Lão Phu Thiếu Thê

Chương 4: Chương 4




Tỉnh Phi trả lời khiến Cung Phàm có điểm kinh ngạc, chung quy lại lời anh nói đã rất rõ ràng, sẽ không ép buộc cậu, Tỉnh Phi không đồng ý Cung mẫu cũng vẫn thu cậu làm con nuôi. Tỉnh Phi trả lời có chút ngoài dự tính của anh. Thế nhưng Cung Phàm vẫn tôn trọng lựa chọn của Tỉnh Phi.

Hắn nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi không cao lắm, chắc cũng hơn kém 1m70 một chút, chính là thuộc loại chiều cao rất phổ biến của nam nhân nước Z. Tóc hơi dài, vành tai được che kín. Mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo, có một vài đặc điểm mang cả nét nam tính và nữ tính. Cung Phàm nhìn “tức phụ nhi” đột nhiên xuất hiện này, hai người chênh lệch tuổi khá lớn, khác biệt ở giữa chắc chắn nhiều. Thế nhưng nếu cậu bé đã đồng ý muốn thử, hơn nữa anh nhìn cậu cũng rất thuận mắt, vậy liền thử một chút đi. Dù sao anh cũng độc thân suốt một phần ba cuộc đời rồi.

Cung Phàm thân thủ xoa xoa đầu Tỉnh Phi,“Đêm nay liền nghỉ ngơi luôn ở đây đi.”

Tỉnh Phi ngẩng đầu mở to hai mắt ngây ngốc nhìn Cung Phàm, mặt trướng đỏ bừng, ấp a ấp úng,“Không… không, em vẫn là đi phòng khách thôi.”

Cung Phàm nhìn thấy cậu khẩn trương, ánh mắt né tránh, có điểm kinh hoảng cùng vô thố, liền nâng tay lên búng vào trán cậu một cái,“Trẻ con nghĩ linh tinh gì đâu. Ca ngủ trên sàn, em lên giường ngủ.”

Tỉnh Phi lắc đầu không đồng ý,“Ca ngủ giường đi.”

Cung Phàm dùng ánh mắt tà khí liếc nhìn thân thể nhỏ nhắn của Tỉnh Phi, từ trong ngăn tủ mang ra hai bộ chăn bông, trải trên sàn nhà. Tỉnh Phi thấy anh rất tiêu sái mà nâng chăn bông lên chui vào nằm, kết cuộc đã định, Tỉnh Phi cũng không tiếp tục cố chấp. Cung Phàm giương mắt hướng trên giường nhìn thoáng qua, Tỉnh Phi cả người đều lui tại trong chăn bông, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen to tròn, thời điểm Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi cũng đang nhìn về phía anh.

“Ngủ đi.” Cung Phàm ra khẩu lệnh, duỗi dài cánh tay, tắt đèn bàn.Trong phòng toàn bộ đều an tĩnh lại. Hai người cảm giác phi thường quái dị, thế nhưng cũng không bài xích khi trong phòng đột nhiên có thêm hơi thở của người khác.

Tỉnh Phi lặng lẽ kéo ra chăn, nhìn Cung Phàm đang nằm ngủ trên sàn, nhờ ánh trăng, thấy anh đã khép lại đôi mắt, Tỉnh Phi thở ra một hơi, anh rất nhanh đã đi vào giấc ngủ. Cậu thu nhỏ hô hấp, sợ bị Cung Phàm phát hiện động tác nhỏ của bản thân. tư thế ngủ của Cung Phàm cũng tiêu sái và tùy tính y hệt tính cách của anh. Hai chân dài, tay khoát lên trên mặt chăn, tuyệt không thấy một chút nghiêm túc lúc mới đầu gặp mặt.

“Ngủ.” thanh âm từ tính của Cung Phàm giống như phát ra từ trong lồng ngực, mười phần hữu lực.

“A?” Tỉnh Phi ngốc ngốc nhìn Cung Phàm, phát hiện anh vẫn còn đang nhắm mắt. Không biết đối phương sao lại có thể phát hiện bản thân trộm ngắm nhìn anh. Tỉnh Phi có tật giật mình, lại bị bắt quả tang đang nhìn lén, cả người đều không được tự nhiên, toàn thân cao thấp đỏ bừng bừng giống hệt như là trứng tôm, kéo chăn lên đem chính mình quấn đến không lộ một chút.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi ở trên giường lăn qua lăn lại,“Lại lăn nữa là rớt xuống giường đấy. Hay là muốn ngủ cùng với ca?”

Cung Phàm thanh âm thập phần đứng đắn, không hề mang chút ngữ khí trêu chọc nào. Tỉnh Phi thân thể cứng đờ, động cũng không dám động, rất sợ bản thân ngã xuống, liền giống như thừa nhận lời Cung Phàm vừa nói.

Tỉnh Phi không động đậy nữa, hai người liền an an ổn ổn ngủ.

Thời điểm Tỉnh Phi tỉnh dậy, Cung Phàm đã sớm rời giường, chăn bông trải trên mặt đất cũng đã được thu dọn, một chiếc gối đặt ngay bên cạnh gối của Tỉnh Phi, có chút lõm xuống. Tỉnh Phi mơ mơ màng màng, sau khi nhìn đến chiếc gối kia, cả người đều không được tự nhiên, cậu đương nhiên biết Cung Phàm sẽ không phải loại người tiểu nhân, nửa đêm chắc chắn sẽ không trèo lại lên giường, thế nhưng chiếc gối mà người kia ngủ lõm cả xuống như vậy được đặt song song với gối của mình, cảm giác giống như Cung Phàm đã từng nằm ngủ ngay bên cạnh mình vậy.

Tỉnh Phi hít sâu, từ trên giường đứng lên, đem chăn gấp lại ngay ngắn, nhìn hai chiếc gối của hai người có chút khó xử, cuối cùng, cắn môi, đỏ mặt đem gối của hai người cùng đặt song song trên chiếc chăn vừa được gấp xong. Dù sao… dù sao bọn họ cũng đã là…

Tỉnh Phi rửa mặt xong liền đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, phát hiện Cung mẫu đã sớm chuẩn bị tốt, nhìn thấy Tỉnh Phi từ trên lầu xuống dưới.“Phi Phi tỉnh dậy rồi sao. Dì cùng bác trai đã ăn rồi. Cung Phàm tại phòng tập thể thao, con đi gọi nó xuống ăn sáng đi.” Cung mẫu từ trong phòng bếp mang hai bát mì đi ra, mặt trên có chút rau cùng trứng gà, bên trong còn có thêm cả thịt bò, rất là thơm.

“Dạ.” Tỉnh Phi đã biết phòng tập thể thao ở đâu, chính là căn phòng nằm sâu trong phía bên phải của lầu hai. Cách năm sáu mét, cũng có thể nghe đến tiếng kêu trầm thấp, ngắn ngủi nhưng tràn ngập sức lực, Tỉnh Phi đứng ở cửa, đột nhiên nhớ đến đêm qua cùng chuyện lúc sáng, nghĩ rằng sắp phải đối mặt với Cung Phàm, có chút ngượng ngùng.

Tỉnh Phi cắn răng gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra đi vào, liền nhìn đến Cung Phàm đang rút chân về, bao cát bị đá bay lên một góc hơn 120°, Tỉnh Phi có cảm giác bao cát như sắp rơi xuống đến nơi, cả người đều căng thẳng. Nơi nào còn để ý được đến người bên kia, nửa thân trên trần trụi, thân dưới là một chiếc quần dài thoải mái màu trắng, quần dài bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt ở trên người.

Tỉnh Phi lúc nhìn đến bao cát đang bay về phía mình, tự giác lui về phía sau mấy bước, khi bao cát bắt đầu hạ xuống, mới triệt để thở một hơi nhẹ nhõm, cậu nhìn Cung Phàm có chút oán trách, vừa mới đầu không chú ý, lúc này mới thấy có bao nhiêu xấu hổ, Cung Phàm toàn thân đều ướt đẫm, giống như từ trong nước bước ra, quần dính tại trên đùi, Tỉnh Phi liếc mắt liền nhìn đến Cung Phàm có gì đó dựng lên không chút che chắn. Một khối lớn đen đen.

Tỉnh Phi không được tự nhiên dời đi ánh mắt, Cung Phàm cầm lấy khăn mặt bên cạnh đi tới, nhìn đến Tỉnh Phi đỏ mặt không được tự nhiên,“Mang giúp ca hộp thuốc trên bàn qua đây.”

Tỉnh Phi gật gật đầu, cước bộ có chút hỗn độn, chạy tới lấy thuốc mang qua đưa cho Cung Phàm, chuẩn bị cấp Cung Phàm châm thuốc, Cung Phàm miệng ngậm điếu thuốc, mồ hôi từ một bên trán trượt xuống, Cung Phàm cánh tay hết sức tự nhiên khoát lên thắt lưng Tỉnh Phi, hai người gắt gao dán lại gần nhau, động tác thân mật, Tỉnh Phi thân thể có chút cương cứng, thế nhưng cũng không cự tuyệt Cung Phàm.

“Ca, dì gọi anh đi xuống ăn sáng.” Tỉnh Phi đẩy đẩy Cung Phàm, cảm giác có gì đó chạm vào mình, Tỉnh Phi có chút kinh hoảng, lại ngượng ngùng.

Cung Phàm hít một hơi, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhả ra một làn khói trước Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bị sặc, nước mắt lưng tròng. Trừng trừng đôi mắt to tròn ngập tràn thủy khí, giận mà không dám nói.

Cung Phàm tay vẫn đặt trên người Tỉnh Phi,“Nam nhân buổi sáng đều có hiện tượng này. Không cần để ý.”

Tỉnh Phi muốn phản bác là cậu không có, thế nhưng nghĩ đến thân thể đặc thù của mình, lại trầm mặc.“Ca đi tắm trước rồi mới xuống ăn sáng, em đi ăn trước đi.”

Tỉnh Phi gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Cung Phàm nhìn kiều đồn(*) của Tỉnh Phi, hít sâu một hơi.

(* kiều đồn: mông cong -..- CP anh là đồ háo sắc)

“Phi Phi, dì đi ra ngoài đánh bài, giữa trưa không trở lại, các con hôm nay tự chiếu cố bản thân nhé.” Cung mẫu thanh âm từ bên ngoài truyền đến, Tỉnh Phi sửng sốt một chút, đáp: “Vâng–”

Thời điểm Cung Phàm xuống dưới liền nhìn đến Tỉnh Phi đang gẩy gẩy mấy sợi mì trong bát, sắc mặt có chút ngưng trọng, liền từ bàn ăn vòng một vòng vào trong bếp.

Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm vào phòng bếp không hiểu làm gì, đến khi Cung Phàm lại từ trong phòng bếp đi ra, cầm một vật thể hình trụ màu da cam…

“Không ăn sao?”

Tỉnh Phi lăng lăng nhìn Cung Phàm đưa cho mình một củ cà rốt đã gọt vỏ. Cung Phàm giơ cà rốt, nhướn mày nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi không biết phải làm sao, liền há miệng, cắn một ngụm cà rốt. =_=

Cung Phàm thấy Tỉnh Phi cắn sau, liền không tiếp tục uy(**) cậu nữa, xoạt xoạt mấy miếng liền ăn mì trong bát. Lại nhìn Tỉnh Phi một ngụm ăn mì, một ngụm cắn cà rốt.

(**uy: cho ăn)

- _-_-

Mỗ Lạc: có một số từ mỗ Lạc cảm thấy để nguyên tiếng Hán nghe rất dễ thương nên sẽ không edit lại, nhưng sẽ có chú thích đầy đủ nên các nàng cứ yên tâm đọc hen:”> à… dạo nào năng suất làm việc cao nên sẽ nhanh ra chương mới hoy ^^ mong mn ủng hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.