Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 286: Chương 286: Diệp Băng




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

***

“Chết rồi ư?”

Nếu như có thể diệt trừ phụ tá đắc lực của Lộc Hưng ngay tại đây, tỷ lệ chiến thắng của tôi sẽ lớn hơn rất nhiều.

Viên đạn xuyên qua cơ thể, cũng không có cảnh tượng nổ tung óc đáng sợ như trong tưởng tượng.

Thân thể vẫn còn nguyên vẹn, viên đạn xuyên qua gò má của Khâu Nhậm, dường như không hề chạm vào gã.

“Cao Kiện! Lui ra sau ngay, đây là trận pháp tà thuật!” Cành liễu của Nhàn Thanh đạo trưởng quất tới trước mặt của tôi, làm văng nước bùn, ngăn cản tôi bước tới.

Giữ vững cánh tay, tôi tiếp tục nổ súng, lần này tôi nhắm ngay trái tim của Khâu Nhậm, thế nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

“Khâu Nhậm ở trước mắt chỉ là một bóng ma sao?”

Tôi từng thấy Tử Sửu sử dụng trận pháp được bày ở xung quanh Khâu Nhậm trong ác mộng. Đó chính là Tam Anh Tụ Linh, có thể thu thập âm khí trong vòng trăm mét, biến thành vật cho bản thân sử dụng.

Dùng Truy nhãn đảo qua 3 cái đầu trẻ con ở trước người của gã, tinh xảo đặc sắc, thoạt nhìn tinh xảo nhẵn bóng, không giống như vật bình thường.

“Nó đang làm gì nhỉ?”

Khâu Nhậm đứng trong đại trận, dường như không nhận ra tôi, chỉ chuyên tâm điều khiển trận pháp.

“Nhàn Thanh đạo trưởng, sao ông lại gặp gã này?” Hoàn cảnh hiện trường khiến tôi khó phán đoán, đành phải hỏi Nhàn Thanh đạo trưởng.

Lúc này, ông ta đang đứng ở ranh giới của trận pháp Tam Anh Tụ Linh, giẫm vào vật gì đó, muốn từ từ tiến vào: “Tôi và kẻ này không oán không cừu, cũng tại tôi thích xen vào việc của người khác mà thôi. Nhìn thấy cô gái kia bị búp bê tra tấn, nguy hiểm đến tánh mạng, muốn cứu cô ấy thoát khỏi hiểm cảnh. Có ai ngờ tên tà đạo này quá quỷ dị, xảo quyệt, thực lực cao cường, cùng tôi đấu bất phân cao thấp, cuối cùng lại dùng Ma La Quỷ Gương thay đổi chân thân, dụ tôi vào trong trận.”

“Ma La Quỷ Gương?” Tôi không biết Quỷ Gương còn có nhiều cách phân chia như vậy, Ma La hình như là quỷ vật của Ấn Độ: “Đạo trưởng, tôi phải làm sao mới giúp ông thoát khốn?”

Nhìn ra được tình cảnh lúc này của Nhàn Thanh đạo trưởng cũng không tốt, tôi đi tới đi lui ở bên ngoài Tam Anh trận.

“Chớ sợ, tôi đã tìm được vị trí mắt trận, phá trận chỉ cần thời gian một chun trà, chỉ là trận này bố trí đã lâu, tụ tập không ít âm khí. Tôi vẫn chưa rõ mục đích của đối phương, sợ phá trận này xong, sẽ thả hung vật ở trong này trước thời hạn.”

Công năng chính của Tam Anh Tụ Linh là thu thập âm khí, chuyển hóa thành sát khí tinh thuần. Lúc đầu ở trong cơn ác mộng, Tử Sửu cũng vì sử dụng Bùa Thỉnh Thần mới bày xuống trận này. Giờ nghĩ lại, mục đích của Khâu Nhậm bày trận này chắc cũng giống như Tử Sửu.

Nhìn về phía trong trận, tuy nói như vậy, nhưng trong trận ngoại trừ Quỷ gương biến thành Khâu Nhậm ra, cũng chỉ còn có người phụ nữ mặc đồ tang kia.

“Gã thu thập nhiều âm khí như vậy, rốt cuộc là để cho thứ nào dùng?” Tôi vận dụng Truy nhãn cẩn thận quan sát. Tuy trên Ma La Quỷ Gương dán mấy lá bùa đen, nhưng nét bút trên lá bùa rất đơn giản, tối đa chỉ có thể xem như bùa tiểu thừa.

“Sự tồn tại của Quỷ Gương chỉ để chủ trì trận pháp, chắc vấn đề là ra ở trên cơ thể của người phụ nữ kia.”

Siết cổ của Giang Thần, tôi và gã đi vòng qua bên kia của đại trận, chờ chúng tôi nhìn thấy gò má của người phụ nữ này, đều do dự một chút, sau đó đồng thanh thốt lên: “Diệp Băng...”

Người phụ nữ đó mặc áo ngủ bình thường, bên ngoài bị ép khoác lên áo tang bằng vải bố.

Gương mặt xinh đẹp ngày nào đang ngã vào đống bùn, khuôn mặt tái nhợt, dính đầy đất bẩn.

Mưa to làm mờ tầm mắt của cô ấy, nhưng cô vẫn nhìn thấy được tôi và Giang Thần ngay lập tức.

Cô ta muốn ngồi dậy, nhưng lại không thể dùng được chút sức lực nào, đành ngồi phịch ở trong bùn. Khuôn mặt Diệp Băng bị nước mưa xối ướt đẫm. Cô há miệng, theo khẩu hình, dường như đang nói 2 chữ Cao Kiện.

Khẩu hình khi phát âm tên của tôi và Giang Thần không giống nhau, tôi và hắn đều nhìn thấy cảnh này.

Mưa xối xả dội ướt cơ thể của mọi người, giống như 5 năm trước đây.

Nãy giờ không nhìn tôi, bỗng Khâu Nhậm ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng, trắng bệch, từ góc độ này trông vô cùng kinh tởm.

“Cao Kiện, quả nhiên mày đuổi tới rồi. Lộc Hưng nói không sai, mày rất thông minh, cũng rất quả quyết, nhưng đây cũng là nhược điểm lớn nhất của mày.” Quỷ Gương biến ảo thành Khâu Nhậm tựa như máy lặp vậy, từng chữ từng chữ nói ra, không hề dừng lại giữa chừng, nghe vô cùng quái dị.

“Mày có thể tìm tới nơi này, không phải là vì nó sao?” Khâu Nhậm lấy từ túi áo ra một con côn trùng khá giống con Tằm, nhưng nhỏ hơn tằm rất nhiều: “Tử Mẫu Cổ, là vị Cổ sư Miêu Cương kia trồng ở trên người của Lộc Hưng. Chắc lúc lão già đưa con này cho mày, mày mừng rỡ lắm đúng không, cho rằng nắm thóp được Lộc Hưng?”

Khâu Nhậm thuận tay nghiền chết Tử Trùng, trong túi của tôi truyền đến dị động, Mẫu Trùng ở trong hộp gỗ màu đen nhảy nhót một lúc, rồi cũng từ từ mất mạng.

Tử mẫu đồng tâm, đồng sinh cộng tử.

Âm khí ăn mòn thi thể của Tử Trùng, Khâu Nhậm lại giẫm lên một đạp, dí mạnh: “Thật ra mày rất giống Lộc Hưng, điên đến tận xương. Nhưng chỗ mày không bằng tên đó chính là, gã có thể coi tất cả mọi thứ là lá bài để đánh bạc, còn mày vẫn giữ lại vài phần giả nhân giả nghĩa.”

Lộc Hưng sớm đã phát hiện ra Tử Mẫu Cổ. Đúng như dự đoán lúc trước của tôi, gã đã tương kế tựu kế, lấy Tử Trùng làm mồi, làm rối mắt mình.

“Đúng thật là tao đã mình sơ suất.”

“Không phải sơ suất, người thành đại sự không có bạn bè. Lẽ ra mày không nên tin tưởng Cổ sư kia. Trên thế giới này ngoại trừ mình ra, không có bất kỳ người nào đáng để tin cậy.”

“Nếu không đáng tin, vì sao mày còn nghe theo Lộc Hưng? Dù đã trả giá bằng một bàn tay, vẫn lì lợm dính sát, giống như một con chó ngoan.” Tôi xóc xỉa rất cay độc, thật ra là đang kéo dài thời gian.

Tôi luôn chú ý bốn phía; kẻ điều khiển Quỷ gương không thể cách quá xa, chắc đang trốn ở gần đây.

Viên đạn không thể giết chết Quỷ gương, thế nhưng giải quyết Khâu Nhậm, 1 phát là đủ rồi.

“Lộc Hưng là thằng điên, nhưng nó cũng không phải là thằng điên như trong định nghĩa tầm thường của bọn mày. Lũ phàm tục bọn mày sẽ không thể hiểu được, tựa như con kiến hôi vĩnh viễn không hiểu được trường sinh là gì, đây chính là sự chênh lệch giữa mày và nó.”

“Tao éo cần hiểu trường sinh của mày là cái quái gì, nhưng tao biết trên đời này có nhân quả luân hồi. Ngay cả thế giới này, cứ mỗi 130,000 năm sẽ xảy ra đại tận thế, thì trên thế gian này cũng không có thứ trường tồn mãi mãi. Còn nữa, đừng so sánh tao với thằng điên đó, tao không muốn so sánh với đứa sắp lên chầu trời.”

Âm khí bùng lên, giọt mưa tới gần Khâu Nhậm đều bị một cổ lực lượng vô hình quét đến những phương hướng khác. Âm khí trong Tam Anh trận sắp bão hòa.

“Ai sống ai chết - đừng vội khẳng định như vậy! Phật Đà đã đợi ngày này rất lâu, dù chuyện gì xảy ra vào lúc này đi nữa cũng tuyệt không thể thất bại.” Khâu Nhậm nói xong bèn cười ha hả. Sau đó, Quỷ Gương trong dáng dấp đang nói chuyện của gã bị âm khí ảnh hưởng, gương mặt trở nên vặn vẹo.

“Cao Kiện, trước lúc mày chết, tao còn có một vấn đề muốn hỏi mày. 5 năm trước, lúc tao chuẩn bị giết chết tế phẩm cuối cùng, cảnh sát toàn thành phố đều bị tao lừa gạt, vì sao mày lại có thể trước giờ tìm được tao? Vấn đề này tao đã nghĩ suốt 5 năm, nhưng nghĩ mãi cũng éo thể nghĩ ra. Toàn bộ kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ, tại sao mày biết tao sẽ chọn ở địa điểm giết người cuối cùng ở đâu?”

Nước mưa lạnh như băng nện ở trên mặt, đôi mắt của tôi toả sáng: “Xuống dưới âm tào địa phủ tiếp tục suy nghĩ đi, dù sao ở nơi đó có nhiều thời gian.”

Rút lui về phía sau, lúc tôi và Khâu Nhậm nói chuyện, Nhàn Thanh đạo trưởng đã đi được rất xa trong trận pháp.

Bước đi trên đám bùn đất có vẻ như bình thường, song bộ pháp của Nhàn Thanh đạo trưởng lại khiến người ta hoa cả mắt. Dưới điều kiện tiên quyết là không để đại trận phát động, ông ta đã mò tới vị trí mắt trận.

Nhàn Thanh đạo trưởng dùng một tay cắm vào giữa đống bùn đất, moi một lệnh bài bát giác ra.

Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy tấm lệnh bài đen như mực này, hình như nó là tượng trưng cho thân phận của đệ tử Song Diện Phật.

Mắt trận bị đào, âm khí thu thập được trong nháy mắt cuồng bạo, Quỷ gương trong dáng vẻ của Khâu Nhậm bị xé nát. Một cơn lốc xoáy màu đen dường như bay lên trên vùng đất hoang vu.

“Lui ra phía sau!”

Nhàn Thanh đạo trưởng hét to một tiếng, phất tay ném ra mấy đạo lá bùa, nhưng do mưa bão và sấm sét, lá bùa cũng không sản sinh được mấy tác dụng.

Tôi lôi Giang Thần tránh ra thật xa: “Đạo trưởng, đại trận không phải đã được phá giải à, vì sao còn có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy?”

Nhàn Thanh đạo trưởng nghiêm túc nói: “Đối phương đang dùng dương mưu: Đại trận không phá - âm khí không ngừng tập hợp. Đại trận vừa vỡ - âm khí thu thập được sẽ tiến vào trong thân thể của cô gái kia, xem ra cô gái này sắp nguy hiểm đến tính mạng.”

Vòng xoáy âm dương trong vùng hoang vu cũng không lan rộng, chỉ quanh quẩn ở bên người của Diệp Băng, thổi loạn bộ đồ tang trên người của cô, lộ ra gương mặt dính đầy bùn đất.

Còn nhớ mấy tuần lễ trước, gương mặt này còn kiêu ngạo đắc ý đi tới cửa hàng của tôi. Nếu không bị cô ta châm chọc, có thể tôi cũng sẽ không mạo hiểm đồng ý uỷ thác nguy hiểm của Hạ Tình Chi.

“Mọi thứ đều là số mệnh mà.”

Cách màn mưa xối xả, Diệp Băng thống khổ rên xiết; âm khí chui vào thân thể của cô ấy. Tôi có thể thấy rõ từng đốt lóng tay trắng nõn của cô ngón dần dần biến thành màu xanh đen.

“Là kẻ có Bát tự bao gồm cả 3 số mệnh Phi Ma, Điếu Khách Tang Môn đấy ư? “ Nhàn Thanh đạo trưởng nhìn chằm chằm Diệp Băng xanh ngón tay màu đen, thảng thốt thét lên:

“Hoành quan nhất sát thiểu nhân tri, nguyệt lộc hung thần hựu cập thì; túng hữu cát tinh trọng điệp chí, bất tao hình lục dã khuynh nguy.”

(Chú thích: Ý nghĩa của bài thơ trên là: Có 1 điềm xấu chết chóc ít ai biết đến. Đó là một thời khắc cực kỳ kinh khủng, cực xấu, thậm chí dù có được ngôi sao may mắn chiếu mệnh thì người sinh ngay thời khắc đó cũng phải chịu tai nạn nghiêm trọng, hoặc ít nhất là cuộc sống không được yên bình.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.