Hai cây thiết chùy này, với hắn đương nhiên là không nặng, nhưng chúng đâu có rỗng ruột, mỗi cây là nặng đúng mười cân. Một người lớn bình thường, dùng nó đập một ngàn cái, hai tay cũng phải bủn rủn, không thể hoàn thành trong nửa giờ, đừng nói chi một thằng bé sáu tuổi.

Mang Thiên cho bài kiểm tra này, căn bản là một cách từ chối nhã nhặn. Hắn với Đường Tư Nhiên quan hệ không tệ, từ chối thẳng thừng thì không hay, nhưng lại không thật có ý muốn dạy rèn cho một thằng bé con mới có sáu tuổi mà theo hắn nghĩ là không thể nào rèn nổi.

Nhưng sự thật trước mắt. . .

“Đập lại cho ta xem, ta chưa nói dừng, thì không được dừng.” Mang Thiên trầm giọng.

“Dạ.” Đường Vũ Lân cầm chùy lên, nghỉ một chút, để sự đau nhức giảm đi một ít.

“Phanh, phanh, phanh. . .” Một chùy đập xuống, không hề có kỹ xảo, không có mượn lực, chỉ đơn giản đập thẳng xuống khối kim khí.

Với kinh nghiệm của Mang Thiên, chỉ nhìn mấy lần, đã xác định, đứa nhỏ này đủ sức khỏe để khống chế cái chùy hoàn thành số lượng được giao.

Đây chẳng lẽ chính là thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.