Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 9: Chương 9: Chỗ làm ăn mới (p2)




Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó sủa.

***

Chương 9: Chỗ làm ăn mới. (p2)

May mắn thay khi được dắt lên hẳn văn phòng để làm việc. Làm thư kí bên cạnh giám đốc thì bàn làm việc lại ngay trong phòng của giám đốc. Nếu nói đây là phòng làm việc thì cũng không đúng. Nó giống như một căn chung cư hơn. Cả một không gian rộng lớn bị chẻ ra nhiều gian nhỏ khác nhau. Lục Tuyến Yên thầm nghĩ, đúng là tư phòng của vua có khác.

- Từ hôm nay đây sẽ là nơi làm việc của cô. Chúc cô một ngày tốt lành.

Nó cũng là một trong các gian làm việc được chẻ ra nhưng là nơi rộng rãi thoáng mát nhất. Bên cạnh còn có cửa sổ thông thoáng với bên ngoài. Lúc mệt mỏi có thể hít thở không khí trong lành trên bầu trời thì còn gì bằng.

- Liễu Hê à!! Tại sao cô lại chọn tôi?- Cô chỉ mới vào đây lần đầu tiên, những thứ tốt đẹp như thế này quả thật là không đáng.

Liễu Hê đang bước đi thì dừng chân.

- Tại tôi thích cô. Vậy thôi

Lục Tuyến Yên ngỡ ngàng nhìn bóng Liễu Hê xa dần khuất sau cánh cửa. Thích cô sao? Sao cứ cảm thấy nó giống giống như lời tỏ tình vậy.

- À quên!! Bật máy tính lên, tôi sẽ gửi cho cô bản đồ ở đây. Trong thời gian không có giám đốc cũng nên đi khám phá xung quanh một chút. Nhé!!

Nói rồi Liễu Hê lại tiếp tục quay đi đóng cửa lại. Lục Tuyến Yên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cô mở máy tính lên liền có thư mới. Đến cả email cũng là do công ty cấp sao? Thật là khó hiểu. Lục Tuyến Yên nháy vào sơ đồ in trên màn hình rồi copy cho mình một bản. Bên cạnh cũng có máy in, cô trực tiếp phô cho vài bản đặt vào túi xách. Một tờ vẫn chưa đủ đối với Lục Tuyến Yên này.

Nhưng trước khi xuống từng tầng phía dưới, cô có thể xem xét qua khu phòng này không nhỉ?! Trong sơ đồ công ty mà Liễu Hê đưa cho đặc biệt có một khung nhỏ dành cho riêng căn chung cư này. Bất ngờ hơn là cái không gian mà cô đang đứng ở đây chỉ là một nửa mà thôi. Vậy một nửa kia ở đâu?Lục Tuyến Yên bật dạy khỏi ghế ngồi của mình bắt đầu bước đi loanh quanh căn phòng. Cái công ty này còn bao nhiêu thứ bí ẩn nữa đây?

- Tuyến Yên!! Đây là một số thứ cô cần cho sinh hoạt ở Băng thị.

Chân Lục Tuyến Yên dừng ở không trung rồi từ từ chạm đất. Cuối cùng là xoay chân đi về hướng của Liễu Hê.

Những thứ Liễu Hê đưa cho cô rất kì lạ. Thẻ nhân viên cũng không phải là một tấm bưu thiếp nhỏ nhét vào. Trong đó còn có cả tấm thẻ gì đó.

Liễu Hê chỉ tay vào tấm thẻ mà Lục Tuyến mân mê trên tay.

- Đây là thẻ vào cổng. tôi đã đăng kí bản quyền nó cho cô rồi. Còn cây bút này là một loại nhận định vân tay. Phải dùng nó để nhận định nhé, tay không sẽ chẳng có ích lợi gì đâu. Đây! Xem nhé!!

Liễu Hê cũng có một cái. Cô ấy rút ra cho vào máy chế cafe bên cạnh ngay đó. Một tiếng tip vang lên, thế là cafe nóng được cho vào chiếc cốc đã chuẩn bị sẵn. Liễu Hê cầm lên húp ngay một ngụm.

- Cô hiểu cách làm rồi chứ?!

Lục Tuyến Yên chỉ đơn giản gật đầu. Chỉ là ra vào đi lại mà cũng phải phức tạp như thế, không biết tập đoàn này là đang muốn làm gì.

- Còn nữa!! Đây là trang phục của công ty. Xin lỗi vì bây giờ mới đưa cho cô nhé.

Đúng rồi!! Vì cô khác lạ, có phải như thế mà mọi người nhìn cô với ánh mắt đó không?!

Đưa xong quần áo cho cô thì Liễu Hê lại mất hút. Căn phòng to lớn này bây giờ chỉ còn mình Lục Tuyến Yên, vậy thì phải đi đâu để thay đồ?

Vừa nãy Lục Tuyến Yên có lưu sơ đồ công ty vào chiếc máy tính bản mới mua. Cô lấy nó trên bàn mở lên, đặc biệt đã biến nó thành 3D rồi. Thật bất ngờ vì phải xuống tầng dưới mới có WC, cô tự hỏi trên tầng cao nhất này có những thứ gì. Hay là, ở trong nửa khoảng trống còn lại kia?

Không suy nghĩ nhiều nữa Lục Tuyến Yên trực tiếp rời khỏi phòng bỏ ý định khám phá nơi này. Cô đi bằng thang bộ, cũng muốn chào hỏi mọi người một chút. Sẵn tiện để xem có bạn phò nào muốn đụng chạm bà đây không? Để triệt luôn một lần.

Nhưng rồi nghĩ lại, tại sao cô phải chào hỏi thân thiện với những người không biết là có ác cảm hay thiện cảm với mình? Vẫn là nên coi như là người dưng qua đường, như vậy có phải dễ sống hơn không?!

Cho nên, Lục Tuyến Yên một mình đi thẳng xuống cănteen bằng thang máy duy nhất trên tầng này.

Cănteen ở tận tầng đầu tiên, cũng là nơi có nhiều nhân viên nhất, cũng là nơi mà Liễu Hê đã giới thiệu bản thân cô. Tại vì nơi này thiết kế khá đặt biệt, như một chiếc hộp rỗng. Tầng dưới này sàn nhà thiết kế hình vuông còn bắt đầu từ tầng hai trở lên cấu trúc lại trở thành hình tròn. Bên giữa thì trống rỗng có mỗi cái thang máy thủy tinh trong suốt dẫn xuống. Cũng là lí do khi Lục Tuyến Yên vừa bước xuống liền có biết bao nhiêu ánh mắt ngó nhìn mình.

Lúc ấy, Lục Tuyến Yên cứ nghĩ rằng mình đã làm gì sai hay có lỗi với họ vậy, nhưng cô có làm gì đâu?

Bây giờ đã là tám giờ sáng nhưng cănteen vẫn chật kín người. Ở đây, mỗi nhân viên chỉ bỏ ra 4 giờ 30 phút để làm việc trong ngày. Nhưng tiền lương nhận về cũng là có lợi nhuận hơn những nơi khác. Và hình như, cô nhớ không nhầm thì nơi này cũng được mệnh danh là nơi mà bóng đèn không bao giờ tắt. Những ca làm cứ thay nhau liên tục, cứ người này hết giờ làm việc thì người kia sẽ đảm nhiệm vị trí đó. Trừ những nhân viên cấp cao, mỗi người phải bỏ ra tám giờ mỗi ngày và cả thay nhau liên tục ba ca làm. Lục Tuyến Yên cũng không phải là ngoại lệ, nhưng vì chỉ có một mình cô là thư kí cho nên phải làm đến 16 giờ một ngày. Cô cũng chỉ có 1 giờ đồng hồ vào buổi trưa để về và đến nơi này và tiếp tục làm việc. Không biết, lương một tháng của cô là bao nhiêu đây.

Có lẽ cănteen có quá nhiều người đi. Cho nên không ai nhận ra sự có mặt của cô nhân viên mới này cũng không phải là lạ. Lục Tuyến Yên tiến đến quầy ăn lấy một suất rồi một mình đi đến một cái bàn trống thản nhiên ngồi xuống.

- Oh!! Bitch!!

Trong không gian rộng lớn như thế, nhiều người qua lại như thế mà âm thanh vang đến chỗ Lục Tuyến Yên đang ngồi lại rõ như vậy. Biết ngay 90% đối phương đang gọi mình nhưng không liên quan đến sợi dây chuyền của cô, Lục Tuyến Yên tiếp tục cắm cúi ăn.

Đằng sau đó là ba cô gái trên tay cầm theo khay cơm của mình. Người vừa nãy lên tiếng dám chắc mình đã sử dụng đúng tần số âm thanh để Lục Tuyến Yên nghe thấy, bị lơ đi khiến cô ta cảm thấy khó chịu mà bước đến ngồi đối diện với cô gái lính mới mắt trợn trừng nhìn thẳng.

- Có nghe ai gọi không?!

Lục Tuyến Yên vẫn không trả lời ngồi ăn thản nhiên coi cô ta như không khí. Đây là cái thể loại mà cô cảm thấy gai ưa nhất, cho nên không đáng để vào mắt.

Rầm!!

- Này!! Cô không nghe người khác gọi mình à?! Vô phép lịch sự như thế, làm thư kí cho tổng giám đốc có đáng mặt Băng thị hay không?!

Ầm!!

Khi cô ta vừa dứt câu cũng là lúc Lục Tuyến Yên rút sạch cơm trên khay của mình. Chỉ là nâng lên một chút rồi đặt nhẹ xuống ai ngờ lại vang âm thanh lớn như vậy. Thoáng chốc đa phần người ờ cănteen đều chú ý đến chỗ này ngoài những người vì xa quá không nhìn thấy. Bỗng nhiên Lục Tuyến Yên cảm thấy hối hận trừng mắt ngược lại với cô ta.

- Xin lỗi!! Tôi không hiểu từ nãy đến giờ cô nói gì.

Nói rồi Lục Tuyến Yên thu dọn gọn gàng đũa muỗng rời bàn tiến đến khu rửa bát. Nhưng buồn thay cái người muốn gây chuyện kia vẫn chưa muốn buông tha cho cô. Nhanh nhẹn lưu loát cô ta đưa chân mình ra chắn đường Lục Tuyến Yên đi rồi nhoẻn miệng cười. Đông người như thế chắc chắn Lục Tuyến Yên sẽ không thoát được.

Đừng nghĩ cái trò mèo này có thể làm khó được Lục Tuyến Yên. Vẫn còn non chán. Lục Tuyến Yên vẫn cứ thản nhiên bước đi về phía trước giả vờ như mình đã mắc câu. Nhưng rồi chân kia của cô bước qua, còn chân đằng sau thì chạm sát vào chân guốc của cô ta. Từ trong nó chui ra một lưỡi dao nhỏ hình lưỡi liềm chạy cong qua nó. Lục Tuyến Yên đẩy nhẹ chân một cái, gót guốc đắt tiền của cô ta liền gãy khỏi nghe tiến rắc kinh hoàng. Xong nhiệm vụ của mình lưỡi dao chui lại vào trong gót guốc yên phận. Lục Tuyến Yên lại tiếp tục ung dung bước đi.

Cô gái kia giật mình khi gót chân mình đang ở trên không liền bị dậm mạnh xuống đất. Cô không biết Lục Tuyến Yên đã làm gì, chỉ thấy cái gót guốc của mình văng tận vào trong chân bàn. Cô ta cầm nó lên trợn mắt nhìn.

- Lục Tuyến Yên!! Cô làm gì đôi giày mắc tiền của tôi? Cô biết...

Cô ta bỗng nhận ra rất nhiều người đang nhìn đăm đăm vào mình. Đôi giày đó của cô ta đúng là đắt tiền thật đấy nhưng nó bị Lục Tuyến Yên một nhịp bẻ gãy như thế, nếu càng lên tiếng sẽ càng xấu hổ.

- Tiểu thư!! Chúng ta đi thôi. Cô mang đỡ giày của tôi nhé.- Một cô gái bên cạnh cô ta lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự ngọt ngào nịnh nọt.

- Tôi mà phải mang giày của người khác sao? Gọi cha tôi mua đôi khác rồi mang đến đây.

- Liễu Nạch!!- Liễu Hê ở đâu xuất hiện cầm lấy đôi giày đặt quyền chỉ có ở công ty văng bậy xuống đất trước mặt cô ta.- Nếu có lần sau nữa, tôi chắc chắn sẽ khiến cô cút xéo khỏi công ty này.

- Liễu Hê!!- Liễu Nạch nghiến răng trừng mắt nhìn Liễu Hê. Nhưng cũng chỉ có như thế, thân phận của Liễu Hê trong công ty này hơn cô ta không biết bao nhiêu bậc. Nên chỉ còn biết im lặng chịu trận.

Liễu Nạch tức giận tháo chiếc giày còn lại ra mang giày của công ty vào. Liễu Hê cảm thấy cảnh này thật chướng mắt liền nhanh chóng quay đi về hướng của Lục Tuyến Yên đã đi.

Mang xong đôi giày Liễu Nạch liền đứng dậy nhìn bóng lưng Liễu Hê xa dần ánh mắt đầy sự căm ghét. Trong công ty này chỉ có một mình chị ta làm cho cô phải sợ hãi như thế này.

- Ta đi!!- Liễu Nạch hét lớn, những người xung quanh một phen giật bắn mình.

...

- Vừa nãy Liễu Nạch không làm gì cô đó chứ?!

Liễu Hê lo lắng hỏi Lục Tuyến Yên. Cô biết tính của Liễu Nạch rất rõ, những gì nói ra từ cửa miệng cô ta rất biết đâm sâu người khác. Đó là em gái của Liễu Hê. Cô ta cũng vì có Liễu Hê mới có thể vào được công ty này. Cũng một phần áp lực về phía gia đình nên Liễu Hê phải chấp nhận cho loại nhân viên ăn chơi như cô ta vào công ty này. Mỗi lần Liễu Nạch bắt nạt hay gây khó dễ ai đó cô cũng không thể dễ dàng trách cứ vì chỉ cần cô ta lôi ba của mình ra thì coi như lúc ấy Liễu Hê chỉ biết im lặng cho qua.

- Tôi không sao? Đó là em gái của cô sao? Tôi cũng không nương tay đâu.

?!

- Ý cô nói là sao?- Liễu Hê hớn hở hỏi lại.

Lục Tuyến Yên ngơ ngác nhìn lại, đây là cách nhìn của chị gái dành cho em mình khi biết trước nó sẽ gặp khó khăn sao.

- Tôi chỉ là không thích ai đụng chạm vào lòng tự trọng của mình.

Nói rồi Lục Tuyến Yên bỏ đi, cô muốn cho mình một tách cafe cho tỉnh táo. Hôm qua vì quá hơn hở nên đã thức khuya dậy sớm cho nên đang rất là thiếu giấc. Cũng không cho phép mình ngủ trong giờ làm việc, cho dù hôm nay có không làm gì đi chăng nữa cũng không được phá vỡ quy luật của bản thân.

Tiện thể cũng muốn tự mình sử dụng cây bút nhận định dấu vân tay này như thế nào. Lục Tuyến Yên rút nó ra khỏi túi áo mình nhìn cái khung màu đen bên cạnh nút lấy cafe, cô đưa nó lên giống kiểu Liễu Hê đã làm, nó kêu lên một tiếng làm giật mình.

Cái này công nhận rất là tiện lợi, nhưng thắc mắc là tại sao không dùng trực tiếp vân tay luôn mà phải dùng một cách gián tiếp như thế? Lục Tuyến Yên dụa người vào bàn nhăm nhia tách cafe nóng hổi. Cũng không tồi!!

- Xin chào!! Cô đảm nhận chức vụ thư kí bên cạnh tổng giám đốc nhỉ?!

Là một chàng trai tuổi khoảng ba nhăm. Nhưng trông vẫn còn trẻ lắm không chắc là đã có gia đình hay chưa. Anh ta cũng đến đây để lấy cafe.

- Mong anh chiếu cố.- Lục Tuyến Yên miểm cười thân thiện.

- Cô là vừa mới rời đi từ cănteen phải không?! Có chạm mặt phải Liễu Nạch. Cô ta có phần hơi quá đáng, luôn cho những người gần gũi bên cạnh giám đốc toàn là những con điếm của quán bar. Cô cũng nên cẩn thận, gia thế cô ta rất lớn cho nên vẫn là nên nhường đi vài bước.

Vừa gặp nhau đã cởi mở như thế, đã vậy còn lo lắng cho cô với Liễu Nạch. Lục Tuyến Yên lại có thêm phần thiện cảm với anh ta.

- Haha!! Tôi còn chưa biết mặt tổng giám đốc như thế nào.

- Cái công ty này có ai biết mặt ngài ấy đâu chứ!!-?!- Chỉ vài người là hay làm việc thân cận với ngài mới có thể biết được ngài là ai thôi.

- Vậy sao??- Cái người là tổng giám đốc này thích chơi trò bí ẩn đến vậy à?

***

Chương 10: Hắn là tổng giám đốc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.