Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 259: Chương 259: Tiên đoán




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

Nhìn dòng chữ mà Anh Tử viết lên vở bài tập, tôi và Onitsuka Ayaka đều ngẩn ra. Tôi là vì kinh ngạc, còn Onitsuka Ayaka thì là vì nhớ lại ký ức buồn.

Chị ấy vội vã kéo tôi vào trong nhà, sau đó đóng cửa phòng nghỉ ngơi, sa sầm cả mặt.

“Bà chủ, giấc mộng của con trẻ thôi mà, không muốn chuyện bé xé ra to vậy đâu.” Tôi không hề để ý, nhưng câu kế tiếp của Onitsuka Ayaka lại khiến tôi chú ý.

“3 ngày trước khi chồng chị qua đời, Anh Tử cũng đã có giấc mộng tương tự. Con bé mơ thấy chồng chị gặp tai nạn trên biển, vùi thân dưới đại dương.”

“Sau đó thì sao?”

“Thời gian, địa điểm, cách chết, từng cái ứng nghiệm.”

Onitsuka Ayaka sẽ không đùa với tôi như vậy. Sau khi nghe chị ấy nói xong, tôi cảm thấy hơi hoảng hốt.

“Khi đó Anh Tử còn rất nhỏ, một sáng sớm sau khi con bé thức dậy, đột nhiên nghĩ muốn vẽ tranh. Khung cảnh trong bức họa chính là cảnh tượng lúc cha ruột con bé gặp nạn. Tôi vẫn luôn không thể nào quên được hôm đó đó, nếu như tôi có thể sớm một chút ngăn cản, có thể đã tránh được rất nhiều bất hạnh rồi.” Onitsuka Ayaka châm một điếu thuốc lá dành cho nữ, đôi môi khẽ mở, phun ra một làn khói thuốc:“Gần đây cậu phải cẩn thận, Anh Tử rất ít khi mơ kiểu biết trước tương lai thế này. Mấy ngày tới, tốt nhất cậu nên tránh xa đập chứa nước, hoặc là dứt khoát tránh xa nguồn nước ra.”

Ngay thời điểm Anh Tử nói đến đập chứa nước, tôi bèn nghĩ đến một nơi -- đập Lan Giang. Nếu như không có biến động gì, thì đó chính là nơi livestream lần thứ tám. Nói cách khác, ba ngày sau - tôi nhất định sẽ xuất hiện ở đập chứa nước.

“Không phải là trùng hợp chứ?” Tôi kêu Anh Tử lại gần, hỏi cặn kẽ:“Bé con, tối hôm qua con mơ thấy cái gì, có thể kể cho chú tỉ mỉ hơn được không nào?”

Anh Tử cầm bút, bắt đầu nghiêm túc vẽ vào trong vở bài tập về nhà. Cô bé vẽ rất chậm, cố gắng vẽ đầy đủ mọi thứ trong giấc mộng.

Tổng cộng, Anh Tử vẽ ra 3 bức tranh: bức đầu tiên là cảnh rồng phượng tranh đấu trên bầu trời, bức thứ hai là tôi và một kẻ không thấy rõ mặt mũi rơi cùng nhau từ trên đập xuống, bức thứ ba là cảnh tôi một mình chìm xuống đáy sông.

Cầm 3 bức tranh này, tôi chăm chú nhìn thật lâu.

Anh Tử vẽ rất đơn giản, nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng. Bởi vì, hình ảnh quá chân thực, giống như là chuyện đã xảy ra, chẳng qua được Anh Tử vẽ lại.

“Sáng nay con đã muốn đi báo cho chú, nhưng chú không ở trong cửa hàng.” Hai tay nắm chặt lấy nhau, âm thanh của Anh Tử giống như bình thường, nghe không ra buồn vui, nhưng tôi có thể cảm nhận sự lo lắng phát ra từ nội tâm của cô bé.

Người cha thương yêu nhất của bé đã từng ra đi như vậy. Cảnh trong mơ biến thành sự thật, rõ ràng thấy được trước tương lai, nhưng không thể nào thay đổi. Đây mới là chỗ đểu nhất của ông trời.

“Con không đi học, là vì muốn đi báo cho Cao Kiện à?” Onitsuka Ayaka thả điếu thuốc lá trong tay xuống, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Cô muốn tự tay ôm Anh Tử vào trong ngực, nhưng lại bị Anh Tử né tránh. Cô bé vẫn có khoảng cách với Onitsuka Ayaka giống như trước.

“Cám ơn cháu, Anh Tử, trong khoảng thời gian này chú sẽ cẩn thận.” Tôi vốn muốn tìm giúp đỡ, rốt cuộc lại thu hoạch được kết quả bất ngờ. Tuy nhận được một tin tức xấu, nhưng biết trước thì có thể vạch kế hoạch đề phòng.

Anh Tử cầm lấy vở bài tập, xé 3 bức vẽ xuống đưa cho tôi: “Cất đi, nhất định không được đi đập chứa nước!”

Thân thể nhỏ bé, lời nói lại nghiêm túc, mạnh mẽ, khiến cho người ta không thể cự tuyệt, lại không đành lòng lừa dối.

Tôi mỉm cười đồng ý, cất xong 3 bức vẽ, trong lòng sớm đã rối như tơ vò.

Nếu như nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng là nửa đêm đi đến đập Lan Giang, tôi không đi sẽ bị phán định nhiệm vụ thất bại. Chẳng lẽ phải dùng điểm hối đoái để đề nghị huỷ bỏ một lần livestream sao?

Điểm số của tôi rất dư dả, hủy bỏ một lần cũng không sao: “Xem ra lần này lúc đổi đồ, phải kiếm một vài món dự phòng. Phải lưu ý nhiều đến giấc mộng của Anh Tử mới được.”

Suy đi nghĩ lại, luôn cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp, cứ như mình đã bỏ quên điều gì đó rất quan trọng.

“Quên đi, đi bước nào thì tính bước đó, điều mình có thể làm chính là chuẩn bị sẵn sàng, ngăn cản âm mưu của Lộc Hưng!” Tôi nhìn hai mẹ con, mím môi kể rõ mục đích thật sự của mình: “Thực ra, hôm nay tôi tới đây là muốn nhờ hai mẹ con giúp đỡ. 3 ngày sau, Giang Thành sẽ xảy ra tai hoạ lớn, số lượng kẻ địch còn chưa rõ, cho nên tôi muốn liên hợp với mọi người.”

Mẹ con hai người đều không phải là kẻ đơn giản. Trước không nói sự đặc biệt của Anh Tử, chỉ riêng Onitsuka Ayaka thôi, tôi vẫn nhìn không thấu. Chị ấy vượt biển, mang theo Anh Tử đi tới Trung Quốc, mở quán bar ở địa phương phồn hoa nhất của Giang Thành. Tại con phố vàng này, mỗi ngày không biết bị bao nhiêu người đỏ mắt nhìn đến, nhưng tôi lại chưa từng nghe nói có người dám tìm Onitsuka Ayaka gây phiền phức.

Chị ấy là một phụ nữ Nhật Bản, mới đến, không chỗ nương tựa, cũng không có quan hệ. Nếu nói bản thân chị ấy không có chút bản lãnh, khẳng định không trụ được ở chỗ này.

Hơn nữa còn có một điểm đặc thù làm tăng thêm sự hoài nghi của tôi đối với chị ta. Đó là ở trên cơ thể của Onitsuka Ayaka xăm hình một con hồ ly với chiếc đuôi màu xanh lam, trông rất sống động.

Mỗi lần chứng kiến hình xăm này, tôi đều sẽ nhớ tới huyết hồ ở trên người mình. Ngoại trừ màu sắc ra, thần thái, dáng dấp đều rất giống. Có đôi khi, thậm chí tôi hoài nghi Onitsuka Ayaka chính là một hồ tiên biến thành.

Sự quyến rũ và cám dỗ của chị ấy, trời sinh đã có sức hấp dẫn chết người đối với kẻ khác phái. Sự quyến rũ ấy đến từ từng cái nhăn mày, từng tiếng cười, giọng nói. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy, tôi đã bị sắc đẹp đó làm cho choáng ngợp. Sắc đẹp dạng này có thể xâm chiếm trái tim đàn ông, đó là một phụ nữ vô cùng nguy hiểm.

Đầu ngón tay cầm một điếu thuốc lá khá nhỏ, Onitsuka Ayaka không trực tiếp đồng ý. Tôi cũng không biết cô ấy đang suy tính điều gì.

Qua thật lâu, hút xong một điếu thuốc, chị ấy mới trả lời:“Xin lỗi, chị không thể giúp cậu, chị sẽ không mang Anh Tử đi mạo hiểm.”

Bị Onitsuka Ayaka cự tuyệt, tôi đành chấp nhận: “Không sao cả, vậy coi như tôi báo trước cho hai mẹ con. Mấy ngày nay, bên ngoài rất loạn, sau khi trời tối không nên đi ra ngoài.”

Nói xong những điều này, tôi không nán lại nữa, rời khỏi quán bar, trở lại phố Đinh Đường.

Chuẩn bị cũng gần hoàn tất, thế nhưng tôi không hề cảm thấy an lòng, ngược lại bởi vì tiên đoán của Anh Tử mà đầu óc hơi rối loạn.

Bước vào trong cửa hàng, Bạch Khởi quen thuộc đã biến mất, luôn thấy thiếu cái gì đó, khiến căn phòng trở nên trống rỗng.

“Mày có thể chạy đi đâu được chứ?”

Bận bịu cả một ngày một đêm, giờ tôi vô cùng mệt mỏi, miễn cưỡng vận chuyển Diệu Chân tâm pháp nhưng cũng không hề bình tâm được, hiệu quả tu luyện rất kém.

Tắm nước lạnh xong, tôi thay một bộ quần áo sạch, bắt đầu điều tra từ các cửa hàng ở xung quanh.

Các cửa hàng gần đây có cài đặt camera giám sát, tuy hẻm sau nhà là điểm mù của camera, đối phương có thể âm thầm lẻn vào trong nhà, cũng sẽ không sơ suất đến mức lộ ra chân tướng trong camera.

Kiểm tra camera giám sát là chuyện rất mất thời gian, tôi cần tua nhanh một chút, tập trung cao độ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, rà soát các video giám sát ban đêm.

Hơn một giờ trôi qua, mọi việc đã xong. Tôi đã kiểm tra xong camera giám sát của mấy cửa hàng xung quanh, nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào.

Rơi vào đường cùng, tôi không thể làm gì khác hơn là mở rộng phạm vi tìm kiếm. Đi dọc theo từng ngã rẽ trên phố Đinh Đường, cuối cùng lại bước vào những con hẻm phức tạp ở cuối phố, mãi cho đến chạng vạng, tôi mới có phát hiện.

Con hẻm ở cuối phố hầu hết là những căn nhà trệt sắp bị phá bỏ, đường sá lầy lội. Hai bên đầy rác rưởi bốc mùi hôi thối.

Mỗi lần tôi đi tới chỗ rẽ, đều sẽ thấy cơm trắng rơi vãi trên mặt đất. Lúc đầu, tôi cũng không để ý. Nhưng lâu dần, tôi phát hiện xảy ra vấn đề, đống cơm trắng này giống như đang cố ý dẫn dụ thứ gì đó.

Lần theo hạt cơm trắng, không lâu sau tôi đã ra khỏi con hẻm nhỏ.

“Chẳng lẽ đối phương tiến vào từ nơi này?” Tôi nhìn camera giám sát xung quanh một chút. Chúng không hề bị hư, mà bị người khác che lại. Sự khác thường này càng khiến tôi chú ý thêm.

Tôi lại kiểm tra con hẽm nhỏ, rốt cục ở tìm được một thứ vốn không nên xuất hiện ở đống rác nơi này.

“Tiêm bắp Etorphin.” Etorphin là một loại thuốc gây mê cực mạnh, hiệu quả gây tê so với morphine thông thường mạnh hơn gấp trăm lần. Etorphin với liều lượng lớn thường dùng để gây tê voi.

“Trong hẻm nhỏ sao lại có thứ này?” Mang theo nghi hoặc, tôi chạy khắp con hẻm, cuối cùng phát hiện một nơi có camera giám sát hoạt động bình thường cách đầu ngõ hơn 200 mét.

Bước vào cửa hàng, sau khi nói rõ mục đích với chủ quán, đối phương hết sức phối hợp, chủ động mở máy vi tính ra để cho tôi quan sát.

Tôi tua đi tua lại, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, rốt cuộc tìm được manh mối mà tên trộm để lại. Hơn 2 giờ sáng đêm hôm qua, có một chiếc xe van chạy vụt qua màn hình.

Tốc độ xe rất nhanh, tôi pause hình ảnh, tập trung nhìn thật kỹ.

Tài xế lái xe van có hơi quen mặt. Gã để đầu trọc, có thể nhìn thấy rất rõ từ cổ áo banh rộng, trên ngực gã có một hình xăm bò cạp điệu nghệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.