Lịch Hồng Hoang

Chương 13: Chương 13: Sát ý cuồn cuộn




Dịch & Biên: No Name

Ngô Minh bị nam tử này dùng lực đè cho quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn bảy tám con Kobold từ từ đi vào bộ lạc.

Mấy con Kobold này diễu võ dương oai tiến đến. Sau đó chúng nó cũng không nói gì, chỉ tùy ý nhìn mọi người xung quanh, thái độ không vui không buồn, thậm chí ngay cả khinh rẻ cũng không hề có. Thái độ cùng ánh mắt này của bọn chúng khiến Ngô Minh cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, trong lúc nhất thời hắn nghĩ không ra loại ánh mắt này mang ý nghĩa gì.

Lúc này, đám Kobold bỗng nhiên kéo ra một tráng hán từ trong đám người, sắc mặt tráng hán này lập tức trắng bệch, nhưng vẫn không dám cử động một chút nào, mặc cho Kobold kéo hắn đi. Tiếp theo, Kobold tiếp tục lựa chọn, rốt cuộc chọn được ba nữ tử, hai tráng hán, tổng cộng năm người, đồng thời, lại có Kobold tiến vào trong hang động, lôi từ bên trong ra ba đứa trẻ.

Nhìn đến đây, Ngô Minh tâm thần chấn động, hắn bỗng nhiên nhớ được mình đã nhìn thấy ánh mắt này ở đâu rồi, không sai, chính là ánh mắt này.

Đó là trong một lần hắn về quê chơi, ông ngoại của hắn không ngừng lựa chọn trong một đám ngỗng, cuối cùng tuyển ra một con ngỗng mập mạp để làm bửa trưa cho hắn. Khi đó, ánh mắt của ông ngoại chính là như thế này...

Đó là ánh mắt không thềm để ý, là ánh mắt nhìn gia súc, là ánh mắt nhìn những thứ không cùng cấp độ với mình!!

Ngô Minh tiếp theo liền trơ mắt nhìn những Kobold này bắt trói những người đó mang đi. Nhưng còn chưa rời khỏi bộ lạc, một gã Kobold bỗng nhiên chộp lấy một đứa trẻ giơ lên. Sau đó, tất cả mọi người chứng kiến nó há cái miệng to lớn ra, hàm răng sắc bén trực tiếp cắn lên đầu đứa bé này, nó dùng sức cắn mạnh, đàu của đứa bé này lập tức vỡ nát. Trong ánh mắt dường như có thể giết người của Ngô Minh, đám Kobold này vừa cười cười nói nói vừa cắn xé đứa bé, từ từ đi thật xa.

Đến khi những Kobold này đi đến khuất mắt rồi, sức mạnh áp chế Ngô Minh mới biến mất. Ngay khi vừa khôi phục khả năng hành động, Ngô Minh trực tiếp đứng thẳng lên, hắn không chút suy nghĩ đấm vào mặt nam tử kia một cái, khiến hắn lùi ra hai ba mét, đồng thời lạnh giọng nói ra: “Tại sao ngăn ta? Tại sao không kháng cự?”

Nam tử kia cũng không hề trả lời lại, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi, hắn nửa ngồi xuống mặt đất, vẫn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Ngô Minh, Ngô Minh cũng không thèm để ý tới hắn nữa, quay người đi đến chỗ của một người nguyên thủy khác, vừa đi vừa gào: “Tại sao các người không kháng cự? Đó là thân nhân của các người, là vợ của các người, là con của các ngươi, tại sao các người không kháng cự!?”

Ngô Minh trực tiếp kéo một tráng hán vẫn còn đang quỳ lạy đứng lên, nhìn ánh mắt tránh né của hắn mà gào: “đồ nhát gan nhu nhược, dám cùng ta đi cướp thân nhân của các ngươi về không!?”

Người nguyên thủy này chỉ trốn tránh ánh mắt của Ngô Minh, dường như ánh mắt của Ngô Minh chính là hỏa diễm.

Thái độ này chỉ làm cho lửa giận của Ngô Minh đại thịnh thêm, hắn hung hăng đẩy tráng hán này ngã xuống mặt đất, lại nắm một nam tử khác lên mà hỏi: “Ngươi có dám cùng ta đuổi theo chúng nó hay không!?”

Ngô Minh hỏi liên tiếp hơn mười người, mỗi người đều chỉ cúi đầu nhìn, trên mặt họ tuy rằng bi thương, nhưng mà chủ yếu vẫn hiện rõ một loại nhát gan, thậm chí so với nhát gan cũng không bằng, người nhát gan còn có khả năng dám suy nghĩ trong lòng một chút, mà bọn họ dường như đến can đảm để nghĩ tới cũng không còn. Đó là một loại biểu hiện chỉ thử nghĩ về việc phản khán thôi cũng đã không dám nghĩ tới.

“Các ngươi...”

Ngô Minh vốn muốn nói các ngươi đều đáng chết, nhưng mà nghĩ đến sáu người kia từng mỉm cười nhiệt tình cho hắn đồ ăn, lại nhìn cuộc sống hài hòa của những người nguyên thủy này trước đó, những lời nàycuối cùng hắn cũng không nói ra được, chỉ có thể cắn răng hung hăng đi ra khỏi bộ lạc.

Bỗng nhiên, nam tử mang sức mạnh siêu phàm kia rốt cuộc đã mở miệng nói: “Chúng nó là người của bộ lạc Long Nha, Hồng Hoang Vạn Tộc vị trí thứ 9.846, Kobold nhất tộc, không phải Kobold hoang dã có thể so sánh.”

Ngô Minh lạnh lùng quay đầu nhìn về phía đây siêu phàm nam tử, hắn nói ra: “A, lại nói tới hậu trường đúng không? Mặc kệ hậu trường to như thế nào, chúng nó chỉ có mấy con? Giết chết bọn chúng rồi chôn tại chỗ, ta cũng không tin là sẽ có người truy xét được đến tận đây, hơn nữa nếu như thực lực bộ lạc chúng nó chỉ có cỡ vậy, toàn diệt bộ lạc chúng nó thì có sao?”

“... Khi nãy có phải ngươi vừa nhìn ánh sáng trên người ta?” Nam tử kia cũng không trực tiếp trả lời mà lại hỏi một vấn đề khác, đồng thời từ trên người hắn toát hào quang dài đến ba trượng. Loại ánh sáng này phàm nhân vốn không thể nhìn thấy, nhưng vì hào quang trên người nam tử quá mức mãnh liệt, thế nên những người nguyên thủy ở đây đều thấy được một chút, lập tức những người nguyên thủy này lại quỳ sụp xuống một lần nữa, đều đồng thanh mở miệng nói thần nhân.

Thoạt nhiên Ngô Minh cả kinh khi chứng kiến luồng hào quang này, mà sau khi thấy rõ được thước của nó thì hắn bắt đầu hoảng sợ.

Ở thời kì Hồng Hoang Thiên Đình có dụng cụ đo đạc chuẩn xác cấp độ sức mạnh bằng số liệu cụ thể, có thể đánh giá cấp độ sức mạnh từ cấp bốn trở xuống. Nếu cho một nam tử trưởng thành bình thường mạnh cỡ 1 điểm, thì sức mạnh cấp độ một sẽ vào khoảng 20-50 điểm, cũng tương đương luyện khí kỳ trong tu chân. Khi đó ánh sáng bên ngoài thân thể sẽ có độ dày khoảng 2 đến 3 tấc. Mà khi điểm số thực lực vào khoảng 200-300 điểm, chính là sức mạnh cấp độ Trúc Cơ Kỳ, cũng chính là sức mạnh cấp hai, thì ánh sáng ngoài thân sẽ dày chừng một thước. Và khi điểm số thực lực vào khoảng 8000-10000, chính là sức mạnh cấp ba, trong tu chân chính là Kim Đan Kỳ, ánh sáng bên ngoài thân thể sẽ dày ba đến bốn thước.

Cao hơn nữa Ngô Minh điều tra không tới rồi, nhưng mà Kim Đan Kỳ, thực lực cấp ba đã vô cùng kinh người, trong chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình ít nhất cũng là trung thượng tầng. Nếu nhậm chức trong quân đội, ít nhất cũng là sĩ quan cấp giáo. Ngô Minh sống trong thị trấn kia mấy tháng, cũng chỉ thấy hiệu trưởng trường cấp 3 là có thực lực cấp độ ba, linh quang cũng dài hơn ba thước một chút.

Và nam tử trước mắt này có ánh sáng phát ra ít nhất cũng dài khoảng ba trượng, đây là thực lực cấp độ nào? Tứ giai? Hay là...

Thánh Nhân!?

Đương nhiên, ánh sáng phát ra ngoài thân là dấu hiệu phổ biến, cũng có một số cường giả không phát ra loại ánh sáng này. Điều đó có nghĩa là cường giả đó cũng không đi theo con đường tu chân chính thống, thậm chí cũng không phải đi theo các con đường tu luyện năng lượng chính thống. Có thể là hắn đi theo con đường tu luyện huyết mạch lực, hoặc chính là con đường kỳ lạ cổ quái nào đó, thực lực không thể dựa vào ánh sát phát ra mà đánh giá.

Ngô Minh nhìn ánh sáng phát ra từ thân thể nam tử, trong lúc nhất thời bị chấn nhiếp đến nhất thời không nói được lời nào, nhưng mà trong lòng vừa nghĩ tới đứa trẻ vừa bị ăn thịt mất, một ngọn lửa giận liền bốc lên, hắn chỉ thẳng vào mặt nam tử nói lớn: “Ngươi có sức mạnh cấp độ như vậy, tại sao vẫn chấp nhận làm rùa đen rụt đầu!?”

Mam tử thở dài mà nói: “Lai lịch của ngươi thật đúng là kỳ lạ, thân thể cũng không giống... Ta trước hết trả lời vấn đề của ngươi, ta có thực lực như vậy mà vẫn quỳ xuống, là vì ta sợ.”

“Sợ, sợ!?” Ngô Minh nghĩ tới vô số đáp án, nhưng mà hai chữ này làm cho sắc mặt hắn xanh mét.

Nam tử gật đầu nói: “Ừ, ta sợ Trời này, sợ Đất này, cũng sợ tất cả Hồng Hoang Vạn Tộc. Ta thật sự sợ, vì vậy ta quỳ xuống, dựa vào những hy sinh nho nhỏ này để kéo dài sự tồn tại của chủng tộc.”

Ngô Minh sững sờ, ngẩn ngơ cả nửa ngày, sau đó mới dùng ngữ khí không thể tưởng tượng được mà nói: “Thật sự là hoang đường! Sinh vật nhỏ yếu như đám Kobold đó, trong mắt ngươi không bằng cả một con côn trùng, ngươi lại sợ? Ta thật đúng là chịu phục các ngươi rồi, các ngươi thật sự là đã quỳ quá lâu, lâu đến mức ngay cả dũng khí đứng lên cũng không có. Hắc hắc, đạo bất đồng bất tương vi mưu, các ngươi cứ tiếp tục quỳ tiếp đi.” Nói xong, Ngô Minh quay đầu chạy thật nhanh ra khỏi bộ lạc.

Nam tử kia cũng sửng sốt một chút mà hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi đâu?”

Ngô Minh quay đầu lại lạnh giọng nói: “Đương nhiên là đi giết súc sinh rồi, không giết sạch đám Kobold đó, ta khó có thể yên lòng.” Nói xong, Ngô Minh không thèm để ý nữa, mặc cho bọn họ gọi theo thế nào, trực tiếp phóng thẳng về hướng đi của những con Kobold đó.

Từ khi Ngô Minh sinh ra rồi sống hai mươi mấy năm đến nay, sau đó xuyên việt lại được chứng kiến chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình đường hoàng đại thế, trong thế giới quan của hắn, loài người chính là bá chủ thế giới, sáng tạo văn minh, diễn hóa thế gian. Ngoại trừ thiên tai, cũng chỉ còn có nội đấu mới có thể uy hiếp nhân loại, trừ những thứ đó ra thì còn có cái gì có thể uy hiếp nhân loại nữa?

Loại định kiến này đã sớm thâm căn cố đế trong linh hồn của Ngô Minh, đó là một loại tự hào về chủng tộc phát ra từ sâu bên trong bản năng và linh hồn.

Ở thế giới Địa Cầu, hay là ở thế giới Hồng Hoang Thiên Đình, luôn luôn có rất nhiều người hô hào bảo vệ môi trường, hô hào bảo vệ động vật, đó âu cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu thật sự có một loại sinh vật nào đó có thể uy hiếp được sự tồn vong của nhân loại, lại ăn thịt người, hơn nữa là ăn thịt người trắng trợn trước mắt công chúng, thì toàn bộ mười tám đời tổ tông của giống loài này nhất định phải bị tiêu diệt sạch sẽ để rửa sạch nỗi nhục đó. Khi đó sẽ không có bất kỳ ai, cho dù là những nhà bảo vệ động vật miệt mài nhất, lại đi xin tha cho chúng nó một con đường sống. Thậm chí ngay cả động vật hoang dã bình thường nếu lỡ săn giết và ăn thịt người thì nhất định cũng sẽ bị đánh chết. Loại tâm thế này của loài người đã khắc sâu trong linh hồn của Ngô Minh.

Nhưng rõ ràng hắn chứng kiến được đám Kobold nhỏ yếu đó ăn thịt trẻ em của loài người ngay trước mặt tất cả những con người ở đó!?

Hơn nữa bọn họ không dám phản kháng!?

Vị cường giả của nhân loại kia lại còn nói sợ!?

“Một đám gia súc bị nuôi dưỡng thật lâu, lâu đến mức ngay cả xương cốt cũng đã mềm thành cặn bã. Các ngươi mà cũng xứng là con người sao!?”

Ngô Minh mang theo lửa giận ngập trời tiến vào khu vực thảo nguyên. Hắn hừ lạnh một tiếng, lần theo dấu chân của đội ngũ Kobold mà đuổi theo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.