Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 84: Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera




Dịch: Âm Giang Tú Tràng

***

“Đừng làm bừa!” Tôi giật tay ra khỏi sự kiềm kẹp của Ngô Mãnh. Anh ấy liền đưa một găng tay cao su cho tôi: “Cẩn thận, đây là vật chứng!”

Tôi nhận lấy găng tay, rồi cầm chiếc hộp đen chứa hình nhân bằng tóc lên xem xét.

Người thợ này làm rất tinh tế. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cơ bản là tôi chẳng bao giờ tin chuyện tóc người lại có thể bện thành một hình nhân sống động thế này.

Sợi tóc đen nhánh, màu tươi, chất tóc còn tốt. Tôi đưa lên mũi ngửi, không hề có bất cứ mùi vị của nước bảo quản hay tiêu độc nào.

“Đội phó Ngô, anh gỡ xuống một đoạn nhỏ rồi mang đi giám định thử xem có phải là tóc của Tưởng Thi Hàm hay không.” Tôi cất hình nhân vào hộp gỗ, đóng nắp lại, cầm nó trong tay.

Trên hộp gỗ còn dính vài vệt máu. Khi ra khỏi phòng, Tưởng Thi Hàm đi chân trần. Bàn chân của cô ấy bị mảnh thủy tinh cắt đứt. Nếu nói như thế, có lẽ Tưởng Thi Hàm đã giẫm trên hộp gỗ này để trèo lên lan can.

“Đội phó Ngô, đã xem camera.” Tiểu Trần chạy đến giếng trời, vẻ mặt của anh ấy có vẻ quái quái: “Cô gái này tự sát thôi mà!”

Tôi và Ngô Mãnh đến phòng CCTV. Tiểu Trần liền ưu tiên mở video của camera trong thang máy ra. Sau khi mọi người cùng xem xong, đều quay lại nhìn tôi chằm chằm.

Rõ ràng là, chỉ có một mình Tưởng Thi Hàm trong thang máy!

Cô ấy chẳng bị ai bắt giữ cả. Cô ấy tự thân một mình đi vào thang máy. Cả quá trình này mang dáng dấp của một trò khôi hài đến từ nữ diễn viên mang tên Tưởng Thi Hàm.

“Không thể như vậy được.” Tôi chồm sát vào mặt máy tính.

“Cao Kiện, không phải là bọn anh không tin cậu, nhưng sự thật rành rành ra đó.” Ngô Mãnh đứng cạnh tôi: “Cái chết của Tưởng Thi Hàm đúng là quái gở. Nhưng khi đó, cả tinh thần và thể xác của cô ấy cũng quá mệt mỏi rồi. Cậu nên biết là, logic của người điên và người bình thường khác biệt nhau, chúng ta khó mà phỏng đoán.”

Nếu như lúc đó tôi không có mặt, không trải qua một buổi tối quỷ dị như thế kia, chắc chắn tôi cũng tin chuyện này là tự sát.

Đây chính là chỗ đáng sợ của bàn tay đen giấu trong bóng tối. Rõ là là án mưu sát, kẻ đó lại dàn dựng nên một hiện trường tự sát giả tạo như thế này!

“Thủ pháp gây án thế này quá giống với phong cách giết người trong vụ Hoàng Quan Hành mà!” Hiện tại, tôi có thể khẳng định, đối phương đã sử dụng một loại tà thuật nào đó để khống chế tâm thần của Tưởng Thi Hàm, buộc cô ấy thực hiện hành vi mà bản thân cô ấy không hề muốn!

“Cao Kiện, đây chỉ là một vụ tự sát mà thôi! Nếu không có gì nữa, chúng tôi sẽ đi thông báo cho gia đình...”

“Khoan đã!” Tôi hô to lên, nhìn tất cả mọi người trong phòng: “Đây không phải là tự sát, tôi nói rồi, đây là án mưu sát một trăm phần trăm!”

“Đệch... Anh nghĩ mình là thần thám à?” Tiểu Trần không hề biết những chuyện mà tôi trải qua, nên tỏ vẻ coi thường.

Tuy vậy, thông qua Thiết Ngưng Hương, Ngô Mãnh biết rõ sự tinh ý của tôi, bèn mở miệng hỏi: “Tại sao cậu dám khẳng định đây là mưu sát?”

“Mọi người xem tiếp đoạn video này đi.” Tôi chỉ vào hình ảnh thang máy, nói đó hiển thị rõ tầng lầu mà thang máy đang ngừng: “Ngay lúc này! Pause video lại đi.”

Tất cả mọi người chụm đầu vào video đang được nhấn dừng lại. Lúc này, con số biểu hiện trên bảng điện tử là “- 3.”

“Tầng ngầm số 3?”

“Đúng! Là tầng ngầm thứ 3!” Giọng nói của tôi vang dội, mạnh mẽ, lộ rõ một sự tự tin: “Khi nãy, có một người bác sĩ nói với tôi: Muốn dùng thang máy đi xuống tầng hầm, kẻ đó cần phải có sự cho phép, ý là phải được cấp mật mã riêng. Trong khi đó, chỉ có một vài người bác sĩ của bệnh viện này được cấp số mật mã đó. Như vậy, tại sao một người phụ nữ có thần kinh không bình thường như cô ta lại có thể biết được chuỗi mật mã ấy cơ chứ?”

Mọi người trong căn phòng này đều im bặt, chỉ có tôi rõ ràng một điều. Kẻ có thể điều khiển tinh thần của Tưởng Thi Hàm, khiến bệnh tình của cô ấy trầm trọng đến phát điên chính là một người bác sĩ nào đó!

“Mấy anh cảnh sát nè! Hy vọng là các anh làm việc có trách nhiệm chút xíu! Ngày hôm nay, tất cả những bác sĩ nào trực ca đêm mà biết dãy mật mã thang máy ấy đều chính là kẻ tình nghi giết chết Tưởng Thi Hàm!”

Cái chết của Tưởng Thi Hàm không phải là rủi ro, vì thế, tôi phải giúp cô ấy báo thù. Tôi phải lôi cái kẻ khốn kiếp ấy ra, để nó nhận tội trước pháp luật.

“Ép một người sống đến nỗi điên loạn, điều khiển tâm thần của cô ta rồi ngụy tạo thành một vụ tự sát. Thủ đoạn quá cao cường, đúng thật là cao thủ mà!” Cái chết của Tưởng Thi Hàm chỉ rõ quá nhiều thứ. Cô ấy đã rơi vào cảnh thân bất do kỷ ở những giây phút sống sót cuối cùng, tựa như bóng hình bé nhỏ trong bức tranh máu mà cô ta từng vẽ trên trần nhà vậy.

Cô ấy muốn dùng cách riêng của bản thân để cầu cứu, nhưng người xung quanh chăng có ai hiểu. Cô ấy chỉ có thể chịu đựng đau đớn một mình.

Nêu tôi không xuất hiện, e rằng cuối cùng cô ta cũng tự sát thôi. Chính xác mà nói, tinh thần của cô ta hoàn toàn vỡ nát, triệt để tuyệt vọng, chỉ còn mỗi một lựa chọn duy nhất là tự kết thúc sinh mạng của mình.

Cứ như vậy, bàn tay đen ẩn giấu phía sau sẽ không hề bị moi móc ra bất cứ khe hỡ nào. Cái chết của Hoàn Quan Hành cũng bị che lấp một cách hoàn mỹ.

Giờ nghĩ lại, khát vọng sống sót của Tưởng Thi Hàm rất mạnh. Rõ ràng là cô ấy mong ngóng sự ấm áo, nhưng không dám đến gần, cuối cùng nhảy lầu mà chết.

Trong khi đó, bản thân Hoàng Quan Hành dị ứng với cồn, nhưng gã lại uống nhiều rượu đêm đó, say rượu lái xe dẫn đến tai nạn giao thông rồi chết tươi giữa đường.

Cả hai người bọn họ đều bị cưỡng ép khống chế tinh thần một cách nghiêm trọng, bị ép buộc thực hiện một số động tác vô lý. Tôi chưa hề nghe qua có bất cứ loại tà thuật nào đủ sức làm chuyện này. Ngay khi Ngô Mãnh bắt đầu tra xét mấy người bác sĩ tại đây, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho anh Lưu mù.

“Anh Lưu, muộn như thế này mà còn gọi anh, em xin lỗi. Nhưng mạng người quan trọng, em có việc nhờ anh tư vấn giùm.”

Giọng nói của anh Lưu khá vững chãi từ trong loa điện thoại vang lên: “Em hỏi đi. Anh đã đoán ra đêm nay có chuyện, nên trằn trọc nãy giờ mà vẫn chưa ngủ được.”

“Anh có biết, trên đời này có loại tà thuật nào đủ khả năng khống chế tâm thần của một người từ xa hay không? Trời vừa tối, nạn nhân sẽ phát bệnh và có thể trông thấy một số thứ mà người thường không nhìn thấy?”

“Tà thuật với năng lực tương tự như thế có rất nhiều. Em nói cụ thể hơn xem sao?”

Tôi nhìn về chiếc hộp chứa hình nhân bằng tóc trong tay: “Chất môi giới để hung thu thi pháp có lẽ là tóc của nạn nhân. Em đến vị trí nơi nạn nhân nhảy lầu thì tìm được một cái hộp đen bằng gỗ, bên trong có chứa một hình nhân nhỏ bện bằng tóc.”

“Hình nhân bện bằng tóc à?” Anh Lưu mù im lặng một hồi lâu, tôi nghe ra có tiếng lật sách trong điện thoại: “Còn mơ hồ quá. Anh không dám chắc... Nghe em miêu tả, có lẽ là giống với Vu thuật của Tương Tây, hoặc là Hàng đầu của Nam Dương.”

Tôi dằn lòng lại, kể hết mọi chuyện đêm qua cho anh Lưu mù nghe, hy vọng anh ta phán đoán được loại tà thuật mà Tưởng Thi Hàm mắc phải.

“Em nói em trông thấy một cái đầu ông cụ bay bay giữa không trung à?”

“Đúng vậy! Lóe lên một cái rồi biến mất. Nhưng có một đứa con nít trông thấy khá rõ. Anh có cần em kêu nó đến hay không?” Anh Lưu mù vừa hỏi, tôi liền hy vọng anh ta có thể đưa ra câu trả lời xác đáng.

“Nếu quả thật có một cái đầu bay bay xuất hiện, như vậy, có lẽ cô gái kia nhảy lầu là vì trúng thuật Hàng đầu của Nam Dương rồi.”

“Hàng đầu là sao hả anh?”

Anh Lưu mù lật sách ra, tra cứu thông tin, sau đó tìm ra được nội dung liên quan: “Anh e rằng trường hợp mà chú em gặp phải, không chỉ là thuật Hàng đầu thông thường, mà đó chính là thuật Hàng đầu bay lượn, một thuật pháp vô cùng ác độc.”

“Thuở còn trẻ, ông tổ nhà anh từng đấu pháp với một vị Hàng đầu sư. Vì thế, anh có biết chút ít về thuật Hàng đầu.”

“Thuật Hàng đầu đến từ Nam Dương khá là nổi tiếng, nôm na là thuật làm khuất phục, nô dịch một thực thể nào đó. Chỉ có điều, thứ mà người bình thường có thể tiếp xúc đến, đa phần gọi là Dược hàng và Cổ hàng, ý chỉ sử dụng thuốc độc và sâu, trùng, rắn, rết để hại người. Những thứ đó không được xem là pháp thuật cao thâm.

“Nhưng các vị Hàng đầu sư chân chính lợi hại lại là một khái niệm khác. Đa phần, bọn họ am hiểu Quỷ hàng và Linh hàng. Người đó biết cách nuôi, nhốt tiểu quỷ, nô dịch oan hồn, sai khiến chúng làm việc cho mục đích riêng của bản thân người thi pháp.”

“Trong những phong cách dùng Hàng đầu như thế, có hai loại làm người người căm phẫn chính là thuật Huyết hàng và thuật Hàng đầu bay lượn. Trong hai khái niệm trên, thì hình ảnh chiếc đầu bay lượn mà em thấy trong đêm nay rất ăn khớp với thuật Hàng đầu bay lượn này.”

Thông tin mà anh Lưu mù cung cấp đã gián tiếp chứng minh cái chết của Tưởng Thi Hàm không hề dính dáng gì đến Âm Gian Tú Tràng cả, mà do một phường bàng môn tả đạo nào đó giở trò.

“Vậy em phải làm sao mới có thể tóm được kẻ thi pháo này?”

Giọng nói của tôi vô cùng gấp gáp. Tôi cần phải bắt được kẻ thi pháp, từ đó truy tra ra tiền căn hậu quả, rồi công bố mọi chuyện ra ánh sáng.

“Nếu kẻ đó đã luyện thành Hàng đầu bay lượn, nó có khả năng đến vô ảnh, đi vô tung, giết người trong vô hình.”

“Người thi pháp có thể điều khiển tâm thần của nạn nhân ở cách xa hàng nghìn mét. Nếu cậu muốn tìm ra kẻ đó... chuyện này quá khó.” Anh Lưu mù tiếp tục lật sách: “Chỉ là, môn tà thuật này có một khuyết điểm. Một khi điều khiển cái đầu bay đi, như vậy cơ thể cần hấp thụ một lượng lớn máu tươi, đặc biệt là máu tươi nóng hổi chảy ra từ vật thể sống. Do đó, cậu điều tra xem, xung quanh khu vực đó có nơi nào đủ khả năng tồn trữ một số lượng lớn thi thể động vật chết vì mất nhiều máu hay không? Nếu có, vậy tên Hàng đầu sư đó sẽ ở loanh quanh khu vực đó mà thôi.”

“Anh Lưu, lần này em lại mang ơn anh rồi.”

Cúp điện thoại, tôi đi tìm Ngô Mãnh, nhờ anh ấy điều động người giúp tôi tìm kiếm trong chu vi ngàn mét xung quanh, coi có nơi nào phát hiện ra xác khô của động vật hay không.

Anh ấy nửa tin nửa ngờ, cuối cùng đồng ý nghe theo tôi một lần.

Sau nửa đêm, kết quả giám định tóc đã có, đúng là của Tưởng Thi Hàm.

“Sau khi Tưởng Thi Hàm nhập viện, tóc bắt đầu khô dần, không có sức sống và đen tuyền như thế. Thế nhưng, hình nhân bằng tóc kia lại đen óng, sáng sủa, đặc biệt là không hề có mùi nước khử trùng.”

“Có lẽ mớ tóc để bện con rối được lấy từ người cô ta cách đây hai ngày, cái hôm nhập viện, hoặc là trước đó nữa.”

Phạm vị điều tra bắt đầu được thu nhỏ lại. Hung thủ biết mật mã thang máy đi thông xuống nhà xác của bệnh viện, từng có tiếp xúc với Tưởng Thi Hàm trong mấy ngày trước đó.

“Sẽ là ai nhỉ?”

Tôi đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nghe tiếng báo cáo của Tiểu Trần từ bên ngoài: “Đội phó Ngô, đã tìm ra xác khô của động vật rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.