Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 277: Chương 277: Nhà họ Giang




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

***

- Lần livestream cuối cùng? Tình huống gì đây?

- Anh Streamer, câu chém gió của anh khiến thể xác và tinh thần của em đều hoảng hốt nè.

- Tất cả giải tán, Streamer vô lương tâm lại bắt đầu mê hoặc tiền mồ hôi nước mắt của viewer rồi.

Thiết Lĩnh Bưu Gia khen thưởng room Livestream Siêu Kinh Dị 999 minh tệ:

- Mỗi lần phát sóng, cậu đều có thể tung ra những tin tức lớn, hôm nay lại là chuyện gì? Mắc bệnh nan y sao?

Viewer trong room livestream gửi comment tới tấp. Có người trong bọn họ là fan cứng đã theo tôi suốt 7 lần livestream; một số là vừa mới vào room, còn có cả fan độc hại ước gì tôi xảy ra chuyện không hay nữa.

Thế gian muôn màu, bao gồm cả thiện ác đúng sai. Trong cái room livestream bé nhỏ này, tốt xấu lẫn lộn. Trốn phía sau màn hình, sự khác biệt giữa bản chất con người hiện lên thật sinh động.

“Các bạn viewer, cảm ơn mọi người đã làm bạn cùng tôi. Không có các bạn, thậm chí tôi đã không thể sống sót ngay trong lần livestream đầu tiên. Nhưng cảm ơn thì cảm ơn, trên thế giới không có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng chúng ta sẽ có ngày ly biệt.” Tôi đọc comment trong room livestream, còn phải phân tâm lưu ý phía ngoài phố, để ý xem có có xe cộ nào lái qua hay không.

- Mịa, đùa hay thật vậy? Về sau cũng không livestream nữa à? Bị lock room hả? Chưa từng nude, vì sao lại lock room của anh?

- Thiệt hay giả vậy ba? Tôi đặt cược vào phẩm giá của Ngao Thần nhất tộc, Streamer đang lừa dối.

Teletubbies chết bởi mưu sát khen thưởng room Livestream Siêu Kinh Dị 99 minh tệ:

- Đại ca, mặc kệ sau này anh có livestream nữa hay không, em mãi là fan của anh, cố gắng lên!

- Anh Streamer là người rất có lương tâm. Trước đây em mắc chứng tự kỷ, từ khi xem livestream của anh, tinh thần của em chia ra 11 nhân cách, mạ cũng không cần lo em bị tự kỷ nữa.

- Tôi cũng vậy, trước đây tôi và vợ luôn mâu thuẫn, cãi vã. Từ khi xem livestream của anh, vợ của tôi đặc biệt nghe lời, cũng không dám... bật lại tôi nữa. Suýt nữa thì quên, tôi sẽ đưa cô ấy từ trong tủ lạnh ra, để cô ấy chào hỏi mọi người. (Lời người dịch: Á đù, các ae thấy kinh nghiệm này nhé, vợ ko nghe, cho vào tủ lạnh là yên ngay…)

- Đệt, vì sao nhìn comment vừa rồi của 2 vị đại ca, em đột nhiên không còn đồng tình với anh streamer, bị lock room cũng là có lý do đó chứ...

Mưa vẫn tuôn xối xả, tình thế nguy cấp. Thế nhưng sau khi mở livestream, tôi bỗng cảm thấy có chút nhẹ lòng, cứ như có rất nhiều người đang sát cánh cùng tôi.

“Các bạn thân mến, thật ra trải qua mấy lần livestream trước, tôi đã có nhận thức mới đối với nghề nghiệp đặc biệt của mình.

Tôi đã có cơ hội tìm tòi thẳng thừng vào những bí mật đen tối nhất khiến cho người ta sợ hãi của thành phố này, khôi phục lại sự thật bị chôn vùi nhiều năm trước. Đi lại giữa cõi âm và cõi dương, hoàn thành nhiệm vụ từ cõi âm uỷ thác đến dương thế, đây chính là ý nghĩa tồn tại của tôi khi làm Streamer.

Tôi không phải là người cao cả gì, chỉ biết giãy giụa giữa sự sống và cái chết. Tôi vốn chỉ muốn sống sót, không để tâm đến những ân oán cá nhân.

Mãi đến lần livestream thứ 8, tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm. Tôi bị chọn làm streamer không phải do may rủi hay năng lực, mà là vì thảm hoạ này hình như có liên quan đến tôi.

Mỗi lần livestream đều sẽ dính đến một loại Thần Sát, hiện nay Bát Tự Thần Sát đã gom đủ, cũng đến lúc nên hạ màn.”

Sau khi nói xong, tôi nhìn về phía room livestream, vừa live không đến 2 phút, lượng người xem đã vượt mốc 2.000, comment trong room livestream bay lia lịa.

Có tiếc nuối, có hả hê, và có cả những bình luận ác ý.

- Cậu streamer, cậu streamer, tôi nhìn thấy một thông báo truy nã ở trên mạng, người ở bên trong rất giống cậu đó nha!

- Nhà của tôi ở Tân Hỗ, Streamer bây giờ là người nổi tiếng đó, trên ti vi mỗi ngày đều có phát hình!

- Tội phạm bị truy nã cấp A! Streamer, tôi đã sớm nhìn ra, anh tài hoa xuất chúng thế này, tuyệt không phải người bình thường!

Thiên Tằm Đậu Đậu: - Khủng bố dữ vậy à...

- Người cung cấp vị trí được thưởng 100,000 NDT, mẹ nhà nó! Alo, 110, tao muốn báo cảnh sát!

Viewer trong room livestream trải rộng khắp cả nước, có vài người đã biết chuyện tôi trở thành tội phạm bị truy nã.

Tôi đoán lúc này trung tâm thông tin chỉ huy của cục công an Giang Thành sẽ bị gọi nát, có khả năng điện thoại viên cũng đang bối rối. Sao mới 1-2 phút, lại xuất hiện nhiều quần chúng nhiệt tình đến vậy?

Lắc đầu, tự biết không cách nào tránh khỏi, tôi cũng không để ý tới comment này.

Nhân tính là thứ không thể đo đạc, cũng không thể ước lượng, dù là bạn bè ngoài mặt tươi cười, ai biết cách màn hình kẻ đó sẽ làm những gì?

“Vị trí lúc nào cũng có thể bại lộ, livestream bị bại lộ, làm sao có thể chạy thoát?”

Tôi không tắt smartphone, mà tạm thời cất nó vào túi áo trên, dùng áo mưa bọc lại rồi rời khỏi cửa hàng.

Trên lối đi bộ một chiếc xe cũng không có, tôi do dự rất lâu rồi đi về phía cửa hàng tiện lợi, thân thể dán sát vào bức tường ở phía sau đường hầm, kéo vành nón xuống, trốn trong bóng tối.

Mưa tuôn xối xả, tôi đưa mắt nhìn mặt đường: “Hai mẹ con kia chắc đã báo cảnh sát, đợi lát nữa xe cứu thương và xe cảnh sát nhất định sẽ tới đây. Mình không thể để mặc Lộc Hưng chạy trốn, thời kỳ đặc biệt chỉ có thể áp dụng thủ đoạn đặc biệt.”

Khoảng chừng 5-6 phút sau, một xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương đồng thời chạy đến. Bác sĩ, y tá vội vàng đến nỗi không mang theo dù, lao vào trong cửa hàng tiện lợi.

Cảnh sát đi theo phía sau, bên trong xe chỉ lưu lại một tài xế.

“Đoạt xe cảnh sát, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút điên cuồng.” Tôi nuốt nước miếng, trái táo cổ giật giật, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi đi ra khỏi con hẻm nhỏ.

Xe cứu thương là dùng để cứu giúp người bị thương nặng. Nếu như tôi lái đi, người cảnh sát bị Lộc Hưng bắn bị thương trong cửa hàng tiện lợi sẽ bị nguy hiểm tính mạng, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn xe cảnh sát.

Càng đi càng nhanh, giờ tôi không thể do dự nữa, chạy vội ra hẻm nhỏ, vọt thẳng tới bên cạnh xe cảnh sát.

“Ai đó?!” Tài xế ngồi lại trong xe cảnh sát kêu lên, tôi nhìn thấy gã đưa tay sờ về phía thắt lưng của mình.

“Mệnh Quỷ!”

Cảnh tượng kinh dị khiến cho cả đời của kẻ này đều khó mà quên được xuất hiện. Dưới áo mưa vươn ra vô số tóc đen, y như xúc tu của thủy quái quấn chặt lấy gã.

Mở cửa xe, tôi cướp lấy khẩu súng lục cảnh sát, kéo gã ra khỏi xe: “Cho mượn xe dùng một lát.”

“Rầm!” Đóng sầm cửa xe, tôi cũng không để ý phương hướng, ưu tiên lái xe cảnh sát đi xa.

“Phát hiện tội phạm bị truy nã! Một đội ở khu Hán Dương phát hiện tội phạm bị truy nã! Ở đường Thanh Tùng, xin viện trợ!”

Phía sau là tiếng la hét của cảnh sát, tôi nghe không rõ lắm, chỉ muốn nhanh chóng đuổi kịp Lộc Hưng.

Bật hộp màu đen gỗ, đặt Tử Mẫu Cổ ở bên cạnh tay lái. Đầu của Mẫu trùng hướng về phía trung tâm thành phố, thỉnh thoảng còn dùng đầu chạm vào hộp gỗ.

“Xem ra khoảng cách không phải quá xa, nhưng tại sao bọn Lộc Hưng lại chạy vào trung tâm thành phố?”

Tốc độ xe nhanh hơn, tôi không cần suy nghĩ, bèn căn cứ chỉ dẫn của Mẫu trùng để truy đuổi theo hướng trung tâm thành phố.

Lái qua 2 ngã ba, trước mặt xuất hiện trạm dừng do cảnh sát bố trí, nơi này là trung tâm thành thị. Tuy tôi đã sớm dự liệu cảnh sát sẽ bố trí ở chỗ này, nhưng vì để nhanh chóng bắt được Lộc Hưng, tôi không thể lựa chọn đi vòng.

“Dừng xe lại!” Trong cơn mưa lớn, áo khoác của cảnh sát đang làm nhiệm vụ phản chiếu qua ánh đèn xe. Hai người cảnh sát cầm đèn cảnh báo muốn ép tôi dừng lại.

Cướp xe và tấn công cảnh sát đã đủ bóc lịch 3 năm, cộng với việc tôi bị tình nghi giết người, chống lại sự bắt giữ và âm mưu tấn công cảnh sát một cách ác ý.

Nếu tất cả những tội ác mà tôi gây ra trong đêm nay đều được thực hiện, dù bị án tù chung thân, tôi cũng sẽ cảm ơn toà án đã xử nhẹ.

“Không thể bị bắt, ít ra tối nay không được.” So với những việc trên, dường như hành vi lao qua vành đai cách ly do cảnh sát bố trí không phải là vấn đề quá lớn.

Cắn răng một cái, tôi đạp ga, lạng qua chướng ngại vật do cảnh sát dựng trên đường, nghênh ngang rời đi.

Hai người cảnh sát không ngờ tôi lại điên cuồng đến vậy, ngay tại trung tâm thành phố còn dám liều mạng. Một người lái mô-tô đuổi theo, kẻ còn lại lập tức xin viện trợ.

“Khu vực thành thị đường xá chi chít, nhưng không có phương hướng nào an toàn, cảnh sát biết vị trí của mình. Nhưng mình lại không biết xe cảnh sát sẽ tới từ phương hướng nào, khó rồi đây.”

Tôi thừa nhận sau khi nhìn thấy Lộc Hưng đã có chút kích động, dưới sự khinh thường đã đẩy bản thân vào tuyệt cảnh. Nhưng chỉ cần có thể bắt được Lộc Hưng, mọi chuyện đều xứng đáng.

Tôi đã không còn cách nào quay đầu, chỉ còn cách bắt gã rồi nói cho mọi người biết: Gã mới là hung thủ thực sự của vụ án 5 năm trước. Làm như vậy, tôi mới có một ít cơ hội tự cứu mình.

Xe chạy như bay, Mẫu trùng dần dần có phản ứng. Nó quay đầu về phía tây, tông mạnh đầu vào vách hộp.

“Phía Tây? Phía Tây trung tâm thành phố hình như là đất của nhà họ Giang.”

Lái nhanh qua những toà cao ốc, thậm chí tôi cũng kinh ngạc trước vận may của mình. Từ khi mình livestream đến giờ, chắc cũng qua nửa giờ, lại không hề nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát nào.

“Vận may của mình luôn không tốt, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”

Tiến vào phái tây trung tâm thành phố, từ rất xa đã có thể nhìn thấy kiến trúc mang tính đặc trưng của Giang Thành -- Thế Kỷ Tân Uyển.

3 tòa cao ốc tạo thành chữ phẩm (品) đè chặt đầu rồng của Giang Thành, tôi đến càng lúc càng gần, cảm giác bất an cũng càng thêm mãnh liệt.

“Lộc Hưng đang cố ý dụ mình về phía nhà họ Giang ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.