Lão Công Bất Chính

Chương 2: Chương 2




Sao ánh mắt người đàn ông kia lại nguy hiểm vậy?

Không biết phải cô nghĩ nhiều hay không, hay là anh ta cố ý, từ đầu hội nghị tới giờ, anh ta nhìn cô không dưới 20 lần.

Cô trước kia không phải chưa từng tới dự hội nghị, lúc đó ngay cả nhìn anh ta cũng chẳng nhìn cô 1 cái, hiện tại bị làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn kiếm cơ hội trả thù vụ cô nói anh ta mắc bệnh sao?

Không có khả năng, tập trung vào họp !

Tập đoàn Lôi Dương tập trung kinh doanh chủ yếu ở các mảng khách sạn 4-5 sao, siêu thị và cửa hàng bách hóa, hai năm nay chuyển qua đầu tư phát triển làng du lịch trong và ngoài nước, phạm vi kinh doanh rất rộng.

Hôm nay là hội nghị tổng kết mỗi một quý, công ty các nghành đều tụ họp ở đây, anh hẳn sẽ không ở hội nghị gây sự với cô chứ?

Ôn Gia Hình buộc mình đừng suy nghĩ lung tung, lại ngẩng đầu, cố gắng tập trung nghe giám đốc phòng kế hoạch ngồi bên phải Quý Tiệp đang thao thao bất tuyệt phát biểu. Nhưng mặc kệ cô cố gắng bao nhiêu, tầm mắt vẫn không tự chủ liếc nhìn anh, mà anh lại ngồi đó vừa vặn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn cô.

Nhất thời cô rùng mình, ngực như có gì đó đè nén, làm cho hô hấp ngưng đọng, bên tai còn nghe rõ tiếng tim mình đập, hai má nóng bừng.

Quý Tiệp chết tiệt! Anh dường như cảm thấy cô lúng túng, khóe miệng anh lại càng nhếch lên, cô lập tức cúi đầu.

Đợi đến lúc thủ trưởng báo cáo xong, Quý Tiệp rốt cuộc cũng lên tiếng, “Ý Giám đốc Trần nói là, bởi vì khách sạn lúc trước quy hoạch ở vị trí không được thuận lợi làm cho mấy khách sạn kinh doanh không có hiệu suất phải không?”

“Đúng vậy, điểm tham quan càng hấp dẫn, du khách sẽ tới nhiều, khách sạn sẽ ngày ngày đầy phòng, đương nhiêu trí địa lý là một lợi thế, cho nên…..”

“Cho nên, ông muốn nói tôi biết rằng, khách sạn không có ưu thế về vị trí địa lý thì làm sao mà kinh doanh? Trực tiếp nói cho tôi đáp án, các người định xử lý thế nào?”

“Này…. Có lẽ chúng ta nên xem xét, khách sạn hiện giờ kinh doanh lỗ lã, tạm thời nên ngừng kinh doanh….”

Quý Tiệp cười bỡn cợt: “Ngừng kinh doanh? Đó là phương án tốt nhất của ông sao?”

Sắc mặt giám đốc Trần thoáng chốc trở nên khó coi. Tuy nói ông là nguyên lão cấp cao nhưng nghe những lời chỉ trích của tổng giám đốc trẻ tuổi, ông chỉ biết im lặng, không nói được lời nào.

Phòng họp đột nhiên yên tĩnh lạ thường, Ôn Gia Hinh thấy sợ thay cho vị giám đốc của mình, đồng thời không thể không khâm phục Quý Tiệp – nhà lãnh đạo đầy tài năng, trong phòng họp có mấy chục người, toàn bộ đều im lặng, không dám hó hé gì, chờ anh xử lý.

Nhìn giám đốc Trần mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô thật sự không nhịn được, nghiêng người góp ý với giám đốc mình , hy vọng có thể giải cứu được giám đốc Trần. Nhưng mà cô mới vừa nghiêng đầu sang, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng nói truyền đến, “Ôn trợ lý, hình như cô có ý kiến gì thì phải !”

Cả phòng họp đều đồng loạt quay sang cô, y như bầy sói háu đói đang nhìn con cừu non. Cô nói cũng không phải, mà không nói cũng không được, nếu cô đứng lên nói, nói đúng thì công lao sẽ thuộc về cô, nhưng nếu nói sai thì chỉ tổ rước thêm mất mặt, mà nếu không đứng lên thì mọi người cứ nhìn mãi làm cô xấu hổ.

Quý Tiệp chết tiệt! Quả nhiên là muốn nhân cơ hội này trả thù cô mà !

Quý Tiệp thay đổi tư thế, chậm rãi ngồi thẳng lên, “Ôn trợ lý, cô không đứng lên thay giám đốc Trần bổ sung gì sao?”

Tên cũng kêu rồi, không thể không đứng dậy, Ôn Gia Hinh lặng lẽ thở dài một hơi rồi đứng lên, thong dong mỉm cười, tận lực trấn tĩnh bản thân mình.

“Trên thực tế, giám đốc Trần vừa nói là ngừng kinh doanh cũng không gì là sai….” Cô hy vọng câu nói này cũng giữ mặt mũi cho giám đốc Trần, nếu mà không thì chắc cô chỉ có nước về nhà húp cháo.

“À, cô cũng cho rằng không sai? Vậy là tôi sai sao?” Anh tựa tiếu phi tiếu (cười như k cười), nheo nheo con mắt khủng bố cô.

“Không, tổng giám đốc cũng không sai, chỉ là tổng giám đốc hiểu lầm ý của giám đốc Trần thôi, không tiếp tục kinh doanh chỉ là cho chúng ta thêm thời gian để quy hoạch lại. Nếu khách sạn đã nằm ở vị trí không thuận lợi là một thực tế không thể chối cãi. Vậy sao chúng ta không xem xét phương án khác, ví dụ như thu hút các du khách thuộc tầng lớp khác nhau.”

“Cái gì là du khách thuộc tầng lớp khác nhau?”

“Đối với những khách sạn nằm ở những điểm thu hút khách du lịch thì đương nhiên du khách sẽ thích, nhưng với những khách sạn nằm ở khu vực hẻo lánh thì chúng ta có thể phát triển những khu nghỉ dưỡng cao cấp, du khách không phải nhất thiết lúc nào cũng thích ở gần những điểm du lịch nổi tiếng, họ đơn thuần thích ở khách sạn có cách phục vụ ân cần chu đáo và quan trọng hơn chính là họ có thể thư giản hoàn toàn.”

“Cho tôi một ví dụ đi.”

“Khách sạn Vân Hi đã lỗ suốt 2 năm nay, chúng ta hẳn là đi sai phương hướng, không nhất thiết chúng ta phải quảng cáo là khách sạn cách những điểm du lịch bao nhiêu km, mà chúng ta nên quảng cáo cho du khách biết, họ sẽ có một bầu không khí trong lành, yên tĩnh thế nào, rồi họ ở sẽ ở nơi thế ngoại đào nguyên, hơn nữa….” Phòng họp to như vậy nhất thời chỉ còn lại âm thanh của Quý Tiệp và Ôn Gia Hinh, mỗi khi anh đưa ra vấn đề gì, cô đều thông minh đối đáp.

Quý Tiệp nhìn cô vẻ đầy khen ngợi và thưởng thức. Cô gái này so với tượng tưởng của anh còn lợi hại hơn, xem ra anh không cần phiền não tìm thư ký làm gì nữa, anh sắp có một thư ký có năng lực siêu việt.

Sau khi nghe cô báo cáo xong, anh ra lệnh, “Như vậy, cứ theo ý kiến của Ôn trợ lý mà làm, giám đốc Trần tuần sau đưa tôi một bản kế hoạch đầy đủ. Biểu hiện của Ôn trợ lý rất tốt, vừa vặn tôi đang thiếu một thư ký, bắt đầu từ ngày mai Ôn trợ lý sẽ được bổ nhiệm thành thư ký của tôi, các ngành khác tiếp tục báo cáo.” Anh thừa nhận là cố ý ở hội nghị khó dễ cô, anh muốn biết Ôn Gia Hinh có bao nhiêu năng lực, đương nhiên cũng còn một dụng ý khác – nếu cô có biểu hiện tốt thì anh cũng quanh minh chính đại bổ nhiệm cô làm thư ký cho anh, với lại cũng né được cuộc trưng tuyển thư ký đầy tẻ nhạt.

Hội nghị vừa chấm dứt, Ôn Gia Hinh liền ôm văn kiện chạy đến bên Quý Tiệp, “Quý tổng, tôi muốn nói chuyện với ngài.”

“Nói.” Vẫn như thường ngày, anh không dừng lại mà vẫn đi tới thang máy.

“Tôi nghĩ, việc tôi thăng chức, có thể không thích hơp. Tôi rất hài lòng với chức vị hiện giờ, huống hồ ngài điều tôi đi, thì giám đốc Trần sẽ thiếu một trợ lý.” Không phải cô không hứng thú với việc thăng chức, cô cũng chẳng mặn mà gì với chức vụ hiện giờ, mà cô có dự cảm nếu làm thư ký cho anh thì thập phần nguy hiểm.

“Tôi sẽ kiếm trợ lý khác cho giám đốc Trần.”

“Nhưng Quý tổng, tôi mới vô công ty chẳng được bao lâu, chưa có kinh nghiệm gì nhiều, chỉ sợ tôi làm không được.”

Anh đột nhiên đứng lại, xoay người, vì anh bất thình lình dừng lại, làm cô bất ngờ tông vào anh, mặt áp vào ngực anh.

Anh buồn cười nhìn cô vội vàng lùi về sau hai bước, “Tôi chỉ điều cô làm thư lý, cô có cần sợ vậy không?”

“Tôi mà sợ?” Ừ, cô sợ đấy, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt anh.

“Không phải sao?” Anh nhíu mày, giống như hoang mang, “Hay là cô không dám chấp nhận thử thách này?”

“Quý tổng, đừng dùng cách khích tướng với tôi, tôi rất hài lòng với chức vụ hiện giờ.”

“Khích tướng vô dụng, vậy thì tôi dùng cách khác. Nếu cô làm thư ký cho tôi, tôi đây sẽ tăng lương cho cô, còn nếu không, tôi cũng không ép buộc, cô làm hết tháng này thì nghỉ được rồi, tôi sẽ nói với phòng kế toán tính tiền lương cho cô.” Anh không cần dùng chiêu này ép cô, nhưng cô càng muốn chạy trốn, anh càng cảm thấy hứng thú.

Ôn Gia Hinh bỗng thấy mây đen che phủ, quả nhiên tên đại ma đầu này muốn trả thù cô mà !

Vừa mới nói có chết cũng không chịu khuất phục, nhưng giờ cô lại tươi cười rạng rỡ đầy dối trá: “Ha ha, nếu Quý tổng đã trọng dụng tôi như vậy, nếu tôi từ chối thì quả là không phải phép. Cám ơn Quý tổng, tôi sẽ nhận chức vụ này, ngày mai sẽ đúng giờ lên gặp ngài.”

“Vậy là cô đồng ý rồi?”

“Đương nhiên, được làm thư ký của ngài, tôi vạn phần vinh hạnh. Công việc của Quý tổng bề bộn, tôi không cản trở thời gian quý báu của ngài nữa, Quý tổng đi thong thả, hẹn gặp lại.” Nói xong, Ôn Gia Hinh còn cúi mình chào.

Chính là lúc cô quay người, lập tức sắc mặt thay đổi, cô nhất định phải tìm ngày sinh tháng đẻ của Quý Tiệp, sau đó làm một hình nhân ghi ngày sinh của anh lên đó rồi cầm dép đánh đánh đánh…. Đánh cho chết luôn !

Trái lại với vẻ căm thù của cô, Quý Tiệp chậm rãi bước vào thang máy đầy vui vẻ.

Cuộc sống này sao lại thâm trầm vậy? Chẳng lẽ cuộc đời lại kém may mắn thế sao?

Đây là lần thứ 120 cô ai oán thay cho số mệnh của mình, kể từ khi làm thư ký cho Quý Tiệp, chỉ có thể dùng 2 từ để hình dung — bận rộn và bận rộn.

Trước đó cô cũng nghe nói Quý Tiệp cực kỳ khó hầu hạ, đòi hỏi công việc rất cao, không cho phép ai phạm sai lầm, tính lại hay xoi mói, cuồng vọng tự phụ….

Giờ cô cũng tự nghiệm qua hết…..

Đây là ngày thứ 3 cô làm việc cho anh, mỗi ngày cô đều bị tên ác ma kia làm cho thân tàn ma dại, làm không xong báo biểu, đánh không xong văn kiện, còn phải nhắc tới tinh thần tác chiến bất ngờ với tổng giám đốc ác ma này.

“Ôn thư ký, cô cảm thấy cổ phiếu của Thánh Hoa Quốc Tế và Kim Đỉnh Dược Nghiệp, cái nào đáng đầu tư hơn?” Anh sẽ đợi đến lúc cô điên cuồng đánh văn kiện, nhàn nhã ra khỏi văn phòng, hỏi những câu hỏi mà chẳng liên quan gì tới công tác của cô.

Mà thật sự cô không thể không hoài nghi. Đây cũng là chuyên môn mà 1 thư ký như cô phải biết sao? Hay là anh ta thích gây khó dễ cô?

“Ách….” Đầu óc nhanh chóng phân tích vấn đề, sau đó cô chậm rãi nói: “Theo tình hình hiện nay thì cổ phiếu của Thánh Hoa Quốc Tế đáng để đầu tư hơn.”

“Vì sao?” Anh chống một tay ở cạnh cửa, bộ dáng tỏ ra hứng thú.

“Bởi vì công ty đó cơ bản kinh doanh rất tốt.” Vừa lòng với đáp án, đại ác ma Quý Tiệp xoay người trở vô văn phòng, cũng không nói thêm cái gì, cô thật sự không biết anh rốt cuộc muốn gì.

Có đôi khi, anh lại kêu cô vô văn phòng, không đầu không đuôi cùng cô thảo luận đầu tư học, kinh tế học, thậm chí ngay cả huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia) và y học anh cũng hứng thú tán gẫu với cô vài câu.

Chịu đựng suốt hai ngày, hôm nay cô vội vã đến công ty, sợ tới trễ hơn anh thì anh sẽ lại gây khó dễ, nhưng chờ rồi chờ, đến giữa trưa mà vẫn chưa thấy Quý Tiệp tới. Cô nhịn không được trong lòng vươn cao cờ hoan hô, mong là ông trời có mắt để anh đột nhiên nói với cô là anh sẽ đi Châu Phi công tác 8 năm, mà không, cả đời này cũng không về!

Tuy rằng vậy thực độc ác, nhưng thà anh đi khuất mắt cô còn hơn phải chịu đựng thế này.

Ngay lúc cô đang mơ mộng hão huyền, thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc đột nhiên “đinh” một tiếng, Quý Tiệp thong dong bước ra từ thang máy, làm bao nhiêu kỳ vọng của cô đều tan biến.

“Quý tổng, xin chào.” Cô đứng dậy nghênh đón, lộ ra nụ cười ấm áp, kỳ thật trong lòng lại ân cần hỏi thăm mấy chục đời tổ tông của anh. Aizzzz, cô thật không muốn làm thư ký của Quý Tiệp!

“Đánh bản hợp đồng của tập đoàn Trình Thị và Trung Kiên Quốc Tế, xong rồi đem vô phòng tôi, đồng thời nói với phòng kế hoạch 3h chiều nay họp, lập tức gọi điện thoại nói quản lý Trần đi Nhật công tác, kêu ông ta mau giải quyết cho xong mọi việc.” Một hơi nói xong, anh đi vào văn phòng, bước vào trong anh quay đầu lại, “Sẵn tiện pha cho tôi ly café, tôi uống loại Lam Sơn.”

Phanh! Không đợi cô trả lời, anh xoay người đá cửa.

“Vâng, Quý tổng.” trên mặt vẫn giữ nét tươi cười, nhưng ánh mắt cô tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa. Xì, chỉ có tổng giám đốc như anh đã tới trễ mà còn kiêu ngạo vậy.

Tuy rằng ngoài miệng oán giận không ngừng, nhưng cô cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng hoàn thành mọi việc.

Cuối cùng cô cũng đánh xong văn kiện, pha xong café, đem vào cho anh. Quý Tiệp thanh thản tựa đầu vào ghế sofa gọi điện thoại, đầu tiên là anh nói một ngụm tiếng Nhật lưu loát, thấy cô đến, anh chỉ tay lên bàn ý bảo cô đặt lên bàn, không bao lâu sau, anh lại gọi điện thoại tiếp, lần này là dùng một ngụm tiếng Anh lưu loát.

Không nghĩ tới anh trừ bỏ kiêu ngạo, thì ra cũng biết lo công việc.

Vừa nói vừa xem văn kiện, bưng tách café uống, anh đột nhiên nhíu mày, “Cô bỏ mấy viên đường?” Lúc này anh đã cúp máy, nhướng mày hỏi cô.

“Hai viên.” Cô chỉ thêm đường theo ý thích của người bình thường, anh sẽ không ngay cả việc nhỏ này cũng muốn khó dễ cô sao?

“Tôi uống café chỉ thêm một viên đường, không thêm sữa.”

“Thực xin lỗi, bởi vì ngài chưa từng dặn tôi, nên tôi không biết.” Cô nhất thời cảm thấy tủi thân, anh ngay cả chuyện nhỏ cũng làm khó dễ cô? Nếu không thì chỉ cần nói lần sau cô chú ý hơn, làm chi mà giọng nói cộc cằn vậy !

Nhìn phòng dành riêng cho việc pha café thì cũng biết, anh rất coi trọng việc hưởng thụ cuộc sống, café và trà đều đa dạng và đầy đủ, ngay cả máy móc cũng mua đủ, không thể trách tại sao anh lại coi trọng việc pha café.

Nhưng mà em gái cô làm ở cửa hàng bánh ngọt, nó pha café thì cũng rất ngon, cho dù thêm đường hay sữa thì hương vị vẫn rất ngon, ai ai cũng thích, còn anh thì ….. rất hay soi mói !

“Tôi không nói, chẳng lẽ cô cũng không hỏi? Cô như vậy thì làm sao mà làm thư ký.” Sắc mặt anh trở nên khó coi, giống như cô đang phạm phải tội tày trời.

Rõ ràng biết anh không nói sai, là do cô sơ sót, nhưng mấy ngày nay cô đều rất cô gắng, chỉ có 1 ly café mà cũng khó chịu với cô.

“Ngài nói rất đúng, không tìm hiểu thói quen của Quý tổng là lỗi của tôi, tôi sẽ pha ly khác cho ngài.”

Cô đang định bước đến lấy ly café, nhưng anh đã cầm lên, nhướng mày, cười gian xảo, “Sắc mặt Ôn thư ký hình như có chút khó chịu, có phải bị bệnh không?”

“Quý tổng nghĩ nhiều rồi.” Cô cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

“Là tôi nghĩ nhiều? Nhưng tôi thấy vẻ mặt cô hình như là thầm trách tôi, cảm thấy tôi khó dễ cô.”

“Không phải sao?” Cô rốt cuộc nhịn không được cãi lại. Anh rõ ràng vậy mà, bằng không mấy ngày nay cứ hỏi cô hết cái này tới cái nọ, lại giao cả đống việc.

“Là cô nghĩ nhiều thôi, tôi chỉ là một tổng giám đốc muốn có một thư ký giỏi giang, chẳng những phải làm việc chăm chỉ, mà còn phải là một người có tay nghề pha café, tôi không có cố ý gây khó dễ cho cô.” Nhưng trong lòng anh biết rõ là không phải như thế. Anh thật là cố ý gây khó dễ cho cô, tìm Ôn Gia Hinh làm thư ký, ngoại trừ việc cô tài giỏi, đương nhiên cũng bởi vì từ khi Đinh Dục Thần nhắc đến cô, hơn nữa lại xảy ra chuyện ở bãi đỗ xe cùng vũ hội, làm cho anh thực có hứng thú với cô.

Anh thích nhìn vẻ khổ sở của cô, cho nên mấy ngày nay anh cố ý làm khó, hỏi cô này nọ, nhưng không ngờ cô đúng là rất lợi hại, cái gì cũng đều biết 1 chút. Nghĩ lại, anh cũng thật buồn cười, chỉ có 1 ly café mà cũng làm khó dễ cô cho được.

“Nếu tôi có thể làm tốt những việc đó, ngài có tăng lương gấp 3 lần cho tôi không?” Giỏi giang, chăm chỉ, tay nghề khá? Người này vừa muốn mua con ngựa tốt lại muốn ngựa không ăn cỏ, khó trách cứ đổi thư ký xoành xoạch là vậy.

Quý Tiệp tao nhã nhún vai, bộ dạng ra vẻ đồng ý, nhưng lại hỏi ngược lại cô, “Nếu tôi tăng lương gấp 4 lần cho cô, cô có ngủ với tôi không?”

Quả nhiên như anh nghĩ, biểu tình của cô có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó hình như là nghĩ đến đối sách, cười như không cười nói, “Nếu tôi ngủ với Quý tổng rồi có con, tôi không phải được Quý tổng đây thưởng luôn cả tiền thưởng cuối năm sao?”

“A….” Câu trả lời của cô làm cho anh rất muốn cười, “Nếu cô muốn như vậy, thì tôi cũng không từ chối.” Thấy anh cười đến đáng giận, cô không khỏi lườm anh một cái, “Nếu Quý tổng không có gì phân phó, tôi ra ngoài trước.”

“Dáng vẻ tức giận của cô quả thật rất đáng yêu.” Anh thật không nhìn lầm, bộ mặt tức giận bừng bừng của cô rất thú vị.

“Quý tổng, tôi không có tức giận.” Tự nhiên anh khen cô, khiến cho trong lòng cô run mạnh lên. Đáng yêu? Tổng giám đốc ác ma nói cô đáng yêu, không phải quá buồn cười sao? Quý Tiệp cũng không phản bác lại cô, chỉ ngồi đó khêu gợi mỉm cười.

“Tôi chỉ khen cô đáng yêu thôi, cũng không bắt ép cô ngủ với tôi, cô không cần khẩn trương vậy, bất quá nhìn cô hôm nay mặc……”

Anh theo cổ áo cô nhìn xuống dưới, “….. là chiếc áo sơmi cổ chữ V khêu gợi, tôi thật không thể không hoài nghi cô đang quyến rũ tôi.”

Nghe anh nói vậy, Ôn Gia Hinh tức muốn chết. Anh có thể sỉ nhục chỉ số thông minh của cô, xem thường năng lực làm việc, có thể ghét bỏ café cô pha, nhưng tuyệt đối không thể đụng tới nhân cách của cô. Nhất là nói cô quyến rũ anh, đó thật sự là 1 sự sỉ nhục, vô cùng sỉ nhục, tức chết mà!

“Quý tổng lại nghĩ nhiều rồi, tôi bình thường cũng mặc áo sơ mi, nhưng nếu khiến Quý tổng hiểu lầm, như vậy lần sau cho dù nóng đến cỡ nào, tôi cũng sẽ mặc áo cổ cao, không quấy rầy Quý tổng làm việc, ngày mai tôi sẽ nhớ rõ ngài uống café không sữa và chỉ bỏ 1 viên đường.” Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, hơn nữa còn “thật không cẩn thận” đóng cửa một cái rầm, bên trong còn có thể nghe được tiếng cười cao ngạo truyền ra.

Ai có thể nói cô biết cách nào giết người mà không phạm pháp không ?

Rốt cuộc cũng tới giờ tan ca, một ngày chiến tranh cũng đã chấm dứt, Ôn Gia Hinh thầm mừng trong lòng, lúc cô đi ra tới cửa công ty, gặp được chuyện không hay ho gì — nữ diễn viên Annie Chu hay lên trang đầu của các tạp chí gần đây đang mặc bộ váy gợi cảm, công khai đứng ở trước cửa cao ngạo liếc ngang liếc dọc. Không cần đoán thì cũng biết rõ cô ta chờ ai rồi. Nhưng mà cô ta cũng đáng thương thật, Quý Tiệp là đại ác ma cuồng làm việc, cho nên anh lúc nào cũng tan sở trễ hơn mọi người. Thấy cô đi ra, Annie Chu trừng mắt nhìn cô, mà cũng kì lạ, Annie Chu hình như chỉ trừng mắt với mấy đồng nghiệp nữ thì phải ! Nhưng chưa tới 3 giây, không chờ cô đoán, Annie Chu đột nhiên tươi cười sáng lạn, đi đến phía sau cô, Ôn Gia Hinh cũng tò mò xoay người theo, chỉ thấy Annie Chu như bạch tuộc lao thẳng đến Quý Tiệp mới bước ra từ thang máy, ôm chầm Quý Tiệp rồi còn đặt một nụ hôn lên má anh.

Không xong, lại nhìn thấy người ta thân thiết ! Vì tránh cho mình bị phiền phức, Ôn Gia Hinh xoay người định đi, coi như không thấy gì cả. Đáng tiếc lúc cô chuẩn bị chạy đi thì cánh tay bỗng nhiên bị ai đó kéo mạnh, không đợi cô hỏi chuyện gì xảy ra thì cả người đã nằm gọn trong lòng ngực rộng lớn kia. Cánh tay rắn chắc không hề giảm đi lực mà còn ôm chặt eo cô, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi, không phải là mùi nước hoa của con gái, mà là mùi nước hoa của đàn ông.

“Hinh, anh với cô gái này không có gì cả, em đừng hiểu lầm, đừng về nhà mà bỏ mặc anh được không?” Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Quý Tiệp, anh từ phía sau ôm cô, khuôn mặt tuấn tú kề sát tai cô, môi thiếu chút nữa đã đặt lên má cô 1 nụ hôn. Hơi thở đầy nam tính khiến cho lòng cô rối bời, khuôn mặt đỏ lên, đầu óc nháy mắt trống rỗng, lòng cứ như lửa đốt.

Anh ta làm gì mà đột nhiên thân mật vậy?

“Quý Tiệp, sao anh ôm cô ta? Hai người có quan hệ gì, cô ta không phải thư ký của anh sao?” Hai ngày trước lúc Annie Chu đi tìm Quý Tiệp, cũng đã gặp qua Ôn Gia Hinh 1 lần, nghĩ mình đẹp hơn Ôn Gia Hinh, Annie Chu cũng chẳng thèm để mắt tới Ôn Gia Hinh làm gì, nhưng không ngờ tới thì ra cô lại là tình địch của mình ?!

Quý Tiệp vẫn như trước vô cùng thắm thiết ôm Ôn Gia Hinh, nói “Tôi có khi nào nói với cô rằng cô ấy là thư ký của tôi? Trên thực tế, tôi cùng Hinh đã yêu nhau mấy năm rồi, lúc trước chúng tôi cãi nhau, nên tôi mới tìm đến cô thôi.” Anh nhún nhún vai lại tiếp tục nói: “Chuyện này tôi cũng đã nói với cô ấy, và cô ấy cũng đã tha thứ rồi, tôi mong cô hãy hiểu mà đừng làm phiền tôi nữa.”

Trước kia, anh cũng có hứng thú với Annie Chu, dù sao nam chưa cưới, nữ chưa gả, có gì mà nghiêm túc, nhưng vừa rồi thấy Ôn Gia Hinh xoay người muốn chạy đi, anh nhất thời cảm thấy không thoải mái. Đột nhiên, anh nghĩ cô chắc đang hiểu lầm anh có gì đó với Annie Chu.

“Ý anh là sao, tôi chỉ là cái phao lúc anh với cô ta cãi nhau, giờ hai người quay lại thì đá tôi sang một bên hả?” Bị xem thường đến vậy, Annie Chu đương nhiên tức giận….

“Đúng, chúng ta chỉ là đáp ứng nhu cầu của nhau thôi.” Cái này là anh nói thật, lúc anh quen cô ta, cô ta cũng biết rõ điều này, anh cũng cho cô ta rất nhiều tiền, vậy là sòng phẳng !

“Quý Tiệp, anh quá đáng lắm, đồ khốn nạn…..”

“Annie Chu, cô nên chú ý thái độ của mình.” Anh vẫn ôm Ôn Gia Hinh một cách nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lại tối sầm, “Nếu còn muốn đứng vững trong ngành giải trí, cô nên biết người nào có thể đắc tội, người nào không.”

Chỉ nói vài câu như thế mà đã làm Annie Chu sợ tới mức sắc mặt tái mét, cô cũng chẳng cả gan dám đắc tội tổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương, biết vậy nên cô tự giác xoay người rời đi.

“Cám ơn cô đã giúp tôi.” Anh nghiêng đầu cười với Ôn Gia Hinh.

Giây phút phong ba bão táp qua đi, tay anh cũng buông ra, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, tuy rằng không phải nằm mơ thiệt, nhưng cũng đủ làm tim cô đập loạn xạ.

“Sao? Tôi làm cô sợ à?” Cô gái này đỏ mặt cũng thật đáng yêu, y như con thỏ con vậy, thì ra cô cũng có lúc thẹn thùng.

“Không….. không có.” Ôn Gia Hinh rốt cuộc lấy lại tinh thần. Đáy lòng đột nhiên mất mát gì đó, lại không biết mình buồn bã cái gì, chẳng lẽ cô tưởng anh sẽ tiếp tục ôm mình ? Ha ! Thật là buồn cười.

“ ????” Anh cuối xuống nhìn cô đầy vẻ hứng thú.

“Thân là thư ký của Quý tổng, có thể vì Quý tổng giải quyết buồn phiền, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, vì vậy ngài cũng nên nhớ tăng tiền lương tháng này cho tôi.”

Dứt lời, cô nhanh chóng chạy đi, không muốn để anh nhìn thấy bộ mặt ngượng ngùng đỏ mặt của mình.

Thật sự là mất mặt mà ! Người ta chỉ là tìm cô để diễn thôi, cô làm chi mà tim đập mạnh vậy ? Mất mặt, sống hai mươi tám năm mà bây giờ lại ngây ngốc như gì !

Nhìn cô hốt hoảng rời đi, khóe miệng Quý Tiệp không ngừng giương lên.

Buổi tối tại quán bar Ám Dạ Hoàng Tộc ———–

Đây chính là nơi giới thượng lưu hay lui tới, nghe nói ông chủ nơi này cũng là kẻ có tiền, là hào môn thiếu gia, chẳng qua có rất ít người gặp được anh ta.

Đinh Dục Thần dáng vẻ bất cần đời, chậm rãi thưởng thức ly Martini, “Cậu cũng thấy cô ta rất có tính cách phải không ?” Mới từ Châu Âu trở về, Dục Thần liền rủ bạn thân đi uống rượu. Ngồi bên cạnh anh, Quý Tiệp thấp giọng cười, “Đúng vậy !” Anh vừa nói vừa bưng ly rượu Whisky có đá lên uống.

“Gì chứ ? Cậu thật sự có hứng thú với cô ta sao ? Nghe nói giờ cô ta đang làm thư ký cho cậu.”

“Thì sao ?” Anh nhún vai, không có ý phản bác rằng anh thật có hứng thú với Ôn Gia Hinh, “Cậu cũng từng nói cô ta rất thực tế, thì giờ mình sẽ cho cô ta biết thực tế là thế nào.”

“Bên cạnh cậu đầy rẫy mỹ nữ, ứng phó nổi không ?”

“Phụ nữ chỉ dùng để giải trí, cần gì mà phải ứng phó với không ứng phó.”

“Vậy cậu có xác định Ôn Gia Hinh sẽ ngủ với cậu chứ ?”

“Muốn đánh cuộc không ?”

“Sao ?” Đinh Dục Thần rất hiểu ánh mắt gian tà của Quý Tiệp, chắc chắn Quý Tiệp khá chắc chắn về điều này.

“Cá Ôn Gia Hinh nhất định sẽ chủ động ngủ với mình, mà còn yêu mình tha thiết.”

“Thiệt hay giả ?”

“ Cá 1000 tệ, thế nào ?”

“Cậu nói là cô ta chủ động ngủ với cậu và yêu cậu tha thiết, phải có chứng cứ.”

“Không thành vấn đề.” Anh rất tự tin, nói xong anh cũng có chút hoài niệm cảm giác ôm cô ngày hôm qua, anh còn nhớ cảm xúc thật sự là….. rất tuyệt.

“Ok, mình cá.” Đinh Dục Thần nâng ly rượu đến trước mặt Quý Tiệp, “Tạo ra trò chơi luôn là sở thích của mình.”

“Mình cũng vậy.” Ly rượu chạm nhau vang lên một tiếng.

“Cheer !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.