Liệp Chủ (Săn Boss)

Chương 2: Chương 2




Edit: Yui313

Beta: Hầu lão

Khi Phó Vịnh Hoan hoảng sợ kêu lên, Tề Tín Sở rất nhanh đến gần hắn, bàn tay hạ xuống.

Phó Vịnh Hoan đem khuôn mặt kiêu ngạo hướng về phía trước, hắn nghĩ Tề Tín Sở sẽ dùng bạo lực với hắn, hắn tuyệt không khuất phục bởi bạo lực.

Nhưng là Tề Tín Sở cũng không phải đánh lên mặt của hắn, mà là đi vào trong áo hắn, dùng sức xé hai bên, quần áo khá mỏng liền bị xé ra làm hai, nhanh chóng biến thành hai miếng vải rách.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Phó Vịnh Hoan thanh âm hoảng sợ biến thành thét chói tai, bởi vì trong mắt nam nhân trước mặt như có lửa bùng cháy, đem thân thể trần trụi của hắn đẩy lên trên giường, lập tức cởi quần chính mình, lộ ra bộ vị sừng sững.

Phó Vịnh Hoan thân thể đông cứng. Hắn cũng là nam tử, đương nhiên cũng có bộ vị kia, nhưng đối phương dâng trào, tựa như giao long ăn thịt người, hắn làm sao có thể so sánh được?

“Ngươi điên rồi sao? Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Phó Vịnh Hoan muốn trốn xuống giường, lại bị nam nhân âm trầm trước mặt đẩy lên giường, khiến hắn choáng váng đầu óc.

“Ngươi tốt nhất nên ngoan một chút, bằng không chính là tự chịu nhiều đau khổ mà thôi.” Tề Tín Sở nắm lấy mái tóc tán loạn của hắn, ra sức kéo.

Phó Vịnh Hoan đau đến nước mắt chảy xuống, toàn thân hư nhuyễn.

Khi thân thể y áp tới, hắn đã mất lực chống cự.

“Không được! Không được, tổng quản, vào cứu ta.” Hắn sợ tới mức lên tiếng cầu cứu.

“Cứu ngươi? Những lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được sao. Hai ngày nay không phải ngươi lên tiếng mắng chửi bọn họ sao, ai hầu hạ ngươi thật là xui xẻo, bây giờ ngươi lại muốn bọn họ cứu ngươi? Phó Vịnh Hoan, ngươi còn vô sỉ hơn ta.”

“Kẻ hỗn trướng này!” Phó Vịnh Hoan mãnh lực giãy dụa, nhưng mấy ngày nay toàn uống nước, không ăn cơm, chống cự một chút thì không còn khí lực, toàn thân ngược lại mềm nhũn.

“Nhìn bộ dáng nộn nộn của ngươi, cả ngày theo đại ca ta như hình với bóng, ta còn nghĩ đến các ngươi đã sớm có một chân.”

Y nói ghê tởm như vậy, làm cho Phó Vịnh Hoan lần thứ hai giơ tay đánh lên cánh tay của y.

“Ngươi này cầm thú, dừng tay, đừng chạm vào ta! Ô ô, đừng chạm vào ta!”

Phó Vịnh Hoan khóc, nước mắt ướt đẫm sợi tóc trên hai má hắn, một bàn tay to bắt lấy hai tay đang chống cự của hắn, một bàn tay khác lại đang ở trên người hắn sờ loạn, nhiệt độ cùng xúc cảm buồn nôn khiến hắn bất lực khóc to.

Cho dù hắn không hiểu việc đời như thế nào, thì khối cự thạch của nam nhân đặt trên người, ý đồ của Tề Tín Sở muốn làm nhục hắn thì đã quá nhất thanh nhị sở.

Hắn không có cảm giác, chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

“Ngươi này cầm thú! Ta là nam nhân, không phải nữ nhân, ngươi còn không ngừng tay?”

“Nam nhân chơi mới tốt.”

Phó Vịnh Hoan không thể tưởng được y lại nói ra những lời ghê tởm như vậy, tuy rằng hắn đã sớm biết y xuất thân hèn mọn, nhân cách thấp kém, nhưng sự đê tiện hạ lưu của y vượt quá mức tưởng tượng của hắn.

“Kẻ ghê tởm hỗn trướng, đừng chạm vào ta, dừng tay! Dừng tay!”

Phó Vịnh Hoan gào khàn cả giọng, khiến yết hầu khàn khàn, nhưng một ngón tay vô tình tham nhập cấm địa chưa từng có người nào chạm qua của hắn, làm cho hắn thống khổ cơ hồ muốn chết.

“Kẻ hỗn đản này, dừng tay cho ta!”

Phó Vịnh Hoan như muốn đem răng nanh của mình mà cắn, nước mắt mơ hồ che đi tầm mắt, thân thể hắn tựa như muốn xé làm đôi, hỏa nhiệt của nam nhân thẳng tiến vào trong cơ thể hắn, không ngừng ra vào, va chạm vào mông hắn, phát ra âm thanh *** mĩ.

Âm thanh kia cho thấy hắn đang bị một người mặt dạ thú vô sỉ khi dễ thân thể, làm bẩn tâm linh.

Phó Vịnh Hoan cắn răng khóc, thân thể vốn vặn vẹo giãy dụa cũng bởi vì mất khí lực mà bị Tề Tín Sở nâng thắt lưng dậy, y va chạm càng thêm dùng sức, giống như là đang hưởng thụ khoái cảm khi ra vào cơ thể hắn, mà tay y vỗ về phía trước của hắn.

Cảm giác quái dị rất khó nói rõ, nhưng kịch liệt đau đớn vẫn làm cho Phó Vịnh Hoan nước mắt không ngừng rơi xuống, mãi cho đến khi Tề Tín Sở đứng dậy mới thôi.

Phó Vịnh Hoan hai chân mở ra, thân thể hắn tựa như bị cự thạch đè đến đau đớn quá mức.

Tề Tín Sở mặc lại quần, ở trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của hắn khẽ vuốt một phen sau khi phát tiết, y cười đến phi thường đê tiện.

Nụ cười độc ác kia làm cho Phó Vịnh Hoan biết được, y căn bản là trả thù mình mà thôi.

“Nếu không phải vài ngày không ăn cơm nên không có sức giãy dụa, ta sao có thể dễ dàng có được sự vừa lòng đẹp ý đến như vậy? Từ hai năm trước, ta đã muốn thử một chút tư vị ở trên giường của ngươi.”

“Cút, ngươi cút cho ta, đồ hỗn trướng!”

Phó Vịnh Hoan rống giận đứng lên, thanh âm vì vừa rồi kêu to mà khàn khàn, càng bởi vì đói bụng rất nhiều ngày mà vừa rồi không có sức giãy dụa.

Tề Tín Sở đi ra cửa, Tắc Vô Ưu còn đứng ở ngoài cửa run rẩy thân thể, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên nhìn Tề Tín Sở, e ngại của hắn với Tề Tín Sở có thể thấy được.

Tề Tín Sở nghiêng đầu ra lệnh cho hắn, “Đem hắn đi tắm rửa, đói đến mức giống quỷ, nhìn thật giống người chết, ai có hứng thú?”

Tắc Vô Ưu đang muốn tiến vào, Phó Vịnh Hoan tức giận kêu to ngăn cản: “Đừng tiến vào! Mang nước đến, ta muốn tự mình tẩy, làm bẩn ta, ta chính mình có thể rửa, ta muốn cho ngươi biết ngươi không làm bẩn được ta.”

Hắn muốn cho Tề Tín Sở biết dùng thủ đoạn hạ lưu này không hủy hoại được hắn, có thể hủy diệt hắn chỉ có chính hắn, hắn tuyệt không sẽ làm cho y vừa lòng.

Tề Tín Sở cười lạnh vài tiếng, quay đầu bước đi.

Tắc Vô Ưu gấp đến độ chạy đi ngay lấy nước, Phó Vịnh Hoan cầm lấy khăn ướt tẩy sạch, hắn một bên khóc một bên tẩy, tiếng khóc thê thảm.

Tổng quản ở ngoài phòng nghe xong, rất không chịu được mà cúi đầu thấp xuống.

“Tổng quản, còn không lại đây?”

Đi ở đằng trước Tề Tín Sở quát khẽ, tổng quản mới ngẩn đầu lên.

Hắn mang vẻ mặt sầu khổ, há mồm muốn nói chuyện, đã thấy Tề Tín Sở vẻ mặt lạnh lùng, miệng đã mở ra chung quy là khép lại, cái gì cũng không nói.

“Hắn ăn cơm chưa?” Tổng quản đem Tắc Vô Ưu kéo lại một bên hỏi.

Tắc Vô Ưu gật đầu, chính là có điểm ấp a ấp úng nói: “Ăn là ăn, nhưng, nhưng chê đồ ăn không ngon.”

Tổng quản ngưng trọng nghiêm mặt nói: “Không sao, ta gọi người đi mua đồ ăn khác, mang thứ tốt qua. Ngươi chiếu cố hắn, phải làm cho hắn khá lên.”

“Vâng, tổng quản.”

Tắc Vô Ưu nói khách khí. Kỳ thật từ sau khi Phó Vịnh Hoan vô lực bị làm nhục, hắn ngậm nước mắt ăn đồ ăn, hận không thể nhanh chóng bồi bổ cơ thể, rời đi tiểu nhân đê tiện làm chủ Tề gia.

Nhưng những ngày gần đây thay đổi, Phó Vịnh Hoan mỗi lần nhìn thấy đồ ăn đều thiếu chút nữa đem bát bàn ngã văng ra ngoài, nhưng lập tức lại cắn răng ăn.

Sự hận thù với Tề Tín Sở, làm cho hắn còn sống.

“Hắn muốn mang thức ăn này đến cho ta ăn, không muốn ta ăn, ta sẽ làm cho hắn nhìn thấy ta ăn hay không! Chờ thân thể ta khỏe mạnh, ta sẽ đến trước mặt hắn cho hắn tức chết.”

Phó Vịnh Hoan tức giận mắng không thôi, điều dưỡng nửa tháng thân thể cũng khá lên rất nhiều nhưng khi hắn thấy Tắc Vô Ưu mang đồ ăn tới, lại bắt đầu mắng chó chửi gà.

Nhớ đến lúc còn Tề Triết Hoài, chủ tớ bọn họ có bao giờ chịu đãi ngộ như vậy? Tề Tín Sở muốn đuổi bọn hắn đi, dùng phương thức hạ đẳng này, hắn càng không đi!

Từ sau lần đó, Tề Tín Sở cũng không đến trêu chọc hắn, rất tốt, nếu như thấy y, chỉ sợ hắn sẽ tức giận đến mệnh cũng không còn.

Vào một đêm cuối tháng, ánh sáng đại sảnh chiếu sáng, thanh âm ồn ào làm cho Phó Vịnh Hoan tỉnh lại.

Hắn đẩy cửa phòng ra, gọi Tắc Vô Ưu nói: “Làm sao vậy? Vì sao đại sảnh lại ồn ào như vậy?”

“Nhị thiếu gia đã trở lại, uống rượu rất nhiều, nôn rất kịch liệt, tổng quản gọi người giúp y uống trà giải rượu.”

Vừa nghe ba chữ Tề Tín Sở, Phó Vịnh Hoan sẽ trở về phòng, lập tức nhớ tới bản thân cùng với Tắc Vô Ưu ăn đồ ăn kém như vậy, y lại đi uống rượu nghe nhạc, chuyện này là như thế nào?

Hắn xoay người đi tới đại sảnh.

Tề Tín Sở tuy rằng đã được đỡ vào trong phòng, nhưng là ở phòng ngoài vẫn nghe tiếng nôn không ngừng.

Tổng quản ở một bên vỗ về lưng Tề Tín Sở, “Nhị thiếu gia, tỉnh lại đi. Sớm biết thế này không nên đi uống rượu.”

Ở ngoài cửa, Phó Vịnh Hoan đã ngửi được một mùi son phấn nồng nặc.

Y dám dùng tiền của Hoài Triết đi uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu hạ)? Người cứ nôn như thế đến chết đi.

Tưởng tượng đến bản thân bị vũ nhục, Phó Vịnh Hoan vào cửa phòng, cười lạnh nói: “Ngươi cũng có hôm nay a? Cầm tiền của Triết Hoài đi uống hoa tửu, lại đưa đồ ăn như vậy cho chủ tớ chúng ta, ta thật hy vọng ngươi nôn đến chết.”

Hắn nói thật ác độc, tổng quản biến sắc, vội vàng nói: “Vịnh Hoan thiếu gia, không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi đoán sai rồi.”

Tề Tín Sở mặt mang vẻ say rượu, lắc lư đứng lên đi tới phía Phó Vịnh Hoan.

Phó Vịnh Hoan ngẩng đầu quan sát y, cho dù y vũ nhục hắn như vậy, hắn cũng sẽ không cúi đầu trước mặt y, hắn muốn cho y biết chính mình tuyệt không sợ y.

“Thế nào? Ta nói chẳng lẽ không đúng?”

“Vịnh Hoan......”

Phó Vịnh Hoan ngửi được trên người y vị rượu khó ngửi hắn nghiêng đầu muốn tránh đi Tề Tín Sở lại bắt lấy tay hắn, hắn bị kéo thật mạnh trong lòng y.

“Ngươi làm gì? Buông ra, buông ra!” Phó Vịnh Hoan giãy dụa như thế nào cũng tránh không ra.

Tổng quản ở một bên thấp giọng nói: “Vịnh Hoan thiếu gia, nhị thiếu gia uống rượu, y bụng rỗng bị chuốc không ít rượu, ngươi khuyên y ăn một chút gì được không?”

Phó Vịnh Hoan ngửi mà xuýt nữa choáng váng. Hắn bị ôm vào trong lòng Tề Tín Sở, tựa như khi bị trói ở y trên người giống nhau, tổng quản không đến cứu hắn, còn bảo hắn khuyên kẻ đầu sỏ gây chuyện ăn một chút gì để tránh thương thân?

Hắn cũng không phải điên rồi, tại sao phải làm chuyện đó?

“Y chết hay sống đâu có liên quan gì tới ta? Tốt nhất bụng rỗng thương thân, làm cho y lập tức chết bất đắc kỳ tử.”

Tổng quản dậm chân, nét mặt già nua xuất hiện thống khổ cùng bi ai, hiển nhiên là bị những lời của Phó Vịnh Hoan làm cho thương tâm, càng làm cho hắn khó có thể chấp nhận được hắn sao lại trở nên như thế.

“Vịnh Hoan thiếu gia, ngươi tâm địa thiện lương, tại sao lại học được cách nguyền rủa người khác, nếu như Tề gia xuống dốc, đối với ngươi còn có ưu đãi sao? Chúng ta là ở trên cùng một chiếc thuyền!”

Phó Vịnh Hoan sắc mặt khó coi, ngay cả tổng quản thay đổi chủ tử liền thay đổi tâm, nhưng hắn nói đúng, nếu ngay cả bại gia chi tử này chết, huyết mạch Tề gia không thể truyền kế nói như thế nào, Tề lão gia vẫn là đem hắn xem như con thân sinh mà đối đãi, hắn có thể nào nguyền rủa ân nhân.

Hắn tâm không cam lòng nói: “Y sẽ không nhất định nghe ta, y say thần trí không rõ!” Nếu không làm sao gặp người liền vừa kéo vừa ôm!

“Ngươi khuyên nhủ y đi.”

Phó Vịnh Hoan cực không tình nguyện ngẩng đầu, không thể tưởng được lại nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy, ánh mắt kia thật sự khiến người ta không hiểu được, giống như muốn đem hắn cả người kéo vào chỗ nước không đáy mà chết.

Phó Vịnh Hoan đầu run lên, nói không nên lời, nhưng đáy lòng lại hốt hoảng.

Hắn lập tức cuối thấp đầu, hoảng sợ, sợ hãi, còn có một loại cảm giác không biết làm cho hắn lần đầu không dám cùng Tề Tín Sở bốn mắt giao tiếp, chung quy cảm thấy nếu như nhìn ánh mắt của y, chính mình sẽ tan xương nát thịt.

“Tổng quản bảo ngươi ăn cơm, để tránh bụng rỗng thương thân, ngươi nghe thấy được không?”

Cũng không biết vì cái gì, Phó Vịnh Hoan nói chuyện âm lượng lại nhỏ đi. Vốn dĩ hắn thấy y đều là lớn tiếng mắng chửi, nhưng là hiện tại vì sao......

Chính hắn cũng nói không nên lời, chung quy cảm thấy được y như vậy khiến hắn khó chịu, nhiệt độ cơ thể y cao đến dọa người, làm cho hắn toàn thân cũng nóng theo.

“Vậy ăn cơm đi.”

Tổng quản vui sướng kêu người mang đồ ăn lên, Tề Tín Sở nghiêng ngả lảo đảo cước bộ thiếu chút nữa ngay cả Phó Vịnh Hoan cũng ngã theo.

Ngồi ở trên ghế, Tề Tín Sở không giống vừa rồi ôm lấy Phó Vịnh Hoan, nhưng y vẫn trụ một cánh tay hắn, hơi nóng theo cánh tay truyền tới Phó Vịnh Hoan cảm thấy được không thoải mái, nhưng lại không dám quay đầu nhìn y, để tránh cái loại cảm giác quái dị vừa rồi lần thứ hai nảy lên.

Bọn họ liền yên lặng ngồi, mãi cho đến khi đồ ăn đặt lên bàn.

Vừa thấy đồ ăn, Phó Vịnh Hoan sắc mặt đại biến, hắn chuyển hướng Tề Tín Sở, “Ngươi ăn như vậy?”

“Có cái gì không đúng sao?” Tề Tín Sở trả lời tự nhiên.

Tổng quản nhỏ giọng ở bên tai Phó Vịnh Hoan nói: “Vịnh Hoan thiếu gia, bởi vì ngươi đang dưỡng thân, cho nên đồ ăn của ngươi không giống với mọi người, là ta nói đầu bếp đặc biệt giúp ngươi làm.”

Trên bàn một mâm toàn là những món thanh đạm đậu tương với rau, bên trong căn bản không thấy thịt, Tề Tín Sở ăn giống với Vô Ưu, không giống hắn mỗi ngày cá, thịt, tôm, đều đa dạng biến hóa.

Phó Vịnh Hoan vốn dĩ nghĩ y là cố ý ngược đãi hắn, so sánh trước đây cùng hiện tại đã như cơm canh sơ sài, nhưng là Tề Tín Sở ăn còn kém hơn hắn, lại cùng Vô Ưu ngang nhau, chuyện này khiến hắn làm sao tin tưởng?

Tề Tín Sở ăn sạch bàn đồ ăn liền quay đầu, tổng quản kêu người hầu dìu y trên giường, y vừa chạm gối lập tức ngủ ngay.

Phó Vịnh Hoan nhìn phía tổng quản, nhìn thức ăn trên bàn, “Này, này......” Bởi vì quá mức khiếp sợ, cho nên hắn cũng không biết nên nói thế nào về cảm giác của bản thân giờ phút này.

Tổng quản mặt như bình thường nói: “Vịnh Hoan thiếu gia, Tề gia đã không giống như trước kia, mấy ngày nay đã đuổi việc mấy người hầu, nhị thiếu gia hôm nay đi bàn việc buôn bán không có khả năng thành giao, đối phương nói chỉ cần y đi uống hoa tửu, sinh ý này tựu thành, bằng không y tuyệt không đi mấy địa phương đó.”

“Tề gia phú giáp một phương, như thế nào có thể, như thế nào có thể......” Phó Vịnh Hoan như thế nào cũng không tin được những lời của tổng quản.

Tề Triết Hoài mới chết không đến một tháng, khi hắn còn sống, cuộc sống bọn họ đều rất sung sướng, căn bản là khó có thể tưởng tượng cảnh Tề gia lại xuống cấp như vậy.

Tổng quản đem chăn đắp cho Tề Tín Sở, thản nhiên nói ra chuyện Phó Vịnh Hoan không biết.

“Đó là trước kia! Khi lão gia tuổi già, làm mấy cái buôn bán bất lợi, gia thế liền đồi bại đi xuống, Tề gia gia sản bốn chữ này chính là dễ nghe, ai quản lý ai chịu khổ đại thiếu gia nếu còn sống, cái gánh nặng này hắn chịu không nổi, nhị thiếu gia lại đảm đương. Trên thực tế chỉ cần là người đầu óc sáng tỏ, cũng không muốn.”

“Đó chính là, chính là......”

“Đúng vậy, khi lão gia còn sống, nhị thiếu gia tính toán muốn rời đi nơi này, cái gì tranh đoạt gia sản, mưu tài sát hại tính mệnh, căn bản là không có khả năng có chuyện như vậy. Hiện tại Tề gia nợ tiền so với tiền thật còn nhiều hơn gấp vài lần, bán toàn bộ cũng không hoàn lại được. Nhận được Tề gia như vậy, có cái gì cao hứng khoái hoạt?”

Tổng quản mắt sáng như đuốc nhìn phía hắn. Nhà này tuy là Tề gia, nhưng hắn là tổng quản thực hiểu được tình trạng Tề gia trước mắt.

“Nhị thiếu gia là con vợ kế do tỳ nữ sinh, khiến cho thanh danh không tốt, bằng không y hẳn là có thể thành thân với một tiểu thư, đây là phương pháp nhanh nhất.”

“Thành, thành thân?”

“Nhị thiếu gia là nhân tài, diện mạo cũng không kém, mấy ngày gần đây xuất ngoại bàn công chuyện cũng có danh tiếng, có lẽ sẽ có người có tuệ nhãn thưởng thức y, giúp đỡ y, cùng y kết làm thông gia cũng không nhất định. Anh hùng không sợ xuất thân thấp hèn, ta tin tưởng nhị thiếu gia sẽ có tiền đồ.”

Tổng quản đôi mắt rưng rưng, như moi hết tim gan mà nói với Phó Vịnh Hoan.

“Nhưng khổ cho nhị thiếu gia! Cho nên Vịnh Hoan thiếu gia, không phải Nhị thiếu gia hà khắc ngươi, mà là Tề gia đã không có tài lực cho ngươi cuộc sống tốt. Ngươi nếu đối với cái chết của đại thiếu gia còn có hoài nghi, có thể đi ra ngoài, nếu là còn tại Tề gia, cùng chí hòa vạn sự hưng, cũng chí Nhị thiếu gia tứ xứ vì Tề gia bôn ba tìm kiếm tài lộ, y về đến nhà đã tình trạng kiệt sức, không cần cùng y khắc khẩu chửi rủa.”

Tổng quản còn nói: “Nhị thiếu gia là nhẫn ngươi, không phải không thể xử lý ngươi! Nhị thiếu gia nếu là nhẫn tâm ý xấu, có thể nào trong nhà nuôi hai người ăn không ngồi rồi?”

Tổng quản nói rất nặng, Phó Vịnh Hoan sắc mặt thoáng chốc trắng xanh. Hắn nói hai người ăn không ngồi rồi chính là hắn cùng Vô Ưu.

Một người là đang sống giống như thiếu gia, một người là tới hầu hạ hắn, nhưng là bạc bọn họ dùng toàn bộ là Tề gia, nếu là Tề gia tới tình trạng khẩn cấp, Tề Tín Sở có thể đuổi bọn họ đi ra ngoài, chính là y không làm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.