Lời Hứa Thủy Chung

Chương 11: Chương 11: Lệ Chi "hẹn hò" với Quang Dương




Buổi trưa ở nhà Kỳ Phong, Lệ Chi nấu bữa trưa. Vừa làm con bé vừa nghĩ đến câu nói sáng nay của Quang Dương. Tìm hiểu? Ý anh ấy muốn mình làm bạn gái ư? Hay là anh ấy nói chơi vì những chàng trai nhà giàu thường đùa giỡn với những cô gái nhẹ dạ. Nhưng Quang Dương là người tốt với lại lúc sáng anh ấy nói trông rất nghiêm túc. Làm sao bây giờ khó xử quá, có lẽ mình nên cầu cứu Kỳ Phong. Không được, dạo gần đây anh ta bị gì ấy, chẳng nói chuyện với mình câu nào, lỡ hỏi mà Kỳ Phong “không thèm trả lời” thì chỉ chuốc lấy nhục vào mình thôi. Rồi, Lệ Chi chợt nghĩ: Kỳ Phong sẽ phản ứng thế nào nếu biết Quang Dương ngỏ lời với mình, anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Chẳng biết nữa rối trí quá đi mất...

“Lệ Chi! Nước sôi tràn kìa!” – Giọng Hoàng Cường hét lớn.

Lệ Chi giật mình nhìn lại, nước sôi tràn cả ra ngoài ấm nước. Con bé lập tức hạ lửa nhỏ lại rồi nhanh chóng đặt ấm xuống, may mắn là không xảy ra sự cố.

“Sao hôm nay trông cô như người mất hồn vậy?” – Hoàng Cường hỏi thăm Lệ Chi vì sợ vết thương nơi đầu gối khiến “tinh thần” cô nàng bất ổn.

Lệ Chi đang lau vết nước trào, nghe hỏi vậy thì liền dừng lại. Mắt nó đảo liên tục như nghĩ ngợi, xong liền cất tiếng:

“Chả là sáng nay...”

Khi nghe cô gái họ Diệp kể hết mọi chuyện sáng nay với Quang Dương thì Hoàng Cường liền kêu lên:

“Sao? Quang Dương muốn cô trở thành bạn gái ư?”

Đúng lúc đó, Kỳ Phong bước xuống bậc thang, vừa nghe câu ấy của cậu bạn thì anh thoáng giật mình.

Tiếp tục cuộc nói chuyện của hai người nọ, Lệ Chi đưa tay lên môi, suỵt một tiếng:

“Anh làm gì mà nói lớn vậy?”

“Xin lỗi vì tôi bất ngờ quá. Thế cô nhận lời chưa?”

Đối diện, Lệ Chi sụ mặt, ỉu xìu:

“Chưa. Tôi rối quá không biết phải làm sao, anh góp ý giúp tôi đi.”

“Trời, vấn đề này riêng tư lắm làm sao tôi góp ý được.”

Ngay chân cầu thang, không biết sao nhưng lòng Kỳ Phong thấy lo lắng...

“Có lẽ cô phải tự giải quyết thôi.” – Hoàng Cường thấy cô bạn não nề bèn bảo – “Nhưng tôi thấy Quang Dương là một người tốt lại có học thức nếu có thể thì cô nên đồng ý.”

Hừ! Tên Hoàng Cường bán đứng bạn bè đây mà! Không giúp người trong nhà đã đành đằng này lại tiếp tay giúp người ngoài, chẳng những thế lại giúp ngay kẻ đáng ghét. Kỳ Phong thấy tình huống có vẻ “khẩn cấp” nên cố nghĩ cách thật nhanh để tìm ra một cách vẹn cả đôi đường và dĩ nhiên phải có lợi cho anh.

Bên dưới, Lệ Chi còn đang phân vân:

“Anh nghĩ thế ư?”

Hoàng Cường toan “khuyên bảo” tiếp thì anh chàng này đột nhiên biến đổi sắc mặt không nói nữa vì thấy Kỳ Phong bước xuống với gương mặt “sát thủ“.

Lệ Chi ngạc nhiên, quay ra sau nhìn thì bắt gặp anh chàng tóc bạch kim:

“Kỳ Phong, anh...”

Chưa kịp để cô gái nói hết thì Kỳ Phong đã lên tiếng:

“Không cần nói nữa, tôi nghe hết rồi. Theo tôi thì... cô nên nhận lời anh ta!”

Lệ Chi và Hoàng Cường hơi bất ngờ. Nhưng cũng không để hai người họ nói gì thì anh chàng tiếp:

“Khoan, tôi chưa nói hết. Thay vì cô phải vất vả hóa thân để “câu cá” thì bây giờ “con cá” đã tự đến rồi!”

“Ý anh là...” – Lệ Chi nhíu mày.

“Phải! Anh chàng nhà-giàu-tốt-bụng tên con lươn gì đó sẽ là “đối tượng” để cô thực hành khóa học này!”

“Có nghĩa là... tôi sẽ giả vờ quen Quang Dương, sau đó là “đá” anh ấy?” – Cô nàng cận có vẻ đã hiểu ra vấn đề.

Thấy Kỳ Phong gật đầu, Lệ Chi phản đối ngay:

“Không được! Tôi không thể làm như thế với Quang Dương!”

“Chẳng phải chính cô tự đến Hội không thủy chung sao? Cô không muốn bị bỏ rơi nữa mà. Cô đã học khóa này hơn một tháng lẽ nào lại bỏ cuộc? Cô đã quên mình bị sỉ nhục thế nào trong buổi tiệc ư, chính bản thân cô quyết định sẽ không thủy chung nữa lẽ nào cô quên?”

“Tôi không quên, dĩ nhiên tôi sẽ thực hành nốt phần cuối này nhưng bảo tôi lừa gạt Quang Dương thì không được, anh ấy rất tốt.”

“Vậy cô đi tìm đối tượng để thực hành liệu cô có đảm bảo mình không “dụ dỗ” trúng người tốt? Chẳng có gì khác nhau cả, tự cô đã chọn lựa con đường này!” – Ánh mắt Kỳ Phong xoáy sâu vào cô gái.

Lúc bấy giờ Lệ Chi mới phát hiện ra điều đó. Kỳ Phong nói không phải là không có lý, lỡ như nó “dụ dỗ” trúng người tốt thì sao, cũng như nhau cả thôi... Nhưng vì đây là Quang Dương, một người tốt như thế nên Lệ Chi thấy khó xử. Suy nghĩ một lúc con bé bảo:

“Thôi được, tôi sẽ chọn Quang Dương, nhưng tôi sẽ “hẹn hò” theo cách của tôi, anh không được xen vào.”

“Tùy cô!” – Kỳ Phong đưa một ngón tay lên – “Nhưng tôi có điều kiện, mỗi lần cô đi hẹn thì hai chúng tôi sẽ theo cô. Tất nhiên chúng tôi sẽ ở phía xa và không can thiệp gì cả.”

Mắt đảo liên tục, xem ra cũng không có gì bất tiện, Lệ Chi gật đầu:

“Được tôi đồng ý, xem như chúng ta thỏa thuận xong. Tôi đi dọn thức ăn đây.”

Khi Lệ Chi vừa xuống bếp thì Kỳ Phong khoanh tay, thở phào vì mình đã nghĩ ra cách này nhanh chóng. Chợt, anh chàng họ Lâm thấy Hoàng Cường nhìn mình rất lạ.

“Có chuyện gì sao?”

“Không, đâu có gì...” – Hoàng Cường xoay lưng đi.

Kỳ Phong cảm giác cái nhìn đó không bình thường. “Nó” giống như thế này: À, thằng Lâm Kỳ Phong không ngờ lại đểu giả như vậy, ức hiếp con gái bắt người ta làm chuyện xấu xa bỉ ổi. Chắc Hoàng Cường nghĩ thế rồi, đúng là thằng bạn tồi. Đáng ghét thật!

***

Lệ Chi ngồi không yên từ nãy đến giờ do lòng thấy hồi hộp vô cùng. Con bé hết đung đưa đôi chân rồi lại săm soi bàn tay. Là bởi lát nữa đây Lệ Chi sẽ phải nói câu nhận lời làm bạn gái với Quang Dương. Thật tình thì nó không muốn làm thế với anh nhưng vì bản thân không biết nên làm gì đã vậy Kỳ Phong còn thúc giục, anh ta “hứng chí” một cách lạ lùng. Ngồi chờ vẩn vơ, chợt Lệ Chi nghĩ, hay là thôi đi để “dụ” đối tượng khác vậy nhưng lỡ đấy cũng là người tốt thì sao? Trời ơi, nhức cái đầu quá!

Ở phía xa, nơi lùm cây to nhất có hai mái đầu đang chụm vào nhau quan sát. Hóa ra là hai kẻ rình rập theo dõi, và dĩ nhiên đó là Lâm Kỳ Phong và Hoàng Cường. Hai cậu chàng muốn xem thử cuộc nói chuyện này sẽ diễn ra như thế nào. Thấy cô bạn đang “bứt tóc bứt tai”, Hoàng Cường xoay qua:

“Có vẻ Lệ Chi rất khó xử thì phải.” – Anh thở ra – “Hơi, tội nghiệp cô ấy chỉ vì có một người tàn nhẫn quá mà!”

Ngồi kế bên, Kỳ Phong biết Hoàng Cường ám chỉ mình nhưng mặc kệ. Tuy kế này quả thật hèn hạ, không phải nói là rất hèn hạ mới đúng, nhưng dẫu sao cũng còn tốt hơn là để Lệ Chi làm bạn gái thật của Quang Dương, như thế còn khủng khiếp hơn. Mà nói đi cũng phải nói lại, cô nàng cận ấy trở thành gì, là của ai thì cũng đâu liên quan gì đến Kỳ Phong vậy vì sao anh chàng tóc bạch kim lại lo lắng đến thế. Ngay cả bản thân “đương sự” còn không rõ huống chi người ngoài.

Tất cả biến mất khi Nguyên Quang Dương xuất hiện. Thấy Lệ Chi, anh bước nhanh đến:

“Lệ Chi, cô ngồi chờ tôi có lâu không?”

“Không, tôi cũng vừa mới đến. Anh bận việc à?”

“Ừ, nhiều chuyện quá tôi phải cố gắng thu xếp mới đến được đây.” – Quang Dương tháo lỏng chiếc cà vạt cho dễ thở.

“Xin lỗi tại tôi hẹn anh không đúng lúc.”

“Không sao, cô chủ động gọi điện hẹn, tôi vui lắm. Có chuyện gì sao?”

Lệ Chi nhìn qua thấy anh chàng họ Nguyên đang giương đôi mắt to như chờ câu trả lời.

“Quang Dương!” – Cuối cùng Lệ Chi cũng cất tiếng – “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về câu ngỏ lời lần trước của anh...”

“Tôi đang chờ câu trả lời của em...” – Quang Dương mỉm cười.

Trong lùm cây, Hoàng Cường có vẻ thích thú:

“Chà, chưa chi đã gọi là “em” rồi!”

Còn Kỳ Phong thì bực bội, lầm bầm: “Đồ con lươn chết tiệt!”

Sau mấy phút đắn đo, Lệ Chi tiếp tục:

“Khi suy nghĩ xong tôi quyết định...”

Lúc đó trong đầu Lệ Chi nghĩ “Tôi rất tiếc là phải từ chối lời đề nghị ấy, tôi không thể trở thành bạn gái nhưng sẽ là người bạn thân của anh”, nó sẽ bảo thế. Vậy mà chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, suy nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo, dường như con bé không khống chế được lời nói của mình.

“Tôi... đồng ý! Tôi sẽ là... bạn gái của anh.”

Khi vừa dứt lời thì Lệ Chi mới phát hiện mình nói không đúng với suy nghĩ. Về phía Quang Dương, như muốn chắc ăn hơn nên anh hỏi thật chậm:

“Thật chứ? Có thật là em đồng ý?”

Đây là cơ hội tốt để chữa lại thế nhưng Lệ Chi vẫn gật đầu. Rồi, đột nhiên Quang Dương ôm lấy Lệ Chi khiến cô gái vô cùng bất ngờ. À còn hai kẻ cũng bất ngờ không kém.

“Anh rất vui vì em đồng ý!” – Quang Dương nói khẽ vào tai Lệ Chi.

Cô nàng cận vẫn bất động trong vòng tay anh chàng nhà giàu và rồi nó khẽ mỉm cười. Lệ Chi nhủ thầm: đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, Quang Dương à, xin lỗi anh nhé, tôi sẽ cố gắng để anh không bị tổn thương nhiều.

Thế là ngày hôm đó hai người quyết định quen nhau.

***

“Ngày mai tôi với Quang Dương sẽ có buổi hẹn đầu tiên, hai anh đi theo chúng tôi à?” – Lệ Chi vừa xới cơm vừa hỏi.

“Có lẽ thế, còn tùy thuộc vào người đã khơi nguồn ra ý kiến này!” – Hoàng Cường “liếc” sang Kỳ Phong.

Chẳng biết Kỳ Phong đã gặp chuyện gì mà từ lúc trở về nhà đến giờ anh chẳng nói tiếng nào, cứ ngồi khoanh tay trên ghế sofa. Dường như đang bực điều gì thì phải, gương mặt hầm hầm đấy sát khí.

“Kỳ Phong, anh nói gì đi.” – Lệ Chi ngoái cổ nhìn ra sau.

“Nói gì là nói gì, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?” – Mắt Kỳ Phong vẫn gián vào không trung.

“Ừ.” – Lệ Chi thở dài, lo lắng – “Chà hồi hộp quá, không biết ngày mai đi hẹn sẽ thế nào vì là hẹn hò giả.”

Rồi có vẻ câu nói bình thường đó của cô bạn vô tình làm xuất hiện “sự bực bội không rõ nguyên nhân” của anh chàng họ Lâm vì vậy anh đã nói điều không nên nói:

“Lo chi cho mệt, cô đâu cần phải làm gì, chỉ cần nằm-yên-trong-vòng-tay-của tên con lươn ấy là được rồi!”

Khỏi phải nói, Lệ Chi lẫn Hoàng Cường đều “sửng sốt” trước lời nói của anh bạn này.

“Sao hai người nhìn tôi dữ thế?”

“Kỳ Phong, giọng điệu khi nãy của cậu giống như ghen tuông vậy? Trời ạ, khó nghe quá, chẳng giống cậu thường ngày chút nào.” – Hoàng Cường chưa hết kinh ngạc.

Nghe thế Kỳ Phong lập tức thấy bối rối. Giọng ghen tuông ư? Thật thế à? Chết rồi không dưng nói như vậy làm gì! Anh chàng tóc bạch kim nuốt nước bọt nghe khô ran. Phải đính chính lại mới được nếu không thì “sự nghiệp hàng trăm năm” sẽ khó giữ. Nhanh chóng nghĩ ra cách thoái lui, Kỳ Phong cất tiếng:

“À ừm, tôi đang luyện giọng. Hôm trước xem một vở kịch trên tivi, thấy giọng điệu người ta nói hay quá nên tập theo chứ không phải “ghen tuông” gì đâu. Tôi tập luyện ấy mà.”

Lệ Chi thấy “kỳ kỳ” mhưng cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Riêng Hoàng Cường thì cứ nhìn Kỳ Phong bằng “ánh mắt ngờ vực“. Tốt nhất là đừng để tên Hoàng Cường “hạch” nữa nếu không thì phiền lắm, nghĩ vậy Kỳ Phong giả vờ đứng dậy:

“Tôi lên phòng nghỉ một lát, khi nào dùng bữa thì gọi tôi xuống!”

Dứt lời anh chàng này đánh “bài chuồn” một cách mau lẹ vì nếu để Hoàng Cường phát hiện ra điều gì thì toi. Còn Hoàng Cường thì bắt đầu nghĩ ra điều rất thú vị(!)

***

Sáng hôm sau, buổi sáng đẹp trời của ngày chủ nhật, thời điểm thích hợp để hẹn hò... Như đã định, Diệp Lệ Chi và Nguyên Quang Dương sẽ có buổi đi chơi đầu tiên. Đúng 8 giờ, Quang Dương đã lái xe hơi đến đón Lệ Chi, sau khi đã thống nhất sẽ đến đâu vui chơi thì cả hai chạy xe đi. Trong khi đó, kế bên cột điện gần nhà Lệ Chi, Kỳ Phong và Hoàng Cường cũng phóng xe môtô chạy theo.

Việc trước tiên muốn hẹn hò vui vẻ thì phải no bụng đã. Quang Dương đưa bạn gái mới của mình đến một tiệm ăn sang trọng. Lệ Chi được “bao” nên khỏi phải lo, còn hai anh chàng nghèo nọ thì... gương mặt có chút biến dạng. Những tiệm ăn như vậy khách hàng thường bị “chém” nhiều lắm nhưng đa số vì là người giàu nên chẳng sao. Còn người có “số phận thấp hơn” thì khỏi bàn cãi, chắc chắn sẽ bị “chém từ trên đầu chém xuống“.

“Em muốn ăn món gì?”

“Tùy anh, em ăn món nào cũng được.”

“Vậy anh sẽ gọi món.” – Quang Dương cầm tờ thực đơn lên xem.

Cách đó mấy chiếc bàn, Kỳ Phong và Hoàng Cường cứ nhìn mãi tờ thực đơn màu hồng được thiết kế rất đẹp, món ăn rất ngon, phục vụ rất tốt và tiền cũng... rất nhiều! Người bồi bàn đứng bên cạnh dường như sắp mất kiên nhẫn, hai cậu chàng “liếc” qua và cũng thấy được điều đó. Cuối cùng, Kỳ Phong quyết định chơi sang: gọi liền ba món chất lượng cao.

“Cậu gọi nhiều thế?” – Hoàng Cường hỏi nhỏ khi tên bồi đã đi.

“Chứ bây giờ biết làm gì? Lẽ nào để người bồi bàn đứng hoài?” – Kỳ Phong bức bối – “Cũng tại tên con lươn...”

Nhắc mới nhớ, anh chàng họ Lâm nhìn sang “đối tượng“. Cả hai đang ăn uống rất vui vẻ. Phải rồi, ăn xong họ sẽ đường hoàng bước ra khỏi tiệm ăn, còn Kỳ Phong và Hoàng Cường cũng phải ra thôi chỉ có điều không biết sẽ đi theo “kiểu nào“.

Việc dùng điểm tâm cũng kết thúc, Quang Dương cùng Lệ Chi rời tiệm tiếp tục cuộc đi chơi. Dĩ nhiên hai kẻ theo dõi vẫn tiếp tục bám đuôi nhưng trông họ có vẻ đau khổ vì một khoảng tiền khá lớn đã đi tong.

Anh chàng nhà giàu dẫn Lệ Chi đến quán mì thương hạng. Khi vừa đọc xong bảng hiệu nhấp nháy ánh đèn Kỳ Phong lẫn Hoàng Cường đỡ không muốn nổi chiếc môtô. Số tiền trong người họ lại bị “gặm” mất một phần.

Tiếp, Quang Dương giới thiệu cho cô bạn gái biết quán kem hảo hạn bậc nhất. Lần này hai anh chàng nọ không dám nhìn bảng hiệu lẫn bảng giá, thà không thấy gì hết chứ nếu “ngó xem” thì đảm bảo họ sẽ “đốt trụi” cái quán này. Lúc bước vào trong các nhân viên phục vụ cứ nhìn Kỳ Phong và Hoàng Cường. Bởi họ thấy khó hiểu là tại sao hai người vừa ăn kem vừa... mếu máo. Có vẻ cả hai đã trải qua khá nhiều “bất hạnh“.

Thấy Lệ Chi lo lắng gì đó Quang Dương hỏi:

“Có chuyện gì sao, hay em bị gì?”

“Không, em không sao.” – Lệ Chi cười lắc đầu nhưng thật ra là đang nghĩ đến “thân phận đáng thương” của hai anh chàng kia...

***

“Cô có biết ngày hôm nay chúng tôi đã “đốt” hết bao nhiêu tiền không?” – Kỳ Phong nhìn Lệ Chi một cách “trìu mến“.

“Tôi không ngờ Quang Dương lại ăn những món sang trọng như vậy. Khi ăn kem xong anh ấy còn định đưa tôi đến hai, ba nơi hạn sang khác nhưng tôi từ chối. Ăn không của người ta như vậy thật không tốt với lại tôi biết hai anh sẽ không chịu nổi.” – Lệ Chi cúi đầu nói khẽ.

“Thôi, chuyện đã xong. Dù gì cũng đâu phải lỗi của cô ấy.” – Hoàng Cường lên tiếng bảo vệ cô gái.

Kỳ Phong ngồi xuống ghế thở hắt:

“Nếu có thể thì cô nên bảo anh ta hạn chế đến những nơi quá sang như vậy.”

“Tôi biết rồi.”

***

“Em không muốn đến những nơi đó sao?”

“Em thấy mình không hợp với những nơi sang trọng.”

Thấy nét mặt Quang Dương hơi buồn, Lệ Chi liền cười tươi:

“Anh đừng lo, chúng ta cứ đến những nơi bình thường như bao cặp tình nhân khác, em biết một nơi rất thú vị!”

.....

Nơi mà Lệ Chi nói chính là khu giải trí.

“Em nói ở đây thú vị sao?”

“Ừ, ở đây anh có thể ăn uống và chơi các trò chơi với một mức giá phải chăng.”

Quang Dương gật gù, có vẻ như bản thân chưa bao giờ đến những nơi này, dù gì cũng nên thử xem.

Ở phía xa Hoàng Cường thấy nhẹ người:

“May mắn là Lệ Chi thuyết phục được anh ta.”

Kỳ Phong cũng thở phào vì Quang Dương chịu đến đây nhưng bên cạnh đó anh thấy không vui khi nhìn anh chàng nhà giàu cùng Lệ Chi tay trong tay vui vẻ.

Lệ Chi đưa Quang Dương tham quan mọi nơi trong khu giải trí, con bé muốn anh tìm thấy niềm vui thật sự ở những nơi bình thường như thế này. Họ đã cùng nhau chơi trò chơi, xem vườn thú hoặc ngắm nhìn những đàn cá trong lòng đại dương. Để thêm chút hương vị, cả hai cùng ăn kẹo mút, kẹo bông gòn cả món mực xào thơm lừng.

“Xem ra họ rất vui!” – Hoàng Cường nhận xét.

Không cần anh chàng họ Hoàng nói ngay cả Kỳ Phong cũng thấy được điều đó. Nhìn Lệ Chi và Quang Dương nắm tay nhau vừa chơi vừa ăn, cái xuýt xoa hỏi han của cô nàng cận khi anh chàng nhà giàu bị phỏng miệng vì ăn mực nướng. Rồi nụ cười hạnh phúc của con bé lúc được Quang Dương tặng chú gấu bông, đó là phần thưởng anh có được do chiến thắng trong một cuộc chơi. Trong phút chốc, Kỳ Phong thấy ganh tị với Quang Dương. Không hiểu sao lúc này, trong lòng anh chàng họ Lâm trở nên hụt hẫng, thiếu thiếu điều gì... Mãi đứng buồn rầu vẩn vơ, Kỳ Phong giật mình khi nghe Hoàng Cường gọi.

Đi chơi mệt, Lệ Chi cùng Quang Dương vào quán kem, lần này là quán với giá “bình dân“.

“Em thích ăn kem vani với quả hạnh nhân.”

“Còn anh thích kem socola pha sữa.”

Chiếc bàn ở gần đó, Hoàng Cường xem xong thực đơn thì quay sang cô phục vụ:

“Cho tôi ly kem táo, còn cậu bạn tôi thì một ly kem vani với quả hạnh nhân, món kem ưa thích của cậu ấy.”

Cô phục vụ ghi chép lại rồi đón lấy tờ thực đơn từ tay khách. Trước khi đi cô còn cười cười rất lạ nhưng có vẻ cả hai không để ý lắm.

Kỳ Phong hầu như không rời mắt khỏi những “đối tượng” của mình. Bỗng, anh thấy Lệ Chi ăn món kem vani còn có cả quả hạnh nhân, không hiểu sao lòng lại mừng thầm:

“Hóa ra, mình và cô ấy có cùng sở thích. Thế thì xem như mình hơn tên con lươn đó rồi!”

Thế đấy, đôi lúc người ta cũng có những suy nghĩ thật trẻ con.

Hai ly kem được mang ra và thêm lần nữa, hai cậu chàng lại bắt gặp cái cười của cô phục vụ. Không những thế mà những người xung quanh cũng vậy, họ cứ xì xầm rồi lại cười. Tuy lạ nhưng hai người chẳng buồn để ý làm gì.

Dùng kem xong, cặp tình nhân rời khỏi quán. Trời đã trưa nên họ quyết định về nhà.

***

Dừng xe trước nhà Kỳ Phong, Quang Dương quay qua nhìn bạn gái, dịu dàng bảo:

“Hôm nay anh rất vui, cám ơn em.”

“Anh lại khách sáo nữa rồi, chúng ta là... là...” – Lệ Chi chợt ngượng ngượng khi phải nói hai từ “người yêu“.

Quang Dương cười:

“Ngày này thật đặc biệt, anh sẽ rất nhớ. Bình thường anh ít khi đi chơi thế này, nếu có thì lúc nào vệ sĩ cũng theo sát anh, chán lắm. Hôm nay được cùng em đi chơi lại không có ai bám theo như thế thì quá tốt rồi!”

Nghe vậy, đối diện Lệ Chi không cười nữa. Nó thoáng bất động vì dường như bận suy nghĩ điều gì đấy.

Xe Quang Dương vừa chạy đi thì Kỳ Phong và Hoàng Cường xuất hiện, họ dẫn chiếc môtô vào sân.

“Thế nào? Hôm nay chúng tôi đến khu giải trí rất vui còn hai anh?”

“Dĩ nhiên chúng tôi... cũng rất vui.” – Kỳ Phong “đáp trả“.

“Vậy thì tốt, tôi cứ sợ hai anh buồn chán. À, lúc nãy chắc hai người không có vào quán kem đâu nhỉ?”

Kỳ Phong lẫn Hoàng Cường đều ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Anh chàng họ Lâm hỏi:

“Tại sao cô hỏi vậy?”

“Vì đó là quán kem tình nhân mà. Hai anh không đọc bảng hiệu à?”

Bấy giờ, hai anh chàng nọ mới lập tức té ngửa. Thấy sắc mặt khác thường của họ, Lệ Chi liền dò hỏi:

“Đừng nói là... hai anh vào ăn kem nhé?”

“Vì mãi đi theo nên chúng tôi không đọc bảng hiệu thế là vào ăn luôn. Thảo nào cứ thấy mọi người cười cười.”

“Đấy là quán kem dành cho tình nhân, lúc nào cũng chỉ có trai và gái thôi. Hai anh cùng là con trai thế mà lại vào người ta không cười mới lạ.” – Lệ Chi bật cười.

“Cô còn cười, tại cô cả đấy!” – Kỳ Phong bực mình.

“Sao lại tại tôi, là hai anh “xớn xác” chứ bộ.” –Hễ mà nhìn sang Kỳ Phong là Lệ Chi cứ cười miết.

“Cô nhìn tôi cười hoài vậy?”

“Xin lỗi nhưng mà cứ tưởng tượng cảnh hai anh cùng ngồi ăn kem, đã thế trông anh hơi hơi giống con gái nên... tôi không nhịn được. Buồn cười quá!” – Lệ Chi cười lớn hơn.

Kỳ Phong định nói lại thì bất chợt anh thấy nụ cười của Lệ Chi. Nhớ lúc nãy cô mỉm cười hạnh phúc khi đi chơi với Quang Dương nên Kỳ Phong bực bội, nhưng bây giờ chính anh lại làm cô cười hạnh phúc như thế. Tự dưng, lòng anh chàng họ Lâm cũng vui.

Thấy anh chàng tóc bạch kim im lặng, Lệ Chi bèn lân la:

“Sao thế, giận rồi à, hay tự ái?”

“Tôi không nhỏ nhen thế đâu.” – Kỳ Phong bước vào nhà.

Lệ Chi chạy theo và không ngừng chọc:

“Sạo, tôi thấy mặt anh tím tái lắm chắc đang rất giận đúng không?”

“Đã bảo tôi không giận...”

Nhìn theo bóng dáng hai người bạn, Hoàng Cường cười lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.