Long Uyên

Chương 7: Chương 7: Long Uyên [Long Thê: Nhất]




Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Tây Hồ

Long Thê: nhất

Lâu Uyên đỡ lấy đôi chân thon dài của y, còn hạ thân thì vẫn hung hăng ra vào. Động tác giống như đóng cọc tiến nhập vào giữa mật huyệt chặt chẽ, tạo nên lửa nóng hừng hực giữa hai người, nhìn tiểu long thô dài, màu đen tím của mình đi vào trong tiểu huyệt đến tận gốc, mị thịt ở bên ngoài đỏ tươi mỗi khi trở mình ra vào, so với làn da trắng noãn thì hoàn toàn trái ngược. Hắn không hề lưu tình chút nào, cố gắng đi vào chỗ sâu nhất, bên trong vách tường bao vây chính mình không ngừng mấp máy, mật dịch bị ép chảy ra từ cửa huyệt, dính đầy trên lông mao.

“A. . . . A. . . . A. . . . Uhm. . .” Bạch Hiểu vô lực, mở to đôi mắt, cả người mất đi ý thức, giống như người cá tùy ý để sóng nước đong đưa, xâm phạm.

Hai gò má hồng nhạt thấm đẫm nước mắt, khiến cho người khác yêu thương không thôi. Lâu Uyên cúi người xuống cùng người trong lòng hôn môi, gỡ dây lưng trói buộc hai tay Bạch Hiểu xuống, ôm lấy y, đem hai thân thể dính liền với nhau rồi lập tức cho ngồi xuống khiến cho Bạch Hiểu càng thêm nuốt sâu vật nóng của mình, từ bên dưới thâm nhập lên trên.

Bạch Hiểu giống như con rối, chỉ biết rên rỉ. Lâu Uyên hôn tóc mai người trong lòng, hạ thân vẫn tiếp tục ra vào, đứt quãng nói: “Nếu. . . . Muốn giết ta. . . . Thì ngay lúc này đi! Nếu hôm nay ngươi không giết ta. . . . Bạch Hiểu . . . . Cả đời này của ngươi và sau sau nữa cũng sẽ không thoát được ta đâu!” Lâu Uyên tạo ra quả cầu ánh sáng mang màu lam nhạt – là vũ khí dùng để giết người – y chợt hoảng hốt khi ánh sáng mờ nhạt xuất hiện khiến cho vật cứng trong cơ thể liền lớn gấp mấy lần “A… .” Bạch Hiểu phát ra tiếng thét chói tai, thê lương.

Lâu Uyên thế nhưng lại hóa thành rồng, Thanh Long so với lúc ở hình dạng con người cũng đã lớn gấp 10 lần mà long hành lại vừa thô vừa dài khiến cho huyệt khẩu của Bạch Hiểu giống như bị vỡ ra, yết hầu gần như bị dội lên, không thể hô hấp.

Hắn hóa thành rồng, cầm một tay buông xuống của Bạch Hiểu đem quả cầu ánh sáng đưa qua rồi kéo lấy đặt ở chỗ cổ chính mình. Trong long tộc, bất luận là ai hóa thành rồng, nếu bị thương ở cổ thì nhất định phải chết không thể nghi ngờ nhưng nếu là hình người thì cũng có thể sống lại nếu pháp lực cao cường.

Bạch Hiểu ngây người còn Thanh Long cũng nhìn y thật lâu, trong đồng tử của đôi mắt kia từ màu lam đen đến tím cũng chỉ có y. Cố gắng trì hoãn cơn phóng túng đang dâng trào, Bạch Hiểu hoang mang không biết phải làm sao. Long hành kia đang ở bên trong thân thể y, có thể cảm nhận được mạch đập nảy lên.”Lâu Uyên…” Nước mắt Bạch Hiểu rơi như mưa. Chỉ cần nhẹ nhàng mà không cần tốn nhiều sức liền lấy đi tính mạng đương kim long vương, Bạch Hiểu cũng biết với tính tình Lâu Uyên, tuyệt sẽ không để cho long tộc truy cứu việc này. Thế nhưng đang ở trên giường, hắn lại sử dụng thủ đoạn ti tiện, bức bách mình. Lâu Uyên ở hình dạng Thanh Long, trong đôi mắt đó có tình yêu say đắm, thậm chí có cả dáng vẻ cầu xin tha thứ. Bạch Hiểu toàn thân run rẩy. Nếu hôm nay không giết Lâu Uyên. Thì khi uống xong máu của hắn, sẽ lấy thân nam tử sinh hạ Long nhi. Y giãy dụa, muốn thoát khỏi tư thế xấu hổ này nhưng không biết hắn lại nghĩ rằng Bạch Hiểu muốn trốn tránh, đầu long tiến sát về phía trước, Bạch Hiểu chưa kịp dừng giãy dụa thì quả cầu ánh sáng đã bay về phía Thanh Long.

“Không !” Giống như một loại cảm giác sợ hãi vực sâu truyền đến, thổi quét toàn thân, Bạch Hiểu khép bàn tay lại, nhìn về phía Thanh Long. Quả cầu ánh sáng bị đánh nghiêng về phía trụ giường, nó bị sức mạnh của quả cầu ánh sáng làm cho vỡ vụn. Đến cả Long sàng kiên cố cũng lung lay, sụp đổ. Nhưng Bạch Hiểu không nhìn cảnh tượng đó, “Ngươi thắng ! Lâu Uyên! Ngươi thắng !” Bạch Hiểu khóc thút thít ôm lấy Thanh Long.

Thị vệ đứng canh gác ở xa xa, nghe xong đông cung sống nửa ngày, vô cùng bối rối. Một tiếng rống vang vọng khắp long cung, xuyên qua đất trời. Đám mây lướt nhẹ qua, để lộ ánh nắng mặt trời càng thêm rực rỡ. Đây là tiếng rống mừng rỡ đi. Bọn thị vệ đối mặt nhìn nhau .

“A. . . . . Đủ rồi…” Bạch Hiểu bị Lâu Uyên trở về hình người ôm lấy, giam cầm ở trên tường, hung hăng giữ lấy.“Ha ..a. . . Lâu Uyên! … Ô ô ô. ” Lâu Uyên nổi cơn điên, liều mạng làm, cũng không nghe thấy bất luận kẻ nào la lên.

“Cầu ngươi… A. . . . Ừ, nhẹ. . . Một chút. . . .” Bạch Hiểu ôm lấy cổ rắn chắc của nam nhân cắn một cái. Long sàng cũng bị ảnh hưởng, càng thêm hư hại … Lâu Uyên đem hai chân y cuộn qua thắt lưng hắn, hạ thân dùng sức di chuyển ra vào, mỗi một lần đều đâm tới tận hoa tâm. Thanh âm phát ra tiếng kêu phốc xuy phốc xuy. Hai người mái tóc màu bạc, quấn quýt cùng một chỗ, Lâu Uyên vén mái tóc phía sau cổ y lên, lộ ra nơi ẩm ướt vì mồ hôi, nơi đó từng có long ấn nhưng đã biến mất, Lâu Uyên cúi xuống hôn lên nơi đó, đầu lưỡi thật dài, linh hoạt giống như rắn nước.”Ngươi không muốn liếm nơi đó sao”…. “A…ô.. .”

Cuối cùng cảm giác được vật cứng trong cơ thể, trướng đầy run rẩy giật giật. Bạch Hiểu dùng sức siết chặt cái mông, muốn chấm dứt thật nhanh .Bản thân đã bắn một lần, rốt cuộc cũng không chịu nổi sức ép như vậy. Lâu Uyên bất ngờ bị kẹp chặt, cuối cùng cũng bắn ra, một cỗ rồi một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng xông vào trong cơ thể. ”A” Bạch Hiểu há miệng, thanh âm gì cũng không phát ra. Vật cứng một nửa mềm đi, hận không thể mặc sức đâm chọc bên trong tiểu huyệt Bạch Hiểu, Lâu Uyên gầm nhẹ đem tất cả dịch thể một giọt cũng không dư thừa toàn bộ bắn vào. Trán của hai người chạm vào nhau. Xuất hiện hình vẽ hai con rồng cuốn lấy nhau, đó không chỉ là hình vẽ rồng. Mà còn là căn cứ xác thực, rõ ràng nghi thức kết hợp đã hoàn thành.

“Ngươi chắc chắn sẽ sinh hạ Long nhi cho ta . . . . Bạch Hiểu, ngươi là vợ của ta” Lâu Uyên giống như hài tử nhảy nhót, cọ xát tóc mai “Thê tử” trong lòng, đang dần thiếp đi.

Múp: máu … máu… bợn cần máu…. *tìm bịch máu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.