Lấy Chồng Điên

Chương 7: Chương 7: Cái giá phải trả




Chỉ cần anh đúng với em, ngoài kia anh có sai với ai em thay anh gánh tất - Thân em nhỏ bé nhưng vì anh biến hóa Võ Tắc Thiên em cũng có thể làm!

Tít ngồi một mình trong phòng bệnh với cu Ốc, vuốt tóc con trai, Tít cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Cu Ốc giống Bụi lắm vì hồi mới về nhà Bụi nó từng nhìn qua hình của Bụi, thực sự giống lắm.

- Mẹ, mẹ ơi..

- Ơi, sao con, mẹ đây.

Cu Ốc tròn xoe mắt nhìn mẹ nó:

- Chân con đau quá mẹ ơi huhuhuhu...

Bác sĩ cấp cứu qua, cu Ốc bị gãy chân trái, phải băng bó nằm viện 1 tuần. Mà cũng may Bụi có nhờ ông trưởng khoa, lại sắp xếp cho cu Ốc nằm phòng dịch vụ nên thằng nhỏ cũng không quá đau.

Tít ôm con trai vào lòng, con khóc vì đau, mẹ khóc vì xót xa...

- Ngoan đi Ốc, vài bữa hết đau mẹ cho con đi công viên chơi, nha con...

Cu Ốc tội lắm, từ nhỏ đến giờ chưa đi siêu thị cũng chưa từng được đi khu vui chơi bao giờ, có chăng Tít chở thằng nhỏ đi công viên, chỗ mà có nước phát sáng rồi là có vài cái xích đu. Còn bình thường chỉ hai mẹ con với nhau, tối về lại cùng nhau xem ti vi, may là cái tivi có được cáp nên cũng xem được phim hoạt hình.

Bụi.... nợ mẹ cọn cu Ốc đến hết đời này trả cũng không hết!

Cu Ốc gật gật, mũi còn hức hức:

- Dạ, mẹ cho Ốc đi thú nhúng, con nghe bạn Pin nói đi thú nhúng vui lắm..

Tít mắt cay xè, lòng nó nghẹn đắng, nó tệ quá, nó làm mẹ người ta mà không lo cho con nó được đầy đủ. Ngay cả từ nhỏ đến giờ cu Ốc cũng chưa được uống lon sữa nào đắc tiền, nó chỉ có thể mua cho con nó được sữa đặc ngôi sao Phương Nam bằng hộp giấy mỗi ngày pha cho cu Ốc 2 ly. Quần áo cu Ốc mặc đều do bà Tươi cho, mỗi năm nó lại mua được cho con nó 2,3 bộ mới... Mẹ con nó sống khổ lắm, chưa bao giờ có ngày con Tít nằm xuống mà ngủ được một giấc ngon lành.

Vừa ôm con nó vừa rơi nước mắt:

- Ừ mẹ hứa mà, Ốc hết bệnh mẹ đưa Ốc đi nha.

Cu Ốc trộm vía ngoan lắm, chưa bao giờ nó làm con Tít phải buồn...Cu cậu ngoan đến đáng thương.

- Dạ, mẹ hứa nha.

Bên ngoài bà Tươi lau nước mắt không ngừng, bà đứng lặng hồi lâu rồi cũng đi xuống dưới...

Cu Ốc nằm viện được 2 ngày thì lại phải cấp cứu gấp....

Bác sĩ báo là thằng nhỏ sốc thuốc nặng, bây giờ đang nằm dưới phòng cấp cứu...

Chuyện là y tá thường ngày giao nhầm thuốc, thay vì thuốc cho trẻ con lại giao nhầm thành thuốc cho người bệnh tim liều lượng cao, thành ra cu Ốc sốc phản vệ, cả người co giật không ngừng. May là được bác sĩ cấp cứu kịp thời nếu không cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra..

Ôi khốn nạn cái con y tá thiếu trách nhiệm!

Tít ôm bà Tươi, hai bà cháu khóc tu tu trước cửa phòng cấp cứu.

Tim con Tít như muốn văng khỏi lồng ngực, nó thà tàn tật hoặc thậm chí chết ngay luôn cũng được để đổi lại cho cu Ốc được sống cuộc đời bình an, may mắn. Chứ nhìn đứa nhỏ gần 4 tuổi hết bị gãy chân lại bị sốc thuốc đến ngưng thở...thật lòng nó không chịu nổi nữa rồi.

- Dì ơi, Ốc không sao hả dì? Hả dì Tươi?

Bà Tươi cũng hoảng loạn không kém, mặt mũi bà méo xẹo:

- Bậy bạ, thằng Ốc làm gì có sao, yên tâm đi con.

Chồng bà Tươi cũng chạy vô coi tình hình, nói nào ngay vợ chồng bà Tươi có 1 đứa con gái mà con nhỏ yêu con gái không yêu con trai nên ông bà ngày thường nhận giữ mấy đứa nhỏ để vừa có đồng ra đồng vô cũng vừa có cái vui vẻ khi mà sau này không có được cháu ẫm bồng. Mà ông bà thương nhất cu Ốc bị thằng nhỏ ngoan với hiền nhất. Gặp thêm nay tại bà Tươi giữ không kỹ để cu Ốc bị gãy chân nên càng thương hơn nữa. Ông bà bàn kỹ rồi, sau khi cu Ốc về sẽ cho mẹ con nó ở lại nhà luôn, ông bà nhận làm con làm cháu. Mà chưa gì cu Ốc lại gặp chuyện....

Ông Tươi cố trấn an hai dì cháu:

- Không có gì đâu, thằng Ốc được ông bà phù hộ, không có sao đâu.

Phòng cấp cứu còn chưa có tính hiệu gì thì từ xa có vài người đi lại. Nghe tiếng nói chuyện rôm rả khiến 3 người Tít đều quay lại nhìn.

Có mấy người đàn ông trong đó Bụi là người đi chính giữa, con Tít nhìn đến ngay người, tim cũng có chút đập mạnh.

Bác sĩ trưởng khoa Cấp cứu nhìn thấy Tít, ông gật đầu, cười nói:

- Chị đừng lo quá, thằng bé sẽ không sao đâu.

Tiếng Bụi trầm ấm:

- Nhờ vào bác sĩ.

Bác sĩ trưởng khoa vỗ vai Bụi, sau lại mở cửa đi vô trong.

Mà Tít còn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, nó vừa mừng cũng vừa lo.

Mừng là con trai nó được bác sĩ giỏi cứu chữa, còn lo thì lại là lo không biết Bụi có biết.....

Bụi nhìn Tít, hai tay đút vào túi quần:

- Cô ra kia tôi nói chuyện một chút được không?

Bà Tươi không hiểu chuyện gì nhưng bà lại mừng khi cậu đẹp trai này có ý giúp đỡ.

- Con ra cảm ơn cậu ấy đi con, dù gì cũng giúp cho cu Ốc mà.

Nghe lời bà Tươi, Tít đi theo sau lưng Bụi, nó chỉ dám cúi đầu đi sau, một câu cũng không dám nói.

Ra đến khúc cua vắng người, Bụi dừng lại làm con Tít có chút phản ứng không kịp, đụng trúng lồng ngực của Bụi.

Định cười cười, bộ dáng đẹp trai phong trần:

- Sao cô lại ở đây?

Tít ngước mắt lên nhìn, nói nhỏ:

- Tôi đi tìm má và em tôi.

- Thằng bé là con ai?

Tít giật mình, nó như hốt hoảng, nó sợ lắm...nếu nói ra sự thật cu Ốc là con trai Bụi thì có khi nào anh ta bắt thằng bé, cấm cho Ốc không được gặp mẹ không?

Không được, nó không nói sự thật được.

Tít vội vàng:

- Con của chồng tôi..

Định nhìn nó, ánh mắt có phần lạnh nhạt:

- May không phải con tôi.... chồng cô đâu?

Tít lấy hết bình tĩnh, trả lời:

- Chết rồi, chết từ lúc tôi có bầu thằng Ốc.

Định gật đầu:

- Cô cũng giỏi vừa rời khỏi nhà tôi đã có chồng lại có con... Mà thôi, nếu có cũng nên sống cho tốt chứ sao để ra nông nổi này?

Tít nắm chặt tay, người nó như có lửa:

- Tôi sống thế nào thì liên quan gì đến anh? Ngày đó anh bỏ đi....

Định lấy tay sờ má Tít, đểu giả cười nói:

- Bồi thường cho cô 5 triệu không đủ à? Hay cô yêu tôi?

Nói rồi Định bóp chặt má con Tít khiến nó đau điếng người, mặt đỏ ké tay đấm bùm bụp vào người Định.

- Buôn..g..g.... ra.....

Định gằn từng tiếng, gương mặt nó đẹp trai mà lạnh tanh, lạnh đến phát sợ:

- Tôi từng đi tìm cô, tìm đến 2 năm, cuối cùng là cô trốn tôi có chồng rồi sinh con....Cô giỏi thật đấy Tít...

Tít hoảng hốt, nó trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng chưa từng nghĩ Bụi đi tìm nó....

- Tìm... tìm.... tôi....làm... làm... gì?

Định buông mặt con Tít ra, hai tay nó phủi phủi như là chạm vào cái gì đó dơ bẩn lắm:

- Tìm làm gì liên quan gì đến cô, tôi chưa từng kêu cô rời đi nhưng cô lại thích đi.....Ở bên thằng khác tốt hơn với tôi à?

Tít nó câm như hến, đến khi muốn mở miệng ra nói cu Ốc là con trai Bụi thì lại nghe Bụi lạnh lùng nói:

- Cũng may thằng nhỏ không phải con tôi, nếu cô có con với tôi tôi hứa sẽ không bao giờ để con tôi gần người mẹ tệ hại như cô.

Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng đã bị ánh mắt và lời nói của Bụi khiến nó nghẹn đắng nuốt lại vào trong.

Tít cả người run rẩy, nó thật sự không hiểu đến cuối cùng Bụi là có ý gì. Tại sao đi tìm nó chẳng phải Bụi có người yêu rồi hay sao?

Mà tại sao bây giờ Bụi lại giúp đỡ mẹ con nó, thật sự Bụi đang suy nghĩ cái gì?

- Anh...tại sao anh giúp mẹ con tôi?

Định nheo nheo mắt:

- Đứa bé không có lỗi, thà tôi không biết nó là con cô nhưng nếu biết rồi tôi không thể nhẫn tâm khi thấy chết mà không cứu.

Im lặng một lát, anh lại nói:

- Tôi muốn cô nợ tôi..

Định sờ sờ má Tít, giọng trầm ấm nhưng đối với Tít lại cảm thấy quá mức lạnh lùng:

- Em theo tôi đi.

- Anh đã có vợ, tôi cũng có chồng rồi, rất tiếc tôi phải nói là không thể được.

Định bắt lấy tay Tít siết thật chặt:

- Em cãi lời tôi à? Con em là do tôi cứu, em đừng mau quên vậy chứ. À em theo tôi là làm tình nhân, vừa có tiền cho con vừa được sung sướng. Lời quá rồi còn gì?

Nói rồi, anh đút tay vào túi quần bỏ đi mất để lại con Tít ngây ngốc như không hiểu chuyện gì mà lúc ấy bà Tươi cũng chạy lại báo cu Ốc đã được đưa ra phòng hồi sức.

Đến khi Tít đi mất rồi, Định mới quay lưng lại nhìn, cái anh nhìn được chỉ là bóng lưng và một bên mặt của Tít...

Trong lòng có chút vui thích lại có chút hận ý... Nếu anh tìm cô được sớm hơn thì đứa bé đó có khi đã là con của anh và Tít rồi....

Tại sao anh tìm cô, cô lại chối bỏ? Cô gái nhỏ nhắn ngây thơ anh biết là loại đàn bà ghê tởm đó à?

Sự thật là thế nhưng trong lòng anh vẫn có khúc mắc rất lớn... Ngay cả khi bằng chứng đập vào mắt anh vẫn... không tin.

Nhưng đứa bé???

Bụi thở dài, ánh nắng ban chiều chiếu gọi lên gương mặt của anh...

Đẹp đến mê hồn nhưng cũng thê lương đến tê dại....

Có đôi khi cuộc đời nó đưa mỗi người vào vòng lẩn quẩn không tìm được lối ra.. Mắt thấy tai nghe nhưng đó có chắc là sự thật?

Cuộc đời Tít nó càng đi sâu vào vòng lẩn quẩn, cứ như một mê cung không tìm được lối ra...

Có bao nhiêu đau đớn, tủi cực lại có bao nhiêu ủy khuất, hiểu lầm...

Khi chưa gặp Bụi là sự khổ đau về cuộc sống cơ cực, đến khi gặp được Bụi lại là sự đau đớn về tâm hồn. Giữa tình yêu và con cái, nó chỉ chọn con, mà cái khúc mắc lớn nhất giữa Bụi và nó lại là cu Ốc!

Bụi không hiểu mà Tít là không dám....căn bản họ gặp được nhau chắc là do cái nghiệp từ kiếp trước. Có duyên, có nợ nhưng cái nợ lấn áp hết cái duyên...Để rồi một đôi tưởng chừng là sủng nịch lại chuyển thành hồi bi thương!

Liệu giữa Bụi và Tít còn có nhân tố nào cản trở?

Liệu rồi gặp lại nhau đây là hạnh phúc về sau hay bi thương một đời?

Liệu Tít có tìm được lối thoát cho mê cung đầy rẫy đau khổ????

Chỉ cần anh cho em một gốc hoa, em sẽ làm nên một vườn hoa thơm ngát...

Cái em cần không phải hương thơm tỏa mà là cái tin yêu trao cho em một mầm chồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.