Lão Tướng

Chương 3: Chương 3






Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 3: Cuộc sống mới (hạ)

Chiến đấu phía ngoài đang tiến hành hừng hực khí thế.

Bầu trời quanh quẩn tàu chiến, phi thuyền, máy bay chiến đấu số lượng khổng lồ, đủ chủng loại. Thay vì so sánh như thế, xe chiến trên mặt đất không chỉ một loại kích cỡ, số lượng còn không đông đảo, chỉ có thể ở giữa không quân dày đặc chạy trối chết.

Tống Dục và Trình Tụ ngồi trên xe chiến chính là ở dưới hoàn cảnh như vậy gia nhập cuộc chiến.

Hệ Vạn Tượng năm đó uy danh hiển hách, thủ hạ đương nhiên không yếu kém tay nghề. Tống Dục rất nhanh thì nắm giữ tinh túy chạy thục mạng, sáp nhập vào tập thể chạy trốn hùng mạnh. Cậu mở radio, thì nghe được một tiếng đang gào thét: "Cút mẹ mày đi, xe của ai, cản đường ông đây nữa rồi! Đi nhanh một chút á, còn chờ ở chỗ này làm gì, phải chờ làm bia ngắm hay sao?! Con mẹ nó ai trước khi ra cửa không đổ xăng, á!"

Cách đó không xa một chiếc xe chiến biến thành ánh lửa hừng hực, tiếng gào thét trong radio cũng theo đó mà tắt.

Bên trong xe một trận yên tĩnh.

Rất nhanh lại có tiếng khác vang lên, giống nhau tràn đầy lo lắng, buồn bực, khủng hoảng... Và tuyệt vọng. Mỗi chiếc xe cũng thấy được đồng nghiệp xung quanh càng ngày càng ít, giống như dê bò, cũng không biết kế tiếp là ai đứng dưới dao mổ, có phải bản thân hay không.

Bọn họ đã rối rồi.

Trình Tụ chú ý tới, đi ra lâu như vậy, các xe chiến như ruồi đứt đầu vòng quanh tại chỗ, không có sức tấn công, hết hi vọng chạy trốn, vẫn nghiêm túc cố chấp mà tiêu hao nguồn sinh lực.

Tống Dục đột nhiên nói: "Phải nên làm như thế nào?"

"Cậu là tài xế cậu quyết định." Nếu không phải không gian không cho phép, Trình Tụ có thể đã nhàn nhã nâng chân bắt chéo chân rồi.

Tống Dục: "Việc cha kiêu ngạo suốt đời nhất, chính là từng ở dưới trướng của anh cống hiến sức lực."

Trình Tụ một câu nói cắt đứt tất cả đường lui của cậu ta: "Đừng suy nghĩ, cậu không có vinh hạnh này."

Tống Dục: "..."

Một đạn pháo ở trước xe nổ ra một hố sâu, xe chiến quẹo cua không được, vùi lấp một góc xuống phía dưới.

Tống Dục đem cánh quạt mở tối đa, xe bỗng nhiên dùng lực từ trong hố vọt ra. Phía trước, một chiếc xe chiến mới vừa bắn một quả đạn pháo, đã bị máy bay chiến đấu truy kích, đang luống cuống không lựa đường đã chạy tới. Hai chiếc xe chạy tới ở mấy giây giao nhau làm quyết định.

Dư quang Tống Dục đang nhìn Trình Tụ.

Trình Tụ: "Cố gắng."

Tống Dục khẽ mím môi, đầu xe bỗng nhiên vòng ra ngoài, thế nhưng tốc độ quá nhanh tạo thành quán tính khiến nửa thân sau xe nặng nề mà văng ra ngoài, bay đánh vào trên thân một xe khác.

"Mới vừa rồi là ai lái xe? Mày lái xe như thế, lớn lên có mắt hay không! Loại thời điểm này chơi trò đẹp trai cái gì, trôi gạc [1] cái gì, mày xem mày là bệnh thần kinh, đâm chết người không cần đền mạng à!"

Tiếng gào tức giận từ radio phun ra ngoài, giội vào mặt Tống Dục.

Sắc mặt Tống Dục hơi đen: "Tôi có chút không vui."

Trình Tụ giơ tay lên: "Tôi đã nắm thật tốt dây an toàn rồi."

Tống Dục nhìn chằm chằm chiếc xe vừa rồi kia, nhanh chóng tăng tốc, đụng vào đuôi xe đối phương. Đối phương bị đụng ra mười mấy mét, vừa vặn tránh thoát một đường laser.

Radio lại có tiếng, vẫn là người vừa rồi kia: "Cám ơn mày đã cứu tao!"

Tống Dục: "..."

Trình Tụ: "Thực sự nhìn không ra, cậu lại là một người lấy ơn báo oán."

Tống Dục: "Tổng cộng có hai cửa ra, đều bị không trung phong tỏa rồi."

Đây cũng là nguyên nhân các xe chiến ở khu vực này chạy loạn vẫn không ra ngoài.

Tống Dục mở radio truyền tin: "Chúng ta phải phối hợp."

Lời của cậu rất nhanh chìm ngập ở trong tiếng tức giận, chỉ có người được Tống Dục đánh bậy đánh bạ cứu một mạng để ý tới: "Không phải đã thử ba lần rồi sao? Không có ích lợi gì, các cửa ra vào đều bị ngăn chặn, hơn nữa lồng bảo hộ mất đi hiệu lực, khu Chiến bị cấp một rơi vào tay giặc, đi ra ngoài cũng là một đường chết. Sớm biết lúc đầu đã không ra ngoài, đợi ở căn cứ nói không chừng còn một đường sống. Nhưng mà mày đừng nếm thử nữa, ban nãy nhiều xe như vậy còn không thể, giờ càng không thể. Quân số của bọn họ đã sớm có thể đè ép chúng ta, chậm chạp không ra tay chính là chơi với lửa."

Trình Tụ đem kiến thức một đường đi tới sửa lại thành nhìn từ trên cao, xác nhận gã nói đều là sự thật.

Căn cứ hơn phân nửa chìm dưới đất, chỉ lộ ra nửa hình cầu, cửa ra là duy nhất, chính là làn xe vừa mới đi ra. Mặc dù bọn họ đi ra rất thuận lợi, không gặp phải ngăn cản, thế nhưng bốn phía đầy "xác" xe chiến ở phía đầu xe, chứng minh làn xe bị chặn, có ra không có vào.

Nơi bọn họ đứng là vòng quanh khu Chiến bị của căn cứ, laser hai bên, bệ bắn đạn pháo cũng đã chết trận. Hai cửa ra phía ngoài cũng có tàu không chiến canh giữ, xác suất xông ra ngoài rất nhỏ.

Nói cách khác, bọn họ đã bị vây khốn bao quanh rồi.

Tống Dục: "Trên xe có thuốc lá không?"

Trình Tụ: "Nếu cậu muốn tự bóc cháy thì có."

"... Nắm dây an toàn thật tốt."

"Chưa từng buông ra."

Xe chiến liền xong ra ngoài, đụng đầu vào một chiếc xe hư đã cháy sạch hoàn toàn thay đổi, giống như xe nâng [2] đẩy nó về phía trước, lần lượt đem ba chiếc xe hư từ cao xuống thấp xếp thành một hàng.

"Mày làm gì?! Điên rồi à?" Trong radio truyền đến tiếng hỏi lo lắng.

Tống Dục ngoảnh mặt làm ngơ, xe một đường lùi lại, đến tận phía sau đụng vào nửa hình cầu của căn cứ.

Tống Dục dừng xe: "Anh biết tôi muốn nói gì."

Trình Tụ ở trên ống quần lau lau mồ hôi trong lòng bàn tay, một lần nữa nắm dây an toàn.

"Anh đang khẩn trương?"

"Cậu vừa rồi có chín chỗ vi phạm lái xe."

"Chúc mừng anh, hiện giờ có thể gọp lại thành một số chẵn rồi." Tống Dục sắc bén mà nhìn ba chiếc xe hư xếp thành một hàng, từ góc độ của cậu ta, giống như cầu thang thông lên tường vậy. Cậu ta bình tĩnh tăng tốc, cảnh vật hai bên càng lùi càng nhanh, đầu xe vọt mạnh lên trên một chiếc xe hư đầu tiên, nghiền chúng nó lướt qua đầu tường, bay lên không bay ra ngoài, sau đó biến mất ở trong tầm mắt của các xe chiến khác.

"Ồ, trời địu!" "Làm gì thế?" "Chuyện gì xảy ra?" Radio truyền đến kinh ngạc tán thán đủ loại đủ kiểu.

Cùng lúc tiếng kinh ngạc tán thán, còn có cướp đoạt "cầu thang". Vừa rồi các xe chiến còn làm theo ý mình hiện giờ đang chen chúc, không ai nhường ai muốn leo lên phía trên.

Đương nhiên, những thứ này cũng không liên quan đến bọn Trình Tụ.

Xe chiến từ không trung rơi xuống, va đập trên mặt đất, bên trong xe phun ra hình cầu giảm xóc mềm nhũn, đem hai người cố định ở bên trong không gian chật chội.

Ánh sáng vàng rực ở trong quả cầu trong suốt, phản chiếu cảnh vật bên ngoài, vặn vẹo mà mông lung.

Ngón tay Tống Dục khẽ nhúc nhích, phải tiếp tục đi tới, liền thấy một đường laser đánh vào trước đầu xe, như là cảnh cáo cậu ta không nên lại hành động thiếu suy nghĩ. Cậu ta còn muốn giãy dụa, nhưng tay lái bị quả cầu chèn ép, nửa bước cũng khó dời đi.

Trình Tụ vóc dáng nhỏ, chìm ngập ở trong biển cầu, gần như nhìn không thấy: "Mở cửa sổ ra!"

Tống Dục: "Với không tới."

Trình Tụ giật giật. Ích lợi của cơ thể có chút nhỏ —— càng có thể ở trong kẽ hở sinh tồn. Cánh tay nhỏ đi qua hai quả cầu lớn, sờ tới một cái nút. "Xì", trần xe kéo ra, quả cầu chen lấn kéo lên trên.

Trong kẽ hở của quả cầu và cầu, bọn họ cũng thấy được một chiếc tàu vũ trụ [3] đang vững vàng đứng ở trên đỉnh đầu của bọn họ.

Tống Dục sửa sang lại cổ áo bị chen loạn: "Chúng ta bị giám thị."

Trình Tụ nói: "Nói cho đúng, là giam cầm."

Tống Dục khởi động xe, còn chưa chạy được một mét, đã thấy phía trước rơi xuống một đạn pháo, nổ kính chắn gió vang đùng đùng.

Tống Dục nói: "Bọn họ muốn làm gì?" So với xe chiến khác bị giết bảy tám mảnh thê thê thảm thảm, đãi ngộ của bọn họ coi như không tệ, nhưng càng lộ vẻ kỳ lạ.

Trình Tụ: "Có thể mạt chược ba thiếu một, có chút gấp."

"Mạt chược là gì?"

"Nghệ thuật cao siêu của tập hợp kiến trúc học, phúc hắc học, phong thuỷ học và tâm lý học."*

[Sắp xếp quân cờ sao cho mình thắng => kiến trúc học

Phải lừa người khác ra đúng con mình cần => phúc hắc học

Ngồi sau người tuôn bài mình cần => phong thuỷ học

Phải có một tinh thần thép => tâm lý học

Theo mình là như thế đó, sai gì mọi người bổ sung há]

Kính chiếu hậu đột nhiên bị bóng đen bao trùm, ngay sau đó phần đuôi xe bị nặng nề đụng vào một cái, khiến xe không tự chủ được vọt tới trước. Tống Dục vội vàng đánh tay lái, kề sát vào cạnh hố vừa mới bị pháo đạn nổ ra. Mà chiếc xe sau lưng kia cũng không may mắn như vậy, mới từ trong thiên quân vạn mã tuôn ra một con đường sống, trong nháy mắt đã ngã vào hố sâu, ngay cả trần xe cũng nhìn không thấy.

Sau khi Tống Dục lách ra, phát hiện tàu vũ trụ cũng không ngăn cản, lập tức tăng tốc thoát đi.

Tàu vũ trụ giống như giờ mới phát hiện ý đồ của cậu, lần thứ hai chặn lại.

Trình Tụ ngẩng đầu, nhìn ra tàu chiến đã thấp xuống hơn mười mét, cách bọn họ càng ngày càng gần, thế nhưng, tấn công trước sau rơi ở xung quanh, không tạo thành thương tổn thực chất cho bọn họ.

Tống Dục thử vài lần, sau khi xác nhận mạng sống cũng không coi như nguy hiểm như vậy, càng mạnh dạn vùng lên, xe linh hoạt đi qua một khu Chiến bị, xông về cánh cửa bị nổ tung kia.

Tàu vũ trụ ở chỗ cửa đánh ra một hố sâu.

Tống Dục giở lại mánh cũ, đẩy dời đi một chiếc xe hư, đem nó lấp ở trong hố, từ phía trên nghiền đi qua.

Trình Tụ nói: "Cậu không gia nhập Quân đội, nhất định có thể trở thành một vị kỹ sư vĩ đại."

Tống Dục nói: "Anh không gia nhập Quân đội, nhất định có thể trở thành một vị thuyết minh viên thành công."

Trình Tụ lắc đầu, tiếc hận nói: "Nếu như không đầu quân, tôi sẽ trở thành đầu thủ chuyên ngành thi đấu cơ giáp." Nếu có chí hướng và nguyện vọng, đứng ở đầu tiên nhất định là chuyên ngành đầu thủ thi đấu cơ giáp. Đầu quân cũng có thể chơi cơ giáp, nhưng y thăng chức quá nhanh, phần lớn thời gian cũng không thuận tiện xông lên tuyến đầu.

"Cũng không bất ngờ." Mặc dù trong lịch sử của Thượng tướng Lâm Doanh ngoài cả đời chưa từng tham gia giải thi đấu chuyên ngành cơ giáp thế nhưng chiến công hiển hách của y khiến không ít đấu thủ vui lòng phục tùng, có mỹ danh là vua không vương miện. Đương nhiên, có trắng thì có đen, cũng không ít người cho rằng Lâm Doanh hùng mạnh là do chiến lược và chiến thuật, "Thiên sứ trời sao Tinh không" lớn mạnh là do pose và ngoại hình. Tống Dục nói: " "Thiên sứ Tinh không" rất ăn ảnh." Mỗi khi lên tin tức cũng là tạo hình đẹp trai rối tinh rối mù.

Trình Tụ bình tĩnh mà trả lời: "Từng luyện."

Tống Dục còn muốn chế giễu hai câu, bốn phía xe bỗng nhiên xuất hiện một đường sáng, như thuật định thân, xe chiến dừng lại trong lúc đi tiếp, đèn của đồng hồ đo tắt trong nháy mắt, cơ thể của hai người bên trong xe theo quán tính vọt về phía trước, được cầu giảm xóc còn lại không bao nhiêu đánh vào mặt.

Trình Tụ đẩy quả cầu, ánh mắt xuyên thấu qua trần xe, nhìn chằm chằm khoảng không trên mặt đất.

Hết sóng này tới sóng khác bốn phương tám hướng tập hợp lại đây. Gần trước mắt là trên trăm chiếc máy bay chiến đấu in quốc hiệu Tinh quốc và huy hiệu cảnh sát, đông nghịt một vùng, bao phủ bầu trời, ánh sáng cố định xe chính là đến từ một trong chúng nó —— ánh sáng định vị, một trong cách cảnh sát truy bắt nghi phạm thường xuyên dùng.

Trình Tụ có chút vui mừng: "Đánh lâu như vậy, cảnh sát cuối cùng cũng đến rồi. "

Tống Dục bực mình phì cười: "Đến trễ so với không đến tốt hơn, nhóm cảnh sát này cũng không tệ lắm. Anh nghĩ như vậy không?"

Trình Tụ lập tức hiểu rõ nguyên nhân tức giận của cậu ta: "Cậu có cách giải quyết vấn đề lý lịch của cậu chưa?"

"Chỉ có tôi?"

"Tôi mới tám tuổi, chỉ cần khóc sướt mướt là được rồi, nhiều nhất bị đưa đi cô nhi viện, nơi đó vốn chính là địa bàn của tôi." Y thông cảm nhìn đồng nghiệp của mình, "Cậu thoạt nhìn cũng rất khả nghi, có thể sẽ bị cho rằng tội phạm bắt cóc."

Tống Dục: "..."

Ánh sáng giật giật, đem xe từ mặt đất xốc lên, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Trình Tụ cách cửa sổ nhìn mặt đất dần dần rời xa: "Cậu còn mười phút suy nghĩ."

"Ầm", một cánh máy bay nện ở trên kính chắn gió, kính vỡ thành cát mịn mềm mại, bao trùm ở trên người của hai người, hình thành một tầng bảo hộ.

Sắc mặt Tống Dục có chút phát xanh. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, đầu hai người bọn họ sẽ nở hoa rồi.

Lực đánh vào thật lớn khiến cáp ánh sáng buông lỏng một chút, xe trượt mấy mét.

Tống Dục cúi đầu liếc nhìn khoảng cách với mặt đất, dùng sức mở dây an toàn: "Chúng ta không thể khoanh tay chịu chết!"

Trình Tụ không trả lời. Y đang trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm máy bay chiến đấu cảnh dụng trong giữa hơn mười cơ giáp. Kích cỡ chúng nó khác nhau, lớn nhỏ không giống nhau, như là quân tạp nham gom góp tạm thời, thế nhưng sức chiến đấu kinh người, cùng tàu vũ trụ tiến công căn cứ phối hợp với nhau, gần như đem bọn cảnh sát đánh cho tơi bời tan tác. Trong đó, làm người khác chú ý nhất chắc chắn là cơ giáp màu xanh đen động tác thô lỗ lại vô cùng sát thương, ánh mặt trời chiếu vào trên thân phi cơ, nổi lên một chút ánh sáng bạc, giống như vô số ngôi sao đang lóe lên.

Đây là một kiểu yêu cầu đặc biệt để định chế cơ giáp, phun sơn neon đã tốn hơn một trăm triệu, không giàu có với lại tư duy không khác hẳn với người thường kẻ đó sẽ không chọn. Vừa tốt, Trình Tụ đã biết một người giàu có với lại tư duy khác hẳn với người thường, hơn nữa, cơ giáp này còn có tên hết sức thâm sâu ——

"Vệ Thiên sứ"

Thomas...

"Làm sao vậy?" Tống Dục cắt đứt suy tư của y.

Trình Tụ cúi đầu, giấu tâm tình không kịp chỉnh lại, thuận miệng nói: "Nhìn người khác dùng cơ giáp chiến đấu, tôi chiến đấu chỉ có thể dùng móng tay, không nhịn được ghen tị ghen ghét ghen ghét ghen tị ghen ghen lại ghét ghét!" [=.="]

... Đây đã là lúc nào rồi, còn không nhịn được phải hát lên nữa?

Tống Dục nói: "Chúng ta nhanh xuống..."

"Đi" còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã thấy một bóng đen đè xuống từ ngay phía trước.

Tiếp theo sắc mặt Trình Tụ biến đổi, muốn mở dây an toàn đã không kịp rồi, hai tay y che đầu, người cuộn tròn lại. Trước khi bị bóng đen đập trúng, Tống Dục bỗng nhiên nhào tới trên người y, dùng thân thể làm giảm xóc, đem y bao lại bảo vệ.

"Ầm ầm!"

Như tiếng sấm đánh.

Một máy bay chiến đấu trực tiếp đem xe chiến đập trở về mặt đất.

Trình Tụ và Tống Dục trực tiếp bị lực đánh to lớn đụng phải trước mắt tối sầm, ngất đi.

Tỉnh lại lần nữa, tiếng lửa đạn khắp bầu trời không thấy, trước mắt một vùng đen kịt, chỉ có tiếng khóc nức nở không liên tục vang lên bên tai, đối với Trình Tụ mà nói đầu ù ù vang dội, so với tiếng bom tốt hơn nhiều. Phía sau lưng là vách đá cứng rắn lồi lõm, lưng cộm phát đau, y lấy cùi chỏ chống đỡ mình ngồi dậy, tay với bên cạnh sờ sờ, đụng phải một cơ thể, trong cứng có mềm, trong mềm có cứng.

Tống Dục lười biếng nói: "Sờ đủ chưa?"

Trình Tụ: "Vậy mà cậu lại còn ấm, thật doạ người."

Tống Dục ho khan một tiếng: "So với xác chết vùng dậy dọa người hơn?"

Trình Tụ thu hồi suy nghĩ đùa giỡn: "Cảm ơn." Trên người y không có bao nhiêu tổn thương, là Tống Dục dùng cơ thể bảo vệ y.

Tống Dục: "Ai biểu bề ngoài anh có tính lừa dối. Để đứa trẻ tám tuổi ở trước mặt tôi băm thành thịt vụn, không phải phong cách của tôi."

Trình Tụ: "Gãy mấy cái xương sườn?"

Tống Dục nói: "Sẽ không nhiều hơn hai mươi bốn cái."

Trình Tụ gật đầu: "Vậy rất khoẻ mạnh."

Họng Tống Dục phát ra tiếng cười trầm thấp.

Tiếng khóc nức nở như có như không biến mất, dường như cũng chăm chú nghe đối thoại của bọn họ.

Trình Tụ và Tống Dục ngầm hiểu im lặng, bốn phía một lần nữa rơi vào im lặng, chợt có tiếng hít mũi nhỏ nhẹ, như con muỗi trong đêm hè xẹt qua, khiến người bực mình không hiểu tại sao.

Ánh mắt của Trình Tụ chậm rãi thích ứng bóng tối. Y từng nhận huấn luyện đặc biệt, cho dù không thể thấy vật trong bóng đêm, cũng có thể bằng vào âm thanh và luồng khí phán đoán đường đi. Có gió từ phía trước bên phải thổi tới, nói rõ nơi đó có thể có lối ra.

Y lần mò đi về phía trước hai bước, chợt nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, lập tức có một luồng sáng chiếu vào, như cánh tay già nua chậm rãi từ trên mặt của mỗi người lướt qua.

Trình Tụ trở lại bên cạnh Tống Dục, mượn ánh sáng, yên lặng quan sát hoàn cảnh. Nhốt cùng một chỗ với bọn họ còn có mười mấy đứa trẻ, nhỏ thì bốn năm tuổi, lớn hơn thì mười tuổi, có tròn trịa, có gầy yếu, giống như là cũng không tới cùng từ một nơi.

Trình Tụ và Tống Dục liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ đây là... Rơi vào trong tay của bọn buôn người?

"Theo tao đi ra." Người cầm nguồn sáng lạnh lùng ra lệnh, kích dậy một trần kêu lên.

Bọn nhỏ hoảng sợ nhìn gã, giống như một đám cừu nhỏ nhìn nhìn một con sói lớn.

"Lão Ngũ, mày đang làm gì! Để bọn nó đóng con mẹ nó miệng lại, sợ ở đây quá bí mật, người khác tìm không được sao?" Lại một đường ánh sáng lắc lư đi vào, một đường nét to lớn một tay cầm nguồn sáng, một tay xách đứa nhỏ như xách gà con nói tới sợ phát khóc, từng đứa từng đứa mà ném ra bên ngoài. Đến phiên Trình Tụ và Tống Dục thì, hai người rất tự giác đi ra ngoài, khiến tay của đối phương sờ không thấy.

Trình Tụ ngoan thuận theo sát đội ngũ lớn đi ra, phát hiện nơi đợi ban đầu là một hang núi, bên ngoài là rừng rậm xanh biếc liếc mắt nhìn không hết. Mười mấy người đàn ông to lớn mặc đồ rằn ri cầm súng ngăn ở cửa, nhìn ánh mắt của bọn họ giống như đang nhìn từng miếng vàng bạc bỏ vào ống tiết kiệm.

"Mười lăm tuổi trở lên đưa lên trên thuyền lão Tam, còn lại cho lão Ngũ!" Một Râu quai nón trong miệng ngậm điếu thuốc [4], ánh mắt sắc bén mà nhìn quét mọi người.

"Đây cũng chuyển lên thuyền?" Một tay bất thình lình đánh lên sau lưng của Tống Dục, đàn ông lực lưỡng mắt to dài như chuông đồng ghét bỏ nhìn cậu. Thân thể Tống Dục lung lây, nghiêng ngã ở trên người Trình Tụ.

Phía sau lưng của cậu bị máu nhuộm nhìn không ra màu ban đầu, toả ra mùi máu tanh nồng nặc.

Trình Tụ hầu như có thể nghe được kêu đau sâu trong nội tâm Tống Dục! Đáng thương... Hửm? Cổ tay của y bị "Tên đáng thương" nắm lấy, một vật cứng rắn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể lồng lên.

Râu quai nón nói: "Bị thương nặng như vậy còn có thể kiên trì đến giờ, bên trong không tệ, ngài Dư sẽ thích."

Mắt to không tình nguyện muốn kéo Tống Dục đi, liền thấy phía sau còn kéo theo đuôi nhỏ.

Trình Tụ vẻ mặt vô tội giơ tay lên, một còng tay ánh bạc xuất hiện ở trên cổ tay Trình Tụ và Tống Dục.

Râu quai nón lạnh lùng nói: "Vừa rồi tao không thấy chúng mày mang còng tay."

Tống Dục yếu ớt thở không ra hơi: "Nó là em trai tôi."

Râu quai nón: "Đem còng tay cởi ra!"

Tống Dục: "Tôi sẽ không để nó lại một mình."

Râu quai nón: "Mày biết mày phải đi chỗ nào không? Mày mang theo nó sẽ hối hận."

Tống Dục: "Bất kể đi chỗ nào, tôi cũng muốn mang nó theo!"

Người cuối cùng từ hang núi đi tới, nói với hai người giằng co: "Anh em bọn nó là từ trên xe chiến gây sự kéo xuống."

"Đúng vậy, lúc lão Ngũ kéo bọn nó, tao còn tưởng nó muốn đổi nghề nhặt xác kiếm sống." Đàn ông mặt dài thắt bím tóc cười cười với lão Ngũ.

Râu quai nón nhìn chằm chằm Tống Dục: "Chúng mày rốt cuộc là ai?"

Tống Dục: "Chúng tôi đều là chiến sĩ dự bị của căn cứ Tương Lai!"

Râu quai nón tò mò hỏi: "Căn cứ Tương Lai? Tàn tích bị tinh tặc và cảnh sát liên tục đánh nổ sao? Ở bên trong làm cái gì?"

Tống Dục mím môi: "Trách nhiệm của tôi là bảo vệ căn cứ, những việc khác hết thảy không biết."

Râu quai nón nhìn cậu ta, cũng không biết tin mấy phần.

Vốn nghe tiếng khóc không dứt của con nít đã đủ bực bội, không nghĩ tới còn phải nghe lão Đại và người đàn ông sắp xuống lỗ kia nói chuyện phiếm không dứt, Mắt to cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã tuột xuống tâm trái đất rồi: "Có gì lên thuyền rồi nói. Ai biết cảnh sát lúc nào xử lý xong tinh tặc, nhảy ra đánh chúng ta, đi nhanh một chút đi."

Ánh mắt Râu quai nón di chuyển đến trên mặt của Trình Tụ.

Trình Tụ vô tội: "Còng tay là anh trai đeo vào."

Một đứa trẻ tám tuổi gặp phải tình hình như vậy không chỉ không khóc không ồn ào, lại còn có thể có trật tự mà tranh cãi, có thể thấy được lanh lợi, dù cho bán đứng nhân phẩm anh trai chẳng ra gì. May là bọn họ cũng không phải người đàng hoàng gì.

"Không phải là không trốn, là trốn không thoát." Y giật giật vai trái, "Xương cổ tay đứt rồi."

Những người khác khiếp sợ nhìn y.

Mắt to khó có thể tin cầm cánh tay trái của y, sau đó kêu lên: "Thật sự đứt rồi!"

Một thiếu niên tám tuổi, đứt xương cổ tay, lại vẫn mặt không đỏ, tim không đập mạnh, mặt không đổi sắc cùng bọn họ tán dóc nửa ngày!

Đây là quái thai từ đâu tới!

Mắt to: "Mày không có cảm giác đau?"

"Có." Trình Tụ liếc mắt trừng gã, "Chú khiến cho tôi rất đau." Nếu không lo lắng đến nhân số đối phương lớn và "số tuổi" bản thân, y thật sự rất muốn đem đồ ngu tùy ý thưởng thức cánh tay mình hung hăng đánh một trận!

"Đừng ồn ào nữa." Râu quai nón và Thắt bím khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấu cảnh giác trong mắt đối phương.

Hai anh em này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng tính tình cứng cỏi khiến đám lính đánh thuê bọn họ cũng trố mắt đứng nhìn, sợ rằng bối cảnh rất không đơn giản.

"Lão Tứ dẫn bọn nó lên phi thuyền." Râu quai nón nói.

Trẻ nhỏ được chia làm tám nhóm, một nhóm đi theo Mắt to, một nhóm đi theo lão Ngũ.

Theo lão Ngũ đi phần lớn chưa đủ lông đủ cánh, khóc rất kịch liệt, Trình Tụ lên phi thuyền còn có thể nghe được tiếng khóc xa xa truyền tới.

"Bọn nó sẽ bị đưa đi nơi nào ạ?" Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đẩy Tống Dục, nhẹ giọng hỏi.

Tống Dục: "Không biết."

"Vậy chúng ta thì sao?"

"Không biết." Tống Dục nhắm mắt lại, hiển nhiên không dự định lại phản ứng với nó.

Trình Tụ phát hiện cậu ta thật ra là một người không thích nói nhiều, hơn nữa tính nhẫn nại không tốt, không thích xen vào chuyện của người khác. Cho nên, một màn bỏ mình cứu người trước kia, thật là bất ngờ. Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của thần tượng?

Không làm thần tượng nhiều năm như vậy, không nghĩ tới huyền thoại vẫn là huyền thoại.

Y hơi xúc động.

——

[1] Trôi gạt = drift:



[2] Xe nâng:



[3] Tàu vũ trụ:



[4] Hình ảnh minh hoạ cho Râu quai nón ngập điếu thuốc:



———

Tên cơ giáp của hai người vi diệu ghê, ahihi. Nghe là biết cp với nhau r:))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.