Lâu Rồi Không Gặp

Chương 10: Chương 10




Sau khi Trình Dịch Hòa nhận được tin này cả kinh mấy phút đồng hồ không nói ra được một lời.

Triệu Anh cho là anh vui mừng đến choáng váng, không quản anh bận rộn cầm điện thoại đem việc vui báo cho Trình Vinh Kiến, bà cười rất to âm thanh cơ hồ chấn động cả phòng. Sau khi để điện thoại xuống, Triệu Anh suy nghĩ một chút lại lật danh bạ điện thoại lần lượt báo tin cho bằng hữu thân thích.

Trình Dịch Hòa quả thực không biết nói cái gì cho phải, giống như du hồn trở về phòng mình.

Trình Dịch Hòa không ngờ Triệu Anh vui mừng suốt mấy ngày cười không ngậm mồm vào được, ra ngoài gặp người là nói con nhà mình học tập giỏi như thế nào, thi đậu đại học gì, quả thực hận không thể lấy loa thông cáo thiên hạ. Trình Vinh Kiến cũng cảm thấy mở mày mở mặt, thậm chí vì chuyện này tổ chức ba ngày tiệc.

Trình Dịch Hòa không thích vì chuyện này mà tổ chức ăn nhậu, không nể mặt mũi, không chịu đi ra ngoài gặp người, cả ngày buồn bã nằm vùi ở nhà. Mặt khác anh cũng cho là mình chó ngáp phải ruồi mới thi đậu hạng nhất, phủ nhận lấy thì ngại, hơn nữa vốn định muốn chọc tức Triệu Anh lại nhận lấy kết quả như thế, tâm tình quả thực khó mà diễn tả bằng lời.

Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu, Trình Dịch Hòa một mình uể oải bấy nhiêu.

Ngoài cửa sổ dương quang xán lạn, mắt thấy cũng đã đến trưa, Trình Dịch Hòa vẫn nằm ở trên giường. Nếu là trước đây anh sớm đã bị Triệu Anh kéo lỗ tai lôi ra ngoài, nhưng bây giờ anh là người có “Công lao” lớn, tất nhiên vạn sự đều thuận theo anh.

Thời gian dài dưỡng thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi không phải dễ dàng có thể thay đổi, kỳ thực Trình Dịch Hòa đã sớm thức rồi nhưng không muốn dậy, đắp chăn ngang bụng chỉ lộ ra một cặp chân dài mặc chiếc quần cọc, hai tay gối ở sau gáy, nhắm mắt.

Đột nhiên, anh cảm thấy một vật gì đó cứng cứng chạm vào môi mình. Anh mở mắt nhìn, đập vào mắt anh là một đôi mắt sáng như sao, là Trình Lâm đến.

Hai năm qua Trình Lâm cao hơn hẳn, cả người mất đi tính trẻ con, lông mày như mực nước, mặt như xuân đào, đã mơ hồ hiện ra diện mạo điên đảo chúng sinh.

Trình Dịch Hòa nhéo một cái vào đôi gò má trắng như tuyết của cậu, há mồm ngậm miếng gà rán vào miệng.

Trình Lâm ôm một cái bát lớn, bên trong đầy các loại đồ ăn chiên giòn, thịt gà, nấm hương, còn có những con cá to bằng ngón tay, Trình Lâm đưa chén đến trước mặt Trình Dịch Hòa, nói: “Anh họ. Anh ăn đi.”

Trình Dịch Hòa nghiên đầu, né tránh, nói: “Không muốn ăn, em ăn đi.”

Trình Lâm bốc lên hai khối thịt bỏ vào miệng mình, cậu nhắm nháp như con chuột đồng, qua nửa ngày, hỏi: “Anh, tại sao anh không vui?”

Trình Dịch Hòa nhíu mày, nói: “Làm sao em biết anh không vui?”

Trình Lâm nghiên đầu, nói: “Em tự biết.” Sau đó bốc một con cá nhỏ nhét vào miệng Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa ngậm đuôi cá, bi thảm trong lòng liền hồi phục, quả nhiên vẫn chỉ có là Trình Lâm tri kỷ nhất, anh không nói gì nhưng cậu vẫn có thể nhận ra, anh liền hỏi: “Biết tại sao anh không vui không?”

Trình Lâm lắc đầu.

Trình Dịch Hòa liền đem những suy nghĩ của mình nói cho Trình Lâm nghe.

Trình Lâm kinh ngạc trợn tròn cặp mắt: “Anh họ, sao anh có thể nghĩ như vậy chứ? Bác hai vui vẻ anh cũng nên vui vẻ mới đúng.”

Trình Dịch Hòa thầm nghĩ: cho tới bây giờ mẹ vẫn không để cho anh thư thái một chút. Anh vốn định oán giận thêm vài câu, lại nghe Trình Lâm nói: “Anh họ, em muốn làm cho mẹ vui mà mẹ không muốn để ý đến em, anh như vậy thật tốt.”

Trình Dịch Hòa sững sờ, lòng rất đau, nghĩ đến bầu không khí Trình Lâm sinh hoạt từ nhỏ, rồi lại so với mình, càng thêm không đất dung thân. Trước mặt Trình Lâm anh có tư cách gì oán giận? Làm sao có thể như một đứa nhỏ ấu trĩ giận dỗi với mẹ của mình? Cha mẹ nuôi lớn anh như vậy cũng không dễ dàng, làm cho cha mẹ vui vẻ một hồi thì lại làm sao?

Được những lời của Trình Lâm cảnh tỉnh làm cho Trình Dịch Hòa trong nháy mắt thức tỉnh.

Trình Dịch Hòa duỗi cánh tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Trình Lâm nói: “Bé ngoan, vậy thì nghe em. Anh cũng ra ngoài xem xem.”

Trình Lâm cười cong đôi mắt.

Trình Dịch Hòa liền vươn mình rời giường, lôi kéo Trình Lâm đi xem trò vui.

Tiệc rượu xong xuôi, chuyện này mới coi như triệt để yên tĩnh lại. Tất nhiên Trình Dịch Hòa cả người nhẹ nhàng, cả ngày dẫn theo mấy đứa em đi khắp nơi quậy, Triệu Anh hiếm thấy không la mắng gì. Lúc đầu bà cuồng nhiệt hưng phấn bây giờ đã tỉnh táo lại, ngay sau đó là vô cùng lo lắng. Nghĩ đến Trình Dịch Hòa lần đầu xa nhà đi học, buổi tối ngủ không yên, nửa đêm thức dậy muốn may quần áo chăn bông mới cho Trình Dịch Hòa, chỉ lo làm chậm, không kịp cho con trai đi đến trường học vào mùa đông.

Trình Vinh Kiến bị vợ dằn vặt cũng liên tiếp vài đêm không ngủ ngon, nhưng ông vốn thương con chỉ có thể tận lực khuyên bảo, dù sao Trình Dịch Hòa phải đi học, sau này còn có con đường dài phải đi, chung quy phải tập thói quen nhìn theo bóng lưng con trai.

——-

Trước khi khai giảng mấy ngày Trình Dịch Hòa dần dần phát hiện gần đây Trình Lâm rất ít đến tìm mình.

Trình Dịch Hòa cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước chỉ cần có thời gian Trình Lâm nhất định dính ở bên cạnh mình, mấy ngày nay đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Trình Dịch Hòa nghi hoặc không thôi, mắt thấy ngày mai phải lên đường, Trình Lâm lại không thấy xuất hiện. Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác chủ động đi tìm Trình Lâm.

Đến nhà chú hai cửa chỉ khép hờ, sân nhà lặng lẽ, Trình Dịch Hòa kêu tên Trình Lâm, bên trong cũng không ai đáp lại. Anh đành phải đẩy cửa ra, xem ra Trương Tuấn Diễm không ở nhà, lúc này Trình Dịch Hòa mới bước nhanh vào nhà.

Anh đi tới phòng của Trình Lâm, từ cửa sổ nhìn vào anh thấy Trình Lâm thẳng tắp ngồi ở trước bàn. Trình Dịch Hòa nổi lên tâm tư trêu đùa, cố ý không phát ra âm thanh, lặng lẽ đến sau lưng Trình Lâm, muốn nhìn xem cậu đang làm gì?

Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, hai tay đột ngột đè vai Trình Lâm lại. Trình Lâm bị doạ cả người co rụt lại, đột nhiên nhìn sang thấy Trình Dịch Hòa thì ngẩn ra. Anh nhìn thấy rõ rõ ràng ràng—— Trình Lâm đang khóc.

Nước mắt tí tí tách tách chảy đầy mặt, đột nhiên cậu nhìn thấy Trình Dịch Hòa thì sững sờ cũng không biết lau, cứ như vậy mở to mắt nhìn anh.

Trình Dịch Hòa đau lòng, tận lực ngăn sự tức giận dâng lên, nói: “Ai bắt nạt em?”

Trình Lâm lắc đầu, nước mắt chảy xuống ướt cả trang vở.

Trình Dịch Hòa sâu sắc cau mày, các đứa trẻ ở trong thôn đều đã lớn cũng không có người lấy chuyện kia đến bắt nạt Trình Lâm. Trình Tiến còn thành thật hơn cả Trình Lâm, tính tới tính lui, chỉ có Trình Dịch Tân bắt nạt Trình Lâm. Trình Dịch Hòa trầm giọng nói: “Là Trình Dịch Tân? Anh đi đánh nó!”

Trình Lâm vội vàng kéo tay Trình Dịch Hòa lại, giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh, không ai bắt nạt em.”

Trình Dịch Hòa hoài nghi nhìn Trình Lâm: “Vậy em khóc cái gì?”

Trình Lâm ánh mắt né tránh, nói: “Em… Em…”

Trình Dịch Hòa kiên trì chờ cậu mở miệng, qua nửa ngày, Trình Lâm mới nhỏ giọng nói: “Em biết anh sẽ đi đến một nơi rất xa, như vậy, chúng ta sẽ không được gặp nhau.”

Trình Dịch Hòa thở ra một hơi, bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, nói: “Ngu ngốc, cũng không phải không trở lại, chỉ cần có kỳ nghỉ anh sẽ về nhà, lúc đó sẽ gặp được.”

Trình Lâm thấp giọng nói lầm bầm: “Nhưng mà thời gian dài như vậy.”

Lúc này Trình Dịch Hòa nhìn Trình Lâm thấy cậu vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu, phốc một tiếng bật cười, ngồi ở bên cạnh Trình Lâm, nói: “Ừm… Em còn có thể gọi điện thoại cho anh.”

Trình Lâm nói: “Em không dám.”

Trình Dịch Hòa nghĩ, coi như trong nhà có điện thoại, Trình Lâm cũng không dám tùy tiện dùng, nếu không Trương Tuấn Diễm sẽ la cậu, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Trình Dịch Hòa nói: “Không sao, rồi sẽ có biện pháp.”

Ngày thứ hai, Trình Dịch Hòa lén lút gọi Trình Lâm ra, kín đáo đưa cho cậu hai trăm đồng tiền, đó là tiền sinh hoạt phí Triệu Anh cho anh.

Trình Lâm giấu hai tay sau lưng tỏ ý không muốn lấy, Trình Dịch Hòa nói: “Em cầm, có tiền mới có thể gọi điện thoại cho anh, biết không?”

Trình Lâm vẫn cứ do dự: “Nhưng anh ở trường học, cần phải tiêu tiền nhiều ”

Trình Dịch Hòa gõ vào trán Trình Lâm một cái: “Anh đã nói cho em thì cho em, em đừng để những người khác lấy mất, lãng phí tâm ý của anh là được. Anh đã nói hết lời em còn như vậy anh sẽ mất hứng.”

Trình Lâm lập tức cầm lấy tiền, nắm chặt, nói: “Sẽ không.”

Lúc này Trình Dịch Hòa mới cười sờ sờ đỉnh đầu Trình Lâm.

—————–

Ngày kế, Trình Lâm nước mắt lưng tròng nhìn Trình Dịch Hòa phất tay một cái bước lên ô tô.

Trình Vinh Kiến tính đi mượn một chiếc xe, muốn đích thân đưa Trình Dịch Hòa đi học. Nhưng Trình Dịch Hòa cho là mình đã lớn để người nhà đưa đi quá mất mặt, muốn mình độc lập. Cho nên dưới sự kháng nghị cường liệt của anh cuối cùng Trình Vinh Kiến coi như thôi.

Cho nên, Trình Dịch Hòa một mình rời đi.

Lúc ở nhà Trình Dịch Hòa vẫn không có bất kỳ nỗi buồn khi ly biệt, nhưng mới vừa ngồi trên xe, nhìn thân ảnh của ba mẹ và Trình Lâm càng ngày càng nhỏ thì có một sự phiền muộn khó giải thích được tập kích vào đầu. Đợi đến khi nằm trên giường xe loại tâm tình này càng ngày càng mãnh liệt.

Đầy đầu ngoại trừ tưởng niệm ba mẹ thì là lo lắng cho Trình Lâm. Thím hai đối với Trình Lâm không tốt, chú hai bận rộn căn bản không quản chuyện trong nhà, Trình Lâm bị Trương Tuấn Diễm khi dễ cũng sẽ không chủ động nói cho Trình Vinh Viễn nghe. Tình cờ có lời nói bóng nói gió truyền vào tai Trình Vinh Viễn, nhưng ở trước mặt người ngoài, Trình Vinh Viễn vẫn phải giữ gìn mặt mũi cho Trương Tuấn Diễm.

Hơn nữa, Trình Lâm sẽ lên cấp hai, xem thái độ của Trương Tuấn Diễm nhất định sẽ cho cậu trọ ở trường. Trình Lâm tính cách ngại ngùng, cậu có thể quan hệ tốt với người khác không? Các bạn học có bắt nạt cậu không?……

Trình Dịch Hòa mang theo vạn ngàn tâm tư nên trên xe lửa không thể ngủ ngon, bên tai tất cả đều là tiếng bánh xe phát ra âm thanh ‘loảng xoảng’, rèm cửa xe không có cách nào kéo căng, từ trong khe hở thỉnh thoảng có vài ánh sáng lấp lóe chiếu vào, mãi đến khi hai mắt khô khốc cơ hồ không mở ra được, Trình Dịch Hòa mới chợp mắt ngủ một chút.

Hôm sau trời vừa sáng, tàu hỏa đã đến trạm xe lửa của thủ đô, trên sân ga người nhiều như nước lũ cuồn cuộn. Trình Dịch Hòa như bị giội rửa không còn phương hướng.

Không dễ dàng nhìn đèn tín hiệu rồi vòng vòng chuyển chuyển mới thấy xe của trường đến đón. Trình Dịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng không đến nỗi lạc đường.

Tới trường học, những người giống như Trình Dịch Hòa, một thân một mình, lưng mang một ba lô thật lớn, giống như nhà quê lên tỉnh rất ít. Dõi mắt nhìn chung quanh, hầu hết các bạn học đều ngăn nắp xinh đẹp, đa số còn có xe riêng đưa đón.

Theo chỉ thị, làm xong thủ tục nhập học Trình Dịch Hòa đã mệt đến mồ hôi nhễ nhại, may mà phòng ngủ ở lầu hai, không cần phải leo lầu cao như vậy.

Đến phòng ngủ đã có hai người đến sớm hơn Trình Dịch Hòa. Mặc dù ở nhà Trình Dịch Hòa bá đạo không nói lý, nhưng ở trước mặt người ngoài anh lại rất ôn hòa lễ phép. Huống hồ giữa nam sinh với nhau đề tài tán gẫu nhiều vô cùng, rất nhanh đã trở nên thân thiết.

Phòng ngủ bốn người đến đông đủ, hẹn thời gian cùng đi ăn cơm tối xong, Trình Dịch Hòa đi mua một chiếc điện thoại. Triệu Anh cũng cho tiền anh mua điện thoại di động, Trình Dịch Hòa yêu cầu không cao nên tùy tiện chọn một chiếc điện thoại Nokia cơ bảng. Trước tiên anh gọi điện thoại về nhà báo bình an, nói chuyện với Triệu Anh vài câu mới nhớ Trình Lâm chưa biết số điện thoại của mình. Trình Lâm da mặt mỏng, cũng không biết có dám tìm Triệu Anh xin số điện thoại của mình.

Trình Dịch Hòa và bạn học trở lại phòng ngủ đã là hơn tám giờ tối, ngẫm lại vào lúc này có thể chú hai đã về nhà, Trình Dịch Hòa liền bấm điện thoại gọi cho chú hai báo bình an, đại thể chính là đem những lời nói với Triệu Anh lập lại một lần nữa.

Nói xong Trình Dịch Hòa làm bộ trong lúc vô tình hỏi: “Trình Lâm đâu? Cho con nói chuyện với nó mấy câu.”

Hai anh em tình cảm rất tốt, Trình Vinh Viễn rất vui nên kêu Trình Lâm lại, rất nhanh bên kia vang lên tiếng nói vui vẻ của Trình Lâm: “Anh họ!”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh đã tới trường học.”

Trình Lâm nói: “Ừm. Anh khỏe không?”

Trình Dịch Hòa cười nói: “Ngu ngốc, đương nhiên khỏe, em ở nhà học tập cho giỏi, anh có tốt hay không cũng không đáng kể, có biết hay không?”

Trình Lâm nói to: “Em hiểu rồi.”

Trình Lâm lòng hiếu kỳ khá lớn, đại khái vừa nãy Trình Vinh Viễn nói điện thoại cậu không ở bên cạnh nên đem những vấn đề Trình Vinh Viễn đã hỏi, hỏi thêm một lần nữa. Trình Dịch Hòa cũng rất kiên trì lặp lại, mãi đến khi nghe tiếng Trương Tuấn Diễm thúc giục, muốn Trình Lâm mau cúp máy nếu không sẽ lãng phí tiền điện thoại.

Trình Lâm không thể làm gì khác, nói: “Anh, vậy cúp máy nha.”

Trình Dịch Hòa nói: “Tiền anh cho em cất kỹ không?”

Trình Lâm nói nhỏ: “Ừm.”

Trình Dịch Hòa nói: “Mã số điện thoại của anh là 139XXXXXXX, ” từ từ lập lại một lần: “Nhớ tới gọi điện thoại cho anh, biết không?”

Trình Lâm nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”

“Thôi cúp máy đi.”

Nghe bên kia chỉ còn tiếng nhắc nhở ‘đô đô’, Trình Dịch Hòa mới tắt điện thoại.

Một cú điện thoại anh nói hết một tiếng đồng hồ, mấy người bạn cùng phòng không nghe rõ còn tưởng anh gọi điện thoại cho bạn gái. Trình Dịch Hòa nói đó là em trai mình, bọn họ mới không còn trêu chọc, ngược lại ngưỡng mộ tình cảm anh em của họ rất tốt..

_________

Sau khi quân huấn là nghênh đón cuộc sống đại học ngóng trông đã lâu. Sau khi thay đổi đồng phục thống nhất, trong sân trường các cô gái đã ăn mặc quần áo nhiều màu sắc sặc sỡ như những con bướm xinh đẹp, các bạn nam cũng lục tục tìm kiếm bạn gái cho mình.

Trình Dịch Hòa dần dần trở nên cô đơn nhưng một người tự do tự tại trái lại thoải mái hơn. Trình Dịch Hòa đối với chuyện này cũng có thể tự đắc.

Trình Lâm mỗi ba ngày kiên trì gọi một cú điện thoại. Trình Dịch Hòa quả nhiên đoán không sai, sau khi lên cấp hai Trình Lâm phải trọ ở trường, nhưng như vậy cũng tốt, ở nhà không có tự do, điều này làm Trình Dịch Hòa yên tâm rất nhiều, cách xa như vậy, anh lo lắng là dư thừa, chỉ hy vọng Trình Lâm tiếp xúc với nhiều người, tính cách sẽ rộng rãi hơn.

Trình Dịch Hòa thuộc loại người tỉ mỉ cẩn thận bất kể là trong lớp, hay là tại xã đoàn, giáo viên hay cấp trên bàn giao mọi chuyện lớn nhỏ anh đều có thể làm rất hoàn mỹ, người đã tiếp xúc với anh không ai nói anh không nói tốt.

Nhưng sau một thời gian người chung quanh phát hiện Trình Dịch Hòa không có bạn gái, tuy rằng không thể cho đây là chuyện lạ, nhưng so với một ít bạn học đã chia chia hợp hợp ba, bốn mối tình thì Trình Dịch Hòa có chút kỳ lạ. Có người tò mò hỏi tới, Trình Dịch Hòa cũng chỉ cười nói không gặp được người thích hợp; thậm chí còn có người muốn giắt mối bắc cầu, nhưng bị Trình Dịch Hòa cự tuyệt. Sau, dần dần cũng không ai nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng có một ngày, Trình Dịch Hòa mới chân chính đối diện với tình cảm của chính mình.

Giữa nam sinh với nhau ở trong phòng ngủ xem một ít phim cấm là chuyện rất bình thường. Kỳ thực Trình Dịch Hòa đối với loại phim này không cảm thấy quá hứng thú, nhưng bạn bè rủ rê nhiệt tình Trình Dịch Hòa cũng không tiện từ chối. Huống hồ, coi như anh không nhìn, nhưng vẫn phải nghe.

Phim này kiểu chính thống của Nhật Bản, mới vừa xuất hiện là hình ảnh một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang đi phỏng vấn quảng cáo áo lót, sau khi chụp vài tấm ảnh khiêu gợi các nhân viên công tác cho cô uống một ly nước trái cây. Sau khi uống xong cô bị mê man, mở mắt ra thì thấy hai tay mình bị treo lên, mấy người đàn ông không mặc áo cầm toy chơi đùa khắp thân thể trắng nõn của cô. Sau đó cô bị lột hết quần áo bị làm đến không chịu nổi, đôi môi không ngừng rên rỉ chảy cả nước miếng. (Edit đoạn này như review phim porn luôn đó mấy thím)

Nhìn đến đây, những người trong phòng đã vang lên tiếng thở dốc, ngầm hiểu ý cười nhẹ, trò chuyện với nhau nói cô gái trong video cực – phẩm thế nào, thảo luận rất say sưa.

Trình Dịch Hòa lại lặng lẽ nhíu mày, anh cũng là đàn ông nhìn thấy hình ảnh này đương nhiên sẽ có phản ứng. Nhưng nhìn những người khác trên mặt rất là hưng phấn, tâm tình của anh lại lạnh lùng bình tĩnh.

Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại, có lần anh bị người trêu có phải phương diện kia không được mới không quen bạn gái. Chính mình có được hay không Trình Dịch Hòa rõ ràng nhất, lần đầu di – tinh là mùng 2 năm ấy. Lúc đó anh không nói với người nào, chỉ lặng lẽ đem quần áo đi giặt sạch sẽ. Sau đó thỉnh thoảng dâng lên dục vọng, anh không cần người khác dạy tự mình dùng tay giải quyết.

Lúc này ý thức được mình và người khác phản ứng bất đồng Trình Dịch Hòa bắt đầu lo lắng, anh không phải bị bệnh thật chứ?

Trình Dịch Hòa lén lút tra xét tư liệu nhưng cũng không thể cho anh giải đáp, huống hồ mỗi người từng trải không giống nhau, kinh nghiệm của người khác không thể sử dụng trên người mình.

Có lẽ muốn bổ khuyết bất an trong lòng, khi có một cô gái tỏ tình với mình Trình Dịch Hòa thử tiếp nhận đối phương. Nhưng chưa tới một tháng anh bị bỏ, cũng là cô gái chủ động đề xuất chia tay, thái độ lúc cô nói chia tay lạnh lùng khác xa vẻ thâm tình khi tỏ tình với mình, quả thực như là hai người khác nhau. Trình Dịch Hòa không hiểu cũng là một người sao trước sau lại tương phản lớn như vậy?

Tuy nói Trình Dịch Hòa bị bạn gái bỏ nhưng ở trong mắt người khác, Trình Dịch Hòa mới phải là kẻ phụ lòng, bởi vì khi chia tay chỉ sau nửa tháng anh lại quen một bạn gái khác, ngay sau đó không tới một tháng lại chia tay, sau đó lại tìm một cô gái khác, thời gian chia chia hợp hợp quy luật quả thực có thể làm một hằng đẳng thức.

Lúc này Trình Dịch Hòa đang ngồi trên ghế đá ở bên hồ, dương quang ấm áp say lòng người, mùa đông mặt hồ kết băng bày ra một tầng băng tuyết chưa tan, phảng phất như kim cương dưới ánh mặt trời lập loè hào quang óng ánh.

“Anh căn bản không yêu tôi, chia tay đi.”

“Tại sao đi dạo phố với tôi anh lại nói chuyện điện thoại với người khác? Không thể quên được bạn gái trước vậy thì chia tay đi!”

“Anh anh anh anh anh anh… Tôi… Tôi muốn chia tay … Chia tay… Anh anh…”

Nhưng nhớ lại những lời nói chia tay của các bạn gái trước anh đau đầu xoa xoa mi tâm, nói cho người khác biết anh mới là người bị bỏ thì không một ai tin tưởng, Trình Dịch Hòa có nỗi khổ khó nói.

Ngay sau đó nghe đến phía sau truyền đến âm thanh ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’, Trình Dịch Hòa đứng dậy, quay người liền thấy bạn gái mới của mình đạp tuyết đi tới.

Trình Dịch Hòa đi vài bước tới đón cô, nói: “Tôi ở thư viện chiếm vị…”

Nói chuyện đến một nửa anh phải im miệng lại, bởi vì nhìn thấy đối phương thần sắc băng lãnh. Trình Dịch Hòa thầm nghĩ, tính toán thời gian, chẳng lẽ lại đến lúc chia tay?

Đúng như dự đoán, cô gái lạnh lùng nói: “Trước khi ra cửa tôi tự nói với mình, nếu như ngày hôm nay anh không dùng câu nói này mở đầu, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ kiên trì cùng anh tiếp tục.”

Trình Dịch Hòa thành thói quen, sớm đã chuẩn bị tâm lý, sảng khoái nói: “Vậy cũng tốt.”

Cô gái lập tức đỏ hai mắt: “Anh cũng chỉ có câu này?!”

Trình Dịch Hòa không có gì để nói, không muốn tiếp tục lên tiếng.

Giọng cô gái đột nhiên bén nhọn: “Tại sao đi cùng với tôi cả ngày ngoại trừ thư viện chính là thư viện! Trong lòng anh tôi dễ bị gạt gẫm như vậy!?”

Trình Dịch Hòa muốn nói, lúc trước anh cũng đều là đi thư viện hẹn hò. Nhưng anh chen miệng vào không lọt.

Ngay sau đó cô gái hận hận nói: “Trình Dịch Hòa, tôi thấy anh chính là đồng tính luyến ái! Mới có thể đối với con gái lãnh đạm như vậy!”

Biểu tình của Trình Dịch Hòa không một gợn sóng nhất thời nứt ra. Đồng tính luyến ái bốn chữ, phảng phất như bốn mũi tên nhọn bắn sâu vào trong linh hồn, chấn động kịch liệt làm cho hồn phi phách tán. Rốt cục anh đã nhìn thấy căn nguyên dị thường của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.