Lão Tướng

Chương 42: Chương 42: Tham tuyển (hạ)






Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Sự thực chứng minh, Triệu Viễn Chúc không chỉ là đàn ông tốt, ở trên công việc cũng cực kỳ xuất sắc. Ngày thứ hai, đột nhiên xuất hiện một vị minh tinh đang hot, dùng giọng điệu trêu đùa bày tỏ ủng hộ đối với đảng Lợi Lợi, sau đó, vài người bạn của hắn ta cũng tỏ thái độ chung đội. Vốn là một trận tranh cử nhỏ không được chú ý, có sự quan tâm của giới giải trí, biến thành việc quan trọng người người đều ganh đua tham dự. Trong nháy mắt trên web hiện ra đoạn trò chuyện ngắn phần lớn lấy đảng Lợi Lợi làm nhân vật chính, chính kiến và tôn chỉ đảng phái ở trong những ồn ào ngắn ngủi này đã vô ý chuyện vận ra ngoài rồi.

Chính kiến phổ thông dễ hiểu, giãi bày thú vị đơn giản, là ấn tượng ban đầu của mọi người đối với đảng Lợi Lợi.

Sự kiện lên men cực nhanh, vài ngày rảnh rỗi, đảng Lợi Lợi đang ở trên internet hot vô cùng hot, có một người chủ trì internet lấy tên gọi là hiện tượng "đảng Lợi Lợi". Hắn ta nói vô cùng trực bạch: "Hiện tượng như vậy tuyện đối là bởi vì được thúc đẩy, cứ giống như chúng ta đã trải qua một sự kiện doanh tiêu* vô cùng thành công nào đó. Bọn họ sắp xếp tình tiết hướng đi, điểm bùng nổ thật cặn kẽ, thậm chí là kết cục. Chẳng qua, chúng ta đã có "đảng quy củ" với số lượng đông đảo, nghìn bài một điệu, vì sao không thể tiếp thu một "đảng doanh tiêu" khác biệt với người khác chứ? Còn hơn các chính khách hứa hẹn có lời nói rỗng tuếch như thói quen, nó khiến người ta có cảm giác mới mẻ." [doanh: kiếm, mưu cầu; tiêu: tiêu thụ... Có thể hiểu là tiếp thị]

Tào Khải Trí thấy người chủ trì lên tiếng, có chút khẩn trương, lập tức thông báo cho Triệu Viễn Chúc.

Triệu Viễn Chúc lão thần nơi nơi* mà nói: "Người là tôi sắp xếp. Tôi để người chủ trì nói ra tiếng lòng của một nhóm người trước, mới hướng tới phương hướng có lợi đối với chúng ta. Đừng đem quần chúng nghĩ là quá ngu, cũng không cần đem bọn họ nghĩ được thật cao siêu." [nó có nghĩa là mạnh mẽ, bình tĩnh.]

Tào Khải Trí có chút bội phục hắn ta rồi, nhất là sau khi hắn ta từ chối Tào Hi một cách vô tình: "Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"

Triệu Viễn Chúc: "Làm sáng tỏ quan hệ hiện giờ của cậu và Tào gia, cậu có thể làm được chứ?"

Từ lúc Tào Hi muốn thành lập một nhánh chính đảng mới, mà tự lựa chọn đứng ở bên cạnh hắn, Tào Khải Trí cũng đã liệu được một ngày này, thế nhưng, nghe được Triệu Viễn Chúc đưa ra yêu cầu trực bạch như vậy, trong lòng vẫn là có lo sợ trong nháy mắt. Cậu lấy lại bình tĩnh, đang muốn trả lời, chợt nghe Triệu Viễn Chúc nói: "Nếu như làm không được, để em họ của cậu đứng ra."

Để Tào Hi đứng ra? Chỉ là nghĩ thôi, Tào Khải Trí đã tê dại da đầu. Kinh nghiệm giáo huấn của lôi kéo tài trợ còn sờ sờ ở trước mắt, mặc dù đối phương nhỏ hơn mình vài tuổi, thế nhưng, cậu đối với Tào Hi phảng phất có kính nể tới từ bẩm sinh. Có lẽ là gương mặt đó rất giống Tào Nhiếp, mỗi lần thấy Tào Hi toát ra biểu tình thất vọng với mình, giống như là lão tổ tông đang giáo dục mình.

Cậu đáp: "Tôi có thể."

Cậu xuất thân từ Tào gia, trên căn bản là không thể nào vứt sạch quan hệ rồi, chỉ có thể từ trên lý tưởng biểu đạt uyển chuyển song phương khác biệt. Triệu Viễn Chúc giúp cậu sắp xếp một cuộc phỏng vấn, trải qua đoạn thời gian thúc đẩy trước đây, lòng hiếu kỳ của công chúng đối với cậu ta sắp đến đỉnh rồi, đã thích hợp để tiết lộ màn che, sẵn trợ giúp tiến thêm một bước làm sâu sắc lực ảnh hưởng công chúng của cậu ta.

Sau khi ở tính lễ phép mà chừa ra thời gian để Tào Khải Trí thoả thích bày ra phong thái của mình, người chủ trì đã hỏi thẳng quan hệ của cậu và Tào gia.

Tào Khải Trí cười đáp: "Đại khái là quan hệ ăn lẫu uyên ương cùng một nơi*. Bọn họ ăn nồi cay rồi bỏ thêm rất nhiều rau thơm, tôi một người ăn nồi nước trong." [Lẫu uyên ương là nồi lẩu có một bên cay một bên không cay, bên cay tất nhiên sẽ đậm vị và ngon hơn bên không cay rồi. Nên ai không ăn cay được là một thiệt thòi, như mình:v]

Số lượng fan ủng hộ của minh tin, người xem náo nhiệt, người hiểu chuyện gia nhập vào đảng Lợi Lợi tăng nhiều, tạo thành xu thế địa vị ngang hàng với đảng Khoa Triển, đảng Quân Ích.

Diễn thuyết công khai của các tinh cầu được xếp vào chương trình trong ngày, bởi vì là tuyển cử của đảng phái mới, cho nên buổi diễn thuyết cũng không nhiều, tổng cộng là mười hai buổi, địa điểm do các người được đề cử tự lựa chọn.

Đây là phân đoạn tranh cử quan trọng nhất.

Tinh quốc quá lớn, nhân số và tỉ lệ bỏ phiếu hàng năm tinh tuyển Tổng Thống đều đang không ngừng ngâm nước, đối với cử tri mà nói, bỏ phiếu nhỏ như vậy còn không hấp dẫn người bằng trận bóng hoặc xổ số. Cho nên, nhất định phải bảo đảm mỗi một cuộc diễn thuyết đều đúng đắn hiệu quả, có thể thực hiện lợi ích tối đa hóa. Nói cách khác, phải định vị mục tiêu thị trường tinh chuẩn, xác nhận bộ phận người nào dễ bị đánh động nhất, từ đó sẵn lòng chủ động bỏ phiếu cho bọn họ.

Tào Khải Trí còn hăng hái bừng bừng phân tích ưu khuyết của vài đại tinh hệ cho Tào Hi, Triệu Viễn Chúc đã đem tất cả địa điểm đều xác định xong rồi.

Tào Khải Trí nhận được sắp xếp, tâm tình không được tốt: "Tinh hệ Lại Đăng? Cử tri nơi đó đã lười nhác, cửa hàng cũng kinh doanh không nổi nữa, cậu còn có thể trông cậy vào bọn họ ra cửa bỏ phiếu cho ta?"

Tào Hi: "Nhà hàng kinh doanh không được, có thể là bọn họ làm cơm ở nhà mình. Cửa hàng bán quần áo kinh doanh không được, có thể là tự bọn họ tự làm quần áo mặc."

"..." Tào Khải Trí nói, "Vì thuyết phục tôi, cậu cứ tự lừa gạt như vậy?"

Tào Hi: "Không phải là vì thuyết phục cậu, chỉ là vì dáng vẻ không lời chống đỡ của cậu."

Tào Khải Trí: "..."

Trình Tụ từ bên cạnh xem danh sách, chỉ vào cuộc so tài của sao Kim Tệ tinh hệ Nguyên Bảo: "Trận này tôi muốn đi hiện trường."

Tào Khải Trí thụ sủng nhược kinh, dè dặt hỏi: "Phí thuyền có thể không chi trả không?"

Tào Hi: "Chỗ này có gì đặc biệt?"

Trình Tụ: "Trước một ngày, vương quốc Hắc Sắc và Hỏa Chi Kiếm có một cuộc so tài."

Bất kỳ danh từ gì từ trong miệng Trình Tụ toát ra hai lần trở lên cũng sẽ được Tào Hi nhớ kỹ: "Vương quốc Hắc Sắc? Viên Kha?"

Trình Tụ: "Một số cách đánh của hắn rất mới, tôi muốn nghiên cứu khoảng cách gần."

Một tay Tào Hi chống lên ghế dựa, người hơi để sát vào: "Gần bao nhiêu?"

"Khoảng cách ngửi không thấy mùi đào trong miệng đối phương..." Trình Tụ lên án, "Cậu dám ăn trộm bánh pudding đào của tôi!"

Tào Hi không biết xấu hổ mà lại tới gần chút nữa: "Có muốn ăn trở lại hay không?"

"Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!" Bên cạnh truyền tới tiếng ho khan sát phong cảnh.

Tào Hi: "Cổ họng đau thì quắn băng gạc đi."

"... Vì sao cổ họng đau sẽ đi quắn băng gạc?" Tào Khải Trí trợn to hai mắt, mới quen biết Tào Hi, nghĩ hắn sâu không lường được, nhận thức lâu rồi, mới phát hiện căn bản là bụng dạ khó lường, bản thân không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm bất trắc!

Tào Hi: "Phía dưới cũng bị mất, cậu còn quan tâm cổ họng?"

Tào Khải Trí đem màn hình máy tính đưa tới trước mặt hai người: "Quan tâm một chút cái này. Tinh hệ Nguyên Bảo là đại bản doanh của đảng Bảo Ích, danh ngạch đảng phái lấy được của lần tuyển cử này chính là chỗ trống sau khi đảng Bảo Ích giải tán, đối phương không thể nào sẽ ủng hộ chúng ta."

Trình Tụ: "Vừa nhìn cậu cũng biết chưa từng xem tiểu thuyết thế thân?"

Vẻ mặt Tào Khải Trí mờ mịt.

Trình Tụ: "Làm một so sánh. Cậu và Vương Chấn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, ở năm mười tám tuổi ấy, các người rốt cuộc không kiềm chế được nhiệt tình lao nhanh trong cơ thể, tỏ tình với nhau. Sau khi cùng một chỗ, cuộc sống gia đình các người tạm ổn trải qua ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái, có một ngày, Vương Chấn nói với cậu, cậu ta thi đậu trường Quân đội Trung Ương, phải rời khỏi cậu. Cậu khóc tới trời đất mù mịt cũng không thể níu kéo bước chân kiên quyết rời đi của cậu ta. Cậu đau lòng nè, đau đớn nè, mượu rượu giải sầu nè, vừa lúc đó, một người có dáng dấp giống hệt Vương Chấn xuất hiện ở trước mặt cậu, cậu lại yêu hắn ta. Bọn họ lại trải qua ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái. Lúc này Vương Chấn đột nhiên quay về, cậu đang trong vui mới cũ yêu đung đưa trái phải. Đến lúc thế thân rời khỏi cậu, cậu mới biết được, hóa ra cậu cũng sớm đã di tình biệt luyến, yếu hắn ta... Câu chuyện tôi nói đặc sắc như thế, cậu không vỗ tay còn chưa tính, tại sao lại có dáng vẻ muốn ói?"

Tào Khải Trí: "Cậu đừng dùng tên Vương Chấn này, chúng ta còn có thể tiếp tục nói chuyện phiếm."

Trình Tụ rất dễ nói chuyện: "Vậy tôi dùng XX thay cho Vương Chấn, OO thay cho thế thân. Đảng Bảo Ích sẽ là XX của anh, Chính đảng mới của những người xin khác chính là OO. Lúc không có XX mặc dù vất vả, thế nhưng lúc OO xuất hiện, cũng có thể đạt được hạnh phúc mới."

Tào Khải Trí nhìn về phía Tào Hi: "Cậu có thể hiểu ư?"

Tào Hi: "Đối phương là quả phụ, em ấy kiến nghị cậu thừa cơ mà vào."

Tào Khải Trí: "..."

Tào Khải Trí một lần nữa nhìn màn hình máy tính: "Chúng ta trò chuyện tiếp một chút về những tinh cầu khác đi."

Trình Tụ tựa đầu tới gần, bắt đầu đánh giá từng cái một.

Tào Hi ngồi ở bên cạnh, gọi máy truyền tin cho Trương Dưỡng Hối, để hắn ta liên hệ thư ký của Bàng Hạc Viên. Thư ký trả lời lại rất nhanh. Tào Hi hỏi những người được đề cử khác có nộp kế hoạch diễn thuyết hay không, thư ký truyền một phần đơn kế hoạch của đảng Quân Ích sang, bộ phận nội dung bị cắt bỏ, thế nhưng địa điểm diễn thuyết vẫn còn.

Tào Hi mở ra đơn kế hoạch, đọc nhanh như gió mà cuối cùng thấy được —— tinh hệ Pandora, sao Antonio.

Tiếp nhận lời mời của đảng Lợi Lợi tới nay, Triệu Viễn Chúc vẫn xuôi gió xuôi nước, Tào Khải Trí mặc dù kinh nghiệm không đủ, thế nhưng đối với kiến nghị tốt đều có thể khiêm tốn tiếp thu, độ phối hợp rất cao, còn tốt hơn hắn trước đây từng tiếp xúc một số người tự cao tự đại, nói bốc nói phét, chẳng qua, phần hảo cảm này sau khi đối phương gửi lại một phần đơn kế hoạch diễn thuyết bị sửa chữa, giảm bớt nhiều rồi.

Hắn ta khí thế hung hăng mà gọi qua máy truyền tin: "Tôi nghĩ cậu nhất định là gửi sai thứ gì đó rồi!"

Trả lời hắn ta là một âm thanh dễ nghe tuổi càng trẻ hơn: "Xin chào quản lý Triệu, tôi là Tào Hi."

Trong một tiệm cà phê nhỏ cách địa điểm ước hẹn tranh cử không xa, tổng cộng bảy tám chỗ ngồi, Tào Hi chờ người chiếm đi một nửa.

Trình Tụ vốn chọn Cappuccino, bị Tào Hi lúc đến đổi thành sữa tươi chuối tiêu, tức giận cầm lên dâu tây Napoleon [1], chạy đi một góc lặng lẽ biểu tình kháng nghị.

Triệu Viễn Chúc: "Xem ra cậu đối với người mình một chút cũng không dân chủ."

Tào Hi gợn sóng không sợ hãi mà chậm rãi khuấy đường trong ly cà phê: "Quản lý Triệu cho rằng đứa bé nên uống cà phê?"

"Tôi sẽ làm ra quyết định như thế." Triệu Viễn Chúc nói, "Quyết định của cậu không sai, sai là sai ở chỗ, người quyết định chỉ có một."

Tào Hi: "Trước đây tôi cũng không can thiệp bất kỳ quyết định gì của quản lý Triệu."

Triệu Viễn Chúc: "Làm người phải đến nơi đến chốn."

"Tôi có lý do của tôi."

"Tôi không quan tâm!" Ngón tay Triệu Viễn Chúc gõ một cái nặng nề lên bàn, "Tôi là quản lí tranh cử, mỗi một bước đi đều có suy tính của tôi. Tôi tính toán từng bước đi mà lấy được hiểu quả chuẩn xác, lấy bảo đảm thắng lợi cuối cùng của tổng tuyển cử! Bất kỳ hành động tùy hứng ngây thơ của cậu cũng có thể khiến cho tôi thất bại trong gang tấc!"

Tào Hi: "Vậy anh có từng tính toán chính xác, lỡ như đảng Quân Ích và đảng Khoa Triển liên hợp hay không, anh nên ứng đối thế nào?"

"Cậu đang nói đùa." Một đám nhà khoa học và một đám quân nhân?

"Tôi có tin tức nội bộ."

Con ngươi Triệu Viễn Chúc hơi co lại, mặc dù là trong nháy mắt ngắn ngủi, cũng cho thấy nội tâm khiếp sợ, tay để ở trên bàn kéo về trên đùi, sau một lát, lại cầm lấy ly cà phê nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm: "Cảm ơn tin tức của cậu, tôi sẽ mau chóng điều chỉnh kế hoạch."

Tào Hi: "Chúng ta cần càng tiến công mạnh dạn hơn, ngăn chặn phát triển trong khu vực tuyển cử quan trọng nhất của bọn họ."

Triệu Viễn Chúc uống một hơi cạn ly cà phê, để lại hai tờ một trăm chẵn lớn nhất, xoay người ra cửa.

Trình Tụ bưng đĩa không sang, đếm tiền, lại tính toán một chút hoá đơn hiện giờ của bọn họ, vui vẻ chạy tới trước quầy: "Thêm một phần dâu tây Napoleon."

Cùng Triệu Viễn Chúc hợp tác lâu như vậy, Tào Khải Trí rất rõ ràng hắn ta có bao nhiêu cố chấp, nghe được Tào Hi cư nhiên giải quyết dễ dàng, nội tâm đã có loại kiêu ngạo của quả nhiên như thế, lại có chút thương cảm của tự ti.

Cậu ta cố ý chạy tới trường học lấy kinh nghiệm của Tào Hi: "Sao cậu nhìn thấy được đảng Khoa Triển và đảng Quân Ích là một phe?"

Tào Hi: "Đừng đem mỗi câu lừa dối làm như thật."

Tào Khải Trí: "..."

"Chuẩn bị diễn thuyết thật tốt, có việc tùy thời liên hệ."

Tào Khải Trí thấy Tào Hi vừa nói vừa đi ra ngoài, nhịn không được đuổi theo: "Cậu đi đâu vậy?"

"Làm việc ngoài giờ."

"... Đoàn đội tranh cử của tôi thiếu người!"

"Cao trung đã bước vào tranh cử đoàn đội sẽ cho người nhận đút lót, chỉ vì ấn tượng trước mắt, lý lịch sơ lược không đẹp." Tào Hi nói, "Mặt khác, tôi đã tìm được công việc, không cần đưa."

Tào Khải Trí đuổi theo hắn: "Công việc gì? Ở đâu? Đáng tin cậy hay không?... Tôi lái xe đưa cậu đi?"

Tào Hi dừng bước: "Trước đi căn tin đón Trình Tụ."

Tào Khải Trí: "..." Vị em họ của cậu thực sự là đem chủ nghĩa hiện thực phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nơi làm việc là một tòa lầu văn phòng khu khai phát điềm lành của Thủ Đô tinh, lầu rất mới, kính sạch sẽ có thể thấy rõ mây trăng bay bổng của bầu trời. Bãi đỗ xe đã đậu hai ba chiếc xe.

Tào Hi và Trình Tụ xuống xe, Tào Khải Trí theo ở phía sau.

Tào Hi: "Không phải cậu có chuyện gì khác muốn làm sao?"

Tào Khải Trí: "Ở trước khi cậu trưởng thành, tôi đều là người giám hộ của cậu, có nghĩa vụ giúp cậu xét duyệt công việc hoàn cảnh cùng với nội dung."

Tào Hi: "Tiến bộ ghê gớm thật, hiện giờ cũng nhìn không ra cậu đang chột dạ."

Tào Khải Trí làm bộ không nghe hiểu trào phúng của hắn, nói với Trình Tụ: "Hiếm khi được nghỉ, còn phải chạy đi làm, em không thấy rất khô khan chán nản không thú vị sao?"

Trình Tụ nhìn cậu ta đầy thông cảm: "Chờ cậu lớn hơn chút nữa, sẽ không có loại ý nghĩ này nữa."

Tào Khải Trí: "..."

Hai người này vẫn là không khiến người ta thích như thế.

Tào Hi dẫn Trình Tụ đi bộ phận nhân sự báo danh, Tào Khải Trí gặp mặt bộ nhân sự rồi, mới biết công ty này là công ty con mới thành lập của tập đoàn Khang Mỗ Ngang, chủ yếu phụ trách hợp tác với những công ty nghiên cứu kỹ thuật cơ giáp khác. Tào Hi được phái đến bộ phận thị trường, làm phụ tá chủ quản, tuổi tác của Trình Tụ quá nhỏ, cũng không chỗ nào thích hợp, chủ quản bộ phận nhân sự có chút khó xử, Trình Tụ chủ động xin đi bộ phận nghiên cứu, vây xem kỹ thuật mới.

Chủ quản nhân sự nhìn y nhỏ như vậy, cũng không lo kỹ thuật lộ ra ngoài, liền đồng ý.

Bảng hiệu của tập đoàn Khang Mỗ Ngang lớn như vậy, Tào Khải Trí hiển nhiên không thể xoi mói, nói vài câu xã giao chiếu cố nhiều hơn liền đi rồi.

Bộ phận thị trường của Tào Hi ở tầng sáu của cao ốc, mà nghiên cứu của Trình Tụ dưới đất, hai người mặc dù đang ở trong một công ty, giờ làm việc lại phải tách ra. Tào Hi sờ cổ tay của Trình Tụ, ngón tay ở trên máy truyền tin điểm một cái: "Có việc thì gọi tôi."

Trình Tụ gật đầu, phất phất tay.

Tào Hi lôi kéo cổ tay của y không tha: "Cùng đi bộ phận thị trường thì tốt nhiều rồi."

Trình Tụ: "Tôi không thích xã giao."

Tào Hi cũng không thích. Hắn vốn cũng muốn chọn bộ phận nghiên cứu, chẳng qua, mười sáu tuổi không phải là tuổi ngây thơ vô tri nữa, muốn vào khâu nòng cốt của bộ phận nghiên cứu như thế, ít ra phải có một thân phận công nhân chính thức. Thế nhưng hắn cũng biết, công việc trải qua và mạng giao thiệp của bộ phận thị trường đối với tương lai của hắn sẽ có tác dụng quan trọng, không phải yêu thích, cũng không phải hành động theo cảm tính.

Trình Tụ lắc lắc tay: "Tôi phải đi làm việc rồi."

Tào Hi vén lên mái tóc của y: "Mệt quá thì nói, đừng cậy mạnh nữa."

Trình Tụ cho hắn một động tác tay OK.

Tào Hi lúc này mới lưu luyến mà thả người.

Trình Tụ kéo bước chân nặng nề chậm rãi đi về phía trước, quẹo qua khúc ngoặc, xác nhận người phía sau cũng không nhìn thấy nữa, lập tức tung tăng vui mừng mà chạy xuống dưới.

Tào Hi nghe bước chân vui vẻ truyền tới giữa thang lầu, hít một hơi thật sâu.

Tuổi tác của Trình Tụ đặt ở nơi này, nói là tới làm việc ngoài giờ, nhưng người bộ phận nghiên cứu cũng không cho chuyện này là thật, liền đem y làm vật biểu tượng để nuôi. Lúc mệt mỏi gọi y qua trò chuyện, khát để y rót ly nước.

Trình Tụ rất khôn khéo, để làm gì làm đó, anh chị, chú bác, lưỡi trợt miệng ngọt, đem một đám người dỗ tới đầu óc choáng váng, lúc nghiên cứu kỹ thuật cũng không cấm kỵ y.

Thỉnh thoảng gặp phải chỗ khó, một đám người ở đây cãi nhau, Trình Tụ liền lặng lẽ nghe, chờ bọn họ ồn ào gần xong, thì đi ra ngoài xách một bình nước vào, cổ vũ bọn họ khát uống một ly, uống xong lại phát huy.

Mấy ngày kế tiếp, y đối với phương hướng nghiên cứu hiện nay của công ty mới này cũng có chút hiểu.

Một công ty nghiên cứu cơ giáp được đặt lên là Thắng Đại Lợi phát minh ra sóng giao thoa, truyền chỉ lệnh có thể ảnh hưởng ở một trình độ nhất định với những cơ giáp, một khi kỹ thuật nghiên cứu của nó hoàn thiện, tuyệt đối là đột phá to lớn trên lịch sử của cơ giáp!

Vài nhà hào phú câu lạc bộ cơ giáp sau khi biết, tranh nhau đầu tư công ty nghiên cứu này, muốn độc tài độc quyền. Ý nghĩ của bọn họ là, mặc kệ mình có thể dùng được hay không, dù sao không thể để cho người khác dùng được. Chẳng qua cuối cùng, vẫn bị tập đoàn Khang Mỗ Ngang trùm cơ giáp nắm lấy, vì tỏ lòng coi trọng, nó còn cố ý thành lập công ty con để chuyên môn tiến hành hợp tác.

Đáng tiếc, kỹ thuật ngay từ đầu đã gặp một vấn đề nghiêm trọng cực kỳ —— cơ giáp của tập đoàn Khang Mỗ Ngang nghiên cứu đối với loại sóng giao thoa này có phản ứng cực lớn, mà cơ giáp của nhà xưởng Otter cơ hồ là không nhìn ra. Sự phát hiện này khiến cao tầng tập đoàn Khang Mỗ Ngang rất là khiếp sợ, có thể tưởng tượng một khi tin tức này để lộ, đối với danh dự của tập đoàn Khang Mỗ Ngang sẽ tạo thành loại tổn thương nghiêm trọng!

Các chuyên gia kéo tơ bóc kén mà phân tích, xác định vấn đề xảy ra ở trên hệ thống thao tác của tập đoàn Khang Mỗ Ngang, hệ thống thao tác của nhà xưởng Otter dùng là chính bọn họ nghiên cứu, mà hệ thống phi chế của tập đoàn Khang Mỗ Ngang dùng là hệ thống chuyên môn nghiên cứu, bản thông dụng của toàn bộ tinh tế.

Vấn đề đặt ở trước mặt của tập đoàn Khang Mỗ Ngang vô cùng nghiêm trọng. Bọn họ phải từ trên nguồn gốc giải quyết lỗ thủng hệ thống, hoặc là cùng hợp tác phi chế, thăng cấp hệ thống, bổ túc lỗ thủng, hoặc là như nhà xưởng Otter, nghiên cứu một bộ hệ thống của mình. Mà công ty này mới thành lập không tới mấy ngày, đã rơi vào một hoàn cảnh vô cùng lúng túng, tiếp tục nghiên cứu, là đối phó bản thân, đình chỉ nghiên cứu, như vậy độc quyền này coi như mua lỗ rồi.

Sau khi ở cao tầng mở ra hội nghị nghiên cứu vài ngày, bọn họ lấy được một nhiệm vụ cực kỳ thâm độc —— tìm kiếm lỗ thủng của hệ thống Otter.

Tưởng tượng này với tưởng tượng trước khi tới đây của Trình Tụ không quá giống. Y sỡ dĩ chọn bộ phận nghiên cứu, là hy vọng có thể góp nhặt càng nhiều tri thức cơ giáp hơn, không chỉ là mặt thao tác, còn bao gồm sửa chữa, lắp ráp vân vân. Đối với một người nuôi chí muốn đứng ở đỉnh của giải đấu cơ giáp chuyên nghiệp mà nói, tồn tại của từng linh kiện cơ giáp đều rất quan trọng. Mà phương hướng nghiên cứu hiện giờ của công ty mới, đã khiến y chán ghét. Tào Hi mượn cơ hội giựt giây y chạy tới làm việc chung với mình, Trình Tụ từ chối, y quyết định tự mình đi ra ngoài tìm việc làm.

Tào Hi biết chuyện Trình Tụ quyết định rất khó thay đổi, đành phải hỗ trợ gửi sơ yếu lý lịch, ngày thứ hai đã có thông tin.

Trình Tụ hỏi: "Ai giúp đỡ?"

Tào Hi: "Nhất định là có người giúp đỡ sao? Đối với mình không có lòng tin như thế?"

Trình Tụ: "Trừ phi là một cảnh khu nào đó cần chụp chung ảnh "lúc nhỏ Lâm Doanh"..."

Tào Hi: "Là đoàn đội tranh cử của Tào Khải Trí."

Trình Tụ từ chối đầy mặt.

"Bàng Hạc Viên cũng biểu thị..."

Trình Tụ từ chối như trước.

Tào Hi hơi nheo mắt lại: "Thoạt nhìn anh đã có dự định trước rồi."

Trình Tụ cười nói: "Không sai, tôi tìm được công việc rồi."

"Hy vọng không liên quan với nơi tôi đã nghĩ trong đầu."

"Vương quốc Hắc Sắc."

Tào Hi nhắm hai mắt lại: "Thông qua thế nào?"

Trình Tụ: "Tôi lưu loát phong phú mà viết một phần báo cáo nghiên cứu tình huống chiến đấu dài năm nghìn chữ, sau đó thì thông qua rồi. Nhìn biểu cảm của cậu thì không phải rất muốn chúc mừng cho tôi."

Tào Hi: "Người mình thích muốn đi bên cạnh một người đàn ông khác, anh nghĩ tôi nên chúc mừng thế nào?"

Trình Tụ: "Vung dao tự thiến."

Tào Hi ôm y cù lét.

Trình Tụ nín thở, làm dáng vẻ không còn sợ nhột nữa.

Tào Hi gãi một hồi, phát hiện mình đang đặt ở trên người của Trình Tụ, mà Trình Tụ mím môi, gương mặt ngầm chịu đựng. Hắn hắng giọng một cái, trầm giọng nói: "Cái tư thế này, hình như có thể làm rất nhiều việc."

Trình Tụ quay đầu nhìn hắn: "Ví dụ như, phốc nhai [2]

Tào Hi: "..."

Sau khi Tào Hi và Trình Tụ tìm được công tác, Tào Khải Trí không yên tâm nhất định phải tự mình liếc mắt nhìn, ngày đầu tiên của Trình Tụ đi làm, Tào Hi cũng cố ý xin nghỉ bồi y.

Vương quốc Hắc Sắc có hai căn cứ, cũ ở sao Đồng Tệ tinh hệ Nguyên Bảo, mới ở sao Thủ Đô, thế nhưng chiếm diện tích không lớn, sân huấn luyện cơ giáp chỉ có thể làm một ít huấn luyện căn bản, nếu không có thi đấu, tuyển thủ mầm móng như Viên Kha như thế cơ bản sẽ không xuất hiện.

Sau khi lấy được tin tức này, sắc mặt của Tào Hi cuối cùng cũng nhiều mây chuyển sao.

Nhiệm vụ của Trình Tụ ở nơi này là xem video thi đấu, tiến hành phân tích kỹ thuật và chiến thuật của hai bên thi đấu. Theo lý thuyết, có thể làm loại việc này đều là tuổi tác lớn, bất kể là điều khiển hay là quan sát viên, đều là người có kinh nghiệm nhất định, Trình Tụ coi như là một mầm non ba cánh, như gà đứng trong đàn hạc mà xuất hiện ở trong một đám người lão luyện.

Năng lực của y rất nhanh được nhận đồng, một lần hành động nhảy lên tới vị trí của thành viên tiểu tổ tinh anh, nhận đươc tư cách phân tích video chiến đấu của Viên đế tham dự.

——

[1] Bánh dâu Napoleon:



*Bánh Napoleon là tên gọi của 1 cách làm bánh luôn nha, bữa cũng ăn thử rồi, khá ngon, nhưng mà hơi béo với vị của mình, mình ko thích kem bơ nhiều, cũng hên chỉ mua nửa hộp thôi =]]

[2] Phốc nhai là một câu nói thô tục rất thường gặp của Quảng Đông, cũng không phải quá thô tục. Bình thường thường xuất hiện ở Hong Kong, Ma Cao và Quảng Đông. Đáng nhắc tới là, ở trong lúc nói chuyện phiếm của đàn ông, trong đối thoại tục nhân, tỷ lệ xuất hiện của phốc nhai này là vô cùng cao. So sánh với "chim", phốc nhai coi như là một câu thô tục lại không quá thô tục như thế, cũng không có tính ám chỉ, thậm chí còn xuất hiện trên truyền hình TVB Hong Kong.

Phốc nhai từ này dường như xuất hiện ở cận đại Mãn Thanh, phốc, nghĩa cổ là ngã xuống, ngã sấp xuống. Phốc nhai kết hợp lại là, ra cửa ngã sấp xuống ở trên đường. Thông thường dùng để nguyền rủa người ta, mắng chửi người ta. Nguồn gốc xuất hiện phát âm này có rất nhiều loại cách nói, dưới đây là một loại cách nói, là loại cách nói sai nhất: Thế kỷ mười tám, mười chín, rất nhiều thương nhân Anh quốc vào Quảng Châu kinh doanh, đều lên thuyền đi bến tàu Quảng Châu, sau đó lên bờ cùng thương nhân Quảng Châu tiến hành mậu dịch, lúc đó bến tàu Quảng Châu có rất nhiều công nhân chuyên chở áo không đủ mặc, mà bến tàu bốc dỡ hàng hóa đều phải dựa vào những lao công nghèo khó này để hoàn thành. Thương nhân Anh quốc tới Quảng Châu làm ăn, thường xuyên phải tiếp xúc những công nhân vận chuyển này, lâu ngày, thương nhân Anh quốc đều gọi công nhân bến tàu là "poor guy". Sau này bởi vì chính phủ Mãn Thanh hủ bại không có năng lực đánh bại, cắt nhường Hương Cảng cho Anh quốc, mà ngay lúc đó người Anh vì ở Hương Cảng thêm một bước vũ nhục người Hoa, đem lao công hạ tầng của Hương Cảng đều gọi là "poor guy". Mặc dù công nhân người Hoa trên cơ bản cũng không biết tiếng Anh, thế nhưng đều hiểu được từ "poor guy" này là có ý sỉ nhục, cho nên phiên dịch thành mặt chữ là thành "phốc nhai".

———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.