Lão Công Bất Chính

Chương 7: Chương 7




“Chị, ảnh chị và anh rể tràn lên trên mặt báo nè, chị nổi tiếng rồi nha.” Ôn Gia Nhu hớn hở hô to trong cửa hàng bánh.

Ngày đó ở St-Moritz trượt tuyết bị phóng viên phát hiện, Quý Tiệp và Ôn Gia Hinh trở về nước, lúc ra khỏi sân bay hai người bị một đám phóng viên bao vây, hỏi đông hỏi tây, chính là muốn biết tình cảm hai người phát triển thế nào.

Ngoài mặt là quan tâm nhưng thật ra bọn họ chỉ muốn viết tin bậy bạ thôi.

“Chị, chị và anh rể muốn bỏ trốn sao không nói em một tiếng? Để em còn biết chỗ để tìm chị nữa chứ.” Ôn Gia Như giậm chân trách móc.

“Tụi chị không có bỏ trốn.” Ôn Gia Hinh cười khổ.

Mấy tin tức này đúng thật là tạp nham, như là – cô bé lọ lẹm phiên bản hiện đại? Chim sẻ thật có thể biến thành phượng hoàng? Bát cơm hào môn này ăn được bao lâu?

Được bao lâu? Không phải ý họ nói là kỳ hạn sao, nói cách khác, hai người họ không có khả năng bạch đầu giai lão sao? Đúng là tức chết mà!

Không biết tin tức ở đâu truyền ra, nói cái gì hai người tình cảm lưu luyến, ba mẹ Quý Tiệp không thích cô vì thân thế cô thấp hèn, cho nên hai người họ thừa dịp khai trương khách sạn mới mà xuất ngoại, cuối cùng trốn đến Thụy Sĩ mai danh ẩn tích.

Được, vấn đề là ở đây, nếu mai danh ẩn tích thì trở về làm gì nữa?

Mà bọn phóng viên cũng không chịu thua, nói ba mẹ Quý Tiệp mướn thám tử tư tìm được họ, hai người đành phải ngoan ngoãn về nước trường kỳ kháng chiến.

Trường kỳ kháng chiến? Sao nghe cứ như kịch bản vậy? Cô còn chưa gặp mặt ba mẹ Quý Tiệp mà.

“Chị, sao ba mẹ anh rể không thích chị vậy?”

Ôn Gia Hinh lại thở dài, “Bọn họ không phải không thích chị.”

“Vậy là thích rồi, chị gặp họ hồi nào thế, sao lại không nói em biết?”

Không được, cô đã từng thế trước mộ của mẹ, tuyệt đối sẽ không đánh chết em gái.

Cô giải thích, “Chị còn chưa gặp ba mẹ anh ấy, dù sao hiện giờ chị và anh ta cũng chỉ mới quen nhau, còn chưa tính tới chuyện kết hôn, không cần gặp ba mẹ anh ấy sớm vậy đâu.” Huống hồ kết hôn là chuyện hai người tự nguyện mới được, có lẽ Quý Tiệp cũng có kế hoạch của anh, anh không nhắc đến chuyện này, cô cũng không mặt dày mà mở miệng hỏi – hai người yêu nhau có phải luôn lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết không?

“Nhưng mà trong tương lai nếu chị thật từ chim sẻ biến thành phương hoàng, em đây không phải trở thành em vợ của tổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương rồi ư?”

“Vậy con sẽ là cháu ngoại của tổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương.” Ôn Tiểu Khai miệng còn đang ăn cũng chen chân nói.

“Làm ơn đi, hai người đừng làm phiền chị nữa, chị…..” Điện thoại Ôn Gia Hinh reo lên, cô vội vàng bắt máy, sau một lúc cô chợt la toáng lên, “Sao? Họ muốn gặp em? Nhưng mà… Không phải không được…. hôm nay buổi tối…. nhưng mà em còn chưa chuẩn bị…. Được rồi, tối gặp.” Tắt điện thoại, cô đột nhiên ủ rũ, vẻ mặt phiền não.

Đúng thiệt là miệng quạ mà, mới vừa nói gặp ba mẹ Quý Tiệp thì liền bị họ đòi gặp mặt, đây đúng là cơ hội lớn, nhưng cô lại hoảng loạn tay chân, tâm lý chuẩn bị cũng không có, cô rất lo lắng ba mẹ Quý Tiệp sẽ nghĩ sao sau khi đọc mấy bài báo viết về cô.

Ít nhất giờ cô phải nghe lời em gái, phải chú ý cách ăn mặc và tuyệt đối không thể thất lễ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quần áo cô lúc nào cũng là áo sơmi, nếu không thì cũng là quần jeans, thật sự không phù hợp để mặc trong ngày đầu tiên gặp người lớn.

Ôn Gia Hinh né tránh phóng viên, tính đi trung tâm thương mại mua quần áo thích hợp, nhưng ở trung tâm thương mại vòng qua vòng lại cô cũng chấm được vài cái, nhưng mà chưa quyết định được mua cái nào, cuối cùng chọn mua chiếc váy màu vàng cô nhìn trúng đầu tiên, tuy nhiên vì phí nhiều thời gian chọn đồ nên cô phải mặc lên người luôn.

Cuối cùng cũng giải quyết xong quần áo, nhưng lúc cô đi ra khỏi trung tâm thương mại thì nhìn thấy một phụ nữ trung niên đang đuổi theo cái gì đó trên đường mà lúc ấy lại có chiếc xe tải đang lao đến.

“Cẩn thận!” Ôn Gia Hinh bỏ đống túi trên tay mình xuống đất, lao đến kéo người phụ nữ đó vào lề, tuy rằng hai người may mắn không bị sao cả, nhưng lúc xe tải chạy qua giẫm phải vũng nước, làm nước bắn tung tóe lên váy cô, dơ hết chiếc váy.

“Tiểu thư….” Người phụ nữ áy náy vì Ôn Gia Hinh vì bà mà làm dơ hết cả chiếc váy, vội vàng ân cần hỏi han, lo lắng Ôn Gia Hinh bị thương, “Cô có bị sao không?”

“Tôi không sao.” Cô vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng vui mừng vì hai người không bị gì, “Dì à, dì qua đường phải nên coi chừng xe, rất nguy hiểm đó.”

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn lấy lại món đồ này thôi.” Người phụ nữ trung niên vẻ mặt xin lỗi, bà cúi xuống coi chiếc nhẫn kim cương rất chói mắt, “Đây là nhẫn kết hôn mà chồng tôi tặng cho tôi, lúc nãy không cẩn thẩn làm rớt, nên tôi nhất thời nóng vội mới….”

Nghe vậy, Ôn Gia Hinh cũng không trách bà nữa, dù sao nhẫn kết hôn cũng rất quan trọng, lo lắng là lẽ đương nhiên.

Giọng nói của cô cũng dịu xuống, “Dì, lần sau nên cẩn thận hơn, nhẫn kim cương tuy rằng rất quý, nhưng mà mạng của mình cũng quý hơn.”

“Tôi biết tôi biết.” Người phụ nữ nắm tay cô, trìu mến nói, “Thực xin lỗi, làm cả người cô bị dơ hết, đều là do lỗi của tôi. Đằng trước có cửa hàng quần áo, tôi mua lại cho cô bộ quần áo khác.”

“Không cần đâu, đây chỉ là chuyện nhỏ, dì không cần phải cảm thấy áy náy đâu.” Thấy người phụ nữ lo lắng, cô ôn nhu cười.

Mẹ cô mất sớm, thấy vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ này, cô cũng cảm thấy ấm áp, nhưng dù sao cũng là người xa lạ, cũng chỉ có thể quan tâm qua vài lời nói vậy thôi.

Cô nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ hẹn với Quý Tiệp, nếu đến muộn chắc chắn ba mẹ anh sẽ có ấn tượng không tốt với cô.

“Dì à, tôi còn có chuyện phải đi trước, dì nhớ lần sau qua đường phải cẩn thận.” Cô vội vàng chào đối phương, sau đó đi đến bãi đỗ xe, cũng nhanh chóng thay lại bộ quần áo cũ. Quên đi, tuy rằng bộ đồ này không phải đẹp gì, nhưng dù sao cũng đỡ hơn chiếc váy bị dơ này.

Cô nhanh lá xe đến Quý gia, Quý Tiệp đã đứng sẵn ở cửa chờ cô.

Thấy xe cô đến, anh cảm thấy yên tâm, “Còn tưởng rằng em khẩn trương nên bỏ trốn rồi chứ, trên đường đi không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Không có gì cả.” Cô không nói với anh chuyện lúc nãy, sợ anh lo cho cô.

Anh mở cửa cho cô xuống xe, nắm tay cô nói, “Không có việc gì là anh yên tâm rồi, ba mẹ anh vừa trở về là nói muốn gặp em, nhưng chiều nay anh có bữa tiệc quan trọng phải tham dự, không thể ở lại đây với em.” Vốn hai người cùng nhau đến công ty làm việc, nhưng bởi vì đám phóng viên chết tiệt đó đăng tin tùm lum, sợ cô bị bọn họ làm phiền nên anh mới kêu cô nghỉ ở nhà vài ngày.

“Em không sao đâu, anh cứ lo việc của mình đi, đúng rồi, ba mẹ anh sao đột nhiên về nước vậy? Là vì chuyện báo chí đăng sao?” Cô lo lắng đây là bữa tiệc Hồng Môn Yến.

Thấy cô hồi hộp, Quý Tiệp cười trấn an cô, “Em không cần lo lắng như vậy, không phải người ta nói con dâu xấu thì cũng phải gặp ba mẹ chồng đó sao!”

“Quý Tiệp, anh dám nói em xấu xí hả?” Cô tức giận đấm vào ngực anh, cũng vì lời nói đùa của anh mà cô cảm thấy thoải mái hơn.

Anh ôm cô vào lòng, bàn tay to véo má cô, “Anh nào dám chê vợ anh xấu chứ! Nếu không thì em lại sẽ nguyền rủa anh rất ác độc… Được rồi, đừng khẩn trương quá, ba mẹ anh rất hiền, hôm nay chủ yếu là muốn gặp mặt ăn bữa cơm với em thôi.” Hai người sóng vai đi vào trong nhà, Ôn Gia Hinh rốt cuộc cũng có tâm trạng đùa giỡn với anh, “Nếu ba mẹ anh phản đối chuyện chúng ta, anh có làm như báo chí nói bỏ trốn với em không?”

Nghe xong, anh cười ha ha, “Được, nếu bỏ trốn, chúng ta lại đi Thụy Sĩ.”

Sự hài hước của anh cuối cùng cũng diệt đi sự bất an trong lòng cô, lúc hai người bước vào phòng khách, nhìn thấy ba mẹ Quý Tiệp mà Ôn Gia Hinh giật nẩy người.

Ăn tối xong, Quý Tiệp và Ôn Gia Hinh cùng đi dạo trong vườn hoa, hai người lẳng lặng ngồi xuống xích đu ngắm bầu trời đêm đầy sao.

“Rốt cuộc em có ma lực gì vậy? Sao cả nhà anh ai cũng thích em?” Quý Tiệp giả vờ thở dài, “Trước kia ông ngoại anh coi em như là bảo bối, giờ ba mẹ anh cũng rất thích em, thật sự là không công bằng, anh mới là con ruột của họ mà.”

Cô bật cười, bộ dạng làm nũng của anh quả thật rất đáng yêu!

Thật ra cô cũng không ngờ người phụ nữ trung niên trước cửa trung tâm thương mại lúc đó lại là mẹ của Quý Tiệp, mẹ của anh chẳng những hiền hậu mà còn rất bình dị gần gũi.

Mẹ anh là nhà biểu diễn violon nổi tiếng, còn cha anh là nhạc sĩ dương cầm cũng rất nổi tiếng, vợ chồng hai người hàng năm đều ra nước ngoài công diễn, một năm cùng lắm chỉ về nước vài lần, Quý Tiệp là do ông ngoại nuôi lớn.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng tình cảm gia đình họ, hai người đều rất quan tâm Quý Tiệp, lúc ấy hai người biết được tin tức của Quý Tiệp và cô trên báo chí, rồi nghe lão Tiêu nói Quý Tiệp lần này thật sự quen bạn gái, nên họ muốn về nước gặp mặt xem sao.

Vợ chồng hai người vì muốn mua quà ra mắt cho cô nên đến trung tâm thương mại để lựa đồ, không ngờ lúc ba anh đi lấy xe, thì mẹ anh lại không cẩn thận làm rớt nhẫn, vừa vặn lúc đó cô kịp thời cứu giúp.

Lúc gặp hai người ở phòng khách, cô thoáng giật mình, sau đó mấy món quà lớn nhỏ lần lượt được đưa cho cô, hiển nhiên họ không còn coi cô là bạn gái Quý Tiệp nữa, trực tiếp xem cô là con dâu tương lai của họ. Lão Tiêu cũng luôn miệng kêu Quý Tiệp nhanh nhanh cưới cô về, để ông không cần kêu cô là “dì” nữa, còn có thể ỷ vào thân phận ông ngoại mà đến ăn chùa ở cửa hàng bánh.

Ôn Gia Hinh không nói gì. Cô chỉ sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi!

Nhưng gia đình Quý Tiệp quả thật rất đáng mến, làm cho cô cảm thấy rất ấm áp, làm cho cô tin tưởng vào tình yêu của anh, lúc này đây cô phá lệ cho mình hưởng cái hạnh phúc này.

Quý Tiệp nhẹ nhàng nắm tay Ôn Gia Hinh, cả người cô dựa hẳn trong lòng anh, “Sao không nói gì hết vậy? Em có biết ba mẹ và ông ngoại anh rất thích em không?”

“Thì em vốn được nhiều người mến mà.”

Anh vui vẻ nói, “Thế thì em đi theo ba mẹ anh và ông ngoại luôn đi, em cũng thích bọn họ lắm mà.” Từ bữa tối đến giờ, cô và anh cũng chưa nói đến mấy câu.

“Anh ghen sao? Vậy em sẽ cho anh cơ hội, chứng minh anh yêu em nhiều hơn ba mẹ anh và ông ngoại đi.”

“À, chứng minh thế nào đây ta? Phải về phòng sao ? Đi, chúng ta về phòng của anh, anh sẽ nhiệt tình cật lực chứng minh cho em thấy. ”

Cô liếc hắn một cái, “ Nói hươu nói vượn, không phải, em chỉ muốn nghe một chút lời ngon ngọt thôi, chỉ cần anh nói thì em sẽ tin, ví dụ như là…. Anh sẽ yêu em cả đời ? ”

“ Sẽ không. ” Câu trả lời này khiến cô thoáng chốc run lên.

Ôn Gia Hinh kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, cô rất muốn khóc. Anh lúc này lại nở nụ cười, vẻ mặt cũng dịu xuống.

“ Cô gái ngốc, cả đời thì làm sao mà đủ ! Em nên yêu cầu anh yêu em vĩnh viễn, chỉ có như vậy mới chứng minh được tình yêu của anh đối với em rất chân thành. ”

“ Dẻo mồm dẻo miệng. ” Cô nhẹ nhàng thở phào, nhưng làm sao dễ dàng tha cho anh được, vì thế không kiêng nể huých vào ngực Quý Tiệp, “ Làm gì có vĩnh viễn, tổng giám đốc ác ma như anh áp bức em cả đời còn chưa đủ sao ? ”

Quý Tiệp đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, ép chặt vào ngực mình, ánh mắt yêu thương hỏi, “ Em còn chưa hiểu lòng anh sao ? Anh rất ích kỷ, nếu đã yêu em rồi thì đời đời kiếp kiếp cũng chỉ yêu mình em, hiểu không ? ”

Cô cảm nhận đến ánh mắt chân thành của anh, anh làm cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Cô ôm chầm lấy anh, hai người trao nhau nụ hôn thắm thiết, bất chợt cảnh nùng tình mật ý này lại bị một người đến phá đám.

“ Dì à, lúc về thì mang cái này đưa cho lão đại dùm tôi, nói ngày mai tôi sẽ đến cửa hàng bánh, sẵn tiện mang cho nó bộ truyện tranh mà nó thích. ” Lão Tiêu từ trong nhà đi ra vườn hoa, đúng lúc bắt gặp hai người đang nồng nhiệt hôn nhau.

Ông ngẩn ra, nhưng lập tức cười hề hề, còn trêu chọc, “ A, thì ra cô dâu mới trốn ở đây tâm tình à! ”

Ôn Gia Hinh bẽn lẽn húc vào ngực Quý Tiệp, hoàn toàn không có khí thế mắng người như lúc trước, mà Quý Tiệp lại tức giận trừng mắt nhìn ông, ” Ông ngoại, ông không phải nói muốn ẵm cháu ngoại lắm sao? Mà con chỉ sợ giấc mơ đó của ông còn phải ngâm giấm lâu lắm. ”

Nghe đến đó, lão Tiêu lập biến sắc, cười nói, “ Tiếp tục, cứ tiếp tục đi, các người cứ tiếp tục, ông hồ biến một cái là biến mất ngay. ” Lão Tiêu xoay người chạy vào nhà, để lại không gian cho đôi tình nhân.

Đương nhiên hai người cũng không khách sáo, tiếp tục làm chuyện cần phải làm !

Lúc Quý Tiệp đưa Ôn Gia Hinh về nhà thì cũng đã gần 11h rồi, Ôn Gia Hinh nhớ lại mọi chuyện kể từ khi yêu anh, chỉ có thể dùng 2 từ lãng mạn và hạnh phúc để hình dung.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô một mình nằm trên giường, nhưng mỗi khi nhắm mặt lại, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của anh lại lởn vởn trong đầu cô.

Thì ra đây chính là cảm giác yêu một người, khi hai người ở bên nhau, thời gian dường như trôi qua rất mau, nhưng một khi không gặp nhau thì lại lập tức muốn nhìn thấy đối phương, làm hại cô giờ không ngủ được, cứ luôn nghĩ về anh.

Rốt cuộc cô cũng buồn ngủ , đang lim dim đi vào giấc ngủ thì đột nhiên điện thoại vang lên, cô loạng choạng cầm lấy điện thoại lên nghe.

Lúc cầm điện thoại, cô liếc nhìn đồng hồ xem thử mấy giờ, đã trễ vậy rồi anh còn gọi cô làm gì?

Điện thoại thông liền truyền đến giọng nói ấm áp của Quý Tiệp, hình như anh vừa mới tỉnh ngủ, “Gia Hinh, lúc nãy anh mơ thấy em, em nằm trong lòng anh, hai chúng ta cùng ôm nhau ngủ, nhưng khi anh tỉnh lại thì chỉ thấy một mình mình nằm trên giường, anh cảm thấy rất cô đơn.” Ôn Gia Hinh cười ha ha, lần đầu tiên cô bị người khác phá giấc ngủ không những không tức giận mà còn cảm thấy thật hạnh phúc.

“Vậy sao, vậy em phải làm gì bây giờ?”

“Cho nên… chúng ta ngủ chung đi, anh lập tức đến tìm em.”

Cô nhíu mày suy nghĩ, cô không nghe lầm chứ? Hiện tại? Lập tức?

Quý Tiệp lại tiếp tục chứng minh mình thuộc tuýp người hành động, 1 giờ sáng anh chạy như bay đến nhà cô, nằm lên giường cô, ôm chặt cô vào lòng và nói đêm nay sẽ không về nhà.

Hai người chỉ đơn giản ôm nhau cùng ngủ mà thôi, cả đêm không hề xảy ra chuyện gì cả.

Ngày hôm sau, sau khi tiễn ba mẹ ra sân bay, Quý Tiệp ra lệnh cho người làm trong nhà dọn dẹp mọi thứ, anh quyết định cùng Ôn Gia Hinh sống chung với nhau.

Lão Tiêu đương nhiên hai tay hai chân tán thành, cũng tiện thể thu dọn hành lý, đáng lẽ ông cũng không tính ở lại đây nhưng lại bị câu nói của Quý Tiệp làm cho lo sợ, “Nếu ông muốn mau mau bồng cháu thì tốt nhất đừng quấy rầy thế giới riêng tư của con và vợ tương lai của con.” Nghe xong, lão Tiêu biết ý, lập tức dọn ra ngoài ở.

Về phần Ôn gia, Ôn Gia Nhu đương nhiên cũng đồng ý, như vậy cô có thể cãi lại mấy bà tám trong phố này rồi, họ dám nói chị cô không ai lấy, với lại cô cũng đang chờ mong được trở thành em vợ của tổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương mà.

Mọi thứ lúc ban đầu về sống chung cũng còn nhiều thứ bất cập, nhưng dần dần hai người cũng đã hiểu ý nhau, chiều nào hai người cũng đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà phân công, ngày lẻ thì Quý Tiệp nấu ăn, ngày chẵn thì cô nấu, cả hai người đều tự nấu ăn, dọn bàn và rửa chén, không để cho người làm nào phụ giúp cả.

Sáng sớm, hai người đồng thời thức dậy, Quý Tiệp còn mơ ngủ cười với Ôn Gia Hinh, “Chào buổi sáng, em yêu.” Nói xong, anh khẽ hôn lên trán cô một cái.

Cô bật cười nhìn anh, tiện thể liếc nhìn đồng hồ thì đã thấy 8h đúng, “Haiz, lại tiếp tục thứ hai nữa.”

“Đúng vậy, hôm nay buổi sáng còn có một cuộc họp.” Anh xoay người xuống giường đi vào phòng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Ôn Gia Hinh cũng ngồi dậy vặn eo bẻ cổ, “Nếu em nói em muốn làm con sâu gạo, anh nghĩ ông chủ ác ma của em có đồng ý không?”

Ngày hôm qua hai người lên núi ngắm sao, nửa đêm mới về nhà, làm cô mệt muốn chết, Quý Tiệp thuộc người nghĩ là làm, cho dù cô cũng chẳng muốn đi nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của anh, cô liền mềm lòng.

Hơn nữa, hai người cùng nhau đi làm lại ở cùng một chỗ, cô làm sao có thể về trước được.

“Được.” Trong phòng tắm truyền ra giọng của anh, vì đang đánh răng mà giọng nói có tí không rõ, nhưng nghe có vẻ rất đắc ý, “Nếu em muốn làm con sâu gạo, anh đây thừa năng lực nuôi em.”

“Không cần đâu, em chỉ nói giỡn thôi mà.” Ôn Gia Hinh cười nói.

May mà tính anh ngang tàng nhưng không phải là gia trưởng, không bắt cô ở nhà làm nội trợ, vì thế cô vẫn như cũ đi làm kiếm tiền, điều này làm cô cảm thấy mình vừa thành công trong sự nghiệp lẫn tình cảm. Điều cô lo lắng chính là mọi người đều đã biết cô là bạn gái Quý Tiệp, thế nên anh sẽ gặp nhiều phiền phức, cho nên cô từng đề cập là chuyển sang bộ phận khác hoặc là nghỉ việc, nhưng anh lại rất kiên trì để cô tiếp tục làm thư ký cho mình và cam đoan sẽ giải quyết mọi chuyện, không để cô phải khó xử.

Từ phòng tắm đi ra, anh trìu mến cười ôm cô từ phía sau, “Thế thì tiếc thật, anh ước gì em nhanh chút gia nhập hàng ngũ sâu gạo, để mấy tên đàn ông khác khỏi dòm ngó gì em nữa, làm người vợ nội trở đảm đang của anh.”

“Anh mắc chứng bệnh vọng tưởng à?” Cô xoay đầu trêu Quý Tiệp. Đây chính là lý do tại sao anh kiên trì để cô ở bên cạnh làm việc, để không người đàn ông nào dám bén mạng đến gần cô cả.

Hai người ăn xong bữa sáng, cô giúp anh lấy áo sơmi cà vạt ở trong tủ quần áo.

Quý Tiệp nhìn thoáng qua nhưng không nói gì, đem cà vạt bỏ lại trong tủ, tự mình chọn cái khác, “Đúng rồi, bản báo cáo của chi nhánh công ty bên HongKong em đã làm xong hết chưa?”

Ôn Gia Hinh ảo não nói, “Rồi, ngày hôm qua trước lúc tan sở em đã làm xong hết rồi, lát nữa em sẽ đưa anh xem.”

Thấy anh ra khỏi phòng rồi cô mới tự lấy quần áo cho mình, tay trái là chiếc váy màu hồng, tay phải là áo sơmi kiểu rất đơn giản cùng váy đen ngắn, cô do dự không biết nên mặc cái nào.

Quý Tiệp cầm tờ báo sáng đứng trong phòng khách lớn tiếng nói, “Gia Hinh, em xong chưa? Muộn giờ làm rồi đó.”

Cô lấy lại tinh thần, đáp lại, “Em xong ngay, chờ em một chút.”

Hai giây sau cô đã thay quần áo xong, chải tóc gọn gàng, tô một tí son rồi mới ra khỏi cửa. Cô có thể tưởng tượng được Quý Tiệp sắp nói cái gì.

“Sao không mặc quần áo anh mua cho em? Em không thích mấy kiểu đó sao?”

“Không phải, em nghĩ là đi làm không cần phải mặc quá đẹp làm gì, quần áo như thế này cũng được rồi, cũng đâu phải đi hẹn hò đâu.”

“Anh muốn em mặc đẹp một chút, mấy nhân viên nữ trong công ty cũng chẳng phải cũng ăn mặc vậy sao? Công ty chúng ta đâu có quy định phải mặc gì, em là bạn gái anh, mặc đẹp một tí cũng là giữ thể diện cho anh thôi, em cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ ở cạnh bảo vệ em, không để tên đàn ông nào làm phiền em.”

“Này không phải là trọng điểm… A, muộn giờ làm rồi, chúng ta đi thôi.”

Không muốn nói đến vấn đề này nữa, cô giục anh nhanh đi đến công ty.

Thật ra mấy bộ quần áo của cô đều cùng một kiểu cả, đều là áo sơmi váy đen, ở nhà thì cô chỉ mặc quần áo đơn giản thoải mái, nếu có trường hợp đặc biệt như liên hoan sinh nhật hay tiệc tùng gì đó thì cô mới diện lên, mà Quý Tiệp lại là người trọng hình thức, anh luôn không vừa lòng cách ăn mặc của cô, cũng giống cái cà vạt kia vậy.

Cô đã chuẩn bị tâm lý trước khi dọn về sống chung với anh, hai người đương nhiên cũng có thói quen sinh hoạt khác nhau, cần phải có thời gian để thích ứng, nhưng dù sao cô và anh đều sinh trưởng trong hoàn cảnh khác xa nhau, mà hai người lại yêu nhau quá nhanh, cô càng nghĩ càng thấy hai người có nhiều điểm bất đồng.

Giống như việc giặt và mặc quần áo vậy, lúc về nhà cô thì thích ăn cơm trước tắm rửa sau, anh thì lại thích tắm rửa trước ăn cơm sau, chỉ việc nhỏ này thôi hai người đã khác nhau.

Chuyện công thì cô còn có thể nghe lời anh, chuyện tư thì đôi khi cô vẫn phải nhường nhịn anh, vì cô không muốn mấy chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng tình cảm hai người, nhưng có chuyện mặc quần áo này cô lại không thể nào nghe theo anh được, cô không muốn mình như con búp bê cam chịu để người ta đặt đâu ngồi đó.

Đến công ty, Quý Tiệp đi thẳng vào văn phòng, xoay người nói với cô, “À đúng rồi, tối nay chúng ta đến nhà hàng mới mở ở ngã tư gần nhà ăn cơm đi!”

Vừa mới mở máy vi tính, Ôn Gia Hinh do dự một lúc, có chút khó xử, nói, “Ngày mai chúng ta đi được không? Hôm qua đồ ăn còn thừa, tủ lạnh cũng còn chút đồ ăn, tối nay chúng ta ở nhà nấu ăn đi.”

“Ừ, vậy cũng được, anh làm việc đây.” Anh đáp lại rồi đi vào phòng.

Cô biết anh tuy rằng nói vậy, nhưng thực chất trong lòng lại mất hứng, trước kia anh làm gì đều cũng tùy hứng, anh không ăn đồ ăn để qua đêm, vì cô nên anh cũng nhẫn nhịn.

Có đôi khi cô nghĩ có thể một ngày nào đó hai người vì điều này mà cãi nhau, chắc hẳn lòng anh cũng sẽ giống như cánh cửa phòng này, cũng đóng chặt lại?

Ôn Gia Hinh đột nhiên cảm thấy hơi mệt, không biết là do cơ thể cô mệt mỏi hay là lòng cô nữa, dạo gần đây cô hay bị chóng mặt.

“Gia Hinh, sắc mặt cô sao xanh xao vậy, bị bệnh hả?” Nhân viên giao văn kiện phòng kế hoạch-Tiểu Mẫn, lo lắng hỏi cô, đưa tay sờ trán Ôn Gia Hinh, “Nếu không khỏe thì đi khám bác sĩ đi.”

Ngoại trừ chuyện chung đụng, cô dạo gần đây cảm thấy rất mệt mỏi, công ty lại liên tục có hợp đồng mới, nhiều ngày liền cô và Quý Tiệp phải tăng ca đến tận khuya mới về nhà.

“Cô mà không đi khám bệnh, coi chừng mai mốt lại lòi thêm bệnh là càng mệt thêm đó….. Cô nha, cả người cứ lờ đờ buồn ngủ, y như lúc chị phó phòng kế hoạch chúng tôi có thai vậy đó.”

“Có thai?”

“Đúng vậy, cô không biết mấy triệu chứng này sao, lại đây tôi kể cho nghe….”

Phải rồi, MC tháng trước của cô là khi nào? Mấy ngày nay quá bận cô cũng quên khuấy đi, MC của cô tháng này hình như đã trễ, cô chẳng lẽ đã có thai?

Cô không biết Tiểu Mẫn đã đi lúc nào, bởi vì thần trí rối loạn, cô không chú ý chuyện xung quanh, nhưng công việc bề bộn lại làm cô không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Có lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều thôi, áp lực công việc và hoàn cảnh công việc khiến MC của cô đến trễ, nói không chừng dăm ba ngày nữa sẽ có, cô không cần phải lo lắng như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.