Long Ngạo Thương Khung

Chương 13: Chương 13: Ta cũng có linh căn




Người thứ hai bước lên đài, vẫn là một thanh niên tuấn mỹ, tu vi đã là Luyện Khí mười hai tầng, vừa bước lên liếc về phía Cao Lý nhíu mày nhưng bước chân vẫn tiến về phía trước.

"Người kia là ai ah? Cũng là những thiên tài trong gia tộc sao?"

"Ta đã từng gặp qua một ít thiên tài trong những gia tộc nhưng chưa bao giờ thấy người này."

"Chắc hẳn cũng tán tu giống như chúng ta..."

"..."

Thanh niên này cũng làm theo những bước tương tự như Cao Lý, năm giây sau, tảng ngọc ság lên hiện ra hai màuvàng kim và màu đỏ.

"Nhị linh căn Kim, Hỏa, ngươi cũng đứng sang đây."

Tiếp theo, lần lượt từng người một bước lên kiểm tra linh căn của mình.

"Tam linh căn Hỏa, Mộc Thổ, đứng sang bên phải."

" Tam linh căn, Thủy, Mộc, Kim, đứng...."

"Tứ linh căn...."

"Ngũ linh căn..."

Người có tam linh căn thì vui mừng, mặt mày hớn hở, người có bốn, năm linh căn mặt mày ỉu xìu, không có sức lực mà đi nói chuyện. Rất nhanh đã tới lượt của Du Vân, Du Vân giờ phút này sắc mặt không còn chút máu, cả người run lên không dám đi về phía linh đài, hắn đang lo sợ mình là yêu thú không có linh căn thì hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây.

"Đến ngươi, nhanh lên!"

Lão giả đứng bên phải mở miệc thúc giục, Du Vân cắn răng cất bước lên linh đài, mỗi lần bước một bước, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Tới trước mặt tảng ngọc, mặt lộ ra quyết đoán, cắn ngón tay, giọt sền sệt máu tươi chảy ra rơi vào trên tảng ngọc, tảng ngọc hấp thu giọt máu rồi lộ ra màn sáng lưu chuyển, ước chừng đi qua hai mươi giây khi mọi người đã mất đi kiên nhẫn thì tảng ngọc lóe lên ba màu vàng kim, màu đỏ và màu xanh lá cây, Du Vân thấy vậy trong lòng vui mừng không thôi, nỗi lo sợ đã biến mất không thấy.

"Ta cũng có linh căn ah, ha ha ha..."

Du Vân vừa nghĩ vừa vui mừng không thể tả, Du Vân không biết rằng yêu thú cũng có, yêu thú có linh căn mới có thể tu luyện chứ không phải chỉ có con người mới có.

"Tam linh căn Kim, Hỏa, Mộc, sang bên phải đứng."

Tiếp theo những người khác cũng tiên lên kiểm tra. Khi người cuối cùng bước lên tảng ngọc nhỏ máu tươi thì bỗng nhiên tảng ngọc phát ra ánh sáng mãnh liệt, mọi người sững sờ, còn hai lão giả thì toàn thân chấn động, nét mặt vui mừng thoáng hiện mà ra.

"Là biến dị linh căn ah, ha ha ha, tốt, rất tốt."

"Ha ha ha, dĩ nhiên là biến dị linh căn, không biết thuộc loại nào trong biến dị linh căn."

Vần sáng lưu chuyển rất lâu, hai phút sau, tảng ngọc phát ra một đạo ánh sáng màu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.