Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 12: Chương 12: Nảy sinh một kế




Thích Vĩ nhìn con gái mình, quần áo trên người đã cũ mèm, trên gương mặt tươi trẻ lại vô cùng tiều tụy………..Tim lập tức đau nhói, sáu năm, ông thiếu nợ con gái nhiều lắm, mặc kệ con bé muốn làm cái gì? Ông đều đồng ý, gật đầu nói: “Được, con chờ một chút, ba lên lầu lấy chi phiếu cho con.” Dương Vũ Tình ngồi ở một bên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, một trăm vạn, nghe con bé nói liền cho ngay, không thèm thương lượng với mình một tiếng, anh xem mình là cái gì? Nói thế nào đi nữa thì tiền này một nửa cũng là của mình, cô cũng muốn để lại cho đứa con của mình. Không được, không thể để cho con bé không công lấy đi một trăm vạn, nghĩ vậy cho nên lập tức lên tiếng: “Không thể cho, tiền này là chúng ta cùng nhau kiếm được, phải để lại cho con mình, đừng quên, lúc trước, khi anh ly hôn đã đem tất cả tiền để lại cho bọn họ, hiện tại tiền này là của em.”

“Vũ Tình, không cần làm ầm lên, bây giờ Vi Vi cần tiền, cho dù em có đồng ý hay không thì anh cũng sẽ cho.” Vẻ mặt Thích Vĩ trở nên nghiêm túc, nói xong lập tức chạy lên lầu.

Thích Vi Vi nhìn ông, thật sự không ngờ ông lại vui vẻ đáp ứng, ông vẫn là người cha của trước kia, thương cô, yêu cô sao? Nước mắt nhanh chóng tràn ra hốc mắt, cô nên hận ông hay là nên thương ông?

Nhìn thấy chồng hoàn toàn coi rẻ mình, Dương Vũ Tình tức điên lên, đem tất cả tức giận bùng phát lên người cô……..

“Có phải Lý Cầm bảo cô đến xin tiền hay không? Số tiền để lại cho các người, nhanh như vậy đã tiêu hết rồi sao? Những lời nói trước kia đã quên sạch sẽ rồi à?”

“Tôi không quan tâm đến bà, bà tốt nhất nên thức thời một chút, đừng chọc giận tôi, tôi không còn là một cô bé như trước kia đâu, còn nữa, tôi đã cảnh cáo bà, đừng nhắc đến tên của mẹ tôi, bà không xứng, số tiền này, tôi cũng không lấy không, tôi sẽ hoàn trả.” Thích Vi Vi hung hăng nhìn chằm chằm bà.

“Mẹ của cô là ai chứ? Không cho nhắc đến tên, nếu có bản lĩnh như vậy, tại sao lại bảo cô đến đây xin tiền, theo lý mà nói, lúc trước ba cô để lại cho các người không ít tiền, tại sao lại tiêu hết nhanh như vậy? Không phải là nuôi trai đó chứ.” Dương Vũ Tình cố sức khiêu khích cô, chủ yếu muốn làm cho cô thẹn quá hóa giận mà rời đi………..

Thích Vi Vi vừa định tức giận, đột nhiên hiểu ra được, mục đích những lời nói của bà ta, nhìn chằm chằm bà, sau đó nở nụ cười: “Không sai, chính là dùng tiền nuôi trai, bây giờ còn dùng đến tiền của bà và ông ta cùng nhau kiếm để nuôi trai, thế nào? Không phục sao?” Cô hận chết người đàn bà trước mắt này, nếu như giết người mà không phải đền mạng thì cô nhất định giết chết bà ta.

“Cô………..” Dương Vũ Tình bị cô chọc giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, vung tay đánh về phía trước………

“Dừng tay, bà còn muốn đánh tôi sao?” Cô lập tức dùng tay ngăn cản……..

Thân mình của Dương Vũ Tình lại lảo đảo, ngã vào trên ghế sô pha, đột nhiên bụng cảm thấy hơi hơi đau, trong lòng sửng sốt, chẳng lẽ sắp sinh……….

Nhìn thấy Thích Vĩ vừa xuống lầu, khóe mắt chợt lóe sáng, nảy ra một kế, ôm bụng kêu to: “A, đau bụng quá, Vi Vi, tại sao con lại đẩy dì? Cho dù con hận dì, nhưng đứa nhỏ này nói như thế nào cũng là em trai của con, nếu nó xảy ra chuyện, trong lòng con sẽ cảm thấy vui sao? A……..”

“Phu nhân, bà có đau lắm không?” Chị bảo mẫu lập tức chạy tới đỡ bà ta.

“Vũ Tình, em làm sao vậy?” Thích Vĩ nhìn bà hô to, lập tức từ trên lầu chạy vội xuống dưới………..

“Vi Vi, con hận dì như vậy sao? Ông xã à, em đau bụng quá, nhất định phải cứu lấy đứa nhỏ, đây là đứa con mà chúng ta phải trăm cay nghìn đắng mới có được, nếu nó xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa……” Dương Vũ Tình ủy khuất nắm lấy tay ông, nước mắt rơi lã chã, bà không phải diễn trò, mà thật sự là bởi vì đau bụng, cảm giác hạ thể trào ra một luồng nhiệt………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.