Lòng Tham

Chương 45: Chương 45: Thật đó




Hạ Tuyển không biết gì về chuyện này cả, hơn nữa hiện tại Hạ Tuyển cũng rất ít khi nghĩ tới chuyện lúc trước, tâm trí của y ngoài trừ thi đại học thì đều đặt hết lên chữ “sau này” cả rồi.

Cuối tháng tư, nhiệt độ đang dần tăng lên, lớp 12 oanh oanh liệt liệt được đổi quạt mới, cảm giác mới mẻ này khiến cho lớp học trở nên náo nhiệt hẳn lên, cả lớp Hạ Tuyển cũng không ngoại lệ.

Hai vách tường hướng Nam và hướng Bắc trong lớp học, một vách hai quạt, giữa phòng học thì một chút gió cũng không có, Hạ Tuyển cùng Thích Nhiên vận may tốt, ngồi trong phạm vi quạt thổi tới, Thích Nhiên càng tốt hơn, ngồi ngay dưới cây quạt, vì vậy khu vực này trở thành khu vực “chiến đấu sống còn”——

Thích Nhiên cầm trong tay remote của máy quạt, vì thế cậu đã cao hứng suốt mấy ngày liền khiến cho bệnh trung nhị phát tác, cảm thấy bản thân giống như đang nắm giữ “quyền sinh sát” trong tay.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, gần đây Thích Nhiên hơi nóng trong người, còn mở quạt số lớn, có lúc còn mở từ sáng sớm đến lớp tự học buổi tối cũng không chịu tắt, không bao lâu hai làn gió nóng lạnh thổi đến cả người cậu đều nổi sởi.

“Ngứa quá đi.”

Thích Nhiên mặc áo khoác của trường, gục xuống bàn mệt mỏi than thở.

Hạ Tuyển có chút lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Cơ thể tớ tốt cực kỳ, hiện tại tớ vẫn có thể đi xuống sân thể dục chạy ba ngàn mét đó cậu có tin không?”

Nói đến đây, cậu cảm thấy đột nhiên đầu nóng lên, mùi máu tanh chặn ở cuống họng, cậu cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn còn muốn nói tiếp.

Mãi đến khi Vệ Kiệt bỗng nhiên hô to gọi nhỏ, xin khăn giấy của bạn nữ ngồi bàn sau, hét nói: “Thích Nhiên cậu đang chảy máu mũi kìa!”

Hôm nay Thích Nhiên không thể chạy ba ngàn mét, mà là bị người trong nhà mang đến bệnh viện khám. Không có việc gì lớn, kết hợp với việc cậu đang là học sinh lớp 12, cuối cùng kết luận được đưa ra chỉ là cậu ăn đồ bổ quá mức.

Không có chuyện gì, bổ quá thì chảy chút máu là được rồi.

Lúc này ba mẹ Thích Nhiên mới cất hết đồ bổ đi, mỗi ngày đều nấu một nồi lê tuyết hầm đường phèn cho Thích Nhiên, nấu xong rồi thì đổ vào bình giữ nhiệt cho cậu mang vào trường ăn, mỗi ngày một chén lớn, uống đến mặt Thích Nhiên đều trắng bệch.

Ngày hôm sau Thích Nhiên mang bình giữ nhiệt tiến đến gần, ép người anh em tốt Hạ Tuyển cùng cậu chia sẻ gánh nặng ngọt ngào này. Nếu ly của Hạ Tuyển vơi đi một ít, Thích Nhiên sẽ ngay lập tức rót thêm vào, bởi vì cậu còn muốn dành chút bụng ra để uống nước ngọt.

Cậu đang cần cù chăm chỉ rót nước đường giúp Hạ Tuyển, Hạ Tuyển hiện tại cảm thấy mình uống nước lọc mà cũng có mùi của lê tuyết nấu đường phèn, ngay lập tức đưa tay ra chặn Thích Nhiên lại, lúc này, bạn học có danh hiệu chiếc kèn nhỏ* chạy nhanh vào trong lớp, mang theo một trận gió nóng cùng với tin tức hot của bài thi thử tuần trước.

*: chỉ người biết nhiều thông tin rồi đều thông báo cho mọi người.

“Cái rắm, con sói đó* lại tới rồi. Một tuần nói được 800 lần, có lần nào đúng qua hay không.” Vệ Kiệt không phản đối, gác chân tiếp tục lật tuần san thể dục trong tay.

*: chỉ người không đáng tin tưởng.

Cuộc sống của học sinh lớp 12 bọn họ, thời gian ở trường rõ ràng dài đằng đẵng, mặc dù là cùng một lớp 12, cuộc sống mỗi người ngược lại muôn màu muôn vẻ, trong một giới hạn nhất định, không có quy tắc quy định ai nhất định phải làm gì hay nhất định không được làm gì.

Không nghĩ tới một lát sau giáo viên chủ nhiệm đẩy cửa tiến vào phòng học, thành tích thi tuần lần này vậy mà được thẳng thắn thông báo.

Bởi vậy Hạ Tuyển đã ném chuyện Thích Nhiên cướp ly của mình ra sau đầu, hết sức chăm chú nghĩ về chuyện thành tích lần này. Hạ Tuyển chưa từng vì thành tích mà lo lắng sợ hãi đến như vậy, vô luận y học tốt hay kém xưa nay đều chỉ liên quan đến một mình y.

Y có thể chịu trách nhiệm với bản thân, không cần phải hoàn thành sự mong đợi của người khác, cũng có thể hoàn toàn bỏ mặc tính cách của bản thân đến chết không đổi.

Hạ Tuyển muốn đạt được thành tích tốt, ý nghĩ này rất đơn giản cũng rất trực tiếp, chỉ là muốn thoát khỏi hiện trạng, còn tương lai cùng phương hướng của cuộc đời, xưa nay y chưa từng nghĩ tới những chuyện xa vời như vậy.

Không có ai đặt ra quy tắc cho Hạ Tuyển, cũng không có ai vào lúc cần thiết quy hoạch tương lai cho y, y chỉ có thể một thân một mình điều khiển cùng khống chế cuộc đời mình, không quản kết quả ra sao cũng đều là bản thân y quyết định.

Nhưng bây giờ đã không giống như vậy nữa, Thích Giang Chử đã xuất hiện, cung cấp dòng suy nghĩ mới cho y, một dòng suy nghĩ có thể khiến tương lai của y kịch liệt biến hóa.

Đợi đến khi bảng kết quả học tập phát đến tay mình, y sốt sắng, tim vẫn luôn kinh hoàng. Y không biết mình có phải lại làm nát bài thi một lần nữa hay không, Hạ Tuyển thấy rõ con số trên mặt giấy, y nắm chặt lấy một góc giấy, khóe môi hơi nhếch lên một chút.

Rõ ràng chỉ là kì thi tuần mà thôi, không có gì ghê gớm cả, không có gì để nói nhiều.

Hạ Tuyển vẫn là không nhịn được dựa vào tường, trong lúc phòng học đang loạn tung lên, lấy điện thoại ra, tỉ mỉ mà chụp bảng kết quả học tập gửi cho Thích Giang Chử.

Sau khi gửi đi thành công, Hạ Tuyển vẫn còn có chút căng thẳng, y không biết lúc Thích Giang Chử nhìn thấy kết quả sẽ có tâm tình gì.

Thi đại học đối với Thích Giang Chử tới nói đã là chuyện của rất lâu về trước, y không nhịn được tưởng tượng, lúc Thích Giang Chử mười bảy mười tám tuổi sẽ có bộ dạng như thế nào, hiện tại, tâm tư cùng ý nghĩ này của y trong mắt của Thích Giang Chử xem ra có lẽ là ngây thơ cùng ấu trĩ.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại run lên đánh gãy tưởng tượng và suy nghĩ loạn xạ của y.

Thích Giang Chử trả lời: “Bài văn lần này viết tốt không?”

Tin nhắn trả lời này cùng với trong tưởng tượng của Hạ Tuyển hoàn toàn không giống nhau, nhưng nếu muốn tinh tế nghiên cứu đến cùng là có cái gì không giống, Hạ Tuyển lại không nói ra được.

Y cười đến híp cả mắt, đánh chữ trả lời: “Ân, 46 điểm, cao nhất từ trước đến nay.”

“Thứ bảy tuần sau có muốn ăn gì không?”

Số lần bọn họ gặp mặt không nhiều, mà nhắn tin qua lại thì nhiều hơn được một chút, đa số đều là Hạ Tuyển gửi tin nhắn tới, Thích Giang Chử đã xem qua thời khóa biểu của Hạ Tuyển, ban ngày ít khi trả lời tin nhắn, không biết là bận quá hay là cố ý không muốn quấy nhiễu Hạ Tuyển học tập. Sau khi học xong lớp tự học buổi tối, đôi khi Thích Giang Chử sẽ gọi điện đến.

“Hạ Tuyển, đang làm gì vậy? Chơi bóng không?” Thích Nhiên đặt tay lên trên mặt bàn của Hạ Tuyển, hỏi.

Tiết sau là môn thể dục, vô luận là nam sinh hay nữ sinh đều đã chờ đợi tiết này rất lâu. Hạ Tuyển còn chưa nghĩ ra thứ bảy tuần sau muốn ăn cái gì, nghe thấy Thích Nhiên nói chuyện với mình, lập tức tắt màn hình điện thoại, sau đó nhét vào túi.

Thích Nhiên nhăn chặt lông mày, cậu phát hiện gần đây Hạ Tuyển đúng là có chút kỳ quái, vẫn luôn cười với điện thoại, khóe miệng muốn kéo xuống cũng xuống không được.

Có chuyện tốt gì sao? Còn có thể tốt hơn cả tiết thể dục sao?

Tình hình kì lạ này, giống y như đúc những lời giáo viên chủ nhiệm nói về hiện tượng yêu sớm, mà kỳ quái nhất chính là Lâm Lạc Đồng lớp bên cạnh kể từ sau lần mượn sách giáo khoa kia không hiểu sao cũng rất ít khi xuất hiện, vậy thì có thể loại bạn ấy ra đầu tiên, nhưng lại chưa thấy Hạ Tuyển tiếp xúc qua với bạn nữ khác, cho nên... Đối tượng yêu sớm của Hạ Tuyển là người ở trong điện thoại sao?

Chẳng lẽ là yêu trên mạng?

Hạ Tuyển dẹp điện thoại vào túi, ngẩng đầu nói với Thích Nhiên: “Tớ muốn làm tiếp mấy bài thi thử.”

“Cậu mà học nữa sẽ bị ngốc đó!” Thích Nhiên kinh hãi đến biến sắc, lập tức quên mất chuyện yêu trên mạng gì đó kia, muốn khuyên can bạn tốt đừng làm chuyện điên rồ.

Ai biết vừa dứt lời, giáo viên môn Toán tiến vào phòng học, đứng trên bục giảng.

Thầy không có ý tứ đi ra, cũng không giống như là đi nhầm phòng. Tình hình này là như thế nào, tất cả học sinh lớp 12 đều hiểu——

Tiết thể dục đã bị trưng dụng. Học sinh lớp 12 xác thực không có nhân quyền, nhưng trong lớp học, quyền lợi học sinh so với trời còn lớn hơn. Thầy toán lau hết chữ trên bảng, nói: “Bài thi tuần trước thầy vẫn chưa giảng xong, giáo viên thể dục của bọn em lại ngã bệnh, vì vậy thầy đã mượn tiết này. Tiết này cùng tiết sau đều là môn Toán, chưa giảng xong buổi trưa không được tan học.”*

*: chuyện cuối lớp 12, các thầy cô của mấy môn chính như Toán, Lý, Hóa,... đều dùng lí do thầy thể dục bệnh để cướp tiết có thể coi là một loại “văn hóa học đường” ở bên Trung, miễn là học sinh lớp 12 thì ai cũng đều sẽ có trải nghiệm đó.

Thích Nhiên khóc không ra nước mắt, nghiêng đầu lại nhìn thấy Hạ Tuyển không chút có ý kiến nào với chuyện này, chỉ lo cúi đầu nhìn điện thoại cười.

Thực sự là càng nhìn càng kỳ quái, càng nhìn càng hiếu kỳ.

Cậu quan sát hồi lâu cũng không nhìn ra nguyên cớ gì, vì vậy hôm nay sau khi tan học về nhà, vừa vặn gặp mặt Thích Giang Chử về nhà lớn ăn cơm, hai anh em vừa chạm mặt, cậu lập tức vô cùng thần bí mà kéo Thích Giang Chử qua một bên, nói với anh mình: “Anh, em cảm thấy hình như Hạ Tuyển đang yêu.”

Thích Giang Chử nghe vậy, giống như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn Thích Nhiên, ánh mắt ra hiệu cậu nói tiếp.

“Ngoại trừ học tập chính là nhìn điện thoại, em đã nhìn thấy cậu ấy nhắn tin với người khác rất nhiều lần, lại vừa nhìn điện thoại vừa cười. Em muốn nhìn xem cậu ấy đang làm gì, cậu ấy còn che lại không cho em nhìn...” Cậu nói mà phảng phất có chút ghen tị, cảm thấy bạn mình giống như bị người khác đoạt đi mất rồi, cuối cùng đưa ra kết luận, “Cậu ấy nhất định là đang yêu.”

“Lần trước em cũng nói như vậy.” Thích Giang Chử nhắc nhở.

Thích Nhiên nghẹn một chút, xác thực lần trước cậu cũng từng nói như vậy... Nhưng tình huống lần này không phải không giống lần trước hay sao chớ?

“Lần này bảo đảm là thật, thật như vàng vậy đó.” Thích Nhiên cường điệu thề son sắt.

Ngày hôm sau khi đến trường, Thích Nhiên liền đem chuyện này giống như là chuyện cười mà kể cho Hạ Tuyển và Vệ Kiệt nghe.

Hạ Tuyển không thể xen vào, lời phản bác cũng nói không ra. Cũng không thể nói rõ ràng với Thích Nhiên rằng, người trong điện thoại kia chính là anh của cậu đó.

Vệ Kiệt có chút mong đợi nội dung tiếp theo, hỏi: “Sau đó thì sao? Anh cậu có tin không?”

Thích Nhiên cau mày, nửa ngày sau mới lắc lắc đầu nói: “Tên cáo già đó, tớ hoàn toàn không nhìn ra được thái độ gì của ổng. Ổng nói với tớ, chuyện này đặc biệt đơn giản, Hạ Tuyển nếu như thật sự đang yêu, chắc chắn sẽ phải đi hẹn hò. Ổng bảo tớ đi theo dõi Hạ Tuyển là biết cậu ấy có phải đang yêu thật hay không rồi, còn có thể thuận tiện biết được đối tượng hẹn hò là ai luôn.”

“Tớ thấy cách này cũng được hén,“ Thích Nhiên nói rồi quay đầu nhìn Hạ Tuyển, “tớ muốn áp dụng cụ thể, vì vậy lúc cậu đi hẹn hò cần phải chú ý một chút nhá, đừng để bị tớ nhìn thấy.”

Y chậm chạp trích ra được hai chữ “hẹn hò” trong lời của Thích Nhiên, mặt Hạ Tuyển bùm một cái đã đỏ bừng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.