Lệ Ngọc

Chương 6: Chương 6




Tiêu Kì nhìn thấy ngọc bội loè loè sáng lên bên cạnh, nội tâm bắt đầu bất an giãy dụa: Chẳng lẽ Hàn Nhiên là Dịch ca ca lúc trước sao? Chẳng lẽ người ta vẫn yêu chính là Hàn Nhiên sao? Nếu đúng vậy, vì cái gì hắn đã không còn nhớ ta? Nếu không phải, ngọc bội kia tại sao lại sáng lên?

Tiêu Kì cảm thấy giờ phút này mình thực mê mang, cẩn thận ngẫm lại, Hàn Nhiên cùng Dịch ca ca năm đó thật sự có rất nhiều chỗ tương tự, có thể bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, cho nên hắn mới quên mình; giả dụ Hàn Nhiên thặtsư là Dịch ca ca năm đó, mình thương hắn đó là việc cực kỳ chắc chắn, nhưng hiện tại nếu phải nói cho Hàn Nhiên cảm giác của mình đối với hắn, vậy tất phải có một người tiếp thu lòng của Nhiễm Dạ, nhưng chính mình không phải đúng là bởi vì Nhiễm Dạ mà mâu thuẫn ầm ĩ với Hàn Nhiên sao, nếu nhận Nhiễm Dạ, điều này sao có thể?

Tiêu Kì thừa nhận hắn có một chút ích kỷ nho nhỏ, hắn hy vọng người mình yêu có thể toàn tâm toàn ý đối đãi mình thật tốt, hắn không hy vọng chia sẻ người yêu của hắn với người khác, yêu một người là phải một lòng mới đúng. Nhưng hắn yêu chính là quân vương, nhất định không có khả năng độc hưởng tình yêu của quân vương.

Tiêu Kì cầm lấy ngọc bội, gắt gao nắm trong tay, trong miệng không ngừng nhẹ giọng nói “Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?......”

Tiêu Kì không có đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, Hàn Nhiên từ sau lần cãi nhau đó cũng không thấy tới nơi này nữa, tưởng niệm như thủy triều đánh úp lại, Tiêu Kì u buồn đã lâu, rốt cục quyết định, mặc kệ thế nào, ít nhất mình tạm thời phải gặp Hàn Nhiên trước, vô luận kết quả thế nào, đều phải hảo hảo nói chuyện với hắn, hỏi chuyện tình năm đó một chút.

Cách vài ngày, đợi đến lúc thân thể của chính mình tốt không sai biệt lắm, Tiêu Kì lập tức quyết định đi tìm Hàn Nhiên......

“Hoàng Thượng, Kì phi cầu kiến bên ngoài.” Ngưng Mặc bẩm báo với Hàn Nhiên, Tiêu Kì tìm hắn.

“Hắn không phải không muốn gặp ta sao, bây giờ còn tới làm gì? Chẳng lẽ nói hắn hết bệnh rồi, liền khẩn cấp muốn đến chào từ biệt? Ngưng Mặc, nói với hắn, lúc trước là hắn không muốn gặp ta, hiện giờ là, trẫm không muốn gặp hắn...... Ngươi bảo hắn đi......” Nếu là lúc trước, Hàn Nhiên nghe thấy Tiêu Kì chủ động tìm đến hắn, đương nhiên là mặt mày vui vẻ, nhưng hiện tại Hàn Nhiên đang tức giận, Tiêu Kì tìm đến hắn, không thể nghi ngờ chính là làm cho Hàn Nhiên càng thêm tức giận mà thôi.

“Vâng, Hoàng Thượng.”

Ngưng Mặc đi ra ngoài điện, thấy ánh mắt khẩn thiết của Tiêu Kì, không đành lòng nói “Kì phi, ngài vẫn là trở về đi, Hoàng Thượng có việc, hôm nay chỉ sợ ngài không gặp được.”

“Ta biết, Ngưng Mặc, van cầu ngươi lại đi nói với Hàn Nhiên, ta thật sự rất muốn gặp hắn một lần, ta có lời nói với hắn, ta cầu ngươi, không gặp được hắn, ta sẽ không trở về.” Dứt lời, liền quỳ trên mặt đất cầu xin Ngưng Mặc.

“Kì phi, người mau đứng lên, thần không đảm đương nổi a......” Muốn nâng dậy Tiêu Kì, nhưng Tiêu Kì chết sống không chịu, không có biện pháp, Ngưng Mặc đành phải nói “Kì phi, thần sẽ giúp ngài hướng Hoàng thượng thông báo một tiếng, nếu Hoàng Thượng vẫn không chịu gặp ngài, vậy thần cũng không có biện pháp; Kì phi, nơi này cứng rắn lại lạnh, ngài vừa mới khỏi bệnh, không nên quỳ......”

“Cám ơn ngươi, Ngưng Mặc. Hàn Nhiên không đáp ứng gặp ta, ta sẽ không đứng lên.”

Ngưng Mặc nhìn thấy bất đắc dĩ, đành phải lập tức đi bẩm báo Hàn Nhiên.

Ngưng mặc trở về, thần tình u buồn “Hoàng Thượng, Kì phi nói, hắn sẽ đợi cho ngài đáp ứng gặp hắn mới thôi..”

“Hừ.... Để cho hắn chờ đi, không cần để ý đến hắn.” Hàn Nhiên ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có một tia muốn nhìn thấy Tiêu Kì.

“Nhưng sức khoẻ Kì phi vừa mới tốt, thân thể nghìn vàng mà để hắn quỳ gối bên ngoài như vậy cũng không phải biện pháp....”

“Nga, quỳ? Tốt lắm a, hắn muốn quỳ bao lâu thì quỳ bao lâu......”

“Hoàng Thượng......”

“Ngưng Mặc ngươi không cần nói thêm nữa, ngay cả ngươi ta cũng phạt.”

“Vâng.”

Hàn Nhiên biết Tiêu Kì quỳ gối bên ngoài, trong lòng vẫn nhịn không được đau lòng lên, tốt xấu chính mình đối hắn vẫn là yêu sâu đậm, cũng không phải nói quên là có thể quên, nói buông tha cho có thể buông tha cho.

Tiêu Kì đến, hoàn toàn đánh vỡ đầu óc của Hàn Nhiên, ngay cả tấu chương cũng nhìn thấy trái ngược, mà hết thảy điều này Ngưng Mặc đều xem ở trong mắt, nhưng không tốt làm trò nói thẳng với Hàn Nhiên mà thôi.

“Ngưng Mặc, đi, chúng ta nơi của Dạ.”

“Vâng, Hoàng Thượng.”

Hàn Nhiên đi ra ngoài điện, thấy Tiêu Kì vẫn không nhúc nhích quỳ gối nơi đó như trước, dung nhan tuyệt mỹ hiện nay lại tái nhợt không chịu nổi, mặc cho ai nhìn liền đau lòng không thôi, huống chi vẫn là một người nam nhân hắn yêu.

“Hàn Nhiên, ngươi rốt cục đi ra gặp ta.” Thấy Hàn Nhiên đi ra, trên mặt Tiêu Kì lập tức nở rộ nụ cười sáng lạn.

“Ta muốn gặp không phải ngươi, ban đêm. Ngươi đã thích người khác, như vậy ta cũng có thể như ngươi thích người khác....” Hàn Nhiên nói xong, tăng cước bộ lên, hắn rất sợ chính mình không đành lòng một cái, xông lên đem Tiêu Kì nâng dậy ôm vào trong lòng.... Hắn hận chính mình lại có nhiều không tha như vậy.

“Dạ....” Vẻn vẹn một chữ này làm cho Tiêu Kì quên mất nguyên bản tìm Hàn Nhiên để nói gì, hắn đứng ở tại chỗ, lẳng lặng xem Hàn Nhiên dần dần đi xa, biến mất ở sau lưng một gốc cây.....

Tiêu Kì quỳ chính là suốt một ngày, quỳ đến hắn hai chân run lên, toàn thân một chút khí lực cũng không có, tuy rằng thân thể đã bắt đầu lung lay sắp đổ, Tiêu Kì vẫn như cũ chờ Hàn Nhiên, hắn biết lúc trước mình đối với Hàn Nhiên có chút quá phận, Hàn Nhiên tốt với mình như vậy, mà mình lại luôn thương tổn hắn, không quý trọng tốt.

Người luôn ở thời điểm mất đi mới biết được quý trọng, nhưng mà nếu biết phải quý trọng, cho nên liền nhất định phải hết sức đi vãn hồi (cứu vãn), chẳng sợ chỉ có hy vọng cực kì bé nhỏ, không tiếc tất cả.

Tiêu Kì kiên trì phải làm như vậy, Ánh Lâm khuyên bảo nhiều lần cũng vô pháp thay đổi ước nguyện ban đầu của Tiêu Kì.

“Kì Kì a, không cần tiếp tục chờ nữa, thân thể của ngươi cũng vừa mới khoẻ, vẫn quỳ như vậy cũng không phải biện pháp a.”

“Ánh Lâm ca, ngươi đi về trước đi, có một số việc ta nhất định phải nói rõ ràng với Hàn Nhiên, bằng không ta sẽ không tâm an.”

“Ngươi đã phải đợi, như vậy ta cùng chờ hắn với ngươi....”

“Ánh Lâm ca......”

Tới tới lui lui vài ngày, Tiêu Kì vẫn quỳ gối nơi đó, mỗi lần Hàn Nhiên đi qua bên người Tiêu Kì, thấy Ánh Lâm vẫn ở bên cạnh Tiêu Kì, cơn tức lại không đánh mà đến.

“Lạc Ánh Lâm, hiện tại Tiêu Kì là Kì phi của trẫm, cho dù ngươi là biểu ca của hắn, ngươi ôm hắn như vậy, để cho những người khác thấy, nói như thế nào? Ngươi không để ý những lời đồn đãi nhảm nhí này sao? Hay là ngươi cố ý cấp cho trẫm một việc khó khăn?” Hàn Nhiên căm tức Ánh Lâm.

“Thảo dân không có ý tứ này, thảo dân không đành lòng nhìn Kì Kì như vậy, thân thể của hắn vừa mới khỏe. Chẳng lẽ ngay cả gặp hắn một lầm ngươi cũng không nguyện ý sao? Nhìn thấy hắn như vậy, ngươi có biết đau lòng hay không, từ nhỏ hắn chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, hiện giờ hắn vì gặp ngươi cam nguyện như vậy, ngươi chẳng lẽ không có một chút cảm giác đau lòng sao? Ngươi hẳn không phải là một động vật máu lạnh chứ. Sớm biết như thế, lúc trước để cho Tiêu Kì tiến cung, chính là một cái thiên đại sai lầm.” Ánh Lâm vừa ôm Tiêu Kì vừa trả lời vấn đề của Hàn Nhiên, hiển nhiên lần này hắn cũng bị Hàn Nhiên chọc giận.

“Hàn.... Nhiên...” Tiêu Kì ngay cả một chút khí lực nói chuyện cũng không có.

“Hảo, ngươi đã thương hắn như vậy, ngươi liền dẫn hắn đi đi. Ngưng Mặc, chúng ta đi.”

“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ dẫn hắn rời đi.” Nói xong, Ánh Lâm không để ý Tiêu Kì giãy dụa, ôm lấy Tiêu Kì, trở lại cung điện của Tiêu Kì.

Người Tiêu Kì mặc dù là đã trở lại, nhưng hiển nhiên tâm còn tại nơi của Hàn Nhiên.

“Kì Kì, ngươi không cần vì một người như thế mà thương tổn chính mình.” Mấy ngày nay, Ánh Lâm suy nghĩ rất nhiều, đối mặt Hàn Nhiên như vậy, Ánh Lâm nhẫn nại không nổi nữa, hắn do dự thật lâu vẫn là muốn đem lời nói trong đáy lòng hướng Tiêu Kì nói rõ ràng. “Ta có một vài lời muốn nói cùng ngươi, ở giữa ngươi không nên nói leo, lẳng lặng nghe ta nói xong lời.”

“Ánh Lâm ca, ngươi muốn nói với ta cái gì?”

“Kì Kì, cho tới nay, hai người chúng ta đều sinh hoạt cùng nhau, có thể chiếu cố ngươi tốt, chính mình cũng rất vui vẻ, cho tới nay, ta đều không có đem tình cảm thực của mìnhbiểu hiện ra ngoài với ngươi, ta nghĩ ngươi vào cung có lẽ Hoàng Thượng sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, như vậy cảm tình của ta có nói ra hay không cũng không có quan hệ gì, nhưng hiện giờ ta nhìn thấy hắn thương tổn ngươi như vậy, ngươi bảo ta làm sao bây giờ, cho tới bây giờ ngươi chưa từng chịu qua bực ủy khuất này, vì thế ta trước lo sau nghĩ thật lâu, vẫn là muốn nói thẳng cảm tình của ta đối với ngươi, ta đối với ngươi từ rất sớm lúc trước đã không phải tình huynh đệ đơn giản như vậy, ta đối với ngươi đã sinh ra tình yêu, Kì Kì, cho tới nay ta đều thực yêu của ngươi, ngươi có hiểu chưa? Ta biết hiện tại ngươi có thể nhất thời không tiếp thu được ta, nhưng bằng cảm tình nhiều năm của chúng ta, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ chậm rãi nhận ta, ta có thể chờ ngươi, vẫn chờ ngươi......”

Tiêu Kì nghe thấy những lời này của Ánh Lắn trợn mắt há hốc mồm, hắn không biết chính mình nên trả lời Ánh Lâm như thế nào.

Ánh Lâm quay mặt về phía Tiêu Kì, nhìn thấy người yêu mến trước mắt, giật mình, liền tiến lên cường hôn môi Tiêu Kì, Tiêu Kì cả kinh, muốn đẩy Ánh Lâm ra, bất đắc dĩ khí lực của mình không còn, nhưng vẫn chống cự hết sức.

Lúc này tất cả lại vừa khéo rơi vào trong mắt Hàn Nhiên, vì trong lòng có bất an mà tiến đến thăm Tiêu Kì, lửa giận trong lòng nhất thời phát tiết đi ra.

“Lạc Ánh Lâm, Trầm Tiêu Kì, các ngươi đang làm cái gì!!!!” Lúc này Hàn Nhiên đã không thể dùng sôi gan để hình dung, ngay cả ý niệm giết Ánh Lâm trong đầu hắn cũng không tự chủ được dâng lên.

Tiêu Kì và Ánh Lâm nghe thấy thanh âm của Hàn Nhiên, lập tức dừng lại, nhìn lại nơi phát ra thanh âm, phát hiện Hàn Nhiên nổi giận đùng đùng đứng ở cửa.

“Hàn Nhiên.... Ngươi không cần hiểu lầm, ta cùng Ánh Lâm ca thật sự không có gì.” Tiêu Kì vừa nói vừa giãy ra khỏi lòng của Ánh Lâm, chạy về phía Hàn Nhiên, lôi kéo tay áo Hàn Nhiên, khóc khẩn cầu hắn tin tưởng chính mình.

So sánh với Tiêu Kì, Ánh Lâm lại có vẻ bình tĩnh vừa phải “Không có gì hiểu lầm, ta yêu Kì Kì, đó là sự thật, ngươi đã không thể cho Kì Kì hạnh phúc, như vậy hạnh phcú của hắn liền để ta cấp cho.”

Hàn Nhiên thật là tức giận, nhưng thấy Tiêu Kì thương tâm khóc như vậy, càng thêm làm hắn đau lòng, mấy ngày trước hắn một mực nghĩ đến chuyện của Tiêu Kì, tới cuối cùng hắn vẫn là không buông tha cho Tiêu Kì được, hắn quyết định vẫn là tới nghe một chút xem Tiêu Kì sẽ nói với hắn chuyện gì, nhưng khi hắn vào lại thấy một màn như vậy, bảo hắn làm sao chấp nhận.

Từ rất sớm lúc trước Hàn Nhiên liền cảm thấy cảm tình Ánh Lâm đối với Tiêu Kì đều không phải là cảm tình huynh đệ bình thường, nhưng khi đó, quan hệ của hắn và Tiêu Kì cũng tốt lắm, cho nên hắn cũng không có để ý nhiều, nhưng khi hắn nghe thấy thanh âm đầu tiên Tiêu Kì gọi khi tỉnh lại là Ánh Lâm thì hắn hoàn toàn hỏng mất......

“Hạnh phúc của Tiêu Kì ngươi nói có thể cho thì có thể cho sao? Ngươi có năng lực gì cho Tiêu Kì hạnh phúc? Huống chi ngươi không hỏi Tiêu Kì xem, hắn rốt cuộc có muốn ở cùng ngươi hay không, hắn không thương ngươi, ngươi cảm thấy được cho dù ngươi cho nhiều nữa, hắn có thể vui vẻ lên sao?” Lần này Hàn Nhiên nói, là hắn đang đổ (cá cược) trong lòng Tiêu Kì yêu ai, nếu ngay cả lúc này đây hắn đều thua, như vậy hắn cũng chỉ có thể khiến cho chính mình vĩnh viễn quên Tiêu Kì.

“Ánh Lâm ca, thực xin lỗi, từ lúc đầu đến cuối cùng người ta yêu chính là Hàn Nhiên, Hàn Nhiên chính là người khiến cho ta tâm niệm, Ánh Lâm ca, đời này Tiêu Kì nhất định phải cô phụ ca. Cho nên, Ánh Lâm ca, ngươi buông tha cho ta đi.” Tiêu Kì nói xong với Ánh Lâm lời này, lại mặt hướng Hàn Nhiên, đồng thời còn xuất ra khối ngọc bội loè loè ánh sáng đỏ kia, “Hàn Nhiên, ngươi còn nhớ rõ khối ngọc này không? Tuy rằng tên của ngươi cùng lúc trước có điều bất đồng, nhưng ngươi đã nói, khối ngọc này nhận được ngươi, khi cảm giác được ngươi sẽ phát ra ánh sáng đỏ, ta tin tưởng nó sẽ không nhận sai ngươi.”

Ngọc bội ở trước mặt Hàn Nhiên mãnh liệt loé ra ánh sáng đỏ, Hàn Nhiên vừa nhìn thấy khối ngọc bội kia, nhất thời liền cảm thấy có một cỗ lực lượng cường đại dẫn dắt hắn, đầu đau như muốn nổ tung.

“A......” Hàn Nhiên thống khổ ôm đầu, Tiêu Kì và Ánh Lâm ở bên cạnh thấy tình huống như vậy cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiêu Kì ôm Hàn Nhiên đang ngã dưới đất, “Hàn Nhiên, ngươi làm sao vậy? Ngươi không nên làm ta sợ, người tới, người đâu mau tới...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.