Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Chương 2: Chương 2: Mở đầu




Trong phòng khách nhà họ Phạm.

Hai nam, hai nữ, bốn đôi mắt —— a, không, cộng thêm một con chó Maltese, tổng cộng là năm cặp mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Không khí yên lặng ngột ngạt cứ kéo dài——

Rốt cuộc, Phạm Hành Vân tính nhẫn nại không tốt, không nhịn được, há mồm đánh vỡ trầm mặc: “Này, các người, ai đó nói chuyện đi được hay không? Các người tới nơi này làm tượng đồng sao?”

Một giờ trước, chủ nhân cái nhà này —— Phạm Hành Thư, trong khi trời rất nóng đã bị bọn họ liên thủ đuổi ra ngoài cửa phơi nắng, hơn nữa bị cấm trong vòng ba giờ không cho phép trở lại, nhưng mà bọn họ coi như chưa mất hết lương tri, vẫn nhớ nhét tờ 100 đồng cho cậu ta, muốn sơn hào hải vị không có, nhưng mua mấy cây “kem que” vẫn còn dư dả.

Nhưng, vấn đề là, đuổi người anh em thân như tay chân ra bên ngoài, bất chấp bị cảm nắng mà mạo hiểm ăn kem que, chẳng lẽ bọn họ cứ đứng lỳ ở đây nhìn nhau không nói gì như pho tượng sao?

Tầm mắt của mọi người nhất trí rơi vào trên người Lục Bách Quân.

“Không nên nhìn tớ! Tớ chịu tới đây đã là không tệ rồi, đừng hy vọng tớ sẽ đưa ra ý kiến mang tính chất xây dựng nào.” Lục Bách Quân vội vàng phủi sạch.

Được, không sao, vậy người thứ hai được chọn đâu?

“Tớ cũng không được..., những người bạn tớ biết thì cậu ấy cũng biết, muốn gọi tới thì phải điện thoại báo sớm chứ, sao bắt tớ đi giúp cậu ấy giới thiệu bạn gái được?” Kiều Kiều vội vàng dùng giọng nữ nhu mì điềm đạm thanh minh.

“Vậy ——” nếu đã không có cách, thì đành phải đặt tia hi vọng cuối cùng ở trên người Phạm Hành Uy.

“Tớ? Ha ha, đừng nói giỡn, phụ nữ tớ biết, mỗi người vừa cay độc lại vừa hăng hái, chỉ sợ anh hai không chịu đựng nổi.”

Người này thì qua loa tắc trách, người kia thì đùn đẩy, dù cho Phạm Hành Vân có thái độ đúng mực hơn nữa cũng phải nổi giận: “Này, mấy người vẫn còn là người sao? Người cùng anh ấy mặc chung một cái quần lót, lớn lên cùng làm bạn bè là ai? Vì cậu trí thông minh kém, làm bài tập nát vụn đến nỗi suýt chút nữa bị đuổi học, lúc thi anh ấy không nói hai lời liền che đậy cho cậu, bị bắt được còn rất sợ chết, để cho anh ấy một mình gánh vác, hại danh hiệu sinh viên gương mẫu của anh ấy bị phá hủy ở cái lỗi nặng này!”

Lục Bách Quân nhất thời im bặt, hổ thẹn cúi đầu xuống.

“Còn cậu nữa!” Mũi nhọn chỉ về phía Ông Hựu Lâm đang muốn đưa tay vỗ vỗ đầu bạn trai tỏ ra an ủi: “Trước khi anh ấy tham gia quân ngũ nói nghe thật hay, nói cái gì sẽ ngoan ngoãn chờ anh ấy, mỗi ngày, mỗi ngày nhớ anh ấy, kết quả là gì? Không tới nửa năm liền náo loạn quân đội! Anh ấy lần nữa nhờ cậu giúp anh ấy chăm sóc bạn gái, cậu lại vô cùng tốt, trực tiếp chăm sóc đến trên giường! Dù gì thì các người một là bạn bè của anh ấy, một là bạn gái thân ái của anh ấy, lại có thể cùng nhau phản bội anh ấy, nhưng mà anh ấy có trách các người không? Không có, một câu cũng không có! Còn khoan hồng độ lượng tha thứ cho các người, có chuyện xảy ra vẫn giúp đỡ bạn bè đến không tiếc cả mạng sống, nếu đổi lại là tớ, thì đã sớm băm các người ném xuống sông cho cá ăn rồi!”

Tiếp theo sau Lục Bách Quân, người thứ hai mất đầu bỏ mình.

“Đúng vậy, không có nhân tính.” Phạm Hành Uy ở một bên lên tiếng phụ họa.

“Anh cũng thế!” Phạm Hành Vân càng mắng càng trôi chảy, vì đại nghĩa không quản người thân ngay cả anh trai cũng mắng tới: “Chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, từ nhỏ đến lớn, gây ra bao nhiêu họa làm cho anh hai thay anh chịu tiếng xấu, còn bị ba mẹ trách phạt? Anh làm thì thôi, thích gây chuyện, thích đánh nhau thì thôi, lại liên lụy kéo anh hai xuống nước làm gì? Hại cái lễ tình nhân đầu tiên trong cuộc đời anh ấy phải vượt qua ở cục cảnh sát, khiến anh ấy cùng bạn gái cũng là mối tình đầu phải chia tay, tất cả đều là lỗi do anh tạo ra. Nghiêm khắc mà nói, đến bây giờ anh ấy còn phải một mình cô đơn trải qua lễ tình nhân, tất cả các người đều phải chịu một phần trách nhiệm, còn dám ở đây một mực từ chối, lương tâm bị chó cắn rồi sao?”

“Ô ——” Cẩu Nhi bị oan ức, hô nhẹ một tiếng tỏ vẻ kháng nghị.

Người thứ ba cúi đầu xuống đến một nửa, suy nghĩ lại thấy không đúng, dùng sức trừng mắt nhìn lại: “Anh dù gì cũng là anh ba của em, em đang đem anh làm con mà mắng hả? Mắng sảng khoái như vậy, chính em có tốt hơn chỗ nào? Mười lăm tuổi đã có bạn trai, sợ ba mẹ phản đối, còn không phải lợi dụng anh hai che mắt, ra cửa lại để một mình anh hai trên đường, mình và người yêu hẹn hò ngọt ngào, hại anh hai không có chỗ đi, lại không dám về nhà sợ làm lộ chuyện của em! Còn có năm em bảy tuổi, ầm ĩ muốn ăn khế nhà kế bên trồng, anh hai vì giúp em hái trộm còn ngã gãy chân, nằm ở trên giường ba tháng!”

Vậy bây giờ thế nào đây? Đang mở đại hội phê bình sao?

Vài người đưa mắt nhìn nhau, lại lần nữa chìm vào im lặng, đồng thời thở dài một hơi.

“Đưa con chó cho anh ấy làm bạn có lợi ích gì? Anh ấy cần chính là một người phụ nữ.” Phạm Hành Uy tiện tay ôm Cẩu Nhi đang chui vào trong lòng tranh thủ quyền tham dự, tùy ý xoa nhẹ vài cái lên bộ lông rậm, bất đắc dĩ cảm thán.

“Hành Thư là một người tốt bụng, tốt tính, biết nhẫn nại, dễ nói chuyện, dễ thương lượng, cái gì cũng tốt, cho nên cũng nghĩ là toàn bộ thế giới mọi người cũng đều lương thiện như cậu ấy, cho dù chịu buồn bực mệt nhọc cũng sẽ cười cười cho qua, nếu gặp phải người có tâm xấu xa một chút, bị gặm ngay cả xương cũng không còn thì cũng không kỳ quái.” Nếu không phải quen biết cậu ta, Lục Bách Quân cũng không thể nào tin nổi, thế kỷ hai mươi mốt hiện đại rồi, lại còn có người có thể đơn thuần như giấy trắng.

“Cho nên tớ mới lo lắng, tuần sau, sau khi Hành Vân gả ra ngoài, tớ lại không ở đây, ba mẹ cũng di dân ra nước ngoài, một mình anh ấy phải làm sao bây giờ? Ai giúp anh ấy thu xếp cuộc sống hàng ngày?”

“Tớ thực tình không hiểu, anh hai là người tốt như vậy, làm sao có thể không có bạn gái chứ? Mắt phụ nữ khắp thiên hạ đều mù rồi sao?” Hại lương tâm bọn họ đột nhiên trổi dậy, như thế nào cũng không nhẫn tâm nhìn anh ấy một mình cô đơn, thê lương lạnh lẽo vượt qua lễ tình nhân kiêm lễ sinh nhật ba mươi tuổi.

Ánh mắt mọi người, lại lần nữa nhất trí tập trung lên người bị liệt vào một trong những người phụ nữ mắt bị mù.

“Việc đó. . . . . . Hành Thư. . . . . . Tốt lắm. . . . . .” Ông Hựu Lâm sợ hãi thấp giọng nói.

“Tiếp đó?”

“Ừm. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Anh ấy có một chút. . . . . . Không quá. . . . . . hiểu tình thú. . . . . .” Bởi vì tại hiện trường, bên này là người thân bạn trai trước, bên kia lại là bạn trai hiện tại kiêm bạn bè bạn trai trước, phải cực kỳ thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết.

“Cậu, nói, một, lần, nữa ——” quả nhiên, mắt đám người nhà họ Phạm lập tức lộ ra tia hung ác.

“Sự thật là như thế mà!” Ông Hựu Lâm vô cùng uất ức, nhỏ giọng lên tiếng. Lúc yêu đương Hành Thư luôn để ý đến những thứ xung quanh, thời điểm nên hôn không hôn, thời điểm nên phong hoa tuyết nguyệt thì lại lo lắng có thể gặp gió nổi mưa rơi hay không, ngay cả lúc cô định dâng lần đầu tiên cho anh, cũng còn ngốc vù vù không biết nắm chắc cơ hội âu yếm, thường thường cảnh tượng vô cùng lãng mạn, không khí hòa hợp, đến cuối cùng đều sẽ bị anh làm cho trở nên dở khóc dở cười, phụ nữ muốn cùng anh ở cùng một chỗ, trái tim phải rèn luyện khỏe mạnh một chút, bằng không sớm muộn gì cũng bị anh làm tức nghẽn mạch máu.

Phạm Hành Vân lòng có ưu tư liền gật đầu một cái. Cùng là phụ nữ, cô biết Hựu Lâm bất đắc dĩ mới như vậy.

Anh hai cũng thật sự là không quá hiểu phong tình, nếu muốn bạn gái không thay đổi tâm tư mới là kỳ tích đó!

“Dù gì thì cậu ta cũng được sinh ra vào một ngày lãng mạn đa tình như vậy, lại không có được tính tình lãng mạn đa tình, thật sự lãng phí sự ưu ái của ông trời.” Gì mà tướng mạo, vận mạng phụ thuộc vào chòm sao, tất cả đều là gạt người, sinh ra ngay ngày lành tháng tốt như vậy mà cũng không có ích gì, sự thật chỉ chứng minh rằng trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu. . . . . . Không, phải sửa lại, là một cái đầu ngu ngốc đến không bằng cả trâu!

“Ngưu Lang Chức Nữ không phải gặp nhau ở ngày này sao? Ngưu Lang nhà chúng ta đã đợi ba mươi năm rồi, đợi tới sắp mốc meo rồi, mà Chức Nữ ở đâu? Chức Nữ ở chỗ nào?” Phạm Hành Uy phiền chán bứt tóc.

“Cho dù hiện tại có đối tượng thích hợp muốn giới thiệu cho cậu ấy cũng không kịp nữa rồi, cách lễ tình nhân chỉ còn có một tháng, cũng không biết có còn ai chịu cùng cậu ấy trải qua lễ nữa hay không đây!” Lục Bách Quân không sợ chết giội nước lã.

“Nếu không thì làm sao bây giờ? Cùng lắm thì đi khách sạn tìm, chỉ cần có tiền liền OK, hai bên chỉ cần thoả thuận tiền bạc là xong, đơn giản rõ ràng!” Không kiên nhẫn tới cực điểm, Phạm Hành Uy nhanh mồm nhanh miệng nói một hơi.

“Con người thối nát chuyên đưa ra ý kiến thối nát. . . . . .” Phạm Hành Vân đá cậu ta một cước.

“Khoan, đợi một chút, đợi một chút! Tớ thấy chủ ý này cũng không tệ nha! Dù sao thì cũng chỉ là tìm một người phụ nữ cùng cậu ấy vượt qua lễ tình nhân thôi, không phải là để kết hôn, xem xét có phải tiểu thư khuê các không làm gì? Việc đó. . . . . . Mấy người cũng biết mà, đàn ông đều có nhu cầu, nếu như muốn nhiệt tình ăn chơi, hay là có một đêm kiều diễm lãng mạn, cũng không có vấn đề gì lớn.”

Sau khi nghe cậu ta giải thích một lần như vậy, ba người kia cũng nghiêm túc suy nghĩ cái giải pháp khả thi này.

“Làm như vậy có quá mạnh bạo hay không?” Không biết trái tim thành thật trung hậu của anh hai có chịu được không?

“Có một chút.” Nhưng mà có sáng ý.

“Chỉ cần tưởng tượng đến biểu tình của Hành Thư thôi là đã thấy đáng số tiền bỏ ra rồi.” Lễ vật màu hồng phấn đó, chưa từng tặng bao giờ, rất đáng mong đợi.

“Cho nên kết luận là gì?” Ông Hựu Lâm trừng mắt nhìn, hỏi.

“. . . . . . Xác, định, tặng!” Ba người trăm miệng một lời.

Cẩu Nhi hình như cũng cảm nhận được bọn họ đang hưng phấn, liền tham gia vào, ‘Gâu gâu’ kêu tới kêu lui.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, bốn người đồng thời không lên tiếng, Phạm Hành Uy ở vị trí gần nhất đứng dậy đi mở cửa.

Một người đàn ông đáng thương đứng ngoài cửa, dùng biểu tình rất vô tội mở miệng ——

“Đã sắp hết ba tiếng rồi, tớ có thể vào nhà không? Ở bên ngoài nóng quá. . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.