Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 54: Q.2 - Chương 54: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu. [2]




Trời ạ, cô còn tưởng rằng phải bồi thường nhiều tiền lắm......

Cuối cùng chỉ có hơn một trăm kim thôi, điều này đối với một người mỗi ngày kiếm ít nhất gần cả vạn tệ như Diệp Từ, thật sự là......

Cười không tâm không phế một hồi, Diệp Từ bỗng nhiên bắt đầu cân nhắc một vấn đề khác, cô nên dùng biểu tình gì đối mặt với Nguyệt Thanh Khâu đây? Mặc dù kiếp trước lúc cô gặp Nguyệt Thanh Khâu, người kia đã lặn lộn ‘phong sinh thủy khởi’ từ lâu, có điều cô không hề biết gì về bộ dáng của anh trước khi anh nổi danh cả. Xem tình huống lúc này, một người có thể đem một trăm kim tệ ví thành khoảng tiền lớn, nhìn kiểu gì cũng không hợp với từ ‘phong sinh thủy khởi’ cả.

*Phong sinh thủy khởi(风生水起): gió nổi nước lên. Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng

Đương nhiên, nhận định này đã loại trừ tình huống Nguyệt Thanh Khâu là một người keo kiệt. Phải biết rằng, Nguyệt Thanh Khâu trong nhận thức của Diệp Từ ở kiếp trước, tuy không tới trình độ tiêu tiền như nước, nhưng tuyệt đối không phải người bủn xỉn. Cho nên gặp tình huống quỷ dị bây giờ, điều duy nhất Diệp Từ nghĩ tới là -- Nguyệt Thanh Khâu không có tiền, hoặc đang giãy dụa trên bờ vực trở thành người nghèo.

Có điều...... Tình huống này vẫn khiến người khác không tiếp thu được.

Diệp Từ luôn cho rằng Nguyệt Thanh Khâu từ lúc mới gia nhập game liền cực kỳ vượt trội, tuy rằng lúc xem Đề xuất nhiệm vụ của Nguyệt Thanh Khâu, trang bị và điều kiện của bản thân anh khá bình thường,. Nhưng Diệp Từ cứ ngỡ anh đang ngụy trang, cô vốn chưa bao giờ nghĩ tới tình huống khác.

Bỗng nhiên có như vậy trong nháy mắt, Diệp Từ bắt đầu tò mò, kiếp trước lúc cô chưa quen biết Nguyệt Thanh Khâu, anh ấy rốt cuộc sống thế nào? Thật sự đáng tiếc, giờ dù tò mò cô cũng không thể hỏi thẳng ra được, điều duy nhất có thể làm là kiếp này nghiên cứu cuộc sống của anh lần nữa.

Diệp Từ nửa ngày không hề mở miệng, khiến trong lòng Nguyệt Thanh Khâu lại bắt đầu bất an. Tuy nói hơn 100 kim không nhiều, nhưng không ai nguyện ý vô duyên vô cớ tặng cho người khác, huống chi bọn họ còn là người xa lạ. Chỉ là, Diệp Từ không nói, Nguyệt Thanh Khâu cũng không biết cách bắt chuyện, đành phải cứ thế theo Diệp Từ, đến mức anh có cảm giác đang chạy liều sống bán chết trên sa mạc.

Rốt cuộc, kênh tin tức của anh lại truyền đến giọng nói của đối phương: “Tôi gửi anh 300 kim tệ, hẳn là đủ đi?”

Ân? Sao? Sao? Mắt Nguyệt Thanh Khâu trừng lớn, nhìn tin tức trong kênh tin tức, sau đó dùng sức dụi mắt mình, nghĩ thầm chắc là mình nhìn nhầm rồi. Mới nhìn một cái, anh chợt nghe thấy tiếng vang thông báo nhận được thư: “Bạn có thư, mời nhanh chóng kiểm tra và nhận.”

Trong Vận Mệnh, vật phẩm gửi qua bưu điện hoặc bằng thư đã có một khoảng thời gian, bình thường đều phải sau 1 giờ, đối phương mới có thể thu được, bưu điện của Vận Mệnh tuyệt đối không nhận loại nghiệp vụ chuyển phát nhanh. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví như gửi tiền qua bưu điện...... Có lẽ bưu điện không muốn chịu trách nhiệm tình huống lỡ đánh mất tiền của người gửi. Cho nên, nếu gửi tiền bằng bưu điện, bình thường sau thời gian gửi 1 phút, đối phương liền thu được

.

Nguyệt Thanh Khâu nghe hệ thống thông báo có bưu kiện đến, lập tức quay đầu, nhìn ngay vào chỗ hòm thư. Đứng trước mặt hòm thư, anh có chút khẩn trương, người nọ thật sự gửi cho anh 300 kim tệ? Mở hòm thư ra, chỉ có một phong thư, còn là một phong thư nặc danh. Nguyệt Thanh Khâu nhìn phong thư nặc danh đó, trong lòng thầm mắng một tiếng “mẹ”.

Nguyên nhân không khác, bức thư nặc danh trong Vận Mệnh thật sự rất đắt, ngang giá với việc gửi vật phẩm qua bưu điện. Đương nhiên, có người nói, nếu bức thư đó dùng phương thức nặc danh gửi vật phẩm, mà bên trong vật phẩm là trang bị cấp sử thi, vậy chẳng phải bưu điện chịu thiệt à! Ai mà ngu như thế kia chứ, có ai dám dùng phương thức nặc danh gửi trang bị cấp sử thi không? Hoặc nói, cho dù có người ngốc thật, nhất định cũng không làm việc ngốc như thế, đối với game thủ trang bị cấp sử thi rất quý, nhưng hệ thống lại định giá không cao, không được mấy đồng tiền.

Nhưng gửi tiền qua bưu điện lại khác. Đó là gửi bao nhiêu thì phải nộp cho bưu điện bấy nhiêu!

Giờ người nọ gửi cho anh 300 kim tệ, tương đương với trả cho bưu điện thêm 300 kim!!!

Ông trời quá bất công!! Nguyệt Thanh Khâu lúc này rất muốn ngửa mặt lên trời la lớn, sao lại có người như vậy kìa, người nọ nói tên mình cho anh biết sẽ chết sao? Dư 300 kim cho bưu điện chi bằng trực tiếp cho anh có phải tốt hơn không!

Tuy rằng trong lòng có đủ loại ‘hâm mộ, ghen tị, hận’, nhưng Nguyệt Thanh Khâu vẫn dùng tốc độ nhanh nhất lấy tiền ra, vọt vào Công hội Lính Đánh Thuê, trực tiếp thông báo 5 nhiệm vụ thất bại, quả nhiên phải trả hơn 100 kim tệ. Làm xong hết thẩy, anh còn chưa kịp thở dốc, kênh tin tức lại có tin tức mới: “Giải quyết xong rồi đi. Trong vòng một giờ đến trước cửa Công hội Lính Đánh Thuê ở Thành Hồng Hồ, không được đến muộn, nếu không...”

Nhìn dấu ba chấm, Nguyệt Thanh Khâu rùng mình, từ kinh nghiệm sống 25 năm của mình, anh đoán sau dấu 3 chấm chắc chắn không phải lời hay ho gì.

Cho nên, anh lập tức chạy đến Thành Hồng Hồ, may mắn chỗ của anh bây giờ cách Thành Hồng Hồ khá gần, không phí bao nhiêu thời gian đã đến chỗ Công hội Lính Đánh Thuê Thành Hồng Hồ. Tuy Thành Hồng Hồ bây giờ chưa phồn vinh bằng Thành Quán Quân, nhưng vì nhà sản xuất đã để lộ tin tức phó bản gia đoạn sau sẽ phân bố quanh đây, nên thu hút không ít Công hội lớn bé về thành đóng quân, trong nước và nước ngoài đều có, rất náo nhiệt. Đi trên đường cái, nếu không mang theo máy phiên dịch vạn năng của hệ thống, chỉ sợ bởi vì bất đồng ngôn ngữ mà nghe không hiểu.

Nguyệt Thanh Khâu tuy không có tiền, nhưng không đồng nghĩa anh với việc không hiểu gì về game online. Tương phản, tuy anh chơi game thuộc dạng bình thường, nhưng từ tiểu học anh đã tiếp xúc nó rồi, cũng được xem như game thủ thâm niên của game online, cho dù chưa từng tới Thành Hồng Hồ, có điều nhờ kinh nghiệm nhiều năm tham gia game online của Nguyệt Thanh Khâu, anh nhanh chóng tìm đến Công hội Lính Đánh Thuê.

Đứng trước cửa Công hội, anh chậc lưỡi, Công hội Lính Đánh Thuê ở Thành Hồng Hồ thật sự rất hoa lệ......

“Xin hỏi, bạn là Nguyệt Thanh Khâu sao?” Một Npc đi tới, cắt ngang Nguyệt Thanh Khâu quan sát.

“Vâng......” Đây là tình huống gì? Nguyệt Thanh Khâu nhìn Npc trước mặt, trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu (*bó tay nghĩ không ra).

“Có người đang chờ bạn, đi theo tôi.” Npc xác nhận thân phận đối phương xong, không nói hai lời mang Nguyệt Thanh Khâu tới chỗ phòng Vip của Diệp Từ, dọc theo đường đi không hề trò chuyện, hoàn toàn mặc kệ mấy câu lải nhải của Nguyệt Thanh Khâu sau lưng mình.

Rốt cuộc, Nguyệt Thanh Khâu đi đến trước cánh cửa to lớn được chạm trỗ hoa lệ, Npc ý bảo anh đi vào. Giờ này khắc này, cảm xúc anh chỉ còn là mờ mịt. Hắn cứ như vậy vươn tay, mở cửa, đi vào.

Ngước mắt, bên cửa sổ hiện ra một thân hình nho nhỏ, lưng thẳng tấp, dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân.

Nguyệt Thanh Khâu híp mắt, không biết vì sao, có vẻ như ánh sáng chói lóa như gai đâm ấy khiến ánh mắt anh sinh đau......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.