Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 12: Chương 12: Hàn Thiên Liên ngoại truyện




Ta là đóa ảnh liên trong cặp hoa song sinh. Sở dĩ có chữ “ảnh” là bởi cùng nụ cùng cành với ta còn có đóa sen nhỏ màu xanh nhạt nữa. Hai đóa sen đồng thời được sinh ra trong một nụ quả là điều cực kỳ hiếm có trong toàn tộc Liên Hoa. Nương ta từng nói: Ta và muội muội đồng căn đồng mệnh, lại cùng được thừa hưởng Mê hoặc nhãn của bà, đôi mắt có thể hủy thiên diệt địa, nắm giữ và khống chế tam giới.

Muội muội ta tên Hàn Cốc Liên, là cô bé tinh nghịch đáng yêu, ngày ngày bày trò trêu đùa khiến nương phải đau đầu trách mắng. Vào những lúc “sấm sét” ấy, cô bé thường ẩn mình trốn sau lưng ta. Khép lại muôn vàn cánh hoa vẫn nở rộ, Liên Liên tựa như chú thỏ con đáng thương bé nhỏ áp vào lưng ta. Mỗi lúc như vậy, tâm nguyện duy nhất của ta chính là được ngày ngày bảo vệ muội muội, nhìn ngắm những lúc cô bé cười vui vẻ, khi khóc lóc đau buồn, hay sáng lên ánh mắt xấu xa bắt nạt người khác, đương nhiên trong đó bao gồm cả ta. Thời gian ấy, ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày muội muội rời xa mình.

Đó là lúc ta vừa tu thành hình người, còn Cốc Liên thì vẫn là đóa sen xinh đẹp. Vẫn nhớ khi ta đứng trước mặt muội muội với dáng hình của con người, cô bé liền ghen tỵ té nước đầy người ta rồi lập tức trốn xuống hồ sâu, bất kể ta ngọt nhạt thế nào cũng không chịu xuất hiện, cho đến khi nương cười bảo chắc chắn rồi sẽ đến lúc Liên Liên tu thành hình người thì đóa sen bướng bỉnh mới chịu từ từ ló đầu hoa bé nhỏ lên.

Thế nhưng, chính cô bé Liên Liên ngây thơ trong sáng đó lại trở thành đối tượng lọt vào mắt Phật giới. Ngày muội muội bị đem đi chính là ký ức đau thương nhất cả đời ta. Mười vạn Thiên binh dưới sự chỉ huy của Ngọc Hoàng đã đến bao vây Ma vực. Hàng ngàn gia đình trong tộc bị tàn sát dã man. Chỉ trong thoáng chốc sinh linh bị chà đạp, máu chảy thành sông. Thân là nữ vương Ma vực, nương ta đã chiến đấu cả một ngày trời, cuối cùng thương tích đầy mình không thể chống cự được nữa.

“Thiên Thiên, có việc này ta muốn ủy thác cho con.” Yếu ớt đưa đôi tay run rẩy ra, nương ta giật mạnh đứt rễ của Liên Liên, mặc tiếng la thét khóc lóc của cô bé và tiếng kêu thảng thốt của ta: “Thiên Nhi yên tâm, Liên Liên không chết được đâu. Con nhận lời ta: Bất luận bao nhiêu khó khăn, con đều phải đưa muội muội quay về, để nó kế tục vương vị của ta. Có sức cả hai con hợp lại thì nhất định sẽ hủy diệt được Thiên giới, báo thù cho những cư dân tộc ta bị người trên Thiên giới tàn sát!”.

Sau khi giao lại di nguyện cuối cùng, nương quay lưng bỏ lại ta, đem theo muội muội cùng đi đối mặt với đám người Thiên giới đang truy sát bà. Vào khoảnh khắc nhành dương liễu của Quan Âm đâm trúng tim bà, ta nấp mình trong bụi cỏ nghe rõ tiếng Cốc Liên khóc lóc thảm thiết, nhìn thấy rõ người đã từng thương yêu chúng ta nhất từ từ hóa thành tro bụi bay đi. Phải tận mắt chứng kiến nụ cười và niềm vui gia đình ấm áp bỗng chốc trở thành quá khứ, lòng ta vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, thế giới của ta đã hoàn toàn tan nát chỉ trong tích tắc… Thầm kêu lên tiếng “Nương!”, thân thể ta bị mình rắn của Thanh Lệ quấn chặt đến không sao cử động được. Phần trên của con rắn xanh đã hóa thành hình người, hai bàn tay sống chết bịt chặt miệng ta.

Ta hiểu nỗi khổ tâm của Thanh Lệ. Tuy người trên Thiên giới không bói ra được ta, nhưng một khi để lộ bất kỳ âm thanh nào thì nhất định ta sẽ khó thoát khỏi vận hạn, không chừng còn chịu chung số phận với Liên Liên, là bị bắt đem lên Thiên đình.

Mở trừng đôi mắt, ta thấy người đàn ông ngồi trên ngai sen vàng tẽ từng cánh hoa trên mình muội muội bé bỏng của ta, viết năm dòng ký tự cổ quái lên phần nhụy hoa đã hút phải máu của nương biến thành màu đỏ thẫm. Ngay sau đó, Liên Liên bi thương ngừng khóc rồi chìm vào giấc ngủ say…

Hồi lâu, khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, cuối cùng Thanh Lệ cũng buông tay ra, nhưng tiếng “nương” ấp ủ quá lâu trong cổ họng ta đã kẹt lại tại đó, không còn thoát ra được nữa. Đôi tay run run, ta gói tro xương nương vào chiếc khăn thêu. Cùng muôn vàn giọt lệ chan chứa khuôn mặt, ta phát thệ nhất định phải hủy diệt những kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình ta, đồng thời lật đổ toàn bộ đám Thiên đình đã tàn sát con dân Ma vực kia.

Hơn năm vạn năm sau, ta lao tâm khổ tứ không ngừng tụ tập cư dân Ma vực còn sống sót. Dưới sự giúp đỡ của hoàng tử Xà tộc, cũng là quân sư đầu tiên của nương năm đó, ta bắt đầu kiến lập lại Ma quốc mà nương đã khổ công gây dựng, trở thành Vực chủ đương nhiệm.

Trong thời gian này, tin tức của Cốc Liên từ Thiên đình liên tiếp rót xuống. Cô bé sinh ra trong hồ bảo liên trước ngai Phật Tổ, trải qua ba ngàn năm sau khi tu thành hình người đã vinh dự kế nhiệm vị trí Quang Hoa thánh nữ của Liên Liên tộc, sau đó thông qua sự tiến cử của Phật Tổ, được Ngọc Hoàng phong thành Lam Liên tiên tử, cai quản toàn bộ hoa sen trên thế giới, phụ trách dẫn dắt Liên hoa yêu cốt sinh ra từ oán khí hoa sen bước vào nghi thức Thiên đình, cuối cùng vì tài hoa xuất chúng nên được Vương Mẫu đề cử làm một trong năm đại tiên tử chấp sự của Dao Hoa cung.

Dường như tất cả những danh vọng và hào quang đều tụ lại trên Liên Liên, khiến trước mặt người khác, cô bé trở nên tiếng tăm và cao quý vô hạn. Tuy nhiên không hiểu vì sao, lúc ta lén lên trên Thiên đình nhìn trộm muội muội một lần thì đập vào mắt ta lại là ánh mắt buồn bã chất chứa thăng trầm và một dáng vẻ cô đơn của Liên Liên. Cái vẻ hoạt bát đáng yêu, đôi khi nũng nịu dễ thương, có lúc tinh quái nghịch ngợm vẫn thường thấy hồi muội muội còn thơ bé đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hình ảnh nàng tiên nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, cao quý nho nhã đang độ chớm xuân nhưng trái tim muôn phần băng giá, lạnh hơn cả đống tro tàn.

Đó là muội muội ta sao? Ta tự hỏi mình như thế. Liệu có phải cuộc sống của Liên Liên không vui? Nếu vậy ta phải làm thế nào mới lấy lại nụ cười cho muội ấy? Mọi việc đều bắt đầu từ khi Liên Liên lên Thiên đình, vậy liệu có phải chỉ cần đưa muội ấy trở về thì muội ấy sẽ quay lại là cô bé ngày xưa? Ta rất tin vào nhận định của mình.

Sau thời gian dài chuẩn bị tư tưởng hành động, ta quyết định làm theo ý kiến của Diệp Thanh Lệ: Phá giải năm tầng phong ấn của Như Lai. Trong bước đầu thực hiện, nếu không phải nhờ Thanh Lệ liên tục nhắc nhở thì suýt chút nữa ta đã mềm lòng mà làm hỏng việc lớn rồi. Quả vậy, ta đã gần như muốn bỏ cuộc, bởi phải chứng kiến Cốc Liên trải qua bảy kiếp sống chẳng bằng chết, lòng ta đau đớn khủng khiếp.

Sau bao ngày chờ đợi đằng đẵng, cuối cùng ta đã nhìn thấy chiến thắng đầu tiên. Vào kiếp thứ tám, Liên Liên mở được một tầng phong ấn, thậm chí còn nhập ma. Vui mừng quá đỗi, ta vội vàng chạy đến, song vẫn chậm một bước. Địa Tạng Vương tàn nhẫn đã kịp đả thương muội ta khiến cô bé chẳng còn cách nào khác, đành phải tái nhập luận hồi ngay trước mắt ta.

Vào kiếp thứ chín, Cốc Liên có mười sáu năm thọ mệnh, vậy là ta có khoảng thời gian mười sáu năm để hành động. Lợi dụng Lan Hoa tiên tử, một tiên nữ bị tình yêu làm cho mù quáng của Dao Hoa cung, ta đã giải thành công tầng phong ấn thứ hai của Cốc Liên. Sau đó, như thể được nương ngầm phù hộ, tầng phong ấn thứ ba và thứ tư liên tiếp được mở. Nhìn thấy ý thức của Liên Liên chìm vào tầng phong ấn cuối cùng, ta hài lòng nghĩ có lẽ thời điểm muội ấy trở về Ma vực chẳng còn bao xa nữa…

4 Thánh nữ sau song sắt

Khi bay về nhân gian, Cốc Liên tình cờ bắt gặp sắc đỏ kỳ dị, những dòng đỏ rực như máu tươi lăn trên sắc trắng tinh tế của đôi gò má cô thiếu nữ.

“Thì ra là vậy! Trước đây sức mạnh Mê hoặc nhãn được giấu kín nhờ phong ấn của người cha.” Có phần kinh ngạc nhìn đôi mắt đang dần biến sắc của Mị Gia, Cốc Liên khẽ gật đầu: “Cho nên bọn họ không hề phát hiện ra điều dị thường và để mẹ ở lại”.

“Á… mắt ta!” Bỗng nhiên, cô gái đưa tay che mắt, thét lên đau đớn: “Đau quá!”.

“Phong ấn bị giải đương nhiên sẽ khổ sở rồi, chỉ là sau khi bí mật hiển lộ, liệu những người kia có bỏ qua cho mẹ không?” Cốc Liên quay đầu, nhìn mấy người đang bước tới ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm rồi hạ mình xuống phía hông nhà.

“Huynh trưởng, nghe nói Nguyệt Thiên trưởng lão bệnh rất nặng, nhất định là do con yêu nữ đó làm hại rồi.” Trong đám người, một phụ nữ trung niên trề môi với thái độ ghét bỏ kỳ thị, “Lúc đầu, khi bức tử con hồ ly tinh Lâm Mị Nương, muội đã chẳng bảo cứ để hồ ly tinh con theo một thể cho rồi, nhưng huynh lại khăng khăng để nó kế nhiệm vị trí Quang Hoa thánh nữ, thật nực cười…”.

“Muội câm miệng cho ta!” Người đàn ông vừa được gọi là huynh trưởng bỗng quay phắt lại, nghiêm mặt nạt muội muội: “Dù gì cũng là trưởng lão Liên Liên tộc, sao cứ mở miệng ra là muội lại nói lời khó nghe. Bảo con gái Nguyệt Thiên là yêu tinh, chúng ta chọn yêu tinh làm Thánh nữ, chẳng phải đồng nghĩa với việc chúng ta đều là yêu tinh hết sao? Bớt lời đi một chút cũng chẳng ai bảo muội câm đâu!”.

“Được rồi, được rồi! Muội biết huynh và Nguyệt Thiên là huynh đệ tình sâu nghĩa nặng, năm đó huynh bảo vệ Nguyệt Thiên, bây giờ vẫn bảo vệ huynh đệ của mình. Muội không nói nữa là được chứ gì”, người đàn bà hứ một tiếng, ấm ức cúi đầu, rảo bước về phía nhà Mị Gia.

“Tiểu Gia có nhà không? Chúng ta đến thăm cha cháu đây…” Người đàn ông đi đầu vừa đẩy cánh cửa, lập tức nhìn thấy Mị Gia đang lăn lộn rên la trên đất: “Tiểu Gia, làm sao vậy?”.

Người đàn ông nhanh chóng bước tới đỡ lấy Mị Gia, cẩn thận xem xét tình trạng cô bé. Đúng vào khoảnh khắc đôi tay Mị Gia rời khỏi mắt thì một trong số đám người đứng bên giường bỗng hét lên thất thanh.

“Nguyệt Thiên trưởng lão chết rồi!” Người phụ nữ kiêu ngạo và độc đoán khi nãy không ngừng lùi mãi về phía sau. Như chợt nhớ ra chuyện gì, bà ta quay phắt người chỉ thẳng vào cô thiếu nữ trong lòng huynh trưởng: “Là nó, chính nó đã giết cha mình! Con yêu tinh hại người này đáng lẽ nên bức tử từ lâu rồi mới phải!”.

“Lam Nhược Tình, muội lại nói linh tinh gì đó?” Thấy muội muội vẫn chứng nào tật nấy, người đàn ông tức giận, giơ tay giáng xuống má bà ta một cái tát: “Đừng ở đây mà tự bôi tro trát trấu nữa! Cút!”.

“Huynh đánh muội! Lam Nhược Tịch, huynh dám đánh muội! Huynh còn là huynh trưởng của muội không?” Người đàn bà tên Lam Nhược Tình đỏ vằn đôi mắt, như thể sắp nhào tới đánh lại, nhưng trong lúc vô tình ánh mắt bà ta bỗng quét tới gương mặt Mị Gia: “Trời ơi!”, bất chợt Nhược Tình cứng đờ người, vẻ mặt sợ hãi như vừa thấy ma: “Mê hoặc nhãn, đôi mắt mang điềm gở mà Thiên thư đã ghi chép… đã xuất hiện trong Lam liên tộc!”.

“Sao cơ?” Đám người lập tức xôn xao, toàn bộ ánh mắt cùng đổ dồn về cô thiếu nữ vừa được đặt ngồi trên ghế.

“Trời ơi! Đúng là yêu mâu[5] quỷ nhãn, chắc ông Trời muốn giáng tội xuống Lam liên tộc rồi!”.

[5] Mâu là con ngươi.

“Thiên chi liên nữ ẩn mình trong tộc ta bao năm mà chúng ta không hề hay biết. Nếu người trên thiên đình phát hiện ra, chẳng phải sẽ liên lụy đến toàn tộc hay sao?”.

“Đúng vậy, chúng ta hãy nhanh chân trình trước với Ngọc Hoàng đi, tránh rước họa vào thân…” Hàng loạt những cái miệng cùng nhao nhao, câu nào cũng tràn ngập trách móc và khinh thị, không ngừng dội thẳng vào tai Hàn Cốc Liên đang ngồi bên hông nhà.

“Hừ! Đúng là một đám ích kỷ chỉ biết nghĩ cho riêng mình.” Cô gái cười lạnh lẽo, đôi mắt u buồn nhìn về phía hai huynh muội thái độ đối ngược kia: “Là tộc trưởng, Nhược tịch sẽ xử lý thế nào đây? Ta nhớ biên niên sử của tộc đã ghi, Lam Nhược Tình, muội muội của đời tộc trưởng thứ nhất Lam Nhược Tịch đã chết bất minh, chẳng biết có liên quan gì đến việc này không? Thật tò mò quá!”.

“Các vị, các vị!” Vào lúc tất cả đang nhao nhao tranh cãi, Lam Nhược Tịch với tư cách tộc trưởng bước lên đứng trước bàn, chặn lại dòng thác tranh luận ồn ào của đám người: “Các vị nghe ta nói! Ta thấy việc này cần phải xem xét kỹ lưỡng. Có vẻ như Mị Gia không hề biết mình có Mê hoặc nhãn, chúng ta cũng không thể tùy tiện đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu con bé được. Trước tiên chúng ta hãy an táng tử tế cho di thể của Nguyệt Thiên trưởng lão đã, còn về Tiểu Gia…”

“Theo ta, trước tiên vẫn nên giam nó vào ngục, nếu để con nha đầu này chạy trốn, Thiên đình có trách tội, chúng ta chẳng ai sống được tử tế đâu.” Với nụ cười hiểm ác, Lam Nhược Tình túm lấy tay cô gái rồi cao giọng ra lệnh: “Người đâu, mau đem Quang Hoa thánh nữ của chúng ta nhốt vào đại lao”.

“Chú Lam, cháu không đi! Cháu đâu có phạm tội gì, cháu không vào nhà lao đâu!”, Mị Gia thét lên, cố giằng ra khỏi bàn tay Lam Nhược Tình nhưng vô ích.

“Tiểu Gia nghe lời đi! Cố gắng chịu đựng vài ngày, đợi chú trình bày với Ngọc Hoàng rồi sẽ xử lý. Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ cứu cháu ra ngoài nhanh nhất có thể.” Lam Nhược Tịch xoa đầu cô gái an ủi, đôi mắt ánh lên niềm thương cảm: “Còn về việc hậu sự của cha cháu, chú sẽ sắp xếp ổn thỏa, cháu không cần lo. Đi đi!”.

“Vậy vất vả cho chú Lam rồi.” Được sự bảo đảm của tộc trưởng, hoảng hốt trong lòng dịu bớt phần nào, Mị Gia liền bị Lam Nhược Tình và mấy kẻ tay chân của bà ta lôi ra khỏi phòng, kéo về phía đại lao…

5 Thánh nữ nhập ma

Trong ngục tối muôn đời lạnh lẽo ẩm ướt, không bao giờ có ánh sáng ban ngày. Đã tròn ba ngày ba đêm kể từ khi bị nhốt vào đây, Mị Gia không hề một lần nhìn thấy mặt trời. Rơm rác trải trên sàn ngục lâu ngày mục nát, bốc lên mùi hôi thối không sao chịu nổi, cộng thêm nỗi sợ hãi bị đày trong nơi tối tăm, tất cả đang chầm chậm gặm nhấm trái tim yếu đuối mỏng manh của cô gái trẻ.

“Liệu mẹ còn chịu đựng được bao lâu nữa mẹ ơi?” Nhìn Mị Gia chìm vào giấc ngủ khi nước mắt còn vương, Cốc Liên nhẹ nhàng dựa đầu vào người bà: “Tuy tương lai của mẹ con biết rõ, nhưng lại không cách nào thay đổi được. Đường đường là Thánh nữ của tộc mà sao số mẹ lại khổ đến vậy? Sao mọi thứ lại dễ dàng bị phá hủy bởi đôi mắt của chúng ta đến thế.” Cúi đầu khẽ vuốt gương mặt mẹ, nhưng tay Cốc Liên lại xuyên qua người bà: “Nhìn không thấy, nghe không được, mẹ cũng chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của con, nhưng mẹ ơi mẹ biết không, giây phút này mẹ không cô đơn một mình đâu, mẹ vẫn có đứa con gái trong tương lai đang ở bên cạnh, mẹ đừng khóc nữa mẹ nhé, ít nhất con vẫn ở bên cạnh mẹ”.

Ngồi thẳng người lên, ánh mắt Cốc Liên hướng xuống chuỗi vòng đeo tay màu xanh đã đi cùng cô rất lâu. Đó là biểu tượng của Quang Hoa thánh nữ trong Lam Liên tộc. Còn nhớ lúc đầu chuỗi vòng này do chính Như Lai tận tay trao cho mình. Thật ra, từ khi tu thành hình người, cô chưa hề rời khỏi Phật giới, càng không nói đến việc đi tới tộc mình. Mọi việc về tộc đều chỉ nghe từ miệng người khác, vậy mà lại được toàn tộc tôn xưng vào vị trí Quang Hoa thánh nữ cao quý ấy. Nguyên nhân hẳn có quan hệ rất lớn với Phật giới.

Đúng vậy, cha cô chính là người đệ đệ duy nhất của Phật Tổ, còn mẹ là nữ vương thống trị Ma giới, lại thêm quãng thời gian từ nhỏ lớn lên cạnh Phật Tổ, ha ha… Gia thế như vậy mấy người dám bảo là kém tôn quý?

Cười khẩy bay lên không trung, gương mặt Cốc Liên thoáng lộ biểu cảm phức tạp khó hiểu. Hóa ra thân phận cao sang với địa vị nổi tiếng vô hạn mà cô có được đều được kiến lập từ một đời bi thương thống khổ của mẹ. Bây giờ, liệu có ai còn nhớ cô thiếu nữ với những giọt lệ vương đầy khuôn mặt này, mái tóc và y phục dính đầy bụi bẩn cùng cỏ khô này cũng đã từng giống như cô, là Thánh nữ được mọi người trong tộc ngưỡng mộ, thờ phụng? Đối với mẹ cô mà nói, mọi thứ mới bất công làm sao…

Đúng lúc Cốc Liên đang dạt dào tình thương với mẹ, thì từ cửa nhà lao bất chợt vọng tới giọng nói kiêu căng khó chịu của Lam Nhược Tình. Liền đó, cánh cửa nặng nề của nhà lao từ từ hé mở và người đàn bà với vẻ xảo quyệt đem theo mấy gã đàn ông cao to tầm thước đắc ý bước tới.

“Ha, các ngươi nhìn xem! Đây chính là thánh nữ cao quý xinh đẹp của chúng ta, giờ đã xuống cấp đến mức này mà vẫn mang cái dáng vẻ đáng yêu lôi kéo lòng thương cảm của người khác. Thật vừa nhìn đã thấy giống hệt người đàn bà vô liêm sỉ kia, một tiện nhân quen thói lẳng lơ.”

Thoải mái ngồi xuống chiếc ghế vừa được người đưa tới, Lam Nhược Tình nhìn Mị Gia trong góc với vẻ cay độc.

“Bà nói gì?” Bị âm thanh ồn ào đánh thức, cô thiếu nữ yếu ớt cất tiếng hỏi: “Chú Lam đâu? Chú ấy hứa sẽ cứu ta ra khỏi đây mà”.

“Đừng nằm mơ nữa đi, đồ tiện nhân! Ta sao có thể để Lam Nhược Tịch cứu ngươi ra chứ?” Lam Nhược Tình cười độc ác, ánh mắt chất chứa hận thù: “Nói thực cho ngươi biết, Lam Nhược Tịch đã lên Thiên đình rồi, nhất thời chưa về ngay được, đợi huynh ấy quay về, ngươi đã chết không toàn thây từ lâu rồi”.

“Bà muốn bức tử ta? Không! Bà không có quyền làm thế!” Mị Gia hét lên, muốn nhân cơ hội gây sự chú ý của lính gác.

“Đừng phí công nữa, ta đã thay đổi toàn bộ người ở đây rồi.” Người đàn bà cười u tối, đưa tay đón tách trà thủ hạ vừa bưng tới: “Hôm nay chính là ngày tận số của ngươi, nhưng trước đó ta rất muốn thưởng thức tuyệt kỹ mê hoặc đàn ông đáng khinh bỉ của ngươi. Ra tay đi!”.

Theo mệnh lệnh tàn bạo của Lam Nhược Tình, mười mấy gã đàn ông to lớn trần trụi với những tràng cười dâm tục cùng tiến về phía cô thiếu nữ mặt cắt không còn giọt máu.

“Đừng! Không được chạm vào mẹ ta!” Lơ lửng giữa không trung, Cốc Liên thét lên thất thanh. Cô bất giác quên mất không gian mình đang ở, đồng thời quên luôn rằng lúc này dù pháp lực có cao cường hơn nữa thì cũng hoàn toàn vô ích trong cái thế giới không hề thuộc về mình.

Thời khắc đó, thái độ thờ ơ cố hữu của cô đã hoàn toàn sụp đổ, Cốc Liên sợ hãi và bất lực nhìn bàn tay mình cứ thế xuyên qua những thân người kia mà chẳng thể ngăn nổi chúng dù chỉ một chút.

“Sao bà phải làm thế? Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với bà?” Giọng nói bình tĩnh đến ngạc nhiên, Mị Gia lạnh lùng nhìn thẳng vào sợi dây thừng trong tay mấy gã đàn ông.

“Muốn biết lý do hả? Ta cho ngươi biết.” Kinh ngạc vì vẻ điềm tĩnh của cô thiếu nữ, nỗi oán độc trong mắt Lam Nhược Tình từ từ tăng lên: “Hai trăm năm trước ta và Mị Nguyệt Thiên từng là đôi uyên ương tình nồng thắm thiết. Ông ấy đã thề ngoài ta ra sẽ không cưới ai khác, ta cũng thề ngoài ông ấy sẽ chẳng nhận lời bất cứ ai. Lúc đó chúng ta đối với chuyện ái tình luôn chung thủy sắt son như thế, là một cặp bất cứ ai trong tộc đều phải ngưỡng mộ”. Người đàn bà nở nụ cười ai oán, đôi mắt dán chặt lên Mị Gia, kẻ khiến bà ta hận đến thấu xương: “Nhưng sau đó, con yêu tinh hạ tiện Lâm Mị Nương xuất hiện. Ả đã giằng mất hạnh phúc của ta, cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về ta. Nguyệt Thiên bất chấp sự phản đối của mọi người trong tộc, nhất định đòi cưới ả, rồi có với ả có một đứa con nghiệt chủng. Còn ta vì nhất thời giận dỗi mà đồng ý gả cho một người đàn ông mình không yêu. Bây giờ tuy bọn họ đều chết cả rồi, nhưng những việc đó cũng đã hủy hoại cả đời ta. Ta hận bọn chúng! Cho nên ta phải báo thù lên ngươi là đứa con gái của bọn chúng. Ta phải hủy hoại cả đời ngươi! Ra tay đi! Chơi đồ tiện nhân này đến chết cho ta!”.

“Mẹ!” Giọt lệ màu xanh từ khóe mắt lăn xuống, Cốc Liên khép mắt không nỡ nhìn cảnh cô thiếu nữ đau khổ sắp bị người ta làm hại.

“Hừ! Ngươi sẽ không đạt được mục đích đâu, Lam Nhược Tình.” Đột nhiên, từ trong bóng tối đại lao lóe lên một luồng sáng bạc mạnh mẽ, những gã đàn ông hung thần ác độc bỗng dừng cả lại, ánh mắt vốn tinh anh mất đi sắc màu vốn có, từng gã một đứng sững như tượng cách cô thiếu nữ không xa.

“Mê hoặc nhãn!” Như thể vừa trải qua cuộc hành trình đầy sợ hãi bỗng nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, Hàn Cốc Liên vừa cười vừa khóc, niềm kích động khó xóa nhòa trong tim cô bất chợt vỡ òa.

“Cái gì thế này?” Lam Nhược Tình hoảng hốt nhìn cảnh tượng vượt quá trí tưởng tượng của mình đang diễn ra trước mắt: “Sao các ngươi lại dừng cả lại thế? Tiến lên đi chứ! Mau!”.

“Lam Nhược Tình, bà ngây thơ quá đấy! Bà nghĩ xem sao họ phải nhốt riêng ta chứ?” Như thể vừa biến thành một người khác, Mị Gia từ từ tiến đến trước mặt người đàn bà với vẻ nhạo báng ác độc: “Chính vì đôi mắt của ta đấy! Bà tưởng ta thật sự không biết Mê hoặc nhãn là gì? Ha ha… Bà nhầm rồi. Năm đó, vào đêm trước khi nương ta bị các người bức tử, bà đã nói cho ta mọi chuyện. Ta rất lấy làm mừng bởi năm xưa cha ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.